Chương 11
Giang Quân hoang mang
Giang Quân khó hiểu
Giang Quân cảm thấy trí tuệ của mình đang bị nghiền nát từng ngày
Được rồi đúng là trí tuệ cậu bình thường cũng không được cao lắm....
Chỉ là cái vấn đề này kể cả biểu ca cũng không hiểu được...
Tại sao Trạch Vu Quân dạo gần đây, à không chính là mỗi ngày đều đi Liên Hoa ổ với lí do vô cùng chính trực: Bàn chuyện công vụ.
Giang Quân nghe đâu đó loáng thoáng hình như lại là vụ việc về miếng giẻ rách có uy lực hăm dọa bản mặt dày của Di Lăng Lão tổ biến sắc
Vậy là Lam Tông chủ uy vũ thuận lí thành chương, ngày ngày bám dính lấy Giang Tông chủ, uống trà thưởng cảnh, lâu lâu mới lôi chính sự ra nói, nói được vài câu lại bắt đầu uống trà tâm sự....
Giang Quân không hiểu. À không là Giang Quân khó hiểu. Sau đó Giang Quân đi kiếm mấy cô nương bán Long Dương Đồ ngoài phố để học hỏi....
À thì ra đó gọi là truy thê~
______________________________________
Lam Hi Thần vui vẻ ngồi uống trà. Giang Trừng mặt đen xì nhìn y.
Lam Tông chủ mặt hảo dày. Vừa tính đuổi thì lại đem chính sự ra bàn, bàn được một chút thì lại tiếp tục uống trà. Dù gì nhà hắn cũng không phải trà lâu!
"Giang Tông chủ có gì phiền trong lòng sao a?" Lam Hi Thần từ tốn mỉm cười nói
"....." chẳng lẽ bây giờ bảo ngươi phiền, muốn đuổi ngươi?
"Giang Tông chủ?"
"Lam Tông chủ ta--- " Giang Trừng vừa định mở miệng nói
"Thật ra tấm vải đó là một phần của một thứ rất ghê gớm nếu đúng như lời Ngụy công tử nói thì vẫn còn những mảnh khác của tấm vải nữa. Hiện thời chúng ta không biết những phần còn lại ở đâu, cả Tu Chân Giới đều gặp phải nguy hiểm." Lam Hi Thần vô cùng chính trực nói
"....." Giang Trừng bị y chặn họng
"Vậy nên ta ở đây là để bảo vệ Liên Hoa Ổ a"
"Việc của Vân Mộng tự khi nào đến lượt Lam Tông chủ giải quyết? Ngươi còn muốn bảo vệ Liên Hoa Ổ? Đây là chê Giang mỗ quá yếu?" Giang Trừng nói
"Không phải a, ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ là muốn tự sức bảo vệ thứ trân quý nhất của Liên Hoa Ổ thôi a" Lam Hi Thần mỉm cười, hươngd ánh mắt ôn nhu về phía hắn
"Là thứ kì trân dị bảo gì của Liên Hoa Ổ mà phải khiến Lam Tông chủ đây đích thân ra tay bảo vệ?" Giang Trừng nghiến răng nói. Có muốn bảo hộ cô nương nào sao không tự đem người ta về Vân Thâm mà giấu đi! Ở đây để vờn cẩu độc thân như hắn à?
Lam Hi Thần cười cười nhìn hắn
Giang Trừng nóng máu liền tự rót cho mình chén trà uống. Nước trà vẫn còn chưa trôi tuột xuống cổ họng thì Lam Hi Thần đã cất giọng, nhỏ nhẹ nói:
"Là ngươi" Lam Hi Thần nói
"Khụ!!..." Giang Trừng sặc trà, ngước mặt lên, trợn tròn mắt nhìn y. Được rồi dù y có muốn ăn bám Liên Hoa Ổ cũng không đem lí do hư cấu đến thế bày ra đâu
"Ngươi bình tĩnh a." Lam Hi Thần đứng dậy ôn nhu vuốt lưng y
"....." Giang Trừng vẫn thật sự khó hiểu. Y tốn sức bày trò như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cô nương y thích có qien ta hay sao mà phải lấy lòng nhà vợ??
Dưới mái hiên đình là hình ảnh Lam Hi Thần ôn nhu chăm sóc, Giang Trừng lại nghiêm túc suy ngẫm. Hảo giống một gia đình.
_____________________________________
Giang Quân là cẩu độc thân giống phụ thân hắn. Tất nhiên là thấy ân ái liền làm theo bản năng là chạy cho đỡ cay.
"Hay rồi....." Giang Quân ngó nghiêng xung quanh nhưng cậu chỉ toàn rhấy cây với với cây. Cậu lạc đường rồi...
Giang Quân quyết định đi sâu vào trong, để cho Trạch Vu Quân và phụ thân cậu có thời gian đi ân ái
"A..?" Cậu đang đi thì bỗng dưng thấy chân có gì đó hơi nặng. Nhìn xuống thì thấy một con rắn màu đen tuyền, cổ đeo chuông bạc đang quấn lấy chân cậu.
"Hình như ngươi là con rắn đó phải không? Hình như to hơn trước rồi a" Giang Quân ngồi xuống sờ sờ con rắn kia. Con rắn to bằng cánh tay của cậu liền vui vẻ quấn lên tay cậu luôn.
"Mạn Châu!!" bỗng có một tiếng kêu của nam nhân vang lên. Giang Quân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một thanh niên với hơi rám nắng, so với làn da trắng bạch của cậu thì hơn nhiều. Chưa kể đến cơ thể đẹp như tượng tạc. Trên người thì là một bộ hắc y, nhưng vải chỗ có chỗ không, chỉ che chỗ cần che, chân đeo hai chiếc lắc bạc khiến mỗi bước đi đều nghe được tiếng 'leng keng' vui tai, dựa theo trang phục thì cậu đoán nam nhân này là người Miêu Cương, khoảng hơn tuổi cậu một tí. Vì chỉ có người Miêu Cương mới ăn mặc phóng khoáng đến thế.
Giang Quân chỉ từng đọc qua về người Miêu Cương qua vài thứ sách linh tinh của Vân Mộng khi cậu rảnh rỗi. Lần đầu được thấy tận mắt, Giang Quân không tránh được việc hiếu kì và tò mò mà nhìn chằm chằm nam nhân đó.
"Mạn Châu? Là con rắn này sao?" Giang Quân đưa tay lên
"A! Đúng là nó rồi, đa tạ. Mạn Châu, ngươi lần sau đừng có bò đi lung tung nữa!" Nam nhân bế con rắn sang bên mình, con rắn bất mãn quấn quanh cổ y nhưng không cỏ vẻ là muốn hại y.
"...không có gì a. Tiện tay giúp thôi.."
"Nhìn ngươi...là ngươi Trung Nguyên sao?" tới lượt nam nhân kia nhìn cậu đầy hứng thú
"Ân. Ngươi là ngươi Miêu Cương?"
"Không sai a. Lần đầu ta nói chuyện với người Trung Nguyên đó. Ta tên là Hàn Lâm a" Hàn Lâm vui vẻ nói
"Ta tên Giang Quân tự Diệp Tử. Tự của ngươi là gì?" Giang Quân thân thiện nói
"Ta không có tự. Cha ta không đặt tự cho ta a." Hàn Lâm ngồi xuống kế bên cậu, còn rắn lại trườn qua bên phía Giang Quân, không thèm chủ nhân nữa!
"A...vậy con rắn này tên là Mạn Châu?" Giang Quân chọt chọt bé rắn xinh xinh đang dụi dụi cổ cậu làm cho vùng cổ trắng ngần có phẩn hơi ửng đỏ.
"Ừm"
"Sao nó lại tên là Mạn Châu?" Giang Quân hiếu kì, mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Lâm.
"Tại lúc ta tìm thấy nó thì nó đang bò ở chỗ đóa Mạn Châu Sa hoa." y từ tốn giải thích
"....." cậu cảm thấy phụ thân cậu với y mà nói chuyện chắc sẽ hợp lắm...tiểu xà à, nếu em mà nằm gần đóa hoa nhài thì giờ chắc có tên là Nhài Nhài xà đó...
"A...quên mất, ta lạc đường rồi. Ngươi biết lối ra ở đâu không?" Giang Quân sau một hồi mới nhớ ra việc chính
"Ngươi bị lạc cũng phải a. Dù gì nơi đây cũng có Ảnh Ảo trận, chưa kể đến lâu lâu lại có sương mù." Hàn Lâm nói
"Vậy ngươi biết đường ra không a?"
"Ngươi cứ nhắm mắt đi thẳng là được, đừng mở mắt ra. Trận pháp đánh vào thị giác này nếu càng nhìn càng dễ bị nó điều khiển." Hàn Lâm bày cho cậu cách
"Thì ra là thế! Nhưng ta mới vừa kết bạn với ngươi a, đi khỏi đây rồi làm sao gặp lại?" Giang Quân bày vẻ mặt 'ta không cam lòng'
"Ta vẫn luôn ở trong trận nga"
"Nhưng nếu ta lạc đường cũng chẳng thể tìm được ngươi"
"Vậy ngươi cầm lấy cái này đi" Hàn Lâm đặt vào lòng bàn tay Giang Quân một cây trâm được điêu khắc tinh xảo bằng những viên ngọc xanh thẫm. Hình được khác trên cây trâm là một con bướm.
"Cái này là...?" Giang Quân mờ mịt nhìn
"Này là Minh Điệp trâm, là vật do cổ sư Miêu Cương kì công chế tác, có tác dụng như châm độc hại người, hoặc dùng để miểu sát kẻ địch."
"....??" Giang Quân đã mờ mịt nay còn mờ mịt hơn. Đưa thứ vũ khí này cho cậu làm gì??
"Hừm...ta thì không thể giỏi như họ a, nên Minh Điệp trâm ta tạo ra cũng chỉ có nổi tác dụng chỉ đường thôi. Ngươi chỉ cần giữ nó trong tay thì nó sẽ tự chỉ ngươi đến chỗ ta."
"Thần kì thế sao?"
"....thật ra là do ta làm bị lỗi, khiến cho nó cứ chỉ về phía ta, hướng về phía nào có linh lực của ta..." Hàn Lâm cười trừ. Y cũng đâu ngờ có ngày thứ sản phẩm lỗi này lại dùng được.
"Nga~" Giang Quân đang vui vẻ săm soi cây trâm thì bỗng dưng cây trâm phát sáng, biến thành một ấn kí hình bướm trên mu bàn tay cậu. Giang Quân lại tiếp tục tự cầm tay mình săm soi trong khi đó thì mặt Hàn Lâm lại trong có vẻ hơi suy tư
Hàn Lâm y không nghĩ việc này sẽ xảy ra đâu a!
Thứ vừa xảy ra lúc nãy theo tộc người Miêu Cương của hắn gọi là 'linh khế', là một bản khế ước trọn đời với linh vật. Minh Điệp trâm y tạo ra cho dù là cũng có phần giống một linh vật có linh tính nhưng công dụng thì trái nghịch hoàn toàn với nhưng Minh Điệp trâm khác. Chưa kể đến Minh Điệp trâm lại không phải loại linh vật phù hợp để ký 'linh khế' do sức tấn công không cao và tầm khống chế không có.
Phải nói chính là không ai thèm 'linh khế' với Minh Điệp trâm mà chính cây trâm đó cũng chẳng thèm nhận ai làm 'linh chủ'!
Với lại lí khế ước phải có sự chấp nhận từ cả hai phía. Cho dù Minh Điệp trâm muốn mà 'linh chủ' không muốn thì cũng như không.
Vậy mà một cậu nhóc nhỏ hơn y vài tuổi, tới Ảnh Ảo trận còn bị lạc đến không biết đường ra lại kí được khế ước với cây trâm xấu tính đó?!
Mà cậu ta cũng dễ dãi chấp nhận thật!
"Này, làm sao vậy?" Giang Quân săm soi xong, ngước lên liền thấy vẻ mặt suy tư của Hàn Lâm
"À ừ hả? Không có gì đâu. Ngươi mau về đi. " Hàn Lâm phất tay tỏ ý bảo Giang Quân không cần lo cho y, lo cho thân câu trước đi.
"Ừm...vậy hẹn tái kiến!" Giang Quân suy ngẫm một hồi rồi chạy đi mất.
"Thú vị" Hàn Lâm nhìn theo hướng cậu chạy, khẽ mỉm cười
Thật ra cả Hàn Lâm và Giang Quân đều không biết được ý nghĩa sâu sa của Minh Điệp trâm được truyền từ thời xa xưa ở Miêu Cương:
Minh Điệp trâm, lỡ trao một chốc, định tình một đời.
_____________________________________
Giang Quân nghe theo lời Hàn Lâm mà xông ra khỏi được trận pháp, ngự kiếm về Liên Hoa Ổ.
Vừa mới bước vào cổng liền thấy một cảnh tượng rất....hùng vĩ đi.. ?
Trạch Vu Quân cười tủm tỉm đứng xoa bóp vai cho Tam Độc Thánh Thủ. Tam Độc Thánh Thủ thù vẫn cầm chén trà đã nguội từ lâu mà suy tư gì đó.
Giang Quân cảm thấy mắt ẩn ẩn cay...
Có khi nào trở về là một ý tưởng vô cùng sai lầm không a....
______________________________________
Nếu ai mà có thấy tại sao đất diễn của nhân vật trợ công-Giang Quân còn nhiều hơn cặp đôi chính Hi Trừng thì toi xin trả lời với tấm lòng đầy đau xót rằng:
Toi rất thích Giang Trừng. Rất rất thích sư muội luôn ấy! Không nỡ ngược tí tẹo nào. Mà ngược Lam Đại cũng không nỡ cho lắm....mà khoing ngược thì không được.
Nên kiếp nạn của Giang Trừng đành chuyển sang cho quý tử nhà hắn-Giang Quân lãnh đủ.
Vậy nên, đấy diễn càng nhiều báo hiệu mùa giông bão đến với nhân vật đó càng lớn. Bị ngược thì phải thương em nó một tí tí tí a...
Toi đau đứt cả ruột khi ngược Giang Quân đây này ỤvỤ...
/thắp một ngọn nến/ cầu nguyện cho Giang Quân bé bỏng thôi nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com