Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Giang Trừng nhìn đám hung thi vây kín bên ngoài kết giới, cào cấu thế nào cũng không vào được liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới nhớ ra: Giang Quân đâu?

Lam Hi Thần nhìn thấy ái nhân liền định rút khăn tay lau mồ hôi cho Giang Trừng nhưng khăn tay vừa đưa lên, lời còn chưa kịp nói thì hắn đã thấy Giang Trừng hùng hùng hổ hổ vác Tam Độc đi khắp nơi kiếm tìm.

Giang Trừng cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa đầy người. Giang Quân phải ở đây, hài tử đó phải ở đây! Nếu nó ở bên ngoài kết giới.....

Giang Trừng hắn sẽ đem cả Tu Chân Giới đem tế máu cho Giang Quân!!

Bỗng một thân ảnh tử y lọt vào mắt hắn. Ở Vân Thâm lúc này, người Vân Mộng chỉ có mỗi hắn và Giang Quân. Khoác trên người tử y y phục cũng chỉ có hai người họ nên Giang Trừng ngay lập tức buông xuống tảng đá nặng đầy tâm sự trong lòng. Nhưng sau khi nhìn kĩ lại, hắn thật sự muốn ngay lập tức triệu gọi Tử Điện đánh gãy chân con hắn!!

.
.
.

Giang Quân lúc nãy đã tốn không ít sức khi đánh lũ tà vật ngoài kia, rồi lại gắng hết sức kéo theo Hàn Lâm hiếu chiến chạy vào kết giới. Cậu bây giờ toàn thân mệt lữ, thiếu điều chỉ còn ngã khụy ngay lập tức tại đây. Nhưng Giang thiếu chợt nhớ: Phụ thân cậu đang ở đây.

Nếu cậu gục xuống chính là làm mất mặt Giang gia. Thế thì chẳng phải phụ thân cậu sẽ đem chân cậu đánh cho gãy rồi liệng cho Tiên Tử ăn??

Thiếu gia nhà họ Giang - một tu sĩ vẫn còn rất cần và rất yêu đôi chân của mình quyết tâm có chống Liên Hoa bội kiếm, có đứng xiêu xiêu vẹo vẹo thì vẫn phải đứng. Đứng để giữ lấy đôi chân!!

Lúc này cậu mới để ý, Hàn Lâm đâu rồi? Không phải là....

Giang Quân bỗng rùng mình nhìn ra phía kết giới.

"Diệp Tử." một bàn tay vỗ lên vai cậu. Giang Quân giật mình quay lại, định rút kiếm đâm tới nhưng thân thể suy kiệt của cậu không cho phép. Liên Hoa được vung lên, cậu lập tức mất đi chỗ dựa liền theo hướng mà đổ ầm về phía trước.

Chỉ là thứ chào đón cậu không phải mặt đất lạnh lẽo hay cái hôn nồng nàn của đất Mẹ mà là một lồng ngực rắn chắc tràn đầy hơi ấm, còn có vương một chút hương cỏ cây.

"H-Hàn huynh...?" Giang Quân ôm mũi ngồi dậy, mày hơi nhíu lại.

"Là ta." Hàn Lâm mỉm cười.

"Trang phục người Miêu Cương các huynh cũng thật là. Nếu chỗ đó là vải thì hay rồi." Giang Quân lầm bầm rủa.

"Thế nào? Không đẹp?" Hàn Lâm cười cười, áp sát cậu. Giang Quân bất ngờ bị áp sát liền lùi về sau. Tay chống không vững liền ngã.

Nhưng Hàn Lâm đã kịp đỡ đầu cậu, đem đầu gối lên đùi hắn.

"A??" Giang Quân hoang mang vô cùng.

"Ngươi vẫn là nên nhắm mắt nghỉ ngơi đi." Hàn Lâm mỉm cười, vuốt những lọn tóc sang hai bên tai cho Giang Quân.

"Đa tạ Hàn huynh! Vậy ta không khách khí đâu đó!" Giang Quân vui vẻ nói. Người ta cho mình chiếm tiện nghi hẳn một cái đùi êm ái để ngủ, ngu gì không chiếm chớ :)))

"Diệp Tử, không phải ta gọi tên tự của ngươi sao? Ngươi cũng không nên một tiếng 'Hàn huynh', hai tiếng cũng 'Hàn huynh' a." Hàn Lâm khẽ vuốt tóc cậu.

"Vậy ta nên gọi huynh thế nào? Huynh cũng nói huynh không có tự." Giang Quân ngước đôi mắt hơi hướm buồn ngủ nhìn.

"Cứ gọi tên ta là được rồi."

"Vậy Hàn Lâm, huynh một lát chịu không nổi, thì đừng có trách ta đó!" Giang Quân nói rồi chìm vào giấc ngủ.

"Có ai tự nguyện làm rồi lại đi trách cứ người khác đâu chứ..." Hàn Lâm mỉm cười, vuốt ve mái tóc cậu.

.
.
.

Vậy nên thứ Giang Tông chủ uy vũ thấy là đứa con trai của mình kê đầu lên đùi một nam nhân khác ngủ ngon lành.

Tên nam nhân Miêu Cương đó là ai mà dám có ý định nhổ củ sen tươi nhỏ nhắn mà hắn cất công vun trồng hả!!??

Mắt thấy Giang Trừng sắp rút Tử Điện đập người xả giận, Lam Hi Thần liền nhanh chóng kéo y lại.

Y kéo hai người vào một góc khuất tầm nhìn của Lam Khải Nhân rồi nhanh chóng ôm chầm Giang Trừng. Giang Trừng bỗng nhiên được một cái ôm ấm áp, đại não liền ngắt mạch vài giây, đứng lặng để người ta ăn đậu hủ.

Lam Hi Thần ôm được rồi liền không thấy bị đạp ra hay bị treo lên dùng Tử Điện quật liền được nước làm tới. Hai bàn tay không yên phận bắt đầu di chuyên sờ mó lung tung. Phía trên, Lam Hi Thần kéo Giang Trừng vào một nụ hôn sâu, triền miên.

Giang Trừng lấy lại được thần tình thì liền bị nụ hôn của Lam Hi Thần làm cho choáng váng đầu óc, cơ thể nhũn cả ra. Hắn cũng cảm nhận được hai bàn tay đang tác loạn trên cơ thể mình của ai kia.

"Ưm...ngô...có rất nhiều người...ở đây.." Giang Trừng cố gắng nói

"Sẽ không ai thấy. Người đừng lo." Lam Hi Thần thủ thỉ bên tai hắn.

Tử Điện lập lòe ánh tím tỏ vẻ nó sắp phải nhận thêm chủ, lại phải sắp tăng ca không công rồi a...

Ngươi đúng là sắp phải làm việc thêm vào buổi tối...

Một phút mặc niệm cho tương lai của Tử Điện đáng thương....

______________________________

Lam Khải Nhân ngồi trong phòng, máu nóng lên dồn lên não. Có kẻ vậy mà dám tấn công Vân Thâm Bất Tri Xứ! Còn ép Lam  gia mở kết giới!

Quan trọng thứ khiến Lam Lão tiên sinh điềm tĩnh mọi ngày tức giận chính là lũ con cháu bảo lão già rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm.

Đừng lo, Lam lão ta đây có già tới chết thì vẫn đủ khả năng vác thước bảng to đánh các ngươi vài trăm bảng! Lũ con cháu phản phúc!!

Tức giận vừa tổn hại tinh thần, vừa tự hại bản lại còn tổn hại tâm tính. Lam Khải Nhân lẩm bẩm niệm rồi hít một hơi sâu, đứng dậy.

Lam gia vẫn còn cần lão già này chống.

Lam Khải Nhân vừa nhớ đến lí do vì sao một lão già như lão còn phải chống đỡ Lam gia liên thở dài thườn thượt.

Hai đứa cháu trai, một đứa thì đoạn tụ, lại còn cùng nội nhân đi ngao du thiên hạ. Đứa còn lại cảm thấy nhìn tường vài ba năm còn vui hơn nhìn mặt trời, không nhìn tường nữa liền bắt đầu chuyển khẩu qua cái đầm sen gia nào đó quanh năm suốt tháng, nhìn Tông chủ nhà người ta.

Ài...thật bi ai lòng già....

Lam lão thở dài. Vô tình, một thứ nổi bật hẳn trên nền căn phòng màu đạm bạc của Lam lão.

Một thứ gì đó màu đỏ, nằm lọt ra một ít khỏi chiếc hòm cất đồ, thu hút sự chú ý của lão.

Lam Khải Nhân nhíu mày, đi lại chỗ chiếc hòm. Là lão bất cẩn sao?

Lão mở chiếc hòm ra, thứ màu đỏ chói mắt ấy là một sợi dây buộc tóc. Cầm lấy món đồ cũ đầy nâng niu, ngón tay lão khẽ lướt qua hoa văn hình mặt trời thiếp chỉ vàng đã phai màu, liền xuất thần, ánh mắt trở nên xa xăm rồi một lần nữa thở dài.

Vẫn là,có những thứ đã qua thì không nên lưu luyến giữ lại.

Lam lão nhanh tay đem sợi dây buộc tóc nhét xuống đáy hòm đồ, nhanh chóng đóng hòm rồi khóa lại.





____________________________________

Lời tác giả:

Lúc toi quyết định triển cặp này, toi mới nhận ra có thật sự rất nhiều vấn đề. Ví như có cho Ôn Nhược Hàn sống lại theo cách nào thì Ôn daddy vẫn là ác nhân mà Tu Chân Giới căm ghét :"))

Thật sự là chuyện tình này muốn ngược ghê á :")) nếu muốn happy ending cho cặp này, thì phải có rất nhiều người buông xuống thù hận với Ôn gia...

Đúng là toi tự đào hố chôn mình :"<<

Còn nữa :))) các bác thấy Lam lão không lấy vợ, thủ thân như ngọc biết bao nhiêu năm :))))

Nếu các bác ship cp Ôn Nhược Hàn x Lam Khải Nhân, chắc chắn hiểu toi đang nói cái bùa gì :))))

Chấm nhẹ: chương sau sóng gió dẩy lên :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com