Bò Sữa Đực
2 tháng công tác xa đã là cực hình đối với Kokonoi vì hồi xưa sợ nhớ em, sợ mất em. Nhớ đến nỗi không chịu được mà đứng lên đập bàn đập ghế, muốn cho nó nát không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.
Còn bây giờ thì lại khác xưa quá. Cho dù Mikey có giao nhiệm vụ khó khăn, lâu, ở địa điểm nào đi chăng nữa gã vẫn gật đầu đồng ý thực hiện.
Chắc hẳn giờ gã đã nhận ra 1 con người lạnh nhạt và nguy hiểm như Mikey không quan tâm đến ai và chẳng để ý nhiều đến cái gì mà giờ đã biết yêu.
Koko tưởng Mikey giữ Takemichi lại vài ngày hoặc ít nhất vài tháng như món đồ chơi để giết thời gian trong những ngày tẻ nhạt đi. Gã có bao giờ ở trụ sở chính nhiều đâu mà biết, còn chẳng chú ý đến Mikey gì lâu. Lúc dắt Takemichi về gã còn chẳng biết em là người bị cấy gen động vật ăn chay kìa. Cứ nghĩ 2 cái tai bò nhỏ với cái đuôi chỉ là đồ giả em mang vào người.
Thật ra từ khi thấy đôi mắt xanh như chứa cả bầu trời xanh rộng lớn ấy Mikey đã nghĩ nó là của mình rồi. Mang em về nuôi tận 8 năm trời, vậy có coi là yêu không? Bắt đầu từ lúc còn là đứa trẻ 7 tuổi và bây giờ đã lớn. Nhưng ôm mãi vẫn trọn được cả cơ thể em vào lòng, Takemichi không béo lên tí nào sao?
Nhưng tất cả cũng đều có chủ đích.
Có yêu cũng phải có giận.
Trút giận vào bên trong người Takemichi rất tốt và còn giảm street. Có khi Mikey còn tốt bụng chia sẻ ngọt bùi với các thành viên chủ chốt của Phạm Thiên. Kokonoi cũng góp mặt trong đó. Từ đó gã mới biết Takemichi cấy gen giống bò sữa cái, và cũng là cây sữa di động góp thêm nguồn thu nhập lớn cho Phạm Thiên.
....
Quay trở lại với thực tại. Giờ Kokonoi mệt rồi, gã ôm Takemichi đang ngất vào lòng chợp mắt đến sáng.
Khoảng 7 giờ sáng gã bị đánh thức bởi chuông báo thức điện thoại.
Ngồi dậy vươn vai cái rồi tắt máy đi. Bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi chải qua chải lại mái tóc đã bị rối đôi chút. Lúc đó vài người hầu cũng vào dọn dẹp căn phòng bừa bộn sau cuộc hân hoan ấy.
Kokonoi còn nói vọng ra "Tờ nào bị dính 'bẩn' thì cứ vứt đi". Người hầu nghe vậy cũng làm theo lệnh cấp trên. Nhưng nếu phòng không có camera riêng thì tờ tiền có bị dính tinh hay dơ bẩn đến mấy họ cũng muốn lấy.
Tất nhiên không thể nào quên công việc chính của nhóm bọn họ được. Những chai thủy tinh đựng sữa bò được những người hầu nữ khéo léo cất ngay ngắn vào trong những thùng cacton rồi mang đến xưởng lớn.
"Chúng tôi xin phép."
Cạch
Nghe tiếng đóng cửa lại cũng là lúc gã thay xong bộ đồ đi ra ngoài. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Tiền thì gom thành từng cọc 1 buộc nịt cất vào kho chung. Sữa không cái nào đổ vỡ và thừa lại. Ga giường đã thay mới được phủi thẳng bắt mắt. Riêng chỉ có 1 con người nằm trần như nhộng còn trên giường.
Thật không hợp với cảnh mỹ quan
Takemichi với thân hình nhem nhuốc, cơ thể chi chít những vết thương mới đè lên những vết thương cũ từ lớn đến nhỏ. Dấu răng và những vết tình ái trải đầy từ cổ xuống mép đùi. Đầu vú sưng to đỏ ửng khi bị cấu véo quá nhiều sau khi vắt kiệt sữa của ngày hôm qua.
Bên dưới còn tồi tàn hơn. Hậu huyệt bị chơ tới sưng chưa thể khép lại được, máu từ hôm qua đến nay bị khô lại còn đọng lại bên trong lẫn bên ngoài. Đặc biệt là cái bụng căng tròn của Takemichi. Nó phình lên như em đang mang bầu 5 tháng đứa con của gã vậy. Nhưng ai biết được thay vì bào thai thì lại là 1 đống tinh dịch tanh tưởi đặc sệt bên trong. Gã bắn nhiều đến nỗi có thể dựng lên khung cảnh này thật quá tài giỏi đi mà.
1 người hầu thấy vậy chỉ đành miễn cưỡng đắp lên cho em lại chiếc áo sơ mi đen em mặc hôm qua. Bên cạnh còn chuẩn bị thêm những phụ kiện như áo ngực mỗi ngày, khăn sữa đã giặt sạch sẽ, hôm nay còn có thêm cả chiếc vòng cổ da bò sữa bên cạnh nữa.
Họ thật sự cũng không muốn nhẫn tâm đến nỗi bỏ rơi con người vô tội này. Nhưng quy định là quy định.
Quy định họ không được phép động chạm vào Takemichi
Quy định cấm tuyệt đối không được tắm cho Takemichi
Quy định khắt khe không được bắt chuyện với Takemichi
Quy định nhất định làm lơ Takemichi như người vô hình...
Thật quá đáng sợ
Không cho ai chạm vào người thương mà chỉ 1 mình bọn gã
Chiếm hữu cao đến thế ư?
Takemichi thật may mắn khi có những người luôn hết sức bảo vệ em bên ngoài xã hội tàn khốc.
Em sẽ không phải sợ ai nữa
Mà sợ bọn gã. Chính người thân yêu quý nhất của mình.
...
Kokonoi đeo vòng cổ lên cho em sau khi tắm rửa sạch sẽ và bôi thuốc. Tất nhiên em đã tỉnh rồi. Mà giờ gã mới thấy Takemichi quên đeo vòng cổ đấy.
Chiếc vòng cổ hình da bò sữa được đeo sát vào cổ Takemichi nhưng cũng không làm em đến nỗi khó chịu hay khó thở. Ở giữa còn đính thêm 1 quả chuông, di chuyển vài cái là nó kêu lên nghe nhỏ nhỏ rất vui tai.
Chiếc áo sơ mi đen hôm qua cũng được thay bằng áo sơ mi khác của Kokonoi.
Thấy gã chẳng nói 1 lời trong khi đang tìm tài liệu trong hộc bàn làm việc. Mãi em mới lấy hết can đảm hỏi gã:
"Kokonoi, áo sơ mi đen và khăn lót ngực hôm qua của em đâu rồi ạ?"
Thấy gã im lặng không trả lời, Takemichi sợ đã chọc giận gã rồi chăng? Em ngồi khép nép đùi lại, để tay vào giữa khe sợ cứ cúi gằm mặt xuống.
"Cái áo bẩn thỉu đó tao đem đi vứt rồi. Còn cái khăn đó tao cũng cho vào lò thiêu cùng áo đó luôn rồi." Vừa nói gã vừa lục tìm tài liệu tiếp.
Takemichi nghe vậy thì hoảng hốt. Chiếc áo sơ mi đen đó là của Takeomi cho em mượn mặc, nó bẩn cũng phải đưa cho người hầu để giặt rồi mang trả lại Takeomi chứ. Còn cái khăn tay Takeomi cũng chỉ cho em mượn trong trường hợp bất đắc dĩ rồi em cũng phải trả lại hết cho Takeomi đó. Vậy mà Kokonoi nói bảo đem đi đốt rồi, gã nói đùa phải không? Takeomi sẽ giận, sẽ không thương em nữa. Đồng nghĩa với việc em sẽ không còn ai làm chỗ dựa tinh thần, tỏ bày tâm sự mỗi khi buồn nữa mất.
Mượn đồ Takeomi cũng đã lâu em đều trả, chỉ có duy nhất lần này, em coi trọng đồ của chú lắm, từ hồi nhỏ luôn ấy chứ! Vì chú luôn là người duy nhất yêu thương em hết mực mà.
Kokonoi, anh quá đáng lắm !
Nhưng Takemichi cũng không làm gì được...
Mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng của Kokonoi chỉ khiến em càng ấm ức thêm, buồn bực hơn nữa khi gã tận tay lót chiếc quần boxer của mình vào trong áo ngực Takemichi để thay thế khăn sữa.
Em không thích. Em muốn cởi bỏ hết tất cả những thứ đồ trên người mình. Phạm Thiên thà để em mặc 1 chiếc áo suốt mấy chục năm còn hơn hằng ngày phải toàn mặc những thứ đồ của bọn gã đã mặc.
To be continued...
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com