Chương 7: Chỉ là giả vờ, là giả vờ, nàng sẽ giả vờ (3)
Khúc Phủ, tứ tiểu thư ở tiểu viện.
Tiểu viện không lớn, ngay cả mộột cái tên cụ thể cũng không có. Cách sắp xếp bên trong chưa nói tới sự tinh tế hay thanh nhã gì, ở gian nhà bên trái trồng một cây đào, ở nhiều năm như vậy Khúc Đàn Nhi chưa từng thấy nó nở qua một lần hoa, chớ đừng nói có quả rồi. Ở giữa có hòn non bộ, còn có cái ao nhỏ, thả cái gì cũng chết chí nói gì nuôi cá .
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá rụng không tiếng động.
Duy chỉ có cửa phòng, gắt gao giam giữ.
Bên trong truyền ra tiếng cười.
Nghe tiếng cười, có thể thấy được ra chủ nhân vô cũng thích thú .
\ "Ha ha, Kính Tâm, ta đã nói với ngươi a, vừa nãy ngươi không có ở chính sảnh thật sự là lãng phí a, ngươi không biết, Khúc lão gia tử tức giận đến dựng râu trừng mắt, chỉ hận không thể đem đao ra mà chém ta , hoàn hảo, hiện tại ngươi còn có thể chứng kiến ta rõ ràng mà trở về, nếu không..., ta nghĩ ngươi sẽ cần một xấp khăn tay để lau nước mắt. \ "
Bởi quá mức cao hứng, Khúc Đàn Nhi nói to hơn bình thường một chút.
Một nha hoàn với bộ y phục màu xanh lá từ bên trong phòng đi ra, tuổi so với Khúc Đàn Nhi cũng không khác nhau mấy khuôn mặt thanh tú lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, thấp giọng nhắc nhở: \ "Tiểu thư, Cửu phu nhân nói, không phải có thể nói chuyện lớn tiếng như vậy, cũng không thể thô lỗ như thế. \ "
\ "Ah, vậy được, có thể. . . Ngược lại hiện tại cũng không còn người chứng kiến, sợ cái gì. \ "
\ "Cửu phu nhân nói, coi như không có ai, tiểu thư cũng còn phải làm cho tốt. \ "
\ "Ai, được rồi được rồi, ta biết rồi. . . Ho khan, vậy không biết Kính Tâm cảm thấy giọng nói bây giờ của ta đã vừa lòng chưa , vừa nãy đều tại ta, là ta sơ suất quá, về sau ta nhất định ghi nhớ giáo huấn, quyết không tái phạm rồi. \" Khúc Đàn Nhi lười biếng khoát khoát tay, gương mặt không thèm để ý, nhưng lời vừa nói ra được phân nửa,ánh mắt Kính Tâm nhìn chòng chọc, bất đắc dĩ, giọng nói ôn nhu, nào đó lừa đời lấy tiếng ôn nhu, tư thế hiền lương thục đức vút đâu rồi .
Thật đau đầu, không phải cái này!
Hết lần này tới lần khác lại muốn thời thời khắc khắc đều phải làm thành cái bộ dạng này, nàng dám khẳng định, sớm muộn gì nàng cũng chết ở đây mất, mấy cái quy tắc chết cmn tiệt.
\ "Tiểu thư. . . \" Kính Tâm lần thứ hai nói.
\ "Gì nữa? \" Khúc Đàn Nhi bước ra một bước dài, một cái xoay người, , cái mông liền ngồi xuống cái ghế trước gương, lại thoải mái mà đặt chân còn lại lên ghế khác , khuôn mặt nhỏ nhắn nghi ngờ nhìn Kính Tâm.
\ "Tiểu thư, phu nhân nói rồi, không quay người khi đi bộ, không nâng môi khi nói chuyện( thế nói kiểu qq gì) , ngồi không động đậy đầu gối, đứng đừng rung váy, phải làm không được thiếu cái nào. \ "
\ "Ân a, lần sau không có nữa đâu, hết làn này thôi. Ngày hôm nay coi như không có đi. \" ai, sớm biết Kính Tâm sẽ nói ra một câu nói như vậy, có thể hết lần này tới lần khác. . . Nàng cũng là hữu tâm vô lực a, có một câu nói như vậy , giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa a.
\ "Còn có. . . \ "
\ "Ân? \" còn có cái gì?
\ "Tiểu thư, ngươi bây giờ tư thế ngồi không đúng, đem hai chân hạ xuống, không lắc lư váy. \" Kính Tâm đi qua, cẩn thận tỉ mỉ giáo dục.
\ "Ân. \" ai, quả nhiên, tiểu thư nhà giàu thật khó làm, là thứ mà người bình thường không có thể làm được.
Kính Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, sợ hỏi: \ "Tiểu thư, ngươi vừa mới có phải hay không lại làm cho lão gia tức giận? \ "
\ "Khụ, coi là vậy đi, cũng may là , hắn còn không có tức đến thổ huyết. . . \" Khúc Đàn Nhi vừa định cười to, nhưng vừa thấy Kính Tâm bày một cái mặt đen, môi chỉ là khẽ động như vậy một cái, không cười nữa , chầm chập nói: \ "Ai, ngươi không biết, vừa mới ta thiếu chút nữa thì có thể chạy thoát rồi, kết quả, nửa đường tuôn ra một Trình Giao Kim( ý chỉ có một sự can thiệp bất ngờ vào một kế hoạch đã được chuẩn bị), hắn không giúp một tay còn chưa tính, lại còn đứng ở một bên xem cuộc vui, làm hại ta rớt thì nữa gãy cmn xương . \ "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com