Chương 3.
Becky làm việc đến hơn 10 giờ mới có thể an yên cái lưng trên giường, nhưng nàng chỉ là đang nghỉ ngơi để bắt tay vào deadline mà sếp giao cho mình, dầu gì Becky cũng đang là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí trưởng phòng Marketing của bộ phận này. Vì đó mà năng suất làm việc của nàng phải nhân hai lên, mặc cho cơ thể đã sắp kiệt sức.
Tuy đã được bà chủ thương mà cho mâm đồ ăn hoành tráng để cùng dùng, nhưng giờ năng lượng cũng dễ dàng tiêu tan ngay sau khi Becky nhấn nút gửi mail cho sếp.
Nàng mệt mỏi nhắm chặt mắt cảm nhận cái đau cay xè, Becky thở dài một hơi mà muốn ngủ ngay đi thôi. Nàng ưỡn người ra đằng sau mà giãn gân cốt, không ít lâu sau đã chìm vào giấc mộng.
.
Sáng hôm sau, báo thức làm việc của mình mà kêu inh ỏi khiến nàng nhăn nhó bực dọc tắt nó ngay. Becky vò đầu, cơ thể nặng nhọc đã làm nàng mất không ít thời gian để có thể lấy đồ mà lười nhác nhấc người vào nhà tắm. Nàng muốn ngủ cỡ nào cũng phải tỉnh táo vì hôm nay có cuộc họp quan trọng mà có thể đổi cả đời nàng, chính bởi lẽ đó mà Becky đã không ít tâm tư để tân trang diện mạo sao mà phù hợp.
Nàng ngước nhìn lên đồ hồ thì thấy bản thân đã quá vô tư mà chẳng để ý thời gian, nên giờ Becky hớt ha hớt hải lấy đồng hồ lẫn lấy vòng bình an, sau đó phóng nhanh ra khỏi phòng trọ của mình mà khoá cửa. Becky vội đến độ chỉ chạy ngang bà chủ chớp lấy bánh bao nóng hổi mà bà cho, nàng chỉ có thể nói cảm ơn và chạy biến đi mất.
Vừa hay làm sao đến kịp trạm xe bus mà chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý cạnh cửa sổ, Becky đeo đồng hồ lẫn vòng bình an vào hai bên tay rồi yên tâm cho mình khoảng nghỉ để hơi thở ổn định. Nàng bóc giấy bánh ra mà thổi thổi cho mình một miếng bánh lớn ngập cả họng, tuy đã lường trước nhưng vẫn khó tránh khỏi việc khoang miệng nóng bừng bừng.
- Phỏng... Phỏng... - Becky thở phù phù để chữa cháy nhưng cũng khiến nước mắt của nàng lưng chừng.
Đợi hồi sau mới có thể ăn hết cái bánh bao nhân thịt ngon lành mà lưỡi đã nóng rần. Nàng tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán mà tựa đầu lên cửa kính.
Trời hôm nay nắng nhè nhẹ chiếu vào ấm hết cả người, Becky tính lên xe là 7 giờ và đến được công ty trước 15 phút thì nàng không phải trễ nãi việc chấm công mỗi lúc máy giở chứng mà hư.
Nàng lần nữa nghĩ ngợi đến người hôm qua, nụ cười của người đó như thể là một ánh nắng hiếm thấy chiếu vào cuộc sống bộ bề của nàng. Thú thật mà nói người xa lạ như người hôm qua đã để lại không ít tâm tư trong lòng của Becky, tự nhiên thấy mong, mong rằng sẽ gặp lại người ta.
Nhưng chuyện này thật hoang đường khi thứ mình biết chỉ duy nhất cái tên của người, "Freen".
- Freen...?
Becky bỗng chới với nhìn thấy dáng người tương tự cô mà bất chợt bật dậy, nào ngờ chỉ là sự mường tưởng của nàng, người vừa rời xe không phải Freen.
- Mình điên thật rồi.
Trong đầu rõ ràng với người này chỉ là người dưng nhưng lại muốn gặp gỡ mà nói chuyện, chắc có lẽ là bản thân lâu rồi không cho mình thời gian thư giãn, vui chơi đây mà.
- Không nghĩ tới nữa.
Miệng tuy tự nhủ như thế nhưng tâm đã quyết chiều nay sau khi tan ca sẽ đến trạm mà ngồi chờ, không biết hôm nay người đó có đến hay không, hay là vốn chỉ lướt qua đời nhau một chút rồi trở về quy củ ban đầu.
Nghĩ ngợi một hồi thì cũng đã đến công ty để làm việc, mọi người trong bộ phận đối với vị tiền bối Becky này cũng có mấy phần kính trọng, tuy là gia thế không hiển hách như đối thủ của Becky nhưng chung quy tài năng, nhân cách của nàng được mọi người phải công nhận.
- P'Becky, sau buổi họp này thôi thì chúng ta sẽ biết kết quả rồi, nhưng nói gì thì nói em vẫn thấy mọi thứ đã quá rõ ràng!
- Gwen, mấy lời thế này chỉ nên nói với mình chị thôi. - Becky biết đứa nhỏ này theo mình từ lúc những ngày đầu thực tập, do đó việc theo "phe" là chuyện hiển nhiên.
- Năng lực của chị với Garda rõ như ban ngày, chẳng qua họ nịnh bợ P'Garda vì cha của chị ta là giám đốc hợp tác với công ty mình. - Gwen uống cà phê sữa mà miệng chanh chua khỏi phải bàn, nhưng chung quy đứa nhỏ này cũng là bất bình cho tiền bối mà thôi.
- Cuộc họp sắp diễn ra rồi, em đừng đứng ở đây nữa, mau giúp chị chuẩn bị. - Becky không bàn tán thêm, căn bản là nàng biết bản thân thiệt thòi nhưng chỉ cần cố gắng thực hiện cho tốt thì không thể cũng thành có.
- Vâng. - Gwen bĩu môi đi theo sau.
Buổi họp này là hơn hai năm công sức của Becky gộp lại cho thành quả ngày hôm nay, cống hiến hết mình cho công ty mình yêu thích và sắp tới là vị trí vững vàng trong chính bộ phận mà mình lựa chọn ngành ở đại học. Nàng nghĩ đến đây liền run run, tâm lí thuyết trình đứng hàng trăm người vốn đã làm hơn chục lần, nhưng lần này lại khác, nó đánh giá cả về mặt thực lực và cả tương lai phía trước của nàng.
- Cố lên. - Irin, người bạn thân kiêm tổng giám đốc đã đến sớm hơn ít phút để củng cố tinh thần bạn của mình.
- Sẽ ổn cả thôi. - Becky đáp, nếu bản thân ngày hôm nay làm không tốt, nghĩa là bản thân chưa đủ tài giỏi để ở vị trí này.
- Tớ sẽ ở dưới quan sát cậu đấy. - Irin cười nói một hồi cũng ho khan mà nghiêm túc trở về ghế ngồi của mình.
Becky đeo mắt kính mà phong thái của người tự tin gần như đã trở về, nàng hít thở thật sâu mà nhìn Garda đang cười mỉm với mình, Becky cũng xã giao đáp lại mà ánh mắt cũng đổi thay, nàng sẽ chứng minh mọi thứ cho ban lãnh đạo xem.
Nàng vô thức xoa vòng bình an mà lần nữa hoàng hôn buổi chiều đó hiện hữu ngay trước mắt, bất giác muốn mọi thứ suôn sẻ để đến chờ Freen.
Và rồi cuộc họp quan trọng đã bắt đầu, người tiên phong để thuyết trình trước luôn là Becky, trong mọi thứ nàng muốn ấn tượng ban đầu sẽ in đậm lâu nhất.
Nàng tự tin trình bày những gì mà mình chuẩn bị, ở dưới ban lãnh đạo đều gật gù tiếp nhận mà ghi ghi vào cuốn sổ tay của riêng mình, họ tự nói nhỏ vào tai nhau rồi lần nữa ghi vào giấy. Irin cũng chẳng ngoại lệ, bản thân có được người bạn tài giỏi này liền cảm thấy mũi nức nở, vai đã nhô lên hai bên.
Sau khi nàng kết thúc thì tràng vỗ tay đã vang hai bên tai của Garda, nàng ta nhìn cô mà đứng dậy đi ngang còn nói nhỏ.
- Nhân tài thế này ở đây là uổng phí.
Dứt câu liền bước qua nàng để bước vào vị trí của mình mà tiếp tục cuộc họp. Becky vốn không nghĩ ngợi sâu xa nên lập tức về ghế ngồi để chăm chú lắng nghe.
Kết thúc buổi họp suôn sẻ nhưng giờ về phía lãnh đạo đang chia theo thành hai phe theo lẽ tự nhiên, nhưng hầu hết ai cũng thấy rõ ràng một đặc điểm là Becky nổi trội hơn về mọi mặt so với Garda.
- Người tài giỏi như vậy mà lại đụng phải con gái đối tác công ty chúng ta, quả là bạc bẽo. - Giám đốc ở bộ phận khác thì thầm.
- Có gì mà bạc bẽo? - Irin vô tình nghe phải nên đanh mặt hỏi mấy vị ở đó.
- Tổ... Tổng giám đốc...
- Người thực lực như vậy thì càng phải để lại ở công ty! - Irin khẳng định một hơi mà ghi nhớ từng gương mặt rồi cùng thư ký rời khỏi phòng họp.
Irin bực bội ra mặt nên bước chân đi vội hơn hẳn, cô thư ký đằng sau cũng nâng gót theo mà thiếu điều đã nhém ngã vài lần, cho đến khi có một người chặn đường thì Irin định lớn tiếng hỏi thì nhận ra người trước mặt là ai.
- Irin, ai chọc giận em sao? - Noey chạm vào chóp mũi người kia mà hỏi.
- Không có. - Irin dịu xuống đáp.
- Đi ăn trưa với chị. - Noey choàng vai qua vai của em mà vỗ vỗ để dỗ dành rồi tiếp tục tiến đến thang máy.
Ở đó đã có vài người bu quanh Becky để dò hỏi cuộc họp đã diễn ra thế nào, nàng chỉ nói đơn giản là: "Như bao cuộc họp khác, quan trọng như nhau".
- Tiền bối, chị thật nhàm chán! Hỏi sao 25 tuổi rồi mà chưa có người yêu. - Gwen chẳng kiêng nể gì mà thốt.
- Không nhất thiết. - Becky cười nhạt mà tiếp tục đưa đũa cơm nhỏ vào miệng.
- Các trưởng phòng với giám đốc ở bộ phận khác đều ít nhiều để ý đến tiền bối. - Gwen nhìn xung quanh cũng chạm mắt ít nhiều người nhìn chằm chằm vào Becky.
Becky chỉ im lặng dùng cơm mà chẳng đoái hoài gì đến lời của Gwen, kể cả khi Noey và Irin cùng đến ăn cơm chung bàn thì nàng mới ngẩn đầu lên nhìn mà trả lời vài câu mà họ hỏi.
- Chắc vài ngày nữa sẽ có kết quả bầu chọn. - Noey vu vơ nói.
- Em tin chắc tiền bối Becky sẽ lên chức trưởng phòng. - Gwen khẳng định chắc nịch.
- Không biết nữa, công ty lớn này coi trọng nhân tài và lợi ích, nếu lợi ích đặt nặng hơn thì họ sẽ chọn thôi. - Becky bình thản đáp, mặc cho Irin là con gái của chủ tịch công ty nhưng cũng không kiêng dè.
- Becca nói không sai, tuy đi làm bằng thực lực nhưng vẫn sẽ gặp vài chuyện bất mãn nếu không có chỗ dựa. - Irin có danh có thực vì đó mà chẳng ai dám lời ra tán vào làm gì, căn bản Irin đã chứng minh nó rất tốt ngay từ lúc đảm nhiệm chức vụ.
- Sự thật mất lòng là vậy đó Gwen - Noey cũng biết tính chất của công ty là vậy nên tặc lưỡi cho qua.
Becky cũng chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vạn phần tự tin vì bản thân đã cố gắng hết sức, mọi thứ rồi sẽ trả giá đúng với những gì mà nàng bỏ ra mà thôi.
- Có thể cậu không có chỗ dựa nhưng cậu vẫn có tớ đó thôi. - Irin gắp miếng thịt sang khây đồ ăn của Becky mà nói.
- Đều là có sự hậu ái, đãi ngộ, chỉ là ai hơn ai thôi. - Becky nhận lấy mà đáp.
Cuộc sống là vậy đấy, đây chính là cái lợi mà Becky có được khi người bạn thân là Irin, không ít cũng chẳng nhiều mà cho nàng một vị trí đúng theo năng lực.
.
Một buổi làm việc đầy hiệu quả đã kết thúc, nàng hôm nay không tăng ca nên ung dung bước đi từng bước đến trạm xe bus mà ngồi xuống. Becky ngoài mặt vờ như không quan tâm nhưng lại nhìn trái sang rồi phải để có thể bắt gặp gương mặt ngày hôm qua.
Nhớ lại hôm qua Freen đã ngồi sâu bên trong ghế dựa lưng vào mà đung đưa hai chân, nàng trước giờ không làm mấy chuyện như vậy nhưng giờ lại bắt chước thử, nàng thử xong thì chân liền chẳng ngừng, cứ thế mang tâm tư chờ đợi hoan hỉ này mà tiếp tục.
Ấy vậy mà Becky chờ hoài chờ mãi chẳng thấy bóng dáng của người, trong lòng não nề còn hụt hẫng rồi buồn rười rượi, như thể bị cho leo cây vậy, bĩu môi và dỗi hờn.
- Hôm nay đi đâu mà không thấy nhỉ? - Becky lầm bầm trong miệng.
Nàng thở dài, nàng biết gặp lại một người chỉ biết mỗi cái tên ngắn gọn thì khó mà có cơ hội, huống hồ chi không biết Freen đó cũng có suy nghĩ giống mình hay không? Hay đơn giản chỉ là người dưng nước lã bước qua chuyến xe bus.
Hoàng hôn hôm nay chói loà ngay mắt, nàng nheo mắt lại vì khó chịu, hình như hoàng hôn muốn Becky rời đi chớ hề dừng chân chờ đợi nữa, nghĩ là thế nên nàng quyết chờ xe bus tiếp theo mà trở về nhà.
Đợi chưa được bao lâu thì xe bus đã ngay trước mặt, nàng mệt mỏi đứng dậy mà buồn bã bặm môi định bước đi thì bỗng đụng phải một người.
- Đau...
- Cô có sao không? - Người kia hớt hải quay qua quay lại xem xem.
- Freen...
Cái gọi tên khiến hai người khựng lại vài giây, mặt đối mặt, "nhung nhớ" trong lòng và hình ảnh hôm qua gần như đã được thoả đáng.
- Freen, cuối cùng cô cũng tới rồi.
- Cô chờ tôi sao?
- ...
Becky bị lời nói này làm cho ngượng đến bừng đỏ mặt.
- Đừng ngại, tôi đến đây cũng để gặp cô.
Chúng ta cùng nhau có cùng suy nghĩ, gặp nhau để thoả lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com