20
Đây là một câu chuyện buồn về một con tác giả tự tin rằng truyện sẽ không thể nào được 30 bình luận và cái kết 🙃
Nói vậy thôi chứ hôm nay vẫn 2 chap nha.
10h tui đăng chap tiếp cho mấy cô.
Lần sau khum chơi nữa. Tổn thọ quá đi 🥲
______________
Muchou, người đáng lẽ ra nên ở nhà Sano lúc này hiện đang đứng ở đây. Mikey nắm lấy cổ áo hắn ta mà chất vấn. "Kenchin đâu rồi hả? Tại sao mày lại ở đây? Trả lời mau!"
Hắn ta nhìn cậu, bình thản trả lời. "Draken đuổi theo gã đó rồi. Vẫn chưa phải lúc để mày và tên kia đánh nhau đâu Mikey." Mikey nghe thấy thì càng tức giận hơn. Muchou lại tiếp tục nói. "Còn việc tao xuất hiện ở đây là vì Shinichirou lo lắng tụi bây nên bảo tao đi theo phía sau." Nói dối đấy. Thật ra hắn ta vừa định lên gặp Kisaki để hỏi chút chuyện. Trên đường thì thấy Mikey và Draken đang đánh nhau. Nhớ tới lời dặn của Izana phải cố gắng để tránh Mikey giao chiến với một ai đó, Muchou liền chủ động ngăn lại.
Draken đã phát giác Muchou đi theo hai người từ lúc gã kia bắt đầu tháo mặt nạ rồi. Anh ta khẽ đánh ánh mắt cho Muchou. Một kế hoạch ngầm được định sẵn trong đầu họ. Draken không muốn Mikey bị thương, Muchou lại muốn thực hiện lời dặn của Izana. Vì thế Draken sẽ dẫn dụ tên đó đi trước còn Muchou thì mang Mikey rời khỏi đây.
Mặc dù không biết hai người đó ai hơn ai nhưng Muchou tin rằng chức phó tổng của Toman không phải tự nhiên mà có được. Mikey sau khi nghe xong thì vô cùng tức giận. Dựa vào đâu là người kia hết lần này đến lần khác đều muốn hành động một mình. Cậu cũng có thể tham chiến, cũng có thể cùng nhau sát cánh bên anh kia mà.
Hắn ta nhìn vẻ không cam tâm của Mikey thì thở dài. Thật không hiểu nổi suy nghĩ của tên này. Được người khác lo lắng mà còn tức giận. "Chúng ta sẽ về quảng trường trước." Muchou nói với Mikey. "Draken có mang theo đạn tín hiệu. Nếu gặp nguy hiểm thì cậu ta sẽ bắn nó."
Vừa nói dứt câu thì phía sau vang lên tiếng sột soạt. Cả hai người quay đầu lại nhìn, Draken đang dần bước ra. Trên người anh ta là một số vết máu. Mikey lo lắng chạy lại xem thử. Sau khi xác định không phải máu của anh thì mới thở ra một hơi. "Lần sau mày mà còn dám tự ý biến mất nữa thì tao sẽ tiễn mày đi luôn." Mikey hung hăn đe dọa khiến Draken chỉ biết phì cười.
"Được rồi, lần sau tao sẽ nói cho mày biết trước." Anh quàng vai, khẽ ôm cậu lên lưng mình. "Mệt rồi chứ? Tao cõng mày về." Chỉ thấy người kia gật đầu rồi vùi mặt vào lưng anh.
"Máu đó là của tên kia à?" Muchou bỏ qua màn cảm động trước mắt. Chỉ tay về phía áo của Draken mà hỏi. Anh gật đầu. "Đang đánh nhau thì đột nhiên hắn ta nổi điên gì đó rồi tự chém vào tay mình." Draken nhíu mày nhớ lại. "Sau đó hắn còn tự cắn bản thân rồi chạy biến đi nữa chứ. Tao nghĩ là do tác dụng phụ của thuốc." Muchou gật đầu. Cả ba người cùng về lại quảng trường phía tây.
"Không biết nhóm Baji sao rồi nhỉ?" Mikey ngáp một cái dài, thuận miệng hỏi. Draken nhún vai. "Chắc cũng không có vấn đề gì đâu." Cùng lắm thì chắc chỉ gặp rắc rối với đám cây rừng thôi.
Khi ba người quay lại quảng trường phía tây, Baji mặt mày khó chịu mà nhìn họ. Mikey ngó một vòng xung quanh, không thấy tên hổ đâu thì liền hỏi. "Kazutora đâu rồi? Mày ném nó cho thú ăn rồi à?"
Đùa vui chút thôi nhưng Baji lại ờ một tiếng. Draken tinh mắt phát hiện được có vết máu trên quần áo anh ta, không khỏi sửng sốt. "Tụi bây gặp thú thật à? Đừng nói là mày bỏ nó rồi chạy đó nha?"
Baji vốn chỉ định hùa theo chút ai ngờ thấy được vẻ mặt như gặp quỷ của hai tên bạn thân mình. "Nó được một con hổ cái chú ý, tha về động rồi." Baji tiếp tục nói. Nghe đến đây thì Mikey và Draken đã đoán được hai người bị trêu rồi.
Mikey đập vào đầu Baji một cái, phồng má. "Bớt nhiều chuyện, Kazutora đang ở đâu?" Baji ôm đầu la lên, khó chịu nhìn cậu ta. "Tao bảo nó về trước rồi."
"Vậy còn áo của mày dính cái gì kia?" Draken chỉ vào vệt đỏ trên áo của Baji. Lúc này anh ta dường như mới phát hiện thấy, trông bộ mặt rõ ngạc nhiên. "Tao cũng không biết dính khi nào nữa. Chắc lúc chạy đi thì bị quẹt phải." Muchou và Draken nhìn nhau. Chạy đi?
"Mày gặp phải cái gì à?" Mikey vừa nghe thấy liền hỏi. Thấy Baji gật đầu, còn chưa kịp để ba người hỏi thêm thì anh ta đã nói trước. "Chuyện dài lắm, về nhà cái đã." Nói rồi thì liền rời đi, sự khó chịu trên gương mặt vẫn chưa hề giảm. Mikey cảm giác được, Baji hình như có điều gì đó không đúng.
Quả nhiên, khi vừa bước tới trước nhà Sano, anh ta đã ngập ngừng tiến vào. Draken vỗ vai Baji, đẩy vào trong. "Mày hơi lạ đó, đi nhanh tí xem nào." Nhưng Baji vẫn nhất quyết không vào. Anh ta đột nhiên vò đầu thật mạnh rồi ngồi xổm trước cửa, gương mặt vẫn tràn đầy khó chịu. "Nếu giờ mà vào đó thì sao sợ sẽ giết người mất thôi."
Cả ba nghe xong thì ngẩn người. Baji lấy một viên đá to ném ra thật xa như dồn sự tức giận vào đó. "Tụi bây cứ vào trước đi. Để tao ngồi đây một chút-"
"Rồi mày định ở đây đến mai luôn hay sao?" Mitsuya từ trong nhà bước ra. Cậu ta bình thản nhìn Baji. "Là cổ độc đấy. Anh Wakasa đang tìm thuốc giải. Chifuyu sẽ không sao đâu. Mày trông có vẻ bình tĩnh hơn Kazutora nhỉ."
Baji nhíu mày liếc Mitsuya, tặc lưỡi một cái rõ to. Anh ta phủi quần áo, bước vào trong. Mitsuya nhìn Mikey vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu thì giải thích. "Khi nãy Kazutora đột nhiên mang Chifuyu đến đây. Cậu ta có vài vết thương trên người và đang được Wakasa chữ trị."
"Dựa theo suy đoán khi nhìn vết thương thì Wakasa khá chắc nó được để lại từ một thanh kiếm tốt." Mitsuya đi trước, dẫn ba người đến phòng của Chifuyu. "Và sau đó Kazutora nghe được tin Senkai bị thú dữ tấn công. Ai biết trong đầu nó nghĩ cái gì, đột nhiên lại lao vào phòng và đấm người ta."
Rẽ thêm một hành lang nữa, bọn họ tiến vào một căn phòng gần khuôn viên. Kazutora đang ngồi trên ghế, gương mặt dán một miếng băng. Baji thì đứng nhìn người nằm trên giường ngủ say.
Cả ba chỉ đứng ở ngoài cửa chứ không vào bởi vì nhận thấy không khí trong phòng hơi nguy hiểm. Gương mặt hai người kia chỉ thiếu dán lên vài chữ người sống chớ tới gần mà thôi.
Draken nhẹ nhàng đóng cửa, nhường không gian riêng lại cho ba người. Còn bọn họ thì đi tới gặp Shinichirou.
"Vết thương trên mặt Kazutora là thế nào vậy?" Mikey hiếu kì hỏi. Mitsuya à lên một tiếng, gãi mặt. "Lúc nãy nó đánh hăng quá, tao can không kịp nên nhờ anh Takeomi đập cho vài cái rồi lôi ra."
"Còn tụi mày? Quần áo trông bẩn thế, cũng găpk chuyện gì à?" Cậu ta quan sát Draken một lượt, trong đầu cũng có thắc mắc. Nghe anh ta thở dài nói. "Gặp phải một gã điên. Tao đánh với tên đó một trận."
Mitsuya gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu nhìn Mikey. "Mày không tham gia à?" Quần áo nhìn tươm tất khác hẳn Draken. Mikey bĩu môi hờn giận. "Kenchin không cho tao đánh." Đang ngứ tay đây này, lát nữa kiếm ai đó đánh vài cái mới được.
Draken nghe Mikey nói vậy, dùng tay vò đầu cậu ta. "Lỡ như có nguy hiểm thì sao? May mắn lúc đó Muchou xuất hiện, nếu không thì tao cũng không yên tâm để mày ở đó đâu." Mikey nghe xong, trong lòng có chút vui. Câuh ta kéo áo Draken xuống, một nụ hôn nhẹ lướt qua khiến anh bất ngờ. "Mikey mày-"
"A tới rồi này." Mikey ngắt lời Draken, cậu ta đẩy cửa đi vào trong như chưa từng xảy ra chuyện gì. Draken thở dài, bước theo vào trong. Mitsuya đứng phía sau đã sớm bất bình trong lòng.
"Tụi bây coi tao là không khí đó hả? Phải không Muchou?" Cậu quay sang hỏi người bên cạnh nhưng vị trí đó sớm đã trống không. Mitsuya ngạc nhiên. Hắn ta tách ra khi nào vậy.
"Vậy là Chifuyu đang ở nhà Sano. Xem ra kế hoạch của Kisaki thành công rồi nhỉ."
Inui cầm bức thư vừa được gửi đến từ Muchou, có chút suy nghĩ. Tiếng mở cửa và tiếng chân truyền đến thu hút sự chú ý của cậu. Peke J dưới chân bỗng chốc sừng đuôi lên, cảnh giác nhìn ra cửa khiến cậu khó hiểu.
Inui từ từ đi ra ngoài, mắt cậu mở lớn nhìn người trước mặt. Người đàn ông với cánh tay đầy máu bởi những vết cắn và chằng chịt vết khâu, trên gương mặt là chiếc mặt nạ sớm vỡ nát.
"Choji?"
Inui lùi lại vài bước, đôi mắt có chút hoảng. Gã ta nhìn Inui, cũng bất ngờ không kém. "Inui Seishu? Sao mày vẫn còn sống?"
Choji bước tới gần cậu ta, trên gương mặt xuất hiện nụ cười quái dị. "Tao nhớ là đã thiêu sống mày trong ngôi nhà đó rồi mà? Tại sao mày vẫn còn đứng ở đây?"
Không thể bước thêm nữa, Inui bị dồn đến chân tường. Cậu sờ vào áo trong, nó vẫn còn ở đây. Inui đưa mắt nhìn Choji, đợi gã đến gần, cậu liền mở ra chiết phiến. Những lưỡi dao nhỏ trên mép quạt lướt qua để lại vết chém dài trên ngực của Choji.
Gã ta ngạc nhiên, đau đớn ôm ngực. Inui nhân lúc đó bỏ chạy ra ngoài. Khi nãy đứng gần gã thoang thoảng ngửi thấy mùi hải tuế. Tên này chơi thuốc rồi. Cậu không phải đối thủ của gã bây giờ. Nếu đánh ở trong nhà sẽ khiến mọi thứ trở nên lộn xộn mất.
Inui nhảy lên một cành cây, phía sau truyền đến tiếng cười khiến cậu không dám quay đầu lại. Inui liếc nhìn xung quanh, không có chỗ trốn, phải đánh thôi. Mong rằng Kisaki đừng về ngay lúc này.
"Mĩ nhân lúc nào cũng thích bay bổng nhỉ?"
Cành cây Inui đang đứng bị chém gãy. Cậu lách người, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Choji nhìn cây đao trên tay gã rồi lại nhìn Inui ngay trước mặt. "Năm đó chỉ tại tên Kokonoi kia mà tao không ăn được mày. Thử xem bây giờ có ai cứu mày được không~ Inui."
Inui căng thẳng nhìn gã. Cậu biết thứ Choji nói đến là gì. "Thịt người hảo hạn". Một cụm từ khiến ai cũng phải khiếp sợ và hiếu kì. Nó từng được biết đến là món ăn xa hoa do hoàng đế cũ đặt ra. Lúc đó Seishu được bình chọn là nguyên liệu nấu tốt nhất. Tên này.... Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn cái sở thích điên khùng đó.
"Tao định tìm thằng nhóc Matsuno kia. Nghe bảo cũng được lắm." Choji liếm nhẹ lưỡi đao, lưỡi của gã chảy máu do vết thương vừa có. Vậy mà gã chẳng hề đau đớn chút nào. Thậm chí còn có chút hưng phấn?
Vài suy nghĩ lướt qua trong đầu Inui. Nếu theo thời gian thì chắc bọn họ cũng sắp về rồi.
Phải kéo dài thời gian thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com