Chương 14
Edit:Nhiên
Tiếng chuông ra chơi vang lên, Chu Thần ôm đồng phục mới mua cùng với Diệp Linh đi vào nhà vệ sinh nữ.
"A Thần, sao cậu lại đổi đồng phục vậy?"
"emmmmm... Tớ cũng không biết, Hứa Phi Phàm bắt tớ phải đi mua."
Chu Thần nào dám cùng cô ấy kể đoạn Hứa Phi Phàm giáo huấn nàng nói một đống câu có thể làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai, chỉ có thể cùng Diệp Linh giả ngu.
"Tốt, vậy cậu đổi nhanh lên, đợi lát nữa liền phải vào lớp rồi."
Chu Thần thay xong, ở phía sau cửa thở dài một hơi. Áo sơmi che lại cái mông chỉ có thể nhét vào trong váy, tay áo dài đến nỗi có thể hát hí khúc, nàng bất đắc dĩ đem tay áo hướng kéo lên, tâm phiền.
Còn có cái váy này! Dài rộng đến nỗi phải đính kim băng vào nếu không vừa thả tay phát là tuột xuống. Quần áo rộng lớn, váy thật dài!! Thẩn mỹ của Hứa Phi Phàm thật tệ! Lam gầy! Nấm hương!
Nên đối mặt vẫn là phải đối mặt...
Chu Thần chậm rãi đẩy cửa nhà vệ sinh, Diệp Linh nghe thấy tiếng vang vội vàng quay đầu nhìn nàng. Trời ạ?? Ai có thể nói cho nàng cái người trước mặt vừa mập vừa lùn nhưng đẹp là ai? Căn bản không biết được không?? Phong nhũ eo thon toàn bộ bị quần áo to lớn che, vốn là Chu Thần không cao mặc váy lại càng thấp...... Hoàn toàn biến thành hai người. (Dạ em 18 1m5 =))
"...... Có phải hay không tớ cực xấu??"
Chu Thần vểnh miệng hỏi nhỏ Diệp Linh còn đang thất thần.
"Ách... A Thần, không có chuyện gì, cậu một đẹp che trăm xấu!"
Diệp Linh trưởng thành nên sớm nghĩ đến trước kia thiếu nữ mặc đồng phục phát tán mị lực, ngoài miệng an ủi bạn tốt, trong lòng lại âm thầm cảm khái: Hứa đồng học có dục vọng độc chiếm thật đáng sợ, nhưng về sau A Thần sẽ sướng thôi ~
Sau khi trở về phòng học, nàng lại gây nên xôn xao.
"Chu Thần thật khôi hài, giống đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn."
"Ai, đáng tiếc, dáng người nàng tốt như vậy về sau không thấy được, nhìn đều không có tí sức lực nào."
"Nói nhỏ chút, cậu muốn bị Hứa Phi Phàm đánh?"
"Hiện tại nàng là người của Hứa Phi Phàm, còn có thể cho cậu ban đêm ý dâm?"
.........
"Các người rất nhàn rỗi sao?"
Nguyên bản Hứa Phi Phàm đang chơi điện thoại, không ngờ con cừu non trở về lại gây nên ồn ào trong lớp, hắn không muốn nàng bị người khác nghị luận, vô luận là thiện ý hay ác ý. Thế là ngẩng đầu, thanh âm cất cao, trong ánh mắt một mảnh yên lặng. Mọi người đều bị Hứa Phi Phàm bình thường ít nói nhưng nhìn tuyệt không dễ chọc hù đến, vội vàng ngậm miệng lại, liền đọc sách viết đề.
Phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Nam sinh vừa nói chuyện quay qua nhìn Chu Thần còn đang đứng ngốc tại lối đi nhỏ phòng học, nhẹ giọng hỏi: "Ngốc đứng ở nơi đó làm gì, nhanh lên tiến đến ngồi xuống."
Bạn học lỗ tai nhạy bén chỉ muốn hỏi một câu: Hai câu đó có thực là Hứa Phi Phàm nói không vậy??
Chu Thần nhéo nhéo mép váy, đi vào ngồi xuống, nhìn Hứa Phi Phàm lại cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, tóc hơi dài nhu thuận rủ trên trán, mũi cao, đường cong bên mặt phá lệ cứng rắn.
"Cám ơn anh ~" Nàng thích hắn bảo vệ nàng, thật làm cho người vui vẻ.
"Không cần cám ơn." Bởi vì em là của anh.
"Cái kia... Sau khi tan học chúng đi nơi nào học bổ túc?"
"Đi rồi sẽ biết." Tâm cơ boy Hứa Phi Phàm ở trong lòng tính toán làm thế nào thuận lý thành chương đem nàng về nhà.
Con cừu non, vô luận như thế nào đều là em muốn đến bên cạnh anh, đến thế giới bên trong của anh.
Em chuẩn bị xong chưa?
Anh đều đã đợi không kịp.
————
Thật vất vả chịu đựng được đến tan học, Hứa Phi Phàm liền thúc giục Chu Thần thu thập túi sách, hai người sóng vai đi ra cửa trường.
Hắn mang theo nàng đi đến chiếc xe ngừng trước cửa, một trước một sau ngồi xuống.
"emmm... bạn học Hứa Phi Phàm, chúng ta đi đâu để học bổ túc vậy?" Chu Thần lại hỏi một lần, nhìn thấy lái xe nhà hắn vô ý thức đổi xưng hô.
Hứa Phi Phàm nhìn Chu Thần dùng xưng hô xa lánh, rõ ràng thẹn thùng khẩn trương như vậy còn cố giả bộ trấn định, thật đáng yêu.
"Lúc nữa mới đến, em đi ngủ trước đi, đến anh bảo em."
Ước chừng qua hai mươi phút, Hứa Phi Phàm vỗ nhẹ nữ sinh đang nhắm mắt bên cạnh.
"Đến rồi, mau tỉnh lại."
Chu Thần mở ra con mắt mông lung, thân thể tự giác lấy túi sách bên cạnh, lại bị Hứa Phi Phàm dắt tay, một tay lôi kéo nàng đi ra cửa xe bên ngoài.
"Chú đi về trước đi, nếu như muốn ra cửa lại gọi cho chú ."
Thiếu niên lễ phép nói với nam nhân trung niên trên ghế, dù sao nhà hắn cũng không có ai, bố mẹ đi công tác hết rồi.
"Tốt, thiếu gia."
Vị lái xe rất nhanh biến mất trước mặt hai người, rất nhanh lại khôi phục yên tĩnh. Tại một khắc này Chu Thần liền thanh tỉnh. Thừa dịp Hứa Phi Phàm nói chuyện xem xét kiến trúc xung quanh.
"Anh trai nhỏ, đây là nhà anh sao?"
"Ừ, anh sợ em mặc đồng phục sẽ làm người khác chú ý làm em không được tự nhiên. Mà cha mẹ anh đang ở bên Anh, nhà rất yên tĩnh, thích hợp học tập."
Còn có làm em.
Đương nhiên bốn chữ đằng sau Hứa Phi Phàm không có khả năng nói, đợi lát nữa vạn nhất sợ đem người bên cạnh hù chạy.
Chu Thần ở trong lòng cho hắn một cái ôm, thật biết quan tâm nàng mà ~
Nhưng là nàng không biết, đây chỉ là thuật che mắt của lão sói xám thôi.
————
Tác giả:
Lam gầy = Khó chịu
Nấm hương = Muốn khóc.
Hứa đại gia: Em nên để anh ăn, nếu không liền phạt em thêm.
Chu học bá: Mẹ ruột! Không muốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com