Chương 21
Toi là toi hận mấy người nói chương trước không ngược á!
Ngược rành rành ra thế kia cơ mà!
Ngược toi đây này!! Thấy quá trời chữ không hử :]]]??
Vì tổn thưn nên toi lặn nữa á! :))) lặn để chữa lành tâm hồn nhỏ bé bị tổn thươnggggg
Lặn để đào hố mới á :))) ai đọc HP TomDra hơm -)))?
________________________________________________
Gió thổi lay động những cành hoa, khiến cánh hoa bằng cách mĩ lệ mà đáp nhẹ xuống đất. Bóng tử y hòa lẫn trong làn hoa, đối mặt cùng bạch y.
"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần mỉm cười ôn nhu nhìn Giang Trừng. Dù nụ cười vẫn trông như mọi khi nhưng Giang Trừng cảm nhận được có cái gì fdos đã khác đi từng chút.
"Ân? Lam Hoán, ngươi không phải nên bận rộn nghĩ cách làm sao để giải quyết đám ô uế bên ngoài kết giới sao a?" Giang Trừng nhướn mày nói.
"Vãn Ngâm, ta muốn ngươi làm một điều, được chứ?"
"Điều gì khiến Lam gia Tông chủ lại phải nhở vả người khác a, thật khiến ta thập phần tò mò."
"Vãn Ngâm, ngươi nói yêu ta, có được không?" Lam Hi Thần nói, trong giọng có một tia nghẹn ngào khó nhận ra.
Giang Trừng rơi vào trầm mặc.
"Ta ái ngươi." Giang Trừng nói.
"Không phải Vãn Ngâm. Nhìn thẳng vào ta này, làm ơn. Đừng khiến cả đời ngươi phải hối hận." Lam Hi Thần miết ly trà trong tay, ánh mắt kiên định hướng về phía Giang Trừng.
Giang Trừng ngẩng mặt lên nhìn y, tầm mắt giao nhau không hiểu sao lại khiến hắn đau đớn đâu đó trong lòng. Có lẽ vì nơi đáy mắt y có sự đau khổ vụt qua đi...?
"Ta...ta..." Giang Trừng nhìn thẳng về hướng Lam Hi Thần, cố nói trọn vẹn câu 'ta ái ngươi'. Chỉ cần thế thôi, hắn sẽ giữ được y ở lại, nhưng lời nghẹn lại nơi cổ họng, không cách nào thoát ra được.
Hắn lưu luyến thứ cảm giác ôn nhu, có người quan tâm, một ngày ba bữa nhắc hắn phải biết giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng bữa. Cho dù là Giang Quân cũng chưa từng có thể bù đắp trọn vẹn cho hắn thứ cảm giác đã thiếu thốn từ thời niên thiếu này.
Nhưng Giang Trừng hắn lại không cách nào có thể buông ra lời lừa gạt dối tra với nam nhân trước mặt.
Hắn tự nhủ cố lên, chỉ cần ngươi cố lên một chút nữa thôi Giang Trừng, ngươi sẽ giữ được y ở lại!
"Ta...ta xin lỗi..." Giang Trừng cuối đầu, buông tha tia hi vọng cuối cùng. Hai tay nắm lấy ly trà đã siết đến nổi gân xanh.
"Vãn Ngâm, không phải lỗi của ngươi." Lam Hi Thần có chút buồn bã mỉm cười, khẽ nhẹ nhàng vỗ vai Giang Trừng.
Giang Trừng ngẩng mặt lên nhìn y, hạnh mâu mất đi tia sáng hi vọng cuói cùng liên u tối ảm đảm hẳn đi.
"Cùng lắm, thì làm lại thôi." Lam Hi Thần ngẩng người nhìn những cánh hoa cứ thế lìa khỏi nơi của chúng, nhẹ nhàng ân cần chạm tới mặt đất khô cằn lạnh lẽo.
"Làm lại...? Ha, Lam Hi Thần, ngươi là đây là có ý gì?" Giang Trừng khô khốc nói.
"Ta không có ý gì cả. Chỉ là muốn làm lại từ đầu thôi. Chỉ là muốn làm lại thôi..." Hàng mi đen nhẹ hàng hạ xuống như cách bướm, khẽ rung nhẹ. Dung mạo Đệ nhất Mĩ nam cũng không phải tùy tiện có thể trao.
Lam Hi Thần đem u buồn gửi theo gió, từ tốn đứng dậy, đối mặt với Giang Trừng, nở một nụ cười đầy ôn nhu.
"Lam gia Tông chủ Lam Hi Thần, tự độc một chữ 'Hoán', thật vinh dự muốn cùng vị tu sĩ pháp lực cao thâm đây kết giao bằng hữu." Lam Hi Thần hơi nghiêng đầu nói. Nếu những rành buộc mỏng manh nhất giữ y và Giang Trừng đã biến mất, y sẽ tự tay tạo nên một sự ràng buộc vững chắc hơn.
Giang Trừng ngẩn người nhìn Lam Hi Thần. Mĩ nam với mĩ cảnh khó mà khong làm lay động lòng người, cho dù đó là kẻ đầu gỗ phong tình.
Nhưng ai nói đầu gỗ thì không biết thưởng thức cái đẹp nào?
"Bổn Tông chủ là gia chủ Giang gia Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, thật vinh hạnh được cùng Lam Tông chủ kết giao bằng hữu." Giang Trừng híp mắt, giọng điệu kiêu ngạo thường trực xuất hiện cùng với nụ cười ngạo nghễ thời thiên niên thiếu đã từ lâu không thấy.
Gió cuốn đi những bất hòa cùng lầm lỗi, phá vụn chúng trong không khí, để lại mối duyên tình chớm nở..
.
"A Quân, ngươi thật khổ tâm nha. Bản thân thì là một con cẩu độc thân mà phải đi tư vấn tình cảm cho Tông chủ ta, còn phải chỉ người ta đi khỏi đường lầm lỗi. Giờ thì nhìn đi, bản thân lại phải chịu phạt. Ầy...!" Lam Cảnh Nghi vỗ vai tỏ vẻ đồng cảm với vị thiếu niên to gan lớn mật đang chép phạt một trăm lần Lễ Tắc Thiên vì dám quát tháo với Tông chủ nhà họ rằng y sai. Mặc dù là có ý tốt nhưng vẫn là không tôn trọng trưởng bối nha...
Giang Quân cười gượng, kiềm nén ý định lao lên đánh người của bản thân.
"Này, không phải là ta nhiều chuyện lắm mồm nhưng nhất định ta phải hỏi nha. Sao ngươi lại cao cả hi sinh tấm thân đi cứu giúp đường tình duyên Tông chủ nhà ta với Giang Tông chủ để rồi giờ ngồi cắm mặt chép phạt thế? Thật ra tiểu hài tử như ngươi không cần phải quan tâm đến vấn đề này của trưởng bối!" Lam Cảnh Nghi sờ cằm khó hiểu.
"Cảnh Nghi ca ca, mặc dù là gia quy Giang gia do với cái tảng gia quy to lớn khắc hơn bốn ngàn điều quy tắc cứng nhắc người đọc người sợ của Lam gia ít hơn tận ba ngàn mấy điều - nói cho đúng thì chỉ có một điều duy nhất chính là 'biết không thể nhưng vẫn cứ làm' được chính Ngụy Đại cữu của ta thực hiện rất tốt, tốt tới mức đem phụ thân ta chọc điên, khiến người cô độc mà sống suốt 13 năm nhưng vẫn có những điều luật bất thành văn mà Giang gia nội môn đệ tử đều biết." Giang Quân gác bút xuống, cầm tờ giấy vừa viết kín chữ lên thổi thổi.
Lam Cảnh Nghi bày ra vẻ mặt nghiêm túc gom góp được suốt mấy năm sống trên đời để nghe nhưng xem ra chẳng có là bao.
"Trong đó có một điều tối quan trọng, phải khắc ghi trong lòng mỗi người.
Bảo vệ những người yêu ta. Bảo hộ những người ta yêu." Giang Quân nói.
Giang gia xuất thân du hiệp, vô pháp ràng buộc người Giang gia sống theo quy củ. Chính vì phong cách sống phóng khoáng, vân du tứ hải ấy mà Giang gia coi trọng nhất là người nhà, nhị là bằng hữu.
Mà mười ba năm trước hơn, đã có một người quay lưng lại, rời bỏ mái nhà chờ hắn suốt bao năm, khoét ra một vết thương vạn mũi kim khâu không khép, tới thiên thu cũng chỉ sợ không thể kết vảy để lành..
Vì chính ai đó đã tự xé toạt vết thương của mình ra, như một dã thú bị thương tổn mà không dám hi vọng, đem vết thương đầm đìa máu đi theo suốt đời như một lời nhắc nhở khắc ghi sâu tận linh hồn...
Tới đây, tâm trạng của Giang Quân không khỏi trầm xuống, một góc tờ giấy cũng bị cậu vò nát.
________________________________________________
Tôi không có ý kiên với bất cứ một hành vi của bất cứ một ai trong Ma Đạo Tổ Sư kể cả Ngụy Vô Tiện. Tôi chỉ nêu ra những gì thấy, tôi cảm nhận được. Ngụy Vô Tiện hắn đã chọn, lựa chọn của hắn không cho Giang Trừng lựa chọn.
Ừm thì thường cuộc sống là thế, bạn chỉ có thể chọn một. Hạnh phúc của bạn chưa chắc đã là hạnh phúc của người ta.
Bạn có bồ chưa chắc thằng huynh đệ F.A lâu năm của bạn đã dzui :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com