Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16. Luocha: Agony

Warning: nsfw, rape, incest, tâm lý vặn vẹo, SE.

☆ ☆ ☆

Luocha vẫn còn nhớ rất rõ, mùa đông năm hắn mười bốn tuổi, tuyết bên ngoài phủ dày, từng bông tuyết bay lả tả trong gió, phủ kín mặt đất, lún sâu dưới mỗi bước chân không cẩn thận dẫm lên nơi tuyết mềm. Khi ấy. cha đem về một đứa con gái gầy gò, đen nhẻm, nói rằng đây là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, mẹ con bé đã mất, sau này con bé sẽ ở cùng cha con hắn.

Tên con bé ấy là Y/n, một cái tên mà nếu như được đặt cho người em gái cùng cha cùng mẹ với Luocha thì hắn sẽ cảm thấy nó rất đẹp, giống như người mẹ quá cố của hắn vậy, tiếc là không phải.

Bởi lẽ mẹ hắn đã chọn kết thúc cuộc đời trong một ngày tuyết rơi, gieo mình từ tầng cao xuống sau khi biết cha hắn ngoại tình. Máu tươi nhuộm đỏ nền tuyết trắng, chói mắt đến mức cả đời hắn không quên được.


Cuộc gặp của hắn và Y/n trong ngày đông năm ấy, đã định sẵn tương lai tăm tối cho cả hai đứa trẻ mười bốn tuổi.

Cha vốn không yêu mẹ hắn, người ông yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn là mẹ của Y/n, bà ấy lúc còn sinh viên từng là hoa khôi của trường đại học có tiếng, nghe nói năm đó mối tình của hai người họ giống như bức tranh đẹp về tiên đồng ngọc nữ. Tiếc rằng xuất thân của bà ấy tầm thường nên không được đặt chân vào dòng dõi cao quý của cha hắn, nhưng tình yêu cha dành cho bà ấy đã mãnh liệt đến vượt qua mọi ranh giới, đến mức ông sẵn sàng từ bỏ tất cả để chạy theo tình yêu.

Năm đó mẹ Luocha là một mỹ nhân xinh đẹp, tiểu thư danh môn vọng tộc, đương độ tuổi xuân lại vì lợi ích gia tộc mà bị ép gả cho cha, dẫu cho cha cực kỳ chống đối vì ông đã có người trong lòng, nhưng gia tộc lại dùng tính mạng người ông thương để uy hiếp ông.

Mối tình đã từng đẹp đẽ kia những tưởng sẽ bị chia cắt vĩnh viễn, nhưng khi mẹ Luocha mang thai hắn, cha đã lén ra ngoài tìm lại tình nhân cũ. Họ tiếp tục dây dưa, thân mật quấn quýt nhau trong bóng tối và rồi mẹ Y/n có thai, sinh ra Y/n chỉ thua Luocha vài tháng tuổi. Đối với một gia tộc danh giá, đây quả là nỗi ô nhục lớn, một vết nhơ không thể xóa mờ.


Mẹ của Luocha vốn là một người phụ nữ yếu đuối. Sau khi kết hôn, bà chấp nhận an phận làm một người vợ hiền, dâu thảo, cố gắng làm tốt vai trò của mình. Ban đầu, cha hắn đối với bà cũng không tệ, sự dịu dàng ấy dần khiến bà nảy sinh tình cảm với ông. Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi bà mang thai. Cha hắn bắt đầu thờ ơ, lạnh nhạt, dường như không còn chút kiên nhẫn nào dành cho bà. Sau khi sinh Luocha, bà rơi vào trầm cảm, nhưng ông không hề quan tâm, thậm chí không thèm liếc nhìn Luocha lấy một lần.

Và rồi, sự thật phũ phàng giáng xuống khi bà phát hiện ra rằng, suốt thời gian qua, chồng mình chưa từng dứt khỏi người cũ, ông vẫn lén lút bên bà ta, thậm chí con của họ còn bằng tuổi con bà. Giọt nước tràn ly, bao nhiêu đau đớn dồn nén cuối cùng cũng vỡ tan. Bà đã chọn kết thúc sinh mệnh của mình vào một ngày đông lạnh lẽo.

Cái chết của mẹ Luocha làm ông bà nội cực kỳ tức giận, dùng quyền lực buộc người phụ nữ kia phải ôm con rời đi. Nhưng nó cũng khiến cha hắn như phát điên, mẹ hắn chết rồi, ông liền đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn, muốn trút giận lên hắn, nếu không có ông bà nội bảo vệ, hắn chắc đã bị cha giết chết khi mới hai tuổi rồi.

Suốt mấy năm sau đó, cha vẫn không ngừng tìm kiếm hai mẹ con Y/n, dù ông nội đã nhiều lần đe dọa, cố gắng ngăn cản hay giấu giếm tung tích thì cuối cùng cha vẫn tìm được họ. Trong mắt cha, chỉ có Y/n và mẹ cô bé mới thực sự là vợ và con gái ông, còn Luocha và mẹ hắn từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là những người xa lạ bị buộc phải gắn với cuộc đời ông.

Vì cha quá cố chấp, nên ông nội đã đóng băng hết tài khoản của ông, còn tước bỏ quyền thừa kế, tuyên bố khi nào ông hồi tâm chuyển ý thì mới được quay về.

Ấy thế mà trôi qua tận mười năm, đến khi mẹ của Y/n mất, cha mới chịu trở về gặp ông bà nội lúc này đã già yếu, còn đem theo Y/n, cha nói nếu họ không thừa nhận cô bé, thì cứ xem như ông bà chưa từng có người con này.

Trong những năm bôn ba bên ngoài, vì bị ông nội liên tục gây sức ép nên cha không tìm được công việc tốt, ngay cả mẹ của Y/n ngày trước từng là người mẫu cũng phải từ bỏ sự nghiệp ở nhà làm một bà nội trợ, mất đi dáng vẻ tươi sáng của thiếu nữ ngọt ngào như ánh trăng. Cuộc sống lo toan cơm áo gạo tiền khổ cực khiến cha không còn giữ được dáng vẻ của thanh niên lãng tử thời đương xuân, đến mức đứa trẻ được sinh ra bởi hoàng tử trong mộng và hoa khôi có tiếng một thời cũng vì khốn khó mà trở nên gầy nhem. Nhưng dù khó khăn đến mấy, cha vẫn không quay về cầu xin ông bà nội, ông chăm chỉ đi làm kiếm tiền và vẫn yêu thương hai mẹ con Y/n hết lòng, đây là điều mà Luocha và mẹ hắn chưa từng nhận được từ ông.

Ông bà nội chỉ có mình cha là con trai, dù ngoài mặt họ rất phẫn nộ với những việc ông từng làm nhưng Luocha biết họ vẫn luôn trông ngóng cha trở về. Hắn còn có lần nghe bà nội khóc lóc, đòi sẽ chết nếu ông nội dám cắt đứt quan hệ cha con với cha.

Bà nội là người dễ mềm lòng, vì luôn thương nhớ con trai mà đổ bệnh, còn ông nội tuy cứng miệng tuyên bố không cần đứa con bất hiếu ấy nữa nhưng thi thoảng vẫn lấy ảnh cha ra nhìn rồi lặng lẽ thở dài. Luocha thấy hết, nhưng hắn không mấy quan tâm.

Quyền thừa kế ông bà nội đã sớm làm giấy tờ giao lại cho Luocha, chỉ đợi đến khi hắn đủ mười tám tuổi là có thể tiếp quản gia nghiệp, nhưng họ cũng giữ lại một phần cho cha hắn và đứa cháu gái mà họ nói không muốn công nhận kia. Với hắn điều đó chẳng hề quan trọng, mẹ hắn trước khi qua đời đã để lại cho hắn một khoản tài sản lớn. Ông bà ngoại hắn vì mặc cảm tội lỗi năm xưa đã ép gả mẹ hắn cũng luôn âm thầm quan tâm giúp đỡ, bù đắp cho hắn, dù không được thừa hưởng sản nghiệp từ ông bà nội, hắn vẫn tự tin có thể gầy dựng một đế chế riêng.

Luocha chưa bao giờ thừa nhận mình có một người cha, dù cho sợi dây ràng buộc huyết mạch luôn hiện hữu, nhưng trong lòng hắn, người đàn ông ấy không xứng. Hắn cũng chưa từng muốn công nhận Y/n là em gái mình, dẫu sao đi nữa hắn cũng không thể rộng lòng đến mức đón nhận con gái của kẻ đã gián tiếp hại chết mẹ mình.

Khi cha trở về, bà nội đã khóc ướt đẫm gò má, bà run rẩy ôm chặt cha không buông, ông nội dù cứng rắn cả đời mắt lúc này cũng nhòe lệ, cha thì kéo theo Y/n quỳ xuống tạ lỗi, còn hắn vẫn vô cảm đứng một bên, lạnh lùng xem vở kịch gia đình đoàn tụ ấm áp, không chút dao động. Hắn âm thầm lướt qua Y/n, đánh giá cô bé.

Y/n có một đôi mắt to tròn, long lanh ánh nước, nếu được nuôi dưỡng chu đáo, có lẽ đã lớn lên xinh đẹp thay vì gầy nhom và xấu xí như này.

Hắn chủ động tìm gặp Y/n, chậm rãi kể cho em nghe vài chuyện thú vị.

Ban đầu, gương mặt cô bé chỉ toàn vẻ ngơ ngác, như thể chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng rồi, khi những lời nói của hắn dần thấm vào, đôi mắt long lanh ấy mở to hốt hoảng, kinh hoàng khi biết mình còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ bằng tuổi em. Khi sự thật về quá khứ tội lỗi của cha mẹ em được phơi bày, em đã khóc đến run rẩy.

Hắn cảm thấy thật nực cười, đâu đó trong lòng còn dâng lên chút hả hê, thì ra để bảo vệ cô con gái yêu quý, mà đôi nam nữ kia đã luôn giấu giếm em sự thật, nghĩ rằng có thể che chở em khỏi vết nhơ của quá khứ, để rồi cuối cùng lại để hắn phá hủy em thật dễ dàng. Cho dù mẹ em đến trước thì sao chứ, mẹ hắn mới là vợ hợp pháp của cha, và việc cha ngoại tình là sự thật, gián tiếp hại chết mẹ hắn cũng là sự thật.

Vậy mà tất cả đều lựa chọn che giấu em, ông bà nội và cha đều không nỡ để em biết được sự thật nhục nhã ấy, thậm chí còn bịa ra lời dối trá rằng hắn hơn em hai tuổi chỉ vì hắn đang học vượt lớp, như thể một khoảng cách nhỏ nhoi ấy có thể làm vơi bớt tội lỗi. Họ muốn bảo bọc em nhưng sao hắn có thể để họ được toại nguyện chứ?

Nhìn em khóc đến sắp ngất, hắn chẳng có chút gì gọi là thương cảm, ngược lại còn nảy sinh cảm giác phấn khích kỳ lạ, hắn muốn phá hủy em hoàn toàn.

Luocha không rõ em có nói gì với những người kia hay không, chỉ biết sau đó em vẫn ngoan ngoan gọi hắn là anh trai trước mặt người khác, nhưng khi vô tình chạm mặt hắn thì em sẽ lập tức lảng đi, như thế chỉ cần tránh xa hắn là có thể phủ nhận tất cả.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, hắn phải quay lại trường, nghe nói trong thời gian đó ông nội đã đưa cha về tập đoàn làm việc, Y/n thì được tạo hồ sơ nhập học ở trường bán trú gần nhà, hằng ngày sẽ được ông nội và cha đưa đón đi học, về nhà có bà nội chuẩn bị sẵn cơm ngon canh ngọt chờ đợi, khác hoàn toàn với hắn, từ tiểu học đã phải ở nội trú, một năm chỉ về nhà hai lần, ông nội còn nói là để rèn cho hắn tính tự lập.

Luocha cười nhạt, có lẽ ngay cả ông bà nội cũng xem hắn và mẹ hắn là người ngoài.

Lần tiếp theo hắn gặp lại Y/n, là kỳ nghỉ hè năm hắn mười lăm tuổi.

Chỉ sau vài tháng ở cùng ông bà nội, cô bé đen nhẻm ngày nào đã thay đổi hoàn toàn.

Dưới sự chăm sóc tận tình của bà nội, em không còn gầy gò, xơ xác nữa mà dần trổ mã thành một thiếu nữ trắng trẻo, xinh đẹp, tựa như một bông hoa e ấp đang chờ ngày rực rỡ nở rộ. Trong em thấp thoáng nét đẹp như mẹ ruột em thời trẻ, một người phụ nữ duyên dáng trên những tấm ảnh cũ mà hắn từng nhìn thấy, bà ấy có đôi mắt biết nói và nụ cười say đắm lòng người. Nhưng khác với dáng vẻ quyến rũ đầy mê hoặc của mẹ mình, Y/n lại mang trong mình sự dịu dàng cùng ngây thơ, thuần khiết và mong manh tựa cánh sen chưa vướng bụi trần.

Khi ánh mắt chạm vào hắn, em giật mình như nhìn thấy quỷ, rồi lập tức trốn đi, trông chẳng khác gì một con mèo nhỏ hoảng sợ.

Hắn bật cười thích thú, cảm thấy kỳ nghỉ này sẽ không nhàm chán nữa.

Tối đầu tiên về nhà, thay vì cùng mọi người ăn bữa cơm sum họp, Luocha quyết định hẹn bạn bè ra ngoài tụ tập, đi bar. Với hắn, khái niệm gia đình thật xa lạ. Hắn không có nhiều tình cảm dành cho ông bà nội, càng không muốn nhìn mặt cha mình, có lẽ hắn có chút hứng thú với Y/n, nhưng nó cũng chẳng phải là tình anh em, hắn thà chọn rượu và tiếng nhạc xập xình ở quán bar còn hơn phải đối mặt với họ, ngồi bên bàn cơm nhìn một màn gia đình hạnh phúc để rồi thấy bản thân chẳng khác nào người thừa.

Đêm muộn, hắn mới mò về, trong người đã phảng phất hơi men, đi ngang qua vườn hoa cúc họa mi, hắn vô tình nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi lặng lẽ trên xích đu. Mái tóc mềm mại rủ xuống, chiếc váy xinh nhẹ nhàng theo gió lay động, ánh trăng phủ lên em một tầng sáng dịu dàng, khiến hình ảnh ấy thoáng chốc trở nên hư ảo, tựa như một thiên sứ đang thả hồn cùng gió trăng.

Tầm mắt hắn mờ ảo, lý trí không còn rõ ràng. Chẳng kịp nghĩ nhiều, hắn vội bước đến kéo lấy tay em.

Y/n bị Luocha làm cho hốt hoảng, em vội bám lấy cánh tay hắn ngăn không cho mình vấp ngã, giọng em khẽ run, môi mấp máy gọi tên hắn:

- Anh Luocha...

Việc hắn trở về nhà vào kỳ nghỉ hè khiến Y/n cảm thấy hơi bất an. Em không ngủ được, đành ra ngoài vườn hóng gió, nào ngờ lại chạm trán người mà em không muốn gặp nhất.

Nửa năm không gặp, Luocha trông chẳng có gì thay đổi, vẫn là ánh mắt sắc bén mỗi lần hắn nhìn em giống như nhìn con mồi đã nằm gọn trong bẫy, nó luôn khiến em vô thức sợ hãi. Hắn không xem em là em gái, trong thâm tâm em cũng không coi hắn là anh trai mình, mà chỉ như một người xa lạ cùng chung mái nhà.

Em không biết hắn nghĩ gì về em, cũng không muốn biết, năm xưa là cha, mẹ em và cả ông bà nội đều có lỗi với mẹ hắn, hắn ghét em, em có thể hiểu được. Nhưng thái độ của hắn càng khiến em hoang mang hơn, hắn là đang bạo lực tinh thần em sao?

Hắn không trả lời em, vùi đầu vào cần cổ non mềm của thiếu nữ, hít hà mùi thơm dễ chịu, hai tay lại không yên phận mà sờ loạn.

- Anh... anh làm gì vậy? Mau buông em ra.

Y/n bị dọa sợ, em cố gắng gỡ tay hắn ra nhưng hai cánh tay như gọng kìm kia đã siết chặt em, lần đầu gặp phải chuyện này khiến em không biết phải làm sao, em lại không dám hét lên, sợ làm ông bà nội hay cha, thậm chí là người giúp việc thức giấc, để họ thấy được cảnh này chắc em không còn mặt mũi để sống nữa.

- Thiên sứ, yên nào.

Luocha không những không dừng lại, mà động tác ngày càng suồng sã và thô bạo hơn. Hắn như bị hơi men làm mất đi lý trí, hai tay mạnh mẽ xé rách bộ váy mỏng em đang mặc, càn quấy khắp nơi trên cơ thể em.

Y/n bật khóc, cơ thể yếu ớt của em không cách nào chống lại thân hình cường tráng của Luocha, tuy hắn vẫn chỉ là thiếu niên nhưng sức lực lớn hơn em rất nhiều.

Em càng vùng vẫy, hắn càng tiến tới, từ đôi môi mềm ướt át đến cánh hoa non nớt dưới hạ thân thiếu nữ, đều bị hắn tàn nhẫn chiếm đoạt.

Dường như cánh cửa địa ngục đang mở ra, để ác quỷ bẻ gãy đôi cánh của thiên sứ.

Đêm trăng tròn vằng vặc, thiếu nữ mười lăm tuổi bị chính anh trai mình cưỡng bức ngay trong vườn nhà.

Máu trinh nữ chảy dọc đùi non, nước mắt hòa lẫn đau đớn và nhục nhã càng kích thích kẻ điên đang say.

Quần áo vương vãi, mồ hôi cùng tiếng thở dốc ám muội không ngừng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng rên rỉ đau đớn cố kiềm chế bị đôi môi người phía trên nuốt trọn. Hai thân ảnh mờ ảo quấn lấy nhau giữa vườn cúc họa mi tỏa hương thơm dìu dịu, lấn át đi mùi dục tình.

Cuộc đời Y/n là một nốt nhạc sai lầm, và Luocha đã khiến nó trở thành thứ âm thanh chói tai, nhấn chìm hắn và em vào vực sâu không đáy của tội lỗi, vĩnh viễn chẳng cách nào thoát ra.

Một đêm điên cuồng.

☆ ☆ ☆

Luocha sẽ không bao giờ thừa nhận rằng, chút hứng thú của hắn đối với Y/n không hề đơn thuần. Không phải chỉ là niềm vui khi chọc em khóc hay nhìn thấy gương mặt sợ hãi tìm cách chạy trốn mỗi khi bắt gặp hắn của em, hắn muốn em, nhiều hơn những gì em có thể tưởng tượng.

Và rằng, trong đêm trăng tội lỗi ấy, hắn đã sớm tỉnh táo để nhận thức bản thân đang làm gì. Hắn nghe rõ từng tiếng rên rỉ đau đớn nhưng đầy ngọt ngào của em, như âm thanh của Siren vọng từ trong lòng biển cả dẫn dụ các thủy thủ sa chân, nghe rõ từng hơi thở đứt quãng hòa vào trong màn đêm tĩnh mịch. Cảm giác da thịt mềm mại run rẩy trong vòng tay hắn, hơi ấm của em áp lên người hắn, tất cả như một ngọn lửa thiêu rụi tâm trí hắn.

Sự tồn tại của em trong cuộc đời hắn là một bản nhạc đáng nguyền rủa nhất, nhưng hắn không có cách nào cưỡng lại. Giống như gông xiềng đang trói buộc hắn trong cơn nghiện không lối thoát, càng cố phản kháng hắn càng thấy mình bị kéo vào vũng lầy của dục vọng tăm tối.

- Anh ơi...

Giọng nói rụt rè của em kéo Luocha trở về thực tại, hắn khẽ cau mày, ánh mắt u tối dời khỏi khung tranh đang vẽ dang dở hướng về phía em. Hắn thấy em đang nép mình bên cánh cửa, chỉ ló mỗi cái đầu nhỏ xinh vào trong, đôi mắt long lanh lo lắng nhìn hắn. Hắn quan sát kỹ từng biểu cảm của em, thấy em như sắp khóc đến nơi mới chịu mở miệng:

- Có chuyện gì?

Em mím môi, bàn tay khẽ siết chặt mép áo, ép bản thân phải giữ bình tĩnh:

- Bà nội... hỏi anh tối nay có muốn cùng cả nhà ra ngoài ăn không, cô út mới về nước, muốn gặp anh.

Cô út là em gái ruột của cha, nhưng từ nhỏ đã được em trai của bà nội nhận nuôi vì ông ấy hiếm muộn. Cô ấy đã sống ở nước ngoài từ nhỏ, ít khi liên lạc với cha mẹ ruột, nhưng mẹ Luocha trước đây khi đi du học đã trở thành bạn thân của cô ấy, vì vậy cô ấy rất quý mến hắn.

Em căng thẳng bám chặt mép cửa, tự hỏi tại sao cô út không gọi trực tiếp cho hắn mà lại thông qua bà nội rồi để bà bảo em đi hỏi ý hắn.

Hắn không lập tức đáp lại mà hơi ngả người ra sau, ánh mắt vẫn không rời khỏi em, đôi đồng tử vàng xanh xoáy sâu vào từng biểu cảm trên gương mặt em. Hắn trả lời càng chậm, em sẽ càng tỏ ra sợ hãi và bất an, đó chính xác là điều hắn muốn thấy.

Ngón tay hắn vô thức lướt nhẹ qua cạnh bảng vẽ, để lại một vệt chì mờ nhòe trên da.

- Em nói xem, anh có nên đi không?

Giọng hắn trầm thấp, không mang theo chút cảm xúc nào rõ ràng, nhưng em vẫn cảm nhận được sự lãnh đạm quen thuộc ấy. Hắn chưa bao giờ thích những buổi tụ tập gia đình, càng không có hứng thú với những cuộc gặp mặt gượng ép.

Em nắm chặt mép cửa hơn, không dám chớp mắt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tại sao hắn lại hỏi em chứ? Em phải trả lời thế nào đây? Liệu trả lời không vừa ý hắn có chọc hắn nổi giận và siết cổ em không?

- Em... em nghĩ...

Giọng em run rẩy, nhỏ dần, như thể chỉ cần nói sai một chữ thôi cũng sẽ chọc giận hắn. Trong đầu em đã có thể tưởng tượng ra hàng ngàn cách hắn dùng để tra tấn em.

Luocha nghiêng đầu, hắn lặng lẽ quét mắt qua gương mặt lo lắng của em. Hắn không thúc giục, chỉ im lặng chờ đợi.

- Bà nội rất mong anh đến...

Cuối cùng em cũng gom đủ can đảm để nói.

- Cô út cũng vậy, mọi người đều muốn gặp anh.

Hắn bật cười, một tiếng cười khẽ đến mức gần như không nghe thấy.

- Mọi người?

Hắn lặp lại hai từ đó, như thể đang nghiền ngẫm ý nghĩa của chúng.

- Còn em?

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sâu thẳm hơn, khiến em như bị nhấn chìm trong nó.

- Em cũng muốn anh đi sao?

Em rụt cổ lại, dời ánh mắt sang hướng khác không dám tiếp tục nhìn hắn nữa.

- Em... em...

Mép áo bị bàn tay nhỏ của em vò nát, mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng, mỗi lần nhìn thấy hắn em đều như gặp quỷ, chỉ biết co giò chạy, còn tiếp tục bắt em nói chuyện với hắn nữa, em sẽ khóc mất.

Luocha đứng lên khỏi giá vẽ, nhìn cái đầu nhỏ sắp biến mất khỏi phòng, hắn khẽ thở dài:

- Lại đây.

Em giật bắn mình, theo bản năng muốn chạy trốn nhưng sự lạnh lẽo trong tông giọng của hắn nhắc nhở em rằng: nếu dám bỏ chạy thì em chết chắc.

Em hít sâu một hơi, đôi chân run rẩy đẩy mình ra khỏi cánh cửa, đi từng bước chậm rãi về phía hắn. Vừa đi, em vừa len lén liếc mắt quan sát gương mặt hắn, nhưng không thấy gì ngoài sự vô cảm.

Luocha vẫn giữ nguyên ánh mắt trầm tĩnh nhìn em, tựa như một kẻ săn mồi đang nhẩn nha thưởng thức khoảnh khắc con mồi rơi vào cạm bẫy của mình. Hắn có thể thấy rõ đôi vai nhỏ bé đang co rúm của em, có thể nghe được nhịp thở mong manh như sắp vỡ vụn. Nhưng hắn không nói gì, cũng không có ý định giúp em xoa dịu sự sợ hãi đang cuộn trào trong lồng ngực, bởi lẽ hắn biết hắn chính là nỗi sợ lớn nhất của em.

Bước chân em khựng lại khi chỉ còn cách hắn vài bước. Khoảng cách này vừa đủ gần để em cảm nhận được hơi thở trầm ổn của hắn, cũng vừa đủ xa để em có thể quay đầu bỏ chạy nếu có cơ hội. Nhưng em hiểu rõ đó chỉ là ảo tưởng, bởi nếu hắn muốn, dù em có chạy bao xa cũng không thoát khỏi bàn tay hắn.

- Sợ anh đến vậy sao?

Hắn chợt lên tiếng, âm giọng trầm lạnh kéo dài như một sợi dây vô hình quấn lấy tâm trí em. Hắn thừa biết nhưng vẫn cố tình hỏi.

Em cắn môi, không dám đáp, chỉ biết cúi thấp đầu, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn mong hắn sớm thả em đi.

Luocha khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại khiến em càng thêm bất an. Hắn đưa tay lên, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm như tơ của em.

- Còn đau không?

Em hốt hoảng ngẩng đầu lên, vội lùi lại tránh khỏi bàn tay của hắn, run giọng đáp:

- Không... không còn đau ạ...

Em biết hắn đang hỏi về đêm ấy, đêm mà em chỉ muốn xóa nhòa nó ra khỏi ký ức của mình, ước rằng nó chưa từng tồn tại, nhưng dù có cố quên thế nào, nó vẫn bám riết lấy em như một cơn ác mộng không hồi kết. Em không dám nói với ai về chuyện đêm đó, cố gắng giả vờ rằng mình vẫn ổn, rằng nốt nhạc chói tai kia chỉ là một cơn hoang tưởng điên rồ, nhưng thâm tâm em biết mình chỉ đang cố chối bỏ sự thật tàn nhẫn. Nó đã xảy ra, đã phá hủy em cả về thể xác lẫn tinh thần. Cảm giác đau đớn, ấm ức, tủi nhục, nỗi sợ hãi tột cùng... tất cả đều hiện lên rõ ràng.

Luocha hơi nheo mắt khi thấy phản ứng hoảng loạn của em. Hắn không bất ngờ, ngược lại còn có chút thích thú trước sự sợ hãi không thể che giấu trong ánh mắt em.

- Thật sao?

Hắn trầm ngâm, tựa hồ đang xuy xét câu trả lời của em có bao nhiêu phần trăm sự thật.

- Thật... thật mà...

Hô hấp em dồn dập, trái tim treo lơ lửng như bị ai giữ chặt, rõ ràng hắn chỉ lớn hơn em vài tháng, nhưng đứng trước hắn, em có cảm tưởng như mình chỉ là sinh vật nhỏ bé có thể bị hắn dễ dàng giẫm nát bất cứ lúc nào.

Hắn tiến lên một bước, khoảng cách giữa cả hai lập tức bị thu hẹp. Đôi mắt vàng xanh của hắn như cơn sóng dữ nhấn chìm em, nó sâu thẳm, không có ánh sáng, chỉ có vực tối âm u sẵn sàng kéo em rơi xuống không lối thoát.

- Nếu không còn đau... thì tốt.

Hắn cúi xuống, ghé sát bên tai em, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa nguy hiểm:

- Nhưng nếu còn đau...

Hắn đưa tay vén gọn mái tóc mềm mại của em:

- Anh có thể giúp em xoa dịu.

Hơi thở của em nghẹn lại, một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, chân cũng như bị đóng băng tại chỗ.

Luocha vui vẻ quan sát gương mặt hoảng loạn của em, những ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua làn da em, chạm vào gáy khiến em không tự chủ được mà run lên. Hơi ấm từ hắn tỏa ra quá gần, gần đến mức em có thể cảm nhận được từng nhịp thở ấm nóng phả nhẹ bên tai, mang theo một áp lực vô hình khiến em không thở nổi. Cả người em cứng đờ, từng tế bào trên cơ thể đều cảnh báo rằng phải tránh xa hắn, nhưng đôi chân lại như bị ghim chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

Bàn tay hắn dừng lại nơi cổ em, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mỏng manh. Một hành động thoáng qua nhưng lại khiến em cảm thấy như bị giam cầm trong chiếc lồng vô hình.

- Sao không nói gì? Em đang căng thẳng à?

Hắn ghé sát hơn, môi khẽ ngậm vành tai nhỏ, âm giọng quyến rũ như một lời nguyền quấn lấy tâm trí em.

- Hay là... em đang nhớ về đêm đó?

Lời hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng lại sắc bén tựa lưỡi dao, xé toạc vỏ bọc mong manh mà em cố gắng dựng lên. Ký ức về đêm ấy ùa về tựa bão lốc, đè ép lên lồng ngực em, khiến tim em ngừng đập trong thoáng chốc. Một cơn ớn lạnh xộc thẳng lên não, bàn tay em bất giác siết chặt, móng tay cắm sâu vào làn da non mềm, như thể chỉ cần buông lỏng một chút thôi, em sẽ bị cuốn trở lại cơn ác mộng ấy.

Em mở miệng, muốn nói gì đó, bất cứ điều gì để chối bỏ cảm giác tủi nhục và tuyệt vọng đêm ấy, nhưng cổ họng lại khô khốc, chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Mọi giác quan như bị đình trệ, chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận đối với thiếu niên mà em gọi là anh trai trước mặt.

Thấy nước mắt em bắt đầu rơi, Luocha mới chậm rãi lùi lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

- Đi ra ngoài đi, bảo với bà nội rằng anh sẽ tham gia.

Hắn quay người, trở lại với giá vẽ của mình, như thể cuộc trò chuyện này chưa từng xảy ra.

Em đứng đó, đôi mắt hoe đỏ, nước mắt cứ thế tuôn rơi nhưng hắn đã dứt khoát quay lưng, chẳng buồn nhìn thêm. Trái tim em đập dồn dập, lồng ngực như bị một bàn tay vô hình bóp chặt đến mức đau nhói. Cơn hoảng loạn vẫn chưa tan đi, bao trùm lên hơi thở của em, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Em cúi đầu, lặng lẽ lau đi dòng lệ đang trào ra, khẽ xoay người, đôi chân mềm nhũn ráng sức lê bước ra khỏi phòng, mỗi bước đi như giẫm lên gai nhọn, tựa hồ muốn kéo em gục ngã.

Khó khăn lắm em mới rời khỏi được phòng vẽ của hắn, cơ thể mất sức dựa hẳn vào tường. Em biết hắn vẫn đang ở rất gần, nhưng em không thể đi tiếp nữa.

Hít một hơi thật sâu, em cố gắng ép bản thân trấn tĩnh lại, nhưng lồng ngực vẫn thắt chặt, từng nhịp đập gấp gáp như muốn xé toạc cơ thể. Em muốn rời khỏi đây, muốn thoát khỏi bóng tối vây quanh mình, thoát khỏi Luocha, nhưng lý trí nhắc nhở em rằng: có trốn cũng vô ích.

Hơi ấm nơi hắn chạm vào vẫn vương trên da, tựa như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Em run rẩy đưa tay lên cổ, cảm giác lạnh buốt như một dấu vết không thể xóa nhòa.

Trong phòng, Luocha im lặng nhìn bức tranh còn đang dang dở của mình, ánh mắt hiện lên vài tia dao động. Hắn biết em vẫn chưa đi, chỉ đang cách hắn một bức tường mỏng, hơi thở nhạt nhòa của em dường như vẫn còn phảng phất bên cạnh. Bóng dáng mong manh và yếu đuối ấy hiện lên trong tâm trí hắn, như một viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, khuấy lên vài con sóng lăn tăn. Nếu lúc nãy em để ý, có lẽ sẽ nhận ra người con gái trong bức họa chính là em.

Ngón tay hắn lướt nhẹ qua nét vẽ, dừng lại trên đôi mắt long lanh của người thiếu nữ trong bức tranh chưa hoàn thiện.

Động tác của hắn dịu dàng đến lạ, tựa như người luôn khiến em sợ hãi không phải hắn. Nụ cười chân thật hiếm hoi khẽ nở, sự hiện diện của em tuy là một bản nhạc sai lầm, nhưng những giai điệu ấy lại cực kỳ cuốn hút hắn.

Con ngươi màu vàng xanh không còn sự u ám thường thấy, mà mang theo một tia sáng nhạt nhòa, tựa như một kẻ lữ hành vô định cuối cùng cũng tìm thấy một khúc nhạc khiến hắn lưu luyến.

Hắn chậm rãi vuốt dọc theo những đường nét trên tranh, một cảm giác khó gọi thành tên dâng lên trong lồng ngực, một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa méo mó, như thể ngay cả tâm trí hắn cũng không thể phân định rõ ràng.

Tiếng bước chân của em dần xa, tan biến sau cánh cửa, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn lại mùi hoa sen thoang thoảng hòa cùng mùi mực thơm, bàn tay hắn siết nhẹ cây cọ, một giọt mực tối màu rơi lên tranh tạo thành vết loang sẫm màu xấu xí, che khuất nửa phần gương mặt thiếu nữ trong bức họa.

Hắn khẽ cau mày, đưa tay lau đi vết mực nhưng chỉ khiến nó càng thêm lem luốc, dấu loang nhòe nhoẹt tựa một vết thương không thể xóa bỏ. Mọi thứ đều như đang nhắc nhở hắn: tiếp tục lún sâu sẽ không còn đường quay lại.

Hắn bật cười, một tiếng cười trầm thấp mang theo sự giễu cợt chính mình.

Sai lầm thì sao? Lạc lối thì sao? Hắn đã chọn vực thẳm không lối thoát, và sẽ kéo em theo cùng.

Em là nỗi ám ảnh của hắn, là thiên đường hắn muốn vấy bẩn, cũng là địa ngục hắn sẵn sàng lao vào.

04/07/2024

Agony có nghĩa là sự đau đớn tột cùng, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nó diễn tả trạng thái cực độ của nỗi đau, sự giằng xé hay tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com