18. Jiaoqiu: Tựa trăng cuối trời
Từ sau khi đôi mắt bị mất đi ánh sáng, tướng quân Feixiao đã cho phép Jiaoqiu nghỉ dài hạn, đồng thời sai người đi tìm danh y khắp nơi để chữa bệnh cho anh. Nhưng chất độc đã ăn sâu vào cốt tủy, muốn chữa khỏi hoàn toàn e rằng không thể.
Bạn lặng lẽ nhìn khu vườn trồng đầy các loại rau củ và dược liệu chữa bệnh, không khỏi thở dài.
Feixiao nói rằng từ sau khi trở về từ Loufu, người đó đã luôn tự giam mình tại nơi này, hiếm khi chịu gặp ai.
Đã ba mươi năm kể từ khi bạn rời đi, chưa một lần quay lại, hôm nay cuối cùng cũng đặt chân về đây. Mọi thứ dường như vẫn chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ mối quan hệ của bạn và chủ nhân nơi này.
Men theo con đường mòn băng qua khu vườn, mùi thảo dược nhẹ vương nơi cánh mũi, bạn chậm rãi đi vào sâu bên trong, đến cạnh chiếc ghế đá bên hồ sen nhỏ, và nhìn thấy một đôi tai cáo màu hồng đang vểnh lên:
- Y/n...
Trái tim Jiaoqiu như lỡ một nhịp, từ rất lâu về trước, tiếng bước chân quen thuộc của người anh thương đã khắc sâu trong tâm trí anh, dẫu cho bạn đã bỏ lại anh suốt nhiều năm, anh vẫn luôn không dám quên những cảm giác thân thuộc đó, anh sợ một ngày nào đó khi bạn quay lại anh sẽ không thể nhận ra sự hiện diện của bạn nữa.
- Jiaoqiu...
Tay anh khẽ run, âm thanh gọi tên anh nhẹ nhàng giống như một mũi kim đâm thẳng vào linh hồn, đào lên tất cả những ký ức xa xôi giữa hai người: thiếu niên người hồ ly vụng về học cách yêu, thích nghe bạn gọi tên anh, khi đó ánh mắt anh sẽ lập tức sáng rỡ, đuôi cũng không tự chủ mà vẫy vẫy rồi chạy đến bên bạn như cún con đang lấy lòng chủ.
Bạn vươn tay chạm vào đôi tai cáo mềm mại, ánh mắt có chút xao động. Trước đây lúc còn ở bên anh ấy, mỗi lần bạn nói muốn sờ tai hoặc đuôi anh, Jiaoqiu sẽ lập tức nghiêng đầu về phía bạn hoặc dùng đuôi quấn quanh tay bạn, háo hức chờ bạn chạm vào. Khi ấy, đôi mắt anh lấp lánh và sáng rực như mặt trời rạng rỡ, vậy mà bây giờ lại mất đi ánh sáng đẹp đẽ vốn có.
Tai anh co giật khi cảm giác được bạn chạm vào, bản năng khiến anh muốn dụi đầu sâu hơn vào tay bạn, tìm lại cảm xúc gần như đã đánh mất, nhưng lý trí nhắc nhở anh phải tỉnh táo, bạn và anh đã không còn như xưa, vì thế anh liền cụp tai xuống:
- Sao em lại quay lại, để nhìn thấy tôi trở nên thảm hại sao?
Giọng anh nhuốm một chút thê lương, trước mặt bạn, anh không bao giờ có thể duy trì dáng vẻ xảo quyệt mà mọi người thường gán cho anh, cũng không thể thản nhiên như khi nói với tướng quân Feixiao rằng mình vẫn ổn. Dù cho năm tháng trôi qua, anh đã cố gắng nhặt nhạnh lại từng mảnh vỡ, vẫn chẳng thể vá chúng lành lặn trở lại như thuở ban đầu.
Jiaoqiu khi đối mặt với Y/n, luôn là dáng vẻ chân thành và yếu mềm nhất của anh.
Bạn xoa nhẹ đôi tai hồ ly mềm như bông, im lặng hồi lâu.
Anh mở bừng mắt, trước mặt là khoảng không trống rỗng và mờ ảo, nhưng anh biết bạn đang ở đó, giọng anh run run cố kìm nén:
- Đừng làm thế với tôi, đừng chỉ quay lại và tỏ ra thân mật như thể giữa chúng ta chưa có chuyện gì. Tôi biết tôi không có sức chống cự em, nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Sự xuất hiện của bạn đã đánh thức tất cả những đau đớn và tổn thương mà bạn đã gây ra cho anh, tựa cơn sóng lớn hòng nhấn chìm con thuyền cảm xúc mong manh của anh, khiến anh như lạc lối trong màn đêm năm ấy, hèn mọn cầu xin bạn ở lại, tuyệt vọng nhìn bạn rời đi, trong mắt tràn ngập đau thương và khổ sở.
Bạn thu tay về, lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh ấy và đưa mắt nhìn bầu trời đêm.
- Trăng hôm nay rất đẹp.
Jiaoqiu cười cay đắng:
- Nhưng tôi không nhìn thấy, nên không thể cùng em ngắm trăng.
Thuở còn bên nhau, anh thường rủ bạn ngắm trăng nhưng số lần bạn đồng ý đi cùng anh không nhiều, bạn thường viện đủ loại lý do để từ chối, dù rất buồn nhưng anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng bạn chỉ là bất đắc dĩ, anh lúc đó ngây thơ biết mấy. Cho đến khi bạn tàn nhẫn vứt bỏ anh khi anh đang suy sụp, anh mới hiểu rõ mọi chuyện.
Cuộc sống của anh trong nhiều năm đã luôn xoay quanh bạn, anh từng chút một cố gắng để trở thành dáng vẻ hoàn hảo nhất mà bạn thích, để rồi cuối cùng tất cả hóa hư vô.
- Tướng quân đã đến tìm em phải không?
- Ừm, cả Moze nữa.
Jiaoqiu khẽ cong khóe môi:
- Moze sao? Thật bất ngờ.
Cậu ấy ít khi thể hiện tình cảm, nhưng vẫn âm thầm quan tâm giúp đỡ những người xung quanh.
Bạn bật cười, nhớ lại ngày đó sau khi trở về từ Loufu, Feixiao lập tức xông đến nhà bạn, nhất định đòi kéo bạn đi gặp Jiaoqiu, khó khăn lắm bạn mới thoát ra được và hứa sẽ sớm đến tìm anh nên cô ấy mới buông tha bạn. Không ngờ tối hôm đó Moze lại đột nhập nhà bạn, mặt lạnh tanh đứng ngay cầu thang làm bạn hết hồn, cũng may khi đó bạn chưa tắt đèn, nếu không sẽ bị anh ta dọa chết mất.
- Họ rất lo lắng cho anh.
Anh không trả lời, cúi đầu bất lực. Quen biết nhau lâu như vậy, có những bức tường ngăn cách đã bị gỡ bỏ, lời nói dối của anh đối với họ đầy sơ hở nhưng họ không vạch trần khiến anh rất cảm kích.
- Vậy còn em thì sao?
Jiaoqiu ngước mặt lên, hướng về phía giọng nói của bạn.
- Nếu như họ không đến gặp em, liệu em có quay lại tìm tôi... dù chỉ một lần không?
Bạn hơi sững người.
Bạn có lo lắng cho anh ấy không? Có đau lòng khi thấy anh ấy như vậy không? Có hối hận vì năm đó đã bỏ đi không? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu khiến sắc mặt bạn thay đổi, cũng may anh ấy không nhìn thấy, bạn không biết nên trả lời thế nào.
Anh lại cúi đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Sự im lặng của bạn đã thay cho đáp án mà anh tìm kiếm. Bạn sẽ không vì anh mà lo lắng, sẽ không vì anh mà đau lòng, chỉ có anh năm xưa ngốc nghếch, cố gắng che giấu mọi tổn thương và thất vọng để níu kéo từng ngày ở bên bạn, để chờ đợi ngày bạn quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn luôn ở đó, lặng thầm dõi theo bạn. Cho đến hiện tại, anh vẫn ngu ngốc hi vọng rằng bạn đến đây là ý muốn xuất phát từ trái tim chứ không vì ủy thác của ai đó. Nhưng tất cả đều là anh tự ảo tưởng.
Bạn đưa tay chạm vào mắt anh, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ vừa trào ra:
- Đừng khóc.
Jiaoqiu giật mình trước cử chỉ đột ngột đó, nước mắt vô thức tràn ra nhiều hơn.
Cả người anh run lên, hai tay siết chặt, mím môi cố thu lại nước mắt nhưng vô ích, tiếng nấc nghẹn vô tình thoát ra khỏi môi anh:
- Tại sao? Tại sao em phải đến đây, để giày vò tôi thêm lần nữa, hay để nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp như thú cưng bị chủ bỏ rơi của tôi lần nữa?
Tay bạn khựng lại, dáng vẻ đáng thương của anh khiến tim bạn nhói đau. Dòng hồi ức xưa cũ bị xới tung lên, trước mặt bạn vẫn là thiếu niên hồ ly ngoan ngoãn, mong đợi từng chút tình cảm mà bạn cho đi, vui vẻ như một đứa trẻ khi nhận được sự quan tâm từ bạn dù là nhỏ nhặt, cật lực che đậy nỗi buồn vì nghĩ bạn sẽ không thích ánh mắt ảm đạm của anh. Thật ra bạn vẫn luôn hiểu rõ tình cảm của anh ấy, nhưng bạn khi đó đã chọn cách tàn nhẫn nhất để hủy hoại trái tim anh.
- Sau khi em rời đi, tôi gần như không muốn sống nữa.
Những lời anh nói là thật, nếu lúc đó chiến tranh không nổ ra, là một quân y anh buộc phải ra chiến trường để thực hiện trách nhiệm của mình, có lẽ anh đã để bản thân chết dần chết mòn trong xó xỉnh nào đó rồi.
- Tôi đã thực hiện được lời hứa của mình với tướng quân, cũng đã làm tròn vai trò của một quân y, cuộc đời tôi đã chẳng còn gì ý nghĩa nữa.
Đôi mắt mất đi ánh sáng, tình yêu anh luôn khao khát nhưng không có được, nỗi đau từ quá khứ vẫn không ngừng gặm nhấm trái tim anh, nhiều năm nay anh đã cố gắng thỏa hiệp với bản thân, chữa lành tổn thương từng chút một, vậy mà sự xuất hiện của bạn đã khiến mọi thứ sụp đổ.
Bạn muốn tức giận khi nghe anh nói vậy, nhưng nhận ra mình chẳng có tư cách đó. Thở dài, bạn vươn tay ra, kéo anh ấy vào lòng.
Jiaoqiu bị làm cho giật mình đến quên cả hít thở, đầu anh tựa vào ngực bạn, lắng nghe hơi thở đều đặn của bạn. Cơ thể anh căng cứng muốn vùng vẫy và phản kháng, nhưng sự kiệt sức về tinh thần cùng nỗi nhớ da diết nhiều năm qua khiến anh chỉ muốn rúc sâu vào bạn hơn, tìm kiếm hơi ấm quen thuộc đã đánh mất. Anh dần thả lỏng trong vòng tay bạn, nước mắt cũng ngừng rơi.
- Em biết không, tôi đã mơ đến cảnh tượng này hàng trăm lần, tôi rất muốn được trở lại bên cạnh em, là một chú cáo nhỏ của riêng em, thỉnh thoảng làm nũng để thu hút sự chú ý của em. Nhưng tôi biết chúng đều là những mong ước xa vời.
Ngừng lại một chút, anh hít một hơi thật sâu, mùi hương phong lữ và trà trắng quen thuộc của bạn lấp đầy khoang mũi anh:
- Vô số đêm tôi mất ngủ hoặc giật mình tỉnh giấc khi mơ đến ngày em rời đi, đã không ít lần tôi rất muốn vứt bỏ hết tôn nghiêm để chạy đến trước mặt em, quỳ xuống cầu xin em quay lại nhưng tôi đã cố gắng kiềm chế vì biết rằng làm vậy sẽ chỉ khiến em chán ghét tôi hơn.
Jiaoqiu không nhớ có bao nhiêu đêm anh thẫn thờ nằm nhìn trần nhà rồi để nước mắt lặng lẽ trào ra, nhiều lần anh gắng sức nhắm chặt mắt vì sợ phải tỉnh giấc đối mặt với thế giới cô độc, những buổi sáng khó khăn lắm anh mới có thể ra khỏi giường, chấp nhận hiện thực rằng bạn từ lâu đã không cần anh, hoặc đúng hơn là chưa bao giờ cần anh.
Giọng anh run rẩy, ngày càng nhỏ dần:
- Em từng nói đôi mắt của tôi quá sáng, khiến em chói mắt...
Năm đó lúc mới yêu, bạn thường khen anh có đôi mắt đẹp, bạn rất thích nó. Vậy mà khi rời đi, bạn lại nói rằng ánh sáng trong đôi mắt anh quá rực rỡ, làm bạn khó chịu, từ đó anh cũng không còn thường xuyên mở to mắt nữa.
- Vậy... bây giờ ánh sáng đó đã không còn nữa, em có thể quay lại với tôi không?
Lời cầu xin yếu ớt của anh vang vọng giữa màn đêm tĩnh mịch, bất chấp những vết sẹo từ quá khứ, anh vẫn yêu thương bạn, khao khát bạn, cần bạn.
Không nhìn thấy bạn, anh vẫn có thể tự lừa gạt bản thân rằng mình ổn, nhưng bây giờ anh không thể tiếp tục giả vờ khi trái tim anh đang nứt toác ra lần nữa.
Ánh trăng dịu nhẹ bao phủ xuống hai người, đôi tai cáo màu hồng cụp lại, bạn nghe tim mình rơi lỡ một nhịp.
- Được.
Jiaoqiu kinh ngạc ngước lên, anh rất muốn tìm kiếm gương mặt bạn, để xem phản ứng của bạn, liệu bạn có đang đùa giỡn với anh ấy không nhưng vì không nhìn thấy, anh chỉ có thể bất lực hỏi lại:
- Em nói thật sao? Em không lừa tôi chứ?
Anh sợ rằng bạn chỉ nhất thời đồng ý để an ủi anh, sau đó nhân lúc anh buông lỏng mà rời đi, bỏ lại anh trong bóng đêm hoang mang và sợ hãi. Bạn cười nhẹ, nắm lấy tay anh chạm vào mặt mình:
- Thật, không lừa anh, em đồng ý quay lại.
Bàn tay anh chậm rãi lướt trên gương mặt bạn, cảm nhận làn da mềm mại của bạn, chạm vào từng đường nét quen thuộc đã in hằn trong trí nhớ:
- Tôi dễ tin người lắm, nhất là khi người đó là em, vì vậy đừng lừa tôi, nếu không tôi sẽ...
Anh chợt im bặt, tay cũng ngừng di chuyển khi anh cảm nhận được mình đang chạm vào môi bạn.
Bạn nhướn mày, giọng có chút trêu chọc:
- Anh sẽ làm gì?
Jiaoqiu ngơ ngác, anh thật sự không biết mình sẽ làm gì nếu lại bị vứt bỏ. Khóc lóc? Oán hận? Cầu xin? Có lẽ anh sẽ chẳng còn sức để làm những điều đó.
- Tôi sẽ không thể chịu đựng được nếu em lại bỏ rơi tôi lần nữa.
Lần này đến lượt bạn im lặng.
Bạn nhìn chằm chằm anh, hơi thở chợt trở nên khó khăn, việc nhận ra anh ấy chỉ có thể bất lực chịu đựng nếu như bạn không cần anh ấy nữa đánh thẳng vào thần kinh bạn. Bạn há miệng, muốn nói gì đó nhưng không có lời nào thốt ra. Cuối cùng, bạn ngậm lấy ngón tay anh ấy.
Jiaoqiu run rẩy khi cảm nhận được lưỡi bạn lướt qua đầu ngón tay nhạy cảm của anh, người anh như mềm đi dựa sát vào bạn hơn:
- Em đang làm gì vậy? Trêu đùa tôi sao?
Bạn nhả ngón tay anh ra, vòng tay ôm lấy cơ thể không xương của anh, cằm bạn tựa lên cằm anh:
- Em biết quá khứ của chúng ta đã khiến anh đau đớn và tổn thương rất nhiều, em không hứa bản thân có thể bù đắp tất cả cho anh, nhưng sau này em nhất định sẽ ở bên cạnh anh, yêu thương anh.
Anh dựa vào bạn, lắng nghe lồng ngực bạn rung động, lời nói dịu dàng của bạn như dòng suối mềm mại chảy qua những vết nứt trong anh, xoa dịu những vết thương nhức nhối đã giày vò trái tim anh suốt bao nhiêu năm.
- Tôi tin em.
Con tim anh đã tan vỡ từ lâu, chỉ là được dán lại tạm bợ nhưng sớm vụn nát khi bạn quay lại, hiện tại anh cũng không còn gì để mất nữa. Vậy nên anh sẽ đánh cược một lần, cược vào tình cảm của bạn, nếu thắng, mọi tổn thương sẽ được bù đắp, trái tim anh được khâu lành lại, còn nếu thua, anh cũng không thể đau lòng thêm nữa.
Bạn đưa tay xoa đầu anh, vuốt ve đôi tai cáo lông mềm, không thể phủ nhận rằng bạn rất thích chạm vào tai và đuôi của anh, dù là trước đây hay bây giờ:
- Em sẽ không khiến anh thất vọng.
Jiaoqiu khẽ rùng mình khi bạn vuốt ve tai anh lần nữa, đối với người hồ ly, tai và đuôi là bộ phận nhạy cảm, chỉ có người mình cực kỳ tin tưởng mới có thể chạm vào. Còn với Jiaoqiu, ngoài trừ bạn ra, không ai có thể giơ ma trảo vào chúng.
Trước kia, anh rất thích đưa tai cho bạn sờ, cảm giác rất thỏa mãn, thích quấn đuôi quanh tay hoặc eo bạn, háo hức mong bạn xoa chúng và khen anh là một hồ ly ngoan. Anh lúc đó không hiểu nhiều về tình yêu, chỉ biết ngây thơ trao cho bạn tất cả những gì anh có, yêu bạn bằng trái tim thuần khiết và chân thành nhất.
Tai của anh sẽ vểnh lên để nghe giọng nói của bạn, đuôi của anh sẽ không tự chủ mà lắc lư khi nhìn thấy bạn. Nếu như không có biến cố năm đó, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh bạn, vĩnh viễn làm một chú cáo nhỏ được bạn yêu thương và vuốt ve, toàn bộ thế giới của anh đều xoay quanh bạn.
Anh rên gừ gừ khi được bạn tiếp tục xoa đầu, mọi nỗi đau dường như đều bị bỏ lại phía sau, trong giây phút này anh chỉ muốn tận hưởng cảm giác ấm áp và quen thuộc tưởng chừng đã hoàn toàn biến mất từ hơn ba mươi năm về trước.
- Em nhớ không, khi đó chỉ cần được em chạm vào như thế này, tôi sẽ lập tức quên hết mọi nỗi buồn. Em giống như có ma lực, khiến tôi không có cách nào chống cự, hoàn toàn phụ thuộc vào em. Ngay cả bây giờ, sau chừng ấy năm, tôi vẫn cảm thấy điều này rất tuyệt và vẫn khao khát nó thật nhiều, dường như tất cả đau đớn trong quá khứ dần bị xóa mờ vậy.
Anh thở dài, dụi mặt vào ngực bạn, hai tay vòng qua ôm eo bạn, đuôi cũng vô thức lắc lư phấn khích.
- Có người từng khuyên tôi buông bỏ, nói rằng tôi đã yêu sai người. Tôi không biết nhiều về tình yêu, không hiểu thế nào là yêu đúng người, nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ từ bỏ em, dù đau đớn và sai lầm tôi cũng chấp nhận.
Bạn là tình yêu đầu tiên của anh, cũng là tình yêu duy nhất, anh không có nhu cầu đi tìm tình yêu đúng đắn, anh chỉ biết điều duy nhất anh làm là yêu bạn, chờ bạn, không cho phép bản thân quên bạn, không có đúng sai, chỉ có bạn.
Bạn trìu mến nhìn Jiaoqiu, giọng nói cũng dịu đi:
- Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã không buông bỏ, để chúng ta có cơ hội làm lại.
Để bạn có thể quay lại và bù đắp cho anh ấy tất cả những tổn thương, để thật tâm yêu anh ấy lần nữa.
Anh không trả lời, nhắm mắt chìm sâu trong cảm giác hạnh phúc ngọt ngào đã rất lâu rồi mới có lại được này. Ngón tay bạn luồn vào tóc anh, lướt qua tai anh, mềm mại tựa lông vũ, kích thích mọi giác quan, anh thấy bản thân tựa hồ quay về thời điểm xa xưa trong quá khứ, khi bạn lần đầu chạm vào tai anh, không cẩn thận hơi mạnh tay làm anh đau khiến cả người anh co rụt lại. Anh vô thức bài xích sự đụng chạm của bạn nhưng những lần sau đó bạn đều rất dịu dàng như đang nâng niu bảo vật nên anh không còn sợ nữa, anh dần quen và thích thú với điều này, thậm chí là khao khát nó.
- Mmm...
Anh rên rỉ như cáo nhỏ được âu yếm, đuôi nhẹ nhàng khều tay bạn như đang âm thầm hi vọng bạn chú ý đến. Bạn cười khẽ, dùng bàn tay còn lại tóm lấy đuôi anh vuốt ve.
- Mmm...
Jiaoqiu tiếp tục rên rỉ, đôi mắt anh nhắm nghiền, rúc sâu vào lòng bạn, đuôi phấn khích vẫy vẫy.
- Cái đuôi hư hỏng.
Bạn bất lực lắc đầu, nhìn xuống người trong lòng đang dần chìm vào giấc ngủ, bạn hôn lên tóc anh:
- Ngủ ngon, cáo nhỏ của em.
Jiaoqiu khẽ "ưm" như đang đáp lại, thực tế là tâm trí anh đã trôi dạt nơi nào.
Anh ngủ rất ngon, yên bình trong vòng tay bạn, ánh trăng bạc soi xuống gương mặt hiện lên nét trẻ con của anh, không còn lo lắng và nỗi đau, không còn sự cô độc khi phải một mình đối diện với màn đêm tĩnh lặng, chỉ có sự an toàn và ấm áp mà bạn mang lại.
Bạn cẩn thận ôm anh, dịu dàng và trân trọng, lặng lẽ nhìn hồ sen phía trước, những đóa sen trắng thuần khiết đung đưa trong làn gió nhẹ, mong manh nhưng cũng rất kiên cường, giống như hồ ly của bạn. Hơi lạnh từ hồ nước bốc lên làm anh hơi rùng mình, bạn chậm rãi bế anh lên, đi vào trong nhà, bỏ lại ánh trăng sáng sau lưng...
- - -
Sau khi biết tin bạn và Jiaoqiu nối lại tình xưa, tướng quân Feixiao đã cười không khép được miệng, một mực kéo cả hai và Moze đến nhà bạn uống rượu ăn mừng, kết quả là say bí tỉ xong làm hỏng vườn hoa bạn trồng.
Trán bạn nổi đầy gân xanh, tay bẻ răng rắc, nếu không phải Jiaoqiu và Moze liều mạng ngăn cản, chắc bạn đã xông lên đánh cô ấy rồi.
- Haha, Y/n, tôi biết cô vẫn còn yêu cậu ấy mà, cô không lừa được tôi đâu.
Feixiao vừa ôm cây cột vừa thủ thỉ. Mặt bạn nổi hắc tuyến, còn hai người đàn ông thì cười gượng.
Jiaoqiu thở dài, bảo Moze mau đưa Feixiao về trước khi bạn nổi điên, cũng may lần này cô ấy không đề phòng nên cậu có thể dễ dàng đánh ngất cô ấy rồi vác đi. Khi hai người kia đã đi mất, anh liền quay sang dỗ dành bạn:
- Đừng giận, em cũng biết cô ấy khi say sẽ như thế mà, nghe bảo lần đến Loufu còn phá nát khu vườn yêu thích của tướng quân Jingyuan.
Mi mắt bạn giật giật:
- Lần sau trước khi cô ấy kịp quậy em sẽ đánh ngất cô ấy.
Jiaoqiu cười nhẹ, đưa tay dò tìm tay bạn:
- Hạ hỏa, hạ hỏa nào.
Dù anh không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm thấy bạn như sắp bốc khói.
Bạn nắm lấy bàn tay đang đưa ra của anh, đan những ngón tay vào nhau, siết chặt:
- Lần này bỏ qua cho cô ấy vậy, ngày mai em sẽ cho người dọn dẹp khu vườn và trồng hoa mới.
Anh tiến lại gần bạn hơn, đưa tay vuốt tóc bạn:
- Trong vườn thảo dược của anh có một số hạt giống hoa anh mới nghiên cứu lai tạo đợt trước, ngày mai anh sẽ về lấy cho em.
- Được, sáng mai chúng ta sẽ qua đó.
Anh cười khẽ:
- Việc chăm sóc hoa cứ giao cho anh.
Bạn lập tức phản đối:
- Không được, sức khỏe anh đang yếu, hơn nữa anh lại không nhìn thấy, anh cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, mọi chuyện cứ để em lo.
Bạn không muốn anh vất vả, hơn nữa nếu không cẩn thận, anh sẽ có thể bị thương, ai ngờ nghe bạn nói xong anh lại xụ mặt:
- Nhưng anh không muốn làm kẻ vô dụng, anh muốn giúp em.
Bạn đưa tay xoa trán, sao tên hồ ly này dạo gần đây cứ thích tỏ ra đáng thương để bạn mềm lòng vậy?
Không nghe bạn trả lời, tai anh liền cụp xuống áp sát vào đầu:
- Em chê anh vô dụng phải không?
Bạn có chút cạn lời, đành thỏa hiệp:
- Được được, chúng ta sẽ cùng nhau trồng hoa.
Tên hồ ly tóc hồng nào đó lập tức cười toe toét.
Bạn đưa tay véo má anh:
- Nhưng điều quan trọng hơn là anh cần điều dưỡng thân thể, dần dần loại bỏ chất độc, không được quá lao lực, hiểu không?
Anh phồng má, giọng điệu thách thức:
- Không hiểu.
Bạn lắc đầu cười bất lực, đưa tay xoa tóc anh:
- Trẻ con.
Anh vô thức dụi đầu vào tay bạn, có chút hờn dỗi:
- Em không thích sao?
Khóe môi bạn co giật:
- Thích, thích, em rất thích.
Sao bạn có cảm giác như tên hồ ly lông hồng này đang muốn trả thù bạn vì chuyện trong quá khứ thế nhỉ? Nhưng mà không sao cả, bạn sẽ vui vẻ mà chiều chuộng anh, kiên nhẫn với anh, yêu thương anh thật nhiều.
Jiaoqiu ôm lấy bạn, cọ cọ vào mặt bạn:
- Nếu em khó chịu thì nói với anh, anh sẽ không làm những trò ngốc nghếch này nữa.
Giọng anh bây giờ nhuốm chút tổn thương, thật ra anh rất sợ bạn sẽ chê anh phiền phức, sợ rằng mình sẽ vô tình làm ra hành động gì đó khiến bạn chán ghét anh, rồi lại bỏ mặc anh.
- Anh không phải đang muốn thách thức giới hạn của em đâu, thất đấy. Anh chỉ muốn được ở gần em, được em quan tâm, có vị trí nhất định trong lòng em, không dễ dàng bị vứt bỏ hoặc thay thế.
Bạn vỗ về lưng anh:
- Em không khó chịu, Jiaoqiu, em mong anh có thể sống thật với cảm xúc của mình, không cần lúc nào cũng sợ hãi, lo lắng sẽ mất em hay bị em chán ghét, em hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa.
Anh dụi mặt vào vai bạn, tay ôm eo bạn chặt hơn:
- Anh sẽ cố gắng.
Bạn mỉm cười:
- Anh luôn giữ vị trí quan trọng trong tim em, không ai có thể thay thế. Mặc dù quá khứ giữa chúng ta có rất nhiều vết nứt nhưng em sẽ dùng tương lai để lấp lại từng chút một, bù đắp tất cả cho anh.
Bạn nghiêng đầu, hôn lên má anh ấy:
- Dáng vẻ khi tỏ ra giận dỗi của anh rất đáng yêu.
Jiaoqiu hừ khẽ, mặt hơi nóng lên:
- Anh không đáng yêu...
Bạn dùng môi chặn lại những lời anh định nói, Jiaoqiu sửng sốt, nhưng rất nhanh liền đáp lại, anh hôn bạn đầy khao khát, nuốt hết tất cả không khí và mật ngọt trong khoang miệng bạn đến khi bạn không thở nổi đập đập vào lưng anh mới miễn cưỡng buông ra.
Bạn thở hổn hển, nhưng lại cười rất tươi:
- Đồ hồ ly đói khát.
Anh cũng cười, lại cọ vào mặt bạn:
- Xin lỗi, anh không kiềm được, anh thật sự rất nhớ vị của môi em.
Lần cuối cả hai hôn nhau giống như đã trôi qua mấy Hổ phách kỷ, vì vậy anh đem tất cả những nhung nhớ gửi gắm vào nụ hôn này.
Bạn vòng tay ôm lấy anh ấy, ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt bạn giống như ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của chàng thiếu niên người hồ ly năm ấy, đã thắp sáng trái tim bạn:
- Jiaoqiu, thật ra đôi mắt của anh rất đẹp, em chưa bao giờ chán ghét ánh sáng của nó.
Hi vọng rằng một ngày nào đó nó sẽ rực rỡ trở lại, lấp lánh tình yêu khắc ghi trọn vẹn anh dành cho bạn, trọn đời không đổi thay.
17/09/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com