Chương 1: 10 năm trước
10 năm trước
Ở trong một khu vườn có hai đứa một nam một nữ cùng ngồi trên một chiếc xích đu, giữa tiết trời thu này thì cảnh tượng như vậy rất lãng mạng, nhưng lầm rồi...
Cô ngồi chung với anh từ chiều đến giờ cũng đã được 3 tiếng rồi mà nhưng anh vẫn xem cô như không khí, không ngó ngàng gì đến cô mà chỉ chuyên tâm đọc cuốn sách nào đó.
- Anh ơi, anh tên là Dương Khiết phải không? Em tên là Thất Vũ Nguyệt. Anh đang làm gì vậy?
- "..." im lặng
- Anh ơi....!
Đến lúc này thì đôi mắt to tròn của cô gần như muốn vỡ đê để những giọt nước mắt tuôn ra.
- ... anh vẫn im lặng và xem cô như không khí.
- ..Hức...Vũ Nguyệt sai rồi, Vũ Nguyệt xin lỗi anh, anh nói chuyện với Nguyệt Nhi đi mà.
- ..." ngay cả đến lúc cô nỉ non mà anh vẫn chỉ giữ nguyên một tấm lòng chung thủy với câu 'im lặng là vàng'
- ..Oa..hức.. Hức...Nguyệt Nhi ghét anh lắm, Nguyệt Nhi không chơi với anh nữa...hức...Ba mẹ ơi..Anh Dương Khiết không chơi với con...hức.. Cô khóc to, vừa khóc vừa la um sùm.
Đến lúc này, anh vẫn im lặng..(tức ói máu con au rồi chúa ơi..!!)
Đột nhiên cô ngưng không khóc nữa, ngước lên hỏi:
- Anh ơi, anh bị câm à?
Em bé tầm 9 tuổi kia nhìn anh im lặng suốt từ đầu giờ mới mở miệng, nhưng hình như câu hỏi lần này có độ sát thương cực lớn. Khiết ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cũng thờ ơ chả kém gì mình kia.
-Sao?
Kì thực cả ngày nay, đây là chữ đầu tiên anh mở miệng. Cô bé kia thực sự là quá lợi hại. Ấn tượng của anh với em bé kia rất đặc sắc. Đầu tiên chỉ hơi chú ý vì em có đôi mắt to màu nâu rất đẹp, lúc nào cái miệng chúm chím cũng líu lo, về sau bị một câu nói của em làm cho nhớ mãi cái mặt lạnh tanh kia.
-Cái bộ mặt của anh, thật là khó chịu! Lạnh đến chán ghét!
-Cậu có quyền gì mà nói?
-Vâng em không có quyền, em chỉ góp ý cho anh biết. Anh có biết là bố nuôi anh lo lắng thế nào vì cái thái độ đấy của anh không? Em nói thế thôi, anh nghe hay không thì tuỳ!
Khiết ngồi im re tại chỗ, mắt cụp xuống biểu hiện sự áy náy và suy tư. Em bé kia từ từ tiến lại gần Khiết, nâng mặt anh lên, dùng đôi tay bụ bẫm của mình nhéo hai má Khiết thật đau, nhéo đến khi hai má anh đỏ lừ lên em mới chịu cười ha hả:
-Cười lên một tí có phải đẹp trai không?
Khoảnh khắc lúc đó anh không thể diễn tả thành lời. Anh chỉ cảm thấy nụ cười của em bé kia thật là đẹp, thật là rạng rỡ, là nụ cười ấm áp nhất mà anh từng gặp. Em bé cười xong vô cùng tự nhiên chui rúc vào lòng Khiết, hất cuốn sách trên tay xuống xích đu, dụi mắt:
-Hôm nay em phải dậy sớm để theo mẹ sang nhà anh, anh cho em nằm nhờ trong lòng ngủ tí, không có người ôm em không chịu được.
Anh hơi hiếu kì cùng mất tự nhiên, lát sau thích ứng được anh liền ôm em bé kia vào lòng, ôm như bà quản gia ôm Khiết, rồi Khiết cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Các bố mẹ trò chuyện chán chê liền đi vào phòng đồ chơi tìm con. Lúc mở cửa ra bố Dương suýt rớt tròng mắt. Bé Nguyệt được bế gọn trong lòng bé Khiết hai đứa ôm nhau ngủ, cảnh tượng thật yên bình mà cũng thật... không thể tin nổi! Ba mẹ 2 bên lúc đó mừng toé nước mắt, túm lấy túm để ba Thất- Thất Minh đòi nhận bé Nguyệt làm con dâu.
Hôn ước được bắt đầu từ đó, cứ ngỡ sẽ diễn ra một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhưng chẳng ai ngờ rằng đó chỉ là mở đầu cho sự thảm khốc.
.......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com