No.53: Lắp đạn
"Rốt cuộc thì tên nghịch tử nhà mày muốn ông già này phải sống sao đây?"
Choang!
Tiếng gầm đầy giận giữ của người đàn ông trung niên vang lên cùng lúc với âm thanh chiếc đĩa hoa quả bị ném vào tường. Chuỗi âm thanh chói tai khiến người con trai trên giường nhíu mày, cơ thể dựa vào tường gắng gượng bước xuống giường nhưng không được, hắn cúi đầu, chất giọng đầy nặng nề:
"Con xin lỗi."
"Xin lỗi? Cậu nghĩ xin lỗi là xong sao? Bao nhiêu thứ cậu bỏ ra vì con bé đó, cuối cùng nó cho cậu lại cái gì?" Chất giọng của người đàn ông không nguôi phẫn nộ, ngược lại còn tăng thêm.
Người con trai trên giường bệnh không đáp, hay đúng hơn là hắn không có gì để nói.
"Không những không quan tâm đến cậu, nó còn cho cậu một trận không lết xuống nổi giường bệnh. Vậy thì rốt cuộc cậu vì cái gì mà lại yêu nó? Hi sinh nhiều như vậy, cãi lời tôi bao nhiêu lần để rồi nằm đây? Tôi nói cho cậu biết, hôn ước giữa con bé đó và nhà họ Dương đã hủy bỏ, cậu biết lí do là gì không? Vì Âu Dương Hạo đã trở về, người mà con bé đó đã mất bốn năm tìm kiếm. Cậu nghĩ thử một kẻ giàu có như Dương Tuấn Kiệt không sánh nổi một tên khố rách áo ôm như Âu Dương Hạo thì Khắc Phong ngu xuẩn như cậu, người ta không bao giờ để vào mắt."
Không gian xung quanh lắng lại sau âm thanh phẫn nộ của người đàn ông, chỉ còn lại tiếng điện tâm đồ vang lên đều đều. Nhưng chỉ có Khắc Phong biết, trái tim của hắn đang vỡ từng mảnh, rỉ từng giọt máu nóng, đến mức nước mắt của hắn không tự chủ mà tràn ra ngoài, từng dòng từng dòng lăn xuống gò má gầy guộc.
Hắn không nghe thấy xung quanh có những gì, hắn chỉ nghe thấy giọng nói một người con gái hiện diện trong giấc mơ hắn mỗi đêm. Cô gái ấy lạnh lùng với hắn, ân cần với hắn, vỗ về hắn, yêu thương hắn, tất cả... tựa như một tấm gương, nứt dần, hắn dán, hắn giữ nhưng vết nứt vẫn rộng ra, dài ra, chằng chịt như những vết cứa, khảm sâu vào tim hắn. Cuối cùng, chỉ còn lại những mảnh vỡ dưới chân hắn.
Âu Dương Hạo trở về? Đồng nghĩa với việc sự tồn tại, tình cảm của hắn bấy lâu nay cũng chỉ là một hạt cát trong đại dương mênh mông. Rồi Khiết Thiên sẽ quên hắn, quên đi sự hiện diện của hắn, quên đi những tháng ngày cả hai tạo dựng. Vậy là kết thúc rồi.
Nhìn con trai như một gã điên nhìn chằm chằm vào khoảng không mà rơi nước mắt, Khắc Minh không khỏi đau lòng. Một thời gian quá ngắn để yêu nhưng con ông lại yêu quá sâu đậm. Đợi khi thực sự bình tĩnh, ông nhìn ra cửa sổ, âm giọng đã lạnh đến mức tuyệt tình:
"Hai ngày nữa xuất viện, lập tức sang Mỹ du học."
"Ba! Không được!" Khắc Phong bừng tỉnh, hắn vùng theo bản năng mà quên mất những vết thương trên cơ thể, gây ra cơn đau đến tận xương tủy.
"Một khi ta đã quyết, trời cũng không thay đổi được." Người đàn ông tiếp tục buông ra một câu chén đinh chặt sắt, nhanh chóng rời đi, ngay khi vừa đặt chân đến ngưỡng cửa, ông để lại một câu: "Không phải lúc nào cũng phải đối mặt, nếu như có cơ hội thì hãy chạy trốn để chữa lành vết thương."
Cho đến khi bánh xe lăn đi, Khắc Minh vẫn miên man trong cuộc gặp mặt sáng nay:
["Cô đến đây làm gì?" Nhìn người con gái đứng lễ phép trước mặt, Khắc Minh đặt ra câu hỏi rất hờ hững, tầm mắt cũng không dừng trên người cô quá ba giây.
Đáp lại, cô gái không tỏ vẻ gì, chỉ nói: "Cháu đến đây đề cầu xin bác."
Khắc Minh cười khì một tiếng, không hề giấu đi sự khinh khi:
"Ồ, hân hạnh quá, một chủ tịch quèn như tôi mà cũng được tiểu thư danh giá đây cầu xin sao? Qủa thực không dám nhận."
Ngược lại, Khiết Thiên gần như không để ý đến thái độ của ông, hai tay bên đùi nắm chặt lại, một giây sau đó, tiếng động vang lên khiến Khắc Minh quay sang. Chưa đợi đến một giây, đôi mắt của ông trừng lớn hết cỡ, môi mấp máy không nói trọn câu:
"Cô...."
Khắc Minh trầm tư nhìn ra bên ngoài, không tránh khỏi một tiếng thở dài.
Thấy chủ tịch không vui, trợ lý đang lái xe liền cất lời: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Tôi chỉ đang nghĩ về tương lai."
"Tương lai của cậu Khắc Phong sao ạ?"
"Ừ, thương trường quá phức tạp, e rằng tôi sẽ không để Khắc Phong bước vào."
"Vậy là chủ tịch..." Anh trợ lí ngập ngừng nhìn chủ tịch, không phải ngài ấy muốn chuyển nhượng công ty chứ?
'Haiz, thôi quên đi, tôi cần suy nghĩ thêm."
"Vâng thưa chủ tịch."
Khiết Thiên về đến nhà thì trời cũng đã tối sầm, nó tò mò nhìn căn biệt thự tối om. Lạ thật, bây giờ là mười giờ kém, sao đèn điện lại tắt hết? Xung quanh cũng không có dấu hiệu của việc bị mất điện. Lẽ nào Lãnh Nhật quay sang tấn công nhà nó à?
Sự nghi ngờ càng lúc càng lớn, Khiết Thiên rút ngắn bước chân, cơ thể thủ sẵn để phòng vệ bất cứ lúc nào.
Càng bước, Khiết Thiên càng cảm thấy không gian im lặng tuyệt đối, có hai trường hợp xảy ra, hoặc là tất cả mọi người bị đánh ngất, trường hợp còn lại là...chết. Nhưng nó không ngửi thấy mùi máu mà ngược lại ngửi thấy mùi thức ăn rất thơm ngon. Vậy là thế n.....
Tạch
"Happy birth day to you, happy birth day to you, happy birth day, happy birth day, happy birth day to you! CHÚC MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 18 CỦA LÃNH KHIẾT THIÊN!"
Ngôi nhà vốn dĩ rất im ắng, tối như mực chỉ sau một tiếng 'tạch' đã sáng bừng lên, xung quanh tường là bong bóng đủ màu, đèn chớp lung linh. Ở giữa là Dương Hạo đang cầm chiếc bánh sinh nhật, phía sau anh: Khánh Băng, Nhật Thiên, Nhật Tuệ, Miki, Anna, Tử Dương, Nagisa Fumito, Nishi Aoto và vài cô hầu gái đang bưng bê thức ăn.
Giờ thì Khiết Thiên đã hiểu lí do vì sao bố và chú lại kéo dài thời gian dùng bữa hơn hai tiếng, đã vậy còn bỏ nó mà về trước, hóa ra là bí mật tổ chức sinh nhật cho nó.
"Khiết Thiên, em còn đứng đó làm gì, mau lại đây thổi nến đi." Thấy nó cứ đứng đực một chỗ, Dương Hạo liền giục, trên môi vẫn giữ nụ cười trìu mến.
Trong lòng Khiết Thiên xuất hiện một luồng cảm xúc hỗn tạp, nó cố gắng không khóc, giữ gương mặt vui vẻ bước về phía Dương Hạo. Nhìn chiếc bánh kem trang trí xinh đẹp, cả tên của nó cũng được khắc tỉ mỉ, sống mũi bỗng dưng cảm thấy cay cay. Mười tám năm qua nó chưa bao giờ được tiếp đón một cái sinh nhật đúng nghĩa. Trước khi nó gặp anh, những ngày sinh nhật đều là giây phút nó ôm bia mộ của mẹ mà nức nở. Fumito luôn đề nghị tổ chức cho Khiết Thiên sinh nhật thật đầy đủ nhưng nó luôn từ chối, bởi vì sau khi tiệc tàn, ba nó cũng chỉ biết ôm hình mẹ mà khóc.
Khiết Thiên chưa bao giờ quên mẹ mất sau khi sinh nó ra đời một tuần nhưng cảm giác tội lỗi cũng chưa bao giờ mất đi. Cho đến khi Dương Hạo xuất hiện, anh dẫn nó đi thăm mộ mẹ, mua một ít thức ăn, tự mình vào bếp và ôm nó ngủ. Và khi anh đi, mọi thứ lại quay trở về với quỹ đạo vốn có. Nhưng bây giờ, anh đã trở lại...
Phù... hi vọng điều ước sẽ trở thành hiện thực.
Nến tắt, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, hàng trăm bóng bay đủ màu được treo khắp tường nhà, dưới sàn là đủ loại thức ăn: lẩu, gà nướng, thức ăn tươi sống... cùng với bia. Và chỉ đợi Khiết Thiên cầm dao cắt bánh kem, cả ngôi nhà hơn mười người nhanh chóng nhập tiệc. Bữa ăn diễn ra cực kì vui vẻ, ngay cả người lớn như Fumito và Aoto cũng góp không ít những câu chuyện về thời niên thiếu, những lời tâm sự, nhắn nhủ. Cứ thế, cho đến khi thức ăn vơi dần, vỏ bia đã rỗng và ai cũng chếnh choáng say, bữa tiệc kết thúc.
Nagisa Fumito vẫn còn đủ tỉnh táo để lái xe, dù Khiết Thiên nài nỉ bao nhiêu lần, ông chỉ cười từ chối rồi đưa Nishi Aoto say đến quên trời quên đất ra về. Biệt thự đủ phòng trống nên ngoài hai người thì ai cũng ngủ lại.
Khánh Băng ở cùng phòng với Nhật Thiên, dù đây không phải là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau nhưng Khiết Thiên biết, chỉ cần chưa kết hôn, dù Khánh Băng có chủ động, Nhật Thiên cũng sẽ không đi quá giới hạn. Anh là chính nhân quân tử đấy.
Vì ai cũng đã khá say, nên Khiết Thiên quyết định nữ ở chung một phòng, nam một phòng, tránh việc sáng ra phải 'thu dọn hậu quả'.
Phái nam tất nhiên có hơi tiếc nhưng cũng vui vẻ gật đầu, sau khi 'phò tá' bạn gái đến tận phòng thì bá vai bá cổ nhau rời đi. Dù sao tửu lượng của họ cũng cao hơn mấy cô nàng kia nhiều.
Trong khi đó, xe của Fumito đã dừng hẳn bên vệ đường, gương mặt ngà ngà say của hai người biến mất hẳn, thay vào đó là sự nghiêm túc đến đáng sợ.
"Ông cũng thấy nhỉ? Kế hoạch của Lãnh Nhật?" Fumito lên tiếng đầu tiên, đôi mắt nhìn ra những ánh đèn lấp lánh giữa trời đêm.
"Qúa sức tinh vi." Nishi Aoto cảm thán, trong đầu đang hình dung những gì ông nhìn thấy.
"Khiết Thiên thực sự rất giỏi, con bé đoán ra ngay từ đầu và phối hợp diễn kịch với Lãnh Nhật. Sắp xếp tất cả mọi thứ trong âm thầm. Lãnh Nhật đào hố, giăng lưới chờ nó sa bẫy, nó lại sắp sẵn một cây súng, một phát lấy mạng hắn. Cả hai đứng trong bóng tối, khó mà đoán được ai thắng ai thua." Giọng Fumito đầy bất lực, đôi mắt nhìn vô định vào không gian phía trước.
Aoto cũng không khá hơn, ông thở dài, trong đôi mắt sáng hiện lên chút ưu buồn: "Ông không định giúp con bé à?"
"Không." Fumito nói chắc nịch. "Con bé còn quá trẻ để giết người. Nhưng Lãnh Nhật đã tự tay giết chết mình khi đối đầu với nó. Ông ta sẽ không bao giờ ngờ rằng, bộ não 18 tuổi đã đi trước ông ta hai bước, giương trước mắt ông ta một họng súng chứa đầy đạn. Từng viên, từng viên một ghim vào não ông ta."
Giọng nói của Fumito dần trở nên trầm lặng, chứa đầy sát khí. Nhưng Aoto bên cạnh chẳng mấy ngạc nhiên, ông chỉ cười, vỗ vai bạn già của mình:
"Tôi còn định dọa ông tý, ai ngờ ông biết hết kế hoạch của chú cháu tôi rồi. Đúng là gừng càng già càng cay mà." Kèm theo đó là một tràng cười sảng khoái.
Fumito cũng cười, nụ cười đầy vẻ bất đắc dĩ trước sự trẻ con của người bạn: "Rồi ông trẻ, ông trẻ lắm Aoto ạ. Có mỗi tôi già, vừa lòng ông chưa?"
"Hahaha, ông nghĩ xem bây giờ còn cô gái trẻ trung nào muốn cưới tôi không?"
"Có, nhiều lắm, ông muốn không, tôi dắt đi." Fumito tiếp tục đùa, nhưng ánh mắt của ông vẫn không rời khỏi màn đêm phía trước.
"Muốn chứ, bấy lâu nay cúi đầu trong phòng phẫu thuật, tôi cũng muốn thưởng thức phụ nữ nha. Nhưng mà trước đó, chúng ta nên 'trả lễ' cho 'món quà' của Lãnh Nhật chứ nhỉ?" Tiếng cười vui vẻ của Aoto tắt phụt, thay vào đó là đôi mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí nhìn những bóng đen vây quanh xe hai người.
"Ông bạn, nói thật là ông già lắm rồi, ngoan ngoãn ngồi yên trên xe đi." Fumito lên tiếng, vẫn là sự đùa cợt như lúc đầu.
"Ể? Tôi đang chờ tiếng xương kêu mà." Lần này thì Aoto ngạc nhiên thật.
"Tôi đã nói rồi, Khiết Thiên không bao giờ để chúng ta gặp nguy hiểm đâu."
Đáp lại là câu nói đầy tự tin của Fumito là sự giận dữ của Aoto đập rầm rầm vào ghế, miệng lầm bầm:
"Cái con bé đáng ghét, xem ba với chú nó như con nít vậy. Đợi đó, ngày mai tôi sẽ tẩm quất nó một trận."
"Thôi được rồi, an phận đi ông bạn già, để cho bọn trẻ nó ra tay." Fumito vỗ vỗ đầu ông bạn, chẳng để vào mắt cuộc chiến giữa những bóng đen bên ngoài.
"Gìa thì giá, dù gì cũng là cựu võ sĩ quyền anh, giờ lại ngồi bó gối như hai ông già. Dẹp, ngày mai tôi nghỉ việc, ông phải đi đấu quyền anh với tôi. Tôi nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi lên người ông." Nishi Aoto vẫn chưa nguôi giận, khoanh tay trước ngực đầy khó chịu.
Fumito thừa biết tính ông bạn, tiếp tục cười đề huề, xuống giọng năn nỉ: "Rồi rồi, ngày mai tôi xin nghỉ, thay Khiết Thiên tạ lỗi với ông, được chưa?"
"Ít nhất thì ông còn biết điều."
"Hahaha."
Tiếng cười sảng khoái của Fumito vang vọng khắp xe, gần như át cả tiếng ẩu đả bên ngoài.
Trong khi đó, Khiết Thiên vừa đặt lưng xuống nệm, Anna đã vác cái bộ dạng say xỉn nhào tới, đè lên người nó.
"Khiết Thiên." Cô nàng nũng nịu gọi tên, tiếp tục cọ cọ vào cổ nó, rồi thì thầm:"Nhiệm vụ hoàn thành." Chất giọng ngà ngà say hoàn toàn bị thay thế bằng sự âm u lạnh lẽo nhưng đắc chí.
Đôi mắt nhuốm màu say mơ màng của Khiết Thiên cũng ngay lập tức phát ra tia sáng lạnh lẽo. Nhưng Khiết Thiên còn chưa kịp đáp, Nhật Tuệ, Khánh Băng, Miki đều lao đến đè lên người nó, đồng loạt thì thầm:
"Khiết Thiên, chúng tớ sẽ ở bên cậu, giúp cậu."
Khóe mắt Khiết Thiên ngay lập tức tràn ra những dòng nước nóng hổi, nó ôm lấy họ, siết lại thật chặt, giọng nói run run lên từng đợt: "Cảm ơn các cậu."
Lãnh Nhật, mở to mắt mà chờ ngày ông chết dưới tay tôi đi.
Hoàn No.43
Chap sau là chap cuối rồi các cậu ạ ^.^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com