Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20. Aventurine: My little angel

- Chị thật sự không thể đi cùng em sao?

Thiếu niên tóc vàng ôm lấy cánh tay bạn, giọng nói mang theo chút nũng nịu, làm ra vẻ mặt cún con để cố gắng thuyết phục bạn.

- Ngoan, hôm đó chị rất bận, không thể đi cùng em.

Bạn nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn chăm chú xem tài liệu, dường như không bị lay động bởi gương mặt thiên thần kia.

Khuôn mặt cún con bỗng chốc trở nên ỉu xìu, cậu nhỏ giọng, âm thanh trong trẻo mang theo sự thất vọng khó che giấu:

- Nhưng sao lại là lúc này chứ?

Bạn tạm dừng công việc. đưa tay vỗ nhẹ đầu cún con:

- Thôi nào, chị xin lỗi, hay chị nói bác quản gia đi cùng em nhé?

Cậu khẽ cắn môi, đôi mắt hơi cụp xuống, nhẹ lắc đầu:

- Không cần đâu ạ, em sẽ đi một mình.

Nói xong cậu chậm rãi buông cánh tay bạn ra, hơi lùi lại buồn bã cúi xuống nhìn sàn nhà, hai tay khẽ siết lại, gương mặt hiện lên vẻ tủi thân, bạn có thể nhìn thấy đôi tai cún không tồn tại đang cúp vào đầu cậu.

Tháng sau, trường cấp ba của Aventurine sẽ tổ chức một đêm dạ hội dành cho các học sinh cuối cấp trước ngày lễ tốt nghiệp, mọi người được đề nghị dẫn theo người thân hoặc bạn bè để cùng tham gia các hoạt động và ghi lại kỷ niệm trước khi kết thúc những năm học tại trường. Bạn là người thân duy nhất của cậu, cũng là người quan trọng nhất với cậu nên cậu rất muốn bạn đi cùng mình nhưng hôm đó bạn lại có chuyến công tác ở nước ngoài, cậu biết mình không có quyền đòi hỏi nhưng cậu vẫn thật lòng hi vọng lần này bạn có thể gác lại công việc vì mình.

Không sao cả, mình sẽ ổn mà, không có chị ấy mình vẫn có thể đi một mình...

Cậu tự nhủ trong lòng, sau đó chậm chạp quay người, lững thững rời đi, không dám tiếp tục làm phiền bạn nữa, sợ bạn sẽ tức giận.

Bạn nhìn theo bóng dáng cô đơn của Aventurine, có chút không đành lòng, đứa nhỏ này hiếm khi làm nũng với bạn như vậy, chắc hẳn đang rất mong chờ bạn sẽ đồng ý, bạn cũng không muốn cậu thất vọng nhưng dự án lần này rất có tiềm năng, bạn không muốn từ bỏ.

Thở dài trong lòng, bạn gấp tài liệu lại, dựa lưng vào ghế, đưa tay xoa trán:

- Bé con, quay lại đây.

Nghe bạn gọi, cún con vội quay người lại, trên đôi mắt màu đá quý xinh đẹp long lanh vài giọt lệ, cậu liền lấy tay quệt đi, môi mím lại có chút ấm ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước đến cạnh bạn.

Vẻ mặt bạn hiện lên sự bất đắc dĩ, khóe môi cong nhẹ, bạn nhấc Aventurine lên, để cậu ngồi trong lòng bạn, cún con theo thói quen vòng tay ôm lấy eo bạn, vùi mặt vào vai bạn không nói lời nào.

- Giận chị à?

- Không có...

Cậu lí nhí, dụi đầu vào cổ bạn.

Bạn mỉm cười, dịu dàng xoa lưng cậu:

- Đừng giận, chị hứa sẽ cố gắng về sớm và mua thật nhiều quà cho em.

Cậu không đáp, chỉ ôm bạn chặt hơn. Cậu thật sự không giận, đúng hơn là chưa bao giờ dám giận bạn.

Đứa trẻ năm đó được bạn đưa về sau khi đường dây buôn bán nô lệ trẻ em ở thành phố Sigonia bị triệt phá, nay đã trở thành một thiếu niên xinh đẹp và rực rỡ, tỏa sáng như ánh mặt trời của Pier Point, nhưng lại quá hiểu chuyện, đến mức khiến người ta đau lòng.

Năm ấy, lúc được bạn bế ra khỏi đám buôn người, Aventurine chỉ là một đứa trẻ gầy gò, thiếu dinh dưỡng vì bị bỏ đói và đánh đập lâu ngày, khắp người toàn vết thương, co rúm lại vì đau đớn và sợ hãi. Bạn không thể tưởng tượng đứa trẻ bảy tuổi ấy đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào, đôi mắt cậu ảm đạm, mái tóc xác xơ, cơ thể rách nát gần như không thốt lên được lời nào, chỉ biết lặng lẽ nắm chặt quần áo bạn, dường như có điều gì đó thôi thúc cậu tìm kiếm chỗ dựa và sự an toàn từ bạn.

Bạn cẩn thận ôm đứa trẻ lên, cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng bạn, rúc vào bạn tìm kiếm hơi ấm và niềm an ủi sau những năm tháng chịu nhiều tổn thương.

Bạn đưa đứa trẻ ấy về nhà, tắm rửa sạch sẽ, tìm bác sĩ chữa trị các vết thương, cẩn thận chăm sóc cậu. Bạn đặt tên cho cậu là Aventurine, cho cậu theo họ của bạn, dùng tình yêu và sự bao dung để chữa lành tâm hồn non nớt đã vụn vỡ ấy.

Lúc đầu, Aventurine cực kỳ bài xích người lạ, theo bản năng muốn tấn công tất cả những ai muốn lại gần cậu nhưng lại sợ bị đánh như khi còn ở tổ chức buôn người nên luôn dùng ánh mắt thù địch cùng cơ thể rúm ró run rẩy để đối diện với mọi người, giống như một con nhím bị thương đang xù gai với cả thế giới để bảo vệ nơi yếu ớt của mình, chỉ khi ở bên cạnh bạn cậu mới thả lỏng một chút, ánh mắt cũng dịu đi vài phần.

Khi đó, chỉ bạn mới có thể tiếp cận được Aventurine, cậu bé dùng hai cánh tay gầy guộc bám chặt lấy bạn, dùng ánh mắt đáng thương chứa đầy sự lo lắng và sợ hãi cầu xin bạn đừng rời xa, mỗi khi bạn có việc không thể ở bên cạnh, cậu sẽ hoang mang quay vòng rồi lại chui vào góc trốn, giống như con thú nhỏ lạc mẹ đang rơi vào tầm ngắm của thợ săn, ngay khi nhìn thấy bạn liền bất chấp cơn đau mà lao vào lòng bạn mong tìm thấy sự yên tâm. Bạn đành phải bỏ hết công việc, dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh Aventurine.

Mỗi đêm, cậu thường gặp ác mộng nên không dám ngủ, muốn chui vào lòng bạn để cảm thấy an toàn lại sợ rằng nếu làm phiền bạn thì sẽ bị bạo lực, bị vứt bỏ, chỉ đành lặng lẽ tự ôm lấy mình, cả đêm len lén nhìn bạn, nhiều lần muốn vươn tay ra chạm vào bạn nhưng lo lắng sẽ làm bạn tỉnh giấc, hậu quả là sáng hôm sau hai mắt sưng húp. Từ đó, bạn quyết định sẽ ôm Aventurine ngủ, dịu dàng hát ru cậu, vỗ về cậu khi giấc không yên, lúc đầu cậu vẫn rất sợ mình sẽ quấy phá bạn khi ngủ nên vẫn gồng mình thức trắng, nhưng nhờ sự kiên nhẫn của bạn, dần dần cậu đã có thể ngủ ngon khi có sự hiện diện của bạn.

Bạn đã mất tận ba năm mới có thể chữa lành những tổn thương thể xác của Aventurine, mà nỗi đau tinh thần của cậu lại nghiêm trọng hơn rất nhiều. Bài xích người lạ, sợ hãi tiếp xúc và giao tiếp, sẽ gặp ác mộng nếu không có bạn bên cạnh, trở nên kích động khi có ai đó cố tình hỏi đến quá khứ của cậu hoặc chế giễu cậu chỉ là món đồ chơi của một tiểu thư quyền quý như bạn.

Bạn đã ra tay cảnh cáo những kẻ tiếp cận Aventurine với ý đồ không tốt, nhưng từ đó cậu lại trở nên nhút nhát hơn, dè dặt khi lại gần bạn, ý nghĩ mình chỉ là món đồ chơi gần như không buông tha cậu, cậu đã không được đối xử như một con người khi còn ở tổ chức kia, giờ đây cậu sợ rằng tất cả những điều tốt đẹp mình đang nhận được chỉ là một lớp màn che mờ ảo cho sự thật tàn khốc bên trong.

Cún nhỏ không còn chủ động lao vào lòng bạn, luôn cúi đầu khi lỡ phạm một sai lầm nhỏ, vai căng cứng như đang chuẩn bị đón nhận hình phạt đáng sợ nào đó khiến bạn không khỏi xót xa. Và bạn đã phải tốn rất nhiều công sức mới xoa dịu được tâm hồn bé bỏng sắp tan vỡ một lần nữa.

- Bé con, em không phải đồ chơi hay công cụ, em là bảo bối nhỏ của chị, là người chị luôn bảo vệ và yêu thương.

Aventurine từ từ lớn lên dưới sự bao bọc của bạn, trở thành một thiếu niên thông minh, ngoan ngoãn và hiểu chuyện, cậu đã cười nhiều hơn, có thêm bạn bè, cũng có thể miễn cưỡng yên giấc khi bạn vắng mặt vài ngày. Nhưng cậu vẫn không thể xa bạn quá lâu, càng không dám gây chuyện hay cư xử trẻ con mỗi khi cảm thấy uất ức, chỉ biết tự thu mình lại, có tức giận hay tủi thân cũng chỉ biết để trong lòng, cắn răng nuốt xuống mọi oán hờn, đắng cay để rồi òa lên khóc nức nở khi được bạn ôm ấp, vỗ về.

Nhìn Aventurine, bạn lại liên tưởng đến một câu nói: "Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời, đứa trẻ bất hạnh dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ", và Aventurine là đứa trẻ thứ hai. Dù đã qua rất nhiều năm, những ký ức kinh hoàng thuở nhỏ vẫn dai dẳng bám lấy tâm hồn mong manh ấy, khiến cậu đau đớn và khổ sở, linh hồn bị giày vò, nhiều lần suýt nhấn chìm cậu xuống tận cùng biển sâu.

Đôi khi bạn ước rằng cậu có thể không hiểu chuyện một chút, tùy hứng hơn một chút, mỗi khi bị đau sẽ lấy nó làm cớ để nhõng nhẽo với bạn, thay vì tự mình gặm nhấm tất cả tổn thương.

Aventurine giống như một con búp bê sứ dễ vỡ, cố gắng đứng vững để không tan thành những mảnh vụn, nhưng lại chẳng đủ mạnh mẽ để giữ cho mình không rơi xuống, bạn cẩn thận đón lấy con búp bê ấy, nhẹ nhàng ôm vào lòng, nâng niu như bảo vật, dịu dàng chở che.

Búp bê sứ rất thích bám người, nhưng trong lòng lại luôn tồn tại một nỗi sợ hãi vô hình rằng sẽ bị bạn chán ghét và bỏ rơi, nên thường sẽ lặng lẽ đi theo bạn, dè dặt nắm lấy góc áo bạn rồi lại vội vã buông ra khi bạn nhìn sang, cúi đầu như tỏ ý hối lỗi, chỉ khi được bạn ôm lấy mới vui vẻ cọ cọ vào bạn, cười ngốc nghếch như cún con.

Cún nhỏ cũng thích quấn lấy bạn khi bạn xong việc và dành thời gian cho cậu, khi thì vui vẻ nằm ngủ trên đùi bạn, khi thì chăm chú nhìn bạn dành thời gian để nấu một món ăn hấp dẫn, ánh mắt long lanh đầy mong chờ mình sẽ được cho ăn đầu tiên, cậu thích nhất là ngồi trong lòng bạn, mềm mại không xương chờ bạn vuốt ve cậu hoặc rúc sâu vào lòng bạn khi cả hai cùng xem một bộ phim, nghe một vài bài hát, đôi lúc bạn nảy sinh ảo giác có phải mình đang nuôi một em thú cưng hay không.

Aventurine luôn khao khát sự hiện diện của bạn, nó giúp lòng cậu bình tĩnh lại, tựa như sợi dây cứu sinh neo cậu lại với bến cảng cuộc đời để không bị sóng đánh trôi.

- Chị ơi... đừng rời bỏ em.

Cậu thì thầm, trái tim khẽ run lên, nỗi sợ mất đi bạn luôn thường trực trong tâm trí cậu, nó khiến cậu trở nên yếu đuối và thảm hại khi ở trước mặt bạn nhưng cậu không thể ngăn mình ngừng nghĩ về nó, cậu thật sự rất sợ một ngày nào đó bạn không cần cậu nữa, cậu sẽ thật sự tan vỡ.

Bạn dịu dàng xoa đầu cậu bé trong lòng:

- Bé con, chị sẽ luôn bên cạnh em mà.

Aventurine ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn bạn, cậu rất thích được bạn gọi là "bé con", thanh âm nghe thật dễ chịu, tựa như cậu luôn là đứa trẻ nhỏ được bạn yêu thương và nuông chiều, mọi lo lắng sẽ tan biến khi được bạn ôm vào lòng. Cậu lại rúc vào cổ bạn, mùi hương bạc hà pha chút thông lạnh trên người bạn giống như một loại hương an thần làm dịu đi sự hỗn loạn đang cuộn xoáy trong cậu.

- Được ôm chị như thế này, thật thích.

Bạn cười nhẹ, chậm rãi vuốt ve chú cún luôn bất an của mình:

- Em có thể ôm chị bất cứ lúc nào em muốn.

- Mm... sẽ làm phiền chị lắm.

Cậu mơ màng đáp, bàn tay bạn như có ma thuật khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, cậu chỉ muốn mãi mãi ở trong vòng tay bạn, được bạn âu yếm như thế này thôi.

- Đứa trẻ ngốc.

Aventurine dụi dụi mặt vào vai bạn, tận hưởng cảm giác được cưng chiều, không có vẻ gì là muốn phản đối cách gọi đó cả, thỉnh thoảng cậu còn bật ra âm thanh "mm..." đầy thỏa mãn, hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Vậy... lễ tốt nghiệp của em chị sẽ đến chứ?

Giọng cậu mang theo chút run rẩy và cầu xin, cậu thật sự không muốn cô đơn và lạc lõng trong ngày đặc biệt ấy.

- Nhất định sẽ đến.

Đứa trẻ do mình một tay nuôi lớn, giờ đây đã sắp trưởng thành, bạn rất muốn tận mắt chứng kiến từng giai đoạn quan trọng trong cuộc đời của Aventurine, đồng hành cùng cậu trên mọi nẻo đường, trở thành điểm tựa vững chắc và bến đỗ bình an cho cậu sau mọi bão giông.

- Thật ư, chị... sẽ đến?

Aventurine ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lễ tốt nghiệp sẽ diễn ra sau đêm dạ hội kia chỉ hơn một ngày, liệu bạn có về kịp? Cậu cẩn thận quan sát nét mặt của bạn, muốn tìm ra dấu hiệu gì đó không chắc chắn nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là ánh mắt trìu mến cùng nụ cười dịu dàng quen thuộc dành riêng cho cậu, có điều cậu vẫn không dám hi vọng, cậu sợ mình chỉ đang ôm ấp một giấc mơ hão huyền và nó sẽ biến mất vào lúc cậu hạnh phúc nhất.

Bạn nâng gáy cậu, cẩn thận đặt lên trán cậu một nụ hôn ấm áp:

- Chị đã lừa em bao giờ chưa?

Aventurine tan chảy dưới sự chạm vào của bạn, rèm mi xinh đẹp khẽ khép lại:

- Chưa ạ, em... xin lỗi...

Bạn khẽ cười bất lực, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu:

- Không cần xin lỗi, chị không trách em. Bé con yên tâm, chị nhất định sẽ có mặt vào lễ tốt nghiệp của em.

- Vâng.

Aventurine ngoan ngoãn thiếp đi trong vòng tay bạn, cậu ôm eo bạn thật chặt, giống như muốn khảm cơ thể mình vào bạn, ánh nắng ban mai phủ lên cơ thể nhỏ bé một tầng hồng nhạt ấm áp và mềm mại.

Bạn lặng lẽ ngắm nhìn thiên thần nhỏ trong lòng, đôi mắt lấp lánh ý cười, đứa trẻ này đã ở bên bạn mười một năm, từ một phiến lá rách tươm nay nở rộ thành bông hoa xinh đẹp, chỉ thuộc về riêng bạn. Nhẹ nhàng vén gọn tóc mai cho cậu, cánh môi xinh đẹp khẽ lẩm bẩm điều gì đó mà bạn nghe không rõ, nhưng có lẽ là cậu đang rất vui, gương mặt hiện lên vẻ hạnh phúc, bạn xoa đầu cậu, tự hứa mình sẽ dùng cả đời này để che chở và yêu thương cậu.

☆ ☆ ☆

Ngày bạn chuẩn bị đi, Aventurine từ sáng sớm đã quấn lấy bạn không buông, cún nhỏ ôm chặt eo bạn, ánh mắt tràn ngập đáng thương:

- Chị...

Bạn khẽ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:

- Ngoan, chị chỉ đi hai ngày thôi, sẽ về kịp lễ tốt nghiệp của em mà.

Nhưng dù bạn nói gì, cậu vẫn bướng bỉnh không chịu nới lỏng tay, thậm chí còn ôm chặt hơn, như hận không thể khảm cơ thể mình vào bạn, cánh tay gầy của thiếu niên quấn quanh bạn tựa gọng thép, đầu nhỏ vùi sâu vào vai bạn, thỉnh thoảng còn lén hôn lên cổ bạn. Nếu là ngày khác bạn sẽ vui vẻ tận hưởng cảm giác này, sẽ chiều theo mong muốn của cậu, có điều hôm nay thì không được.

- Bé con, buông chị ra nào.

Giọng bạn trở nên nghiêm khắc hơn, hoàn toàn không có ý nhượng bộ nữa, bàn tay cứng rắn gỡ tay cậu ra khỏi người mình. Vẻ mặt cún nhỏ tràn ngập ai oán nhưng vẫn phải miễn cưỡng buông bạn ra, cậu tủi thân cúi gằm mặt:

- Em xin lỗi.

Bạn mềm lòng định đưa tay ôm lấy cậu thì chuông điện thoại của bạn bất ngờ vang lên, nhìn lướt qua thấy tên "Jade" hiển thị trên màn hình, bạn đành xoay người đi nghe điện thoại, lát nữa quay lại an ủi cún nhỏ sau.

"Hello cưng, đoán xem chị đang ở đâu nào?"

Bạn vừa bắt máy, một giọng nữ quyến rũ từ đầu dây bên kia liền vang lên chọc bạn bật cười:

- Em đoán là chị đang ở Thành phố P nước F.

"Cưng đoán sai rồi."

- Oh? Em nhớ mấy ngày trước chị có đề cập là muốn đến đó chơi tiện thể khảo sát tình hình mà.

Jade là đồng nghiệp kiêm bạn thân của bạn, năm xưa khi bạn rời gia tộc để lập nghiệp cô ấy đã giúp đỡ bạn rất nhiều, hiện tại cô ấy là cổ đông lớn thứ hai trong công ty của bạn. Bình thường cả hai ít khi gặp nhau do mỗi người phụ trách một khu vực nhưng luôn duy trì mối quan hệ tốt, bạn xem cô ấy như chị gái ruột của mình.

"Kế hoạch ban đầu là vậy, nhưng có một người bạn đã gửi cho chị tấm thiệp mời đến bữa tiệc của cô ấy, địa điểm là ở thành phố A nước C."

- Nước C?

Trùng hợp thật.

"Đúng vậy, chị nghe cưng nói hôm nay cũng sẽ đến nước C nên mới nhận lời. Thế nào, có muốn đến gặp chị không, chị sẽ ra đón cưng."

Ánh mắt bạn chợt lóe lên:

- Jade, em nhờ chị một việc được không?

"Để chị đoán xem, là về bé cún nhà em đúng không?"

Bạn cười gượng:

- Chị thật hiểu em.

Bạn quen biết Jade sau khi cứu được Aventurine, ba mẹ cô ấy là cảnh sát và đã tham gia phá giải đường dây buôn trẻ em năm đó, cô ấy cũng đã giúp đỡ bạn tìm các chuyên gia để chữa bệnh cho cún con. Jade xem Aventurine như cậu em nhỏ, mỗi lần ghé thăm đều đem quà cho cậu, Aventurine cũng rất quý cô ấy.

"Được rồi, cưng muốn nhờ chuyện gì, nói chị nghe thử."

- Ừm, chuyện là Aventurine sắp tốt nghiệp, trường của em ấy có tổ chức một vài hoạt động cuối khóa khuyến khích người nhà cùng tham gia, mà đợt này em lại vướng một vài dự án nên...

"Hiểu rồi, muốn chị thay cưng xử lý công việc để cưng đi chơi với cún con phải không?"

- Haha, đúng thế, làm phiền chị nhé?

"Được thôi, nhưng cái giả không rẻ đâu."

- Bộ sưu tập đá quý bản giới hạn xuân hè năm nay của nhà thiết kế Diamond.

"Thành giao."

- Cảm ơn chị, lát nữa em sẽ nhờ trợ lý gừi tài liệu qua cho chị.

"Đi chơi vui vẻ, để bà chị già này lao động vất vả cho."

- Nào, đừng nói thế, chị yêu còn trẻ lắm.

"Khỏi nịnh đi cô nương, lễ tốt nghiệp của Aventurine chị sẽ gửi một phần quà mừng, giờ chị cúp máy đây, tạm biệt cưng."

- Tạm biệt chị yêu.

Cúp điện thoại, bạn khẽ mỉm cười ấm áp, Jade chưa bao giờ từ chối bạn chuyện gì, dù cho bạn đã trưởng thành từ lâu, tự mình gánh vác được mọi thứ nhưng dường như cô ấy vẫn xem bạn như cô sinh viên chân ướt chân ráo mới ra trường năm ấy, có cô ấy, bạn luôn cảm thấy yên tâm trong mọi việc.

- Chị...

Giọng nói yếu ớt của Aventurine kéo bạn quay lại thực tại, bạn nhìn sang thấy đôi mắt cún con lấp lánh tia hi vọng, hẳn cậu đã nghe hết cuộc hội thoại vừa rồi.

Bạn bước lại gần cún con, vươn tay kéo cậu vào lòng:

- Ngoan, chị Jade đã đồng ý đi thay chị rồi, hôm nay chị sẽ đi cùng em.

Aventurine dụi mặt vào vai bạn, khẽ thút thít:

- Chị...

- Hửm?

Bạn nghe có gì đó không đúng, liền nâng mặt cậu lên, gương mặt bé con long lanh nước mắt làm tim bạn nhũn ra:

- Sao lại khóc rồi?

Không hiểu vì lý do gì, bạn phát hiện mấy ngày gần đây Aventurine trở nên rất nhạy cảm và mít ướt, biến thành một cái đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo theo bạn, rụt rè bám lấy bạn ở mọi nơi, gần như không rời bạn nửa bước, cứ như đứa trẻ nhỏ sợ lạc. Bạn gặng hỏi thì cậu không trả lời, thậm chí còn bật khóc khi bị bạn hỏi dồn. Bạn quá bận bịu với công việc nên cũng có phần bỏ bê cậu, nhưng lại không nỡ đẩy cậu ra xa nên cứ để mặc cậu dính lấy bạn, bây giờ xem ra mọi việc có vẻ nghiêm trọng, hôm nay bạn nhất định phải làm rõ.

- Chị... có phải em... không xứng đáng được yêu thương không?

Âm thanh mềm mại nhuốm màu đau khổ làm tim bạn đau nhói, đôi mắt màu đá quý vốn chứa đựng cả thiên hà bên trong giờ đây tràn ngập tia hoang mang và vô định.

- Bé con, đã xảy ra chuyện gì?

- Chị đừng vứt bỏ em.

Aventurine òa khóc, khuôn mặt non nớt đỏ bừng, nước mắt chảy tèm lem, cậu níu lấy tay áo bạn, run rẩy nắm chặt. Bạn đau lòng ôm chặt cậu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu:

- Bé con, ngoan, nói cho chị nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cún con rúc vào lòng bạn, cảm nhận mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về riêng bạn, vòng tay đã luôn che chở cậu thật ấm áp, khiến cậu xua tan đi phần nào nỗi bất an.

- Họ nói... họ nói em là thứ quái thai, nói rằng chị chỉ đang chơi đùa với em, đợi một thời gian nữa chị chán rồi thì sẽ vứt bỏ em như rác rưởi.

Mắt bạn tối sầm lại sau khi nghe những lời đó, từ sau chấn thương tuổi thơ, tâm lý của Aventurine luôn rất yếu đuối, những lời nói như vậy nếu cứ liên tục được gieo rắc thì sẽ bám rễ vào lòng cậu và khiến cậu bị hủy hoại dễ dàng.

- Họ nói em không phải con trai, càng không phải con người, em chỉ là thứ đồ chơi bị hỏng.

- Họ là ai?

- Là...

Cậu khó khăn nói ra vài cái tên, gương mặt chúng hiện lên trong tâm trí làm cậu sợ hãi co rúm người lại, nép sát vào lòng bạn hơn.

Nét mặt bạn hiện lên vẻ âm trầm, bạn nhớ rằng Aventurine từng nhắc đến những cái tên này, bảo rằng chúng là bạn cùng lớp của cậu, dường như chúng rất ghét cậu, nhưng vì ở trường cậu cũng có một nhóm bạn tốt sẵn sàng bảo vệ cậu nên mấy tên kia chưa làm gì quá đáng. Xem ra sắp tốt nghiệp, bọn chúng không còn sợ kỷ luật của nhà trường nữa nên đã ra tay với bé con của bạn rồi.

Bạn cúi xuống bế Aventurine lên, đem cậu đặt lên bàn, ngang tầm mắt với bạn. Cơ thể của cậu nhỏ bé, nhiều năm qua được chăm sóc tốt nên da thịt mềm mại, bầu má trẻ con như búng ra sữa, đôi mắt màu đá quý đỏ hoe vì khóc nhiều. Bạn cẩn thận dùng tay lau đi nước mắt cho cậu, đứa trẻ mà bạn hết lòng nâng niu, bạn sẽ không cho phép ai làm tổn thương cậu.

Cậu khẽ nhắm mắt lại, cọ má vào tay bạn, hai tay đưa lên ôm chặt lấy cánh tay bạn, lặng lẽ cầu xin bạn đừng buông ra. Bạn có chút buồn cười trước hành vi trẻ con này, khẽ xoa nhẹ mi mắt cậu:

- Bé con, có thể nói cho chị biết, chúng còn làm gì khác với em không?

Nghe xong câu hỏi, cơ thể Aventurine khẽ run lên, cậu cắn chặt môi, mở mắt ra lo lắng nhìn bạn. Bạn mỉm cười trấn an, dịu dàng dỗ dành:

- Đừng sợ, chị sẽ đòi lại công bằng cho em.

Cậu nhìn bạn thật lâu, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không có âm thanh nào phát ra. Bạn vẫn kiên nhẫn chờ, tiếp tục vuốt ve để tiếp thêm động lực cho cậu. Hồi lâu sau, bạn mới nghe thấy âm thanh yếu mềm:

- Chị sẽ không ghét bỏ em phải không?

Bạn cười khẽ, bàn tay còn lại đưa lên vuốt tóc cậu:

- Bé ngốc, chị sẽ không bao giờ ghét bỏ em.

Nghe được lời đảm bảo cùng những hành động yêu thương của bạn, Aventurine cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói ra mọi chuyện:

- Bọn chúng... đè em vào cửa phòng vệ sinh, xé rách quần áo em và nhìn thấy hết bên trong, có một tên còn chạm vào... hức...

Cậu ôm lấy cơ thể mình, lần nữa khóc nấc lên, bao nhiêu tủi hờn theo nước mắt tràn ra, cậu biết cơ thể mình khiếm khuyết nên những năm qua luôn cẩn thận che giấu, không ngờ lại bị xé toạc trước mặt bao nhiêu người.

- Bé con...

Bạn vội ôm chặt bé con vào lòng, xoa nhẹ lưng cậu, đứa trẻ này, tại sao lại phải chịu đựng nhiều như vậy.

- May mà lúc đó, nhóm của Caelus xuất hiện, họ đã đánh nhau với đám kia để bảo vệ em. Chị ơi, nếu để tin tức bị truyền ra ngoài, em phải làm sao? Em... em sợ...

Trong những năm tháng bị bạo hành, vùng nhạy cảm của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, khiến cơ thể cậu có khiếm khuyết, những kẻ không có ý đồ tốt kia, lại dám đem cậu ra làm trò đùa. Aventurine vẫn chỉ là một đứa trẻ, mong manh và dễ vỡ, chưa đủ mạnh mẽ để đối diện với sự bất công của thế giới rộng lớn, cho dù hiểu chuyện đến mấy thì tâm hồn vẫn còn rất non nớt và nhạy cảm, sợ hãi trước sự phán xét tàn nhẫn của xã hội. Nếu chuyện này lan truyền trên mạng, gặp phải những bình luận ác ý, để bé con của bạn đọc được thì cậu làm sao chịu nổi? Bạn tức giận siết chặt tay, có lẽ nên dạy cho chúng vài bài học, bạn không thể để tương lai của Aventurine bị ảnh hưởng.

- Chuyện xảy ra khi nào?

- Là... ba ngày trước...

Đó là sau khi bạn từ chối sẽ cùng cậu tham gia đêm tiệc trước lễ tốt nghiệp, có vẻ như trước đó bọn chúng đã có nghi ngờ về cơ thể của Aventurine, sau khi biết cậu chỉ có một mình, nghĩ rằng người nhà cậu sẽ không ai đứng ra bảo vệ cậu nên mới dám ra tay. Thảo nào từ hôm ấy, Aventurine luôn theo sát bạn, rõ ràng rất sợ hãi vậy mà lại không chịu mở miệng nói với bạn câu nào, đứa trẻ ngốc này...

Về phần Caelus, bạn từng gặp cậu bé đó và nhóm bạn của cậu ấy, tuy tính tình có hơi kỳ lạ, hơi tăng động nhưng chung quy bản tính lương thiện, hay giúp đỡ Aventurine, bạn cũng khá thích mấy tên nhóc đó.

- Tại sao hôm ấy em lại không nói cho chị biết?

- Em... em thấy chị bận quá nên không dám nói.

Bạn vừa giận vừa xót xa:

- Bé con, đúng là chị rất bận, nhưng không có nghĩa là chị sẽ bỏ mặc khi em xảy ra chuyện. Lẽ ra em không nên giấu chị chuyện quan trọng như vậy.

Cậu nhỏ giọng lí nhí:

- Em xin lỗi.

Bạn hơi lùi lại một chút, nhìn vào đôi rèm mi ngập nước của cậu mà thở dài, nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cậu:

- Được rồi, chị không trách em, lần sau không được giấu chị chuyện gì nữa. Nhớ rằng, dù có như thế nào, chị cũng sẽ luôn yêu thương em và là chỗ dựa cho em.

- Vâng.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, bạn hài lòng vuốt tóc cậu:

- Về phòng nghỉ ngơi đi, chị có chút việc cần giải quyết, tối nay chị sẽ đi dự tiệc cùng em, những chuyện còn lại em không cần lo lắng.

Cậu liền lắc đầu nguầy nguậy:

- Không muốn, em không muốn ở một mình, em muốn ở đây với chị.

Mỗi khi ở một mình, cậu sẽ luôn vô thức nhớ đến những ký ức tăm tối kia, cậu thật sự rất sợ.

- Ngoan, nghe lời.

Nước mắt cậu lại lăn dài:

- Không, đừng đuổi em đi mà.

Vẻ mặt bạn lúc này là sự bất dắc dĩ, cún con lại mau nước mắt rồi:

- Thật là... định dùng nước mắt khiến chị mềm lòng sao, thôi được rồi.

Bạn lấy khăn tay ra cẩn thận lau sạch mặt cho cậu, sau đó bế cậu lên như ôm một đứa trẻ, nhẹ nhàng đem cậu đến một chiếc ghế mềm gần đó và đặt cậu nằm xuống. Aventurine vội nắm lấy áo bạn:

- Chị... đừng đi...

Bạn ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay ra chậm rãi xoa nhẹ bụng cậu, đây là thói quen bạn thường làm mỗi khi dỗ cậu đi vào giấc ngủ:

- Chị ở đây mà.

Nét mặt Aventurine cuối cùng cũng dịu lại, cậu thả tay ra, nhích lại gần bạn hơn, thoải mái nhắm mắt lại:

- Yêu chị.

Tim bạn lỡ một nhịp khi nghe thấy âm giọng ngọt ngào của cún con, liền không nhịn được mà vuốt ve mặt cậu, nghiêng đầu xuống hôn lên má cậu:

- Chị cũng yêu em, bé con.

☆ ☆ ☆

Sau khi Aventurine đã ngủ say, bạn đưa tay vén gọn mái tóc lộn xộn của cậu rồi nhẹ nhàng đứng lên, cố hết sức để không gây ra tiếng động nhưng cún con dường như cảm nhận được bạn sắp không ở bên cạnh nữa nên liền dang tay ôm lấy chân bạn, còn phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ như đang thầm phản đối việc phải xa bạn. Bạn chỉ biết lắc đầu bất lực vì độ dính người của cậu, đành cẩn thận ngồi trở lại ghế, gỡ tay cún con ra khỏi chân bạn đưa lên vòng qua eo, thuận thế kéo cậu nằm lên đùi mình. Cún con phát ra âm thanh vui vẻ, rúc đầu vào bụng bạn dụi dụi làm nũng. Khóe môi bạn cong lên một nụ cười dịu dàng, xoa đầu cún nhỏ đầy yêu thương.

Đến khi chắc chắn cậu đã yên tĩnh ngủ say, bạn mới lấy điện thoại ra gọi vài cuộc và gửi đi một số tin nhắn. Aventurine còn vài ngày nữa là tốt nghiệp, bạn không muốn làm quá to chuyện, định âm thầm xử lý vì lo rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. Chỉ cần đám nhóc quấy rối cậu không chụp ảnh lại và lan truyền, bạn sẽ nương tay với chúng một chút, có điều chắc chắn sẽ không để chúng dễ chịu, nhưng nếu mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, bạn sẽ nhờ Jade giải quyết, dù sao thủ đoạn của chị ấy cũng cao tay hơn bạn nhiều. Làm tổn thương bé con của bạn, bạn tuyệt không bỏ qua.

Ban đầu, bạn dự tính sau khi Aventurine tốt nghiệp, bạn sẽ đưa cậu đến ở cùng Jade, để môi trường mới xoa dịu vết sẹo âm ỉ của cậu, cho dù không xảy ra vụ việc gần đây thì nơi này cũng chứa đụng quá nhiều tổn thương trong quá khứ của cậu, tuy bạn có phần không nỡ vì cách xa nửa bán cầu nhưng rời xa nơi đây có lẽ sẽ tốt cho bé con của bạn hơn.

Vuốt ve gương mặt non mềm của thiếu niên, bạn khẽ thở dài, thôi vậy, cún con chắc chắn sẽ khóc lóc không chịu đi cho xem.

Đến chiều, sau khi Aventurine đã ngủ được một giấc ngon lành, bạn cũng tranh thủ xử lý xong vài công việc liền quyết định dẫn cậu ra ngoài. Do gần đây bạn thường xuyên bận rộn, hiếm có thời gian rảnh như trước nên nghe bạn nói sẽ đưa mình đi chơi, vẻ mặt cún nhỏ liền trở nên rạng rỡ.

Bạn chở cậu đến trung tâm thương mại, ghé qua cửa hàng thời trang để chọn một ít phụ kiện cho đêm tiệc, cún nhỏ nói mọi người có thể hóa trang nên bạn đã mua cho cậu một chiếc khăn lông quàng cổ màu trắng có tua rua, một đôi tai lông xù và đuôi mèo bông màu vàng. Cún nhỏ bĩu môi nói mình không phải trẻ con nhưng vẫn cẩn thận ôm chúng vào lòng, vành mắt cong cong đầy hạnh phúc.

Sau đó, bạn cùng cậu đi dạo một vòng quanh khu thương mại, mua cho cậu tất cả những thứ cậu thích, cún nhỏ lăng xăng chạy qua chạy lại, thân hình nhỏ gầy vui sướng nhảy nhót như một đứa trẻ đang khám phá thế giới. Bạn chậm rãi đi theo, nhìn cún con tay trái ôm một ly kem, tay phải lại cầm theo bốn, năm thanh thịt xiên, miệng dính đầy dầu mỡ làm bạn không nhịn được bật cười đưa tay xoa đầu cậu.

- Ăn chậm thôi, không ai giành của em đâu.

Cậu phồng má nhìn bạn, khẽ nháy mắt tinh nghịch. Bạn lấy khăn giấy lau miệng cho cậu rồi nhéo nhéo chiếc má bánh bao đáng yêu.

Ăn uống no say, Aventurine liền rúc vào người bạn, dụi mắt buồn ngủ:

- Chị... về...

- Mệt rồi à?

- Mệt rồi... chị... ôm...

Bạn ôm lấy cậu, khẽ vuốt ve mái tóc vàng mềm như tơ lụa:

- Vậy mà nói mình không phải trẻ con.

- Mm... không phải mà...

Cún nhỏ rên rỉ phản đối rồi nhanh chóng thiếp đi trên vai bạn, vòng tay ôm lấy cổ bạn, hết cách, bạn đành phải bế cậu ra xe.

Trên đường về, bạn quyết định ghé qua thăm những đứa trẻ của nhà Astral, tiện thể hỏi thăm về chuyện của Aventurine, dù đã nhờ người tìm hiểu bạn vẫn muốn xác nhận vài thứ.

Nhà Astral có thể xem là một tổ chức bí mật, chuyện nhận các công việc đặc biệt như điều tra, thăm dò, khám phá các vụ án ly kỳ hoặc các di tích ngầm,... bạn cũng không rõ chính xác tổ chức đó làm những gì, chỉ biết đứng đầu nhà Astral là một đôi nam nữ trung niên, hình như họ là bạn thân của nhau, bạn đã gặp qua họ, nghe nói Jade từng có vài mối làm ăn với họ, quan hệ cũng khá tốt. Họ nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi có năng lực dị thường, có vài người trong đó là bạn học của Aventurine, mấy lần bạn đến đón bé con đã gặp qua.

Hôm nay bạn đến đúng lúc chỉ có cậu bé Dan Heng và Sunday ở nhà, còn lại đều đã ra ngoài, trong ấn tượng của bạn, đây là hai người trầm lặng và ít nói nhất nhà Astral, Dan Heng không có người thân, Sunday còn một cô em gái sinh đôi nhưng không ở cùng cậu. Thấy bạn ôm Aventurine xuống, hai đứa trẻ bối rối đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn sang bạn.

- Vào trong đi, chị có chuyện quan trọng muốn hỏi.

Bạn phớt lờ ánh mắt của chúng, bế thẳng Aventurine đang ngủ say vào trong, Dan Heng và Sunday lặng lẽ đi theo.

Đến khi tất cả đã yên vị trên bộ ghế dài ở phòng tiếp khách, Dan Heng mới bắt đầu lên tiếng:

- Chị muốn hỏi chuyện gì?

Bạn nhìn xuống Aventurine hơi cựa quậy trong lòng, vỗ nhẹ lưng cậu rồi mới trả lời:

- Chuyện Aventurine bị quấy rối và tấn công, chị muốn biết, nó đã bắt đầu từ khi nào?

Mặc dù Aventurine luôn kể cho bạn chuyện xảy ra ở trường nhưng bạn vẫn có cảm giác chuyện này không đơn giản, có lẽ cún nhỏ cũng không hoàn toàn nắm rõ.

Dan Heng trầm mặc, Sunday thì vô cùng ngạc nhiên:

- Có chuyện này sao?

Sunday ít khi tiếp xúc với Aventurine, anh không thân với cậu ấy như Caelus.

Dan Heng gật đầu xác nhận:

- Phải. Nó đã bắt đầu từ lúc cậu ấy vào cấp ba rồi.

- Cậu nói gì cơ?

Mặc kệ vẻ mặt sửng sốt của Sunday, Dan Heng nhìn thẳng vào mắt bạn:

- Lúc mới vào cấp ba, em và Cealus tình cờ nghe được cuộc hội thoại của một nhóm người, họ bàn tán về nhan sắc của Aventurine cũng như vài ý nghĩ không hay về cậu ấy. Sau đó Caelus đã kể với March 7th nên cô ấy đã chủ động đi làm quen Aventurine, kéo theo hai đứa em làm bạn với cậu ấy. Bọn chúng đã nhắm vào Aventurine từ lâu nhưng đều bị bọn em âm thầm ngăn cản và cảnh báo, cậu ấy không hề biết những chuyện này, em cứ nghĩ tất cả sẽ êm xuôi trôi qua, không ngờ đến gần ngày tốt nghiệp lại xảy ra chuyện.

Dan Heng nhớ lại chuyện ngày trước, anh thấy có vài tên lén lút nhìn trộm Aventurine rồi bán tán về cậu, cơ thể nam nữ dù sao cũng có vài phần khác biệt, nếu để ý kỹ sẽ nhận ra được sự khiếm khuyết của Aventurine, chỉ là anh không ngờ chúng lại nảy sinh ác ý với cậu ấy, không ngừng tìm cách quấy rối cậu ấy.

Nghe xong, bạn hít sâu một hơi, móng tay cắm sâu vào da thịt giúp bạn giữ bình tĩnh, tránh làm kinh động đến bé con đang ngủ:

- Chuyện ở nhà vệ sinh hôm ấy, Aventurine đã nói với chị là em và Caelus đã giúp em ấy, chị thật sự rất cảm kích.

- Đều là việc nên làm, tụi em là bạn của nhau mà.

Hôm ấy, bọn chúng chui vào trong nhà kho bàn bạc kế hoạch, tình cờ làm sao Dan Heng lại đang ở trong góc khuất tìm tài liệu nên đã nghe được, nhờ vậy mà kịp thời dẫn Caelus đến, còn March 7th đi tìm Sói Bạc đề phóng chúng chụp ảnh hoặc quay phim lại.

- Ừm, rất tốt, nhưng chuyện hôm đó có bao nhiêu người biết, Aventurine có bị ai chụp lại không?

- Chị yên tâm, may mà tụi em đến kịp nên mọi thứ đều chưa đi quá xa, ngoài em và Caelus thì chỉ có đám kia, bị Caelus đánh cho một trận, không có ai chụp được đâu. Hơn nữa em đã nhờ Sói Bạc xóa sạch mọi dấu vết rồi, tiện thể còn tìm được khá nhiều thông tin của chúng, nếu chị cần thì em đưa cho.

- Không cần đâu, chị chỉ muốn đảm bảo Aventurine được an toàn tuyệt đối.

- Em hiểu rồi. Trước đó tụi em cũng đã dặn cậu ấy ở trường phải tránh xa đám kia ra và hạn chế ở một mình nên tất cả vẫn ổn, tụi em cũng không để cậu ấy biết được những chuyện này.

- Thật sự rất cảm ơn các em.

- Không cần cảm ơn đâu, tụi em xem Aventurine là bạn bè nên nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy.

- Các em không tò mò về sự khuyết thiếu của em ấy sao?

Dan Heng trầm ngâm một lúc như đang cân nhắc câu trả lời:

- Đúng là lúc đầu cũng có tò mò, nhưng nhìn tính cách của cậu ấy những ngày đầu quen biết tụi em cũng đoán được phần nào. Tụi em không muốn khơi gợi lại nỗi buồn cho cậu ấy.

Thuở mới vào cấp ba, Aventurine có phần nhút nhát, hầu như không tiếp chuyện với ai, March 7th và Caelus cũng phải mất tận một tuần mới bắt chuyện được với cậu sau khi giúp cậu tránh được vài rắc rối. Dần dần, cậu bắt đầu mở lòng và trở nên vui vẻ hơn.

Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng, Sunday khó hiểu nhìn Dan Heng, cả hai trao đổi ám hiệu rồi lặng lẽ rời khỏi, để lại bạn đang ôm chặt Aventurine.

Bạn đau lòng hôn lên trán cún con, bạn thật sự không dám tưởng tượng nếu mấy năm qua không có nhóm của Dan Heng, bé con của bạn sẽ phải chịu đựng những gì, cũng may có họ bên cạnh, Aventurine mới có thể trải qua ba năm học yên bình, bạn quyết định sẽ không nương tay với đám luôn có ý đồ xấu với cún con của bạn nữa.

- Bé con, chị xin lỗi.

Bạn lặng lẽ ôm Aventurine cho đến khi mặt trời lặn, người nhà Astral dần trở về. Caelus và March 7th nhìn thấy bạn liền nhanh chóng chạy đến, bày trò trêu chọc để gọi Aventurine dậy, nhìn vẻ mặt mơ màng buồn ngủ của cậu mà cười phá lên. Dan Heng và Sunday từ trong bếp đem ra vài món ăn nóng hổi, bạn và cún con được mời ở lại dùng bữa cùng.

Ngồi quanh bàn ăn, March 7th hào hứng cầm máy ảnh lên huơ huơ:

- Dì Himeko và chú Welt bận rồi, nên tối nay bốn người chúng ta sẽ đi cùng nhau, tôi nhất định sẽ chụp thật nhiều hình cho mọi người.

Sunday gãi đầu bối rối:

- À, tối nay Robin nói em ấy sẽ về với tôi, lát nữa tôi phải đi đón em ấy nên chỉ có ba người các cậu thôi.

Caelus liền chống nạnh:

- Này, trong bốn chúng ta chỉ có cậu biết lái xe, cậu định để chúng tôi đi bộ sao?

- Hay mấy cậu bắt taxi đi.

- ...

Bạn nhìn mấy bạn nhỏ nhà Astral chí chóe qua lại mà lắc đầu, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Aventurine dù đã tỉnh lại nhưng vẫn dựa vào bạn như người không xương, lặng lẽ dụi đầu vào cổ bạn.

- Thôi nào, đừng cãi nhau nữa, lát chị sẽ chở mấy đứa đi, được không?

- Thật sao?

Ba cặp mắt sáng rực liền nhìn sang bạn, Sunday cảm kích vì bạn đã giải cứu cậu khỏi hai tên quỷ nhỏ, còn Caelus và March 7th thì hào hứng vì được ngồi siêu xe.

Bạn cười cười:

- Thật.

- Vậy mau đi chuẩn bị thôi, ya, cuối cùng bổn cô nương cũng được ngồi siêu xe rồi.

March nhanh chóng chạy lên phòng, Caelus cũng vội đặt đũa xuống và lao về phòng mình, Sunday từ tốn dừng bữa và nói:

- Cảm ơn chị, em xin phép đi đón em gái em.

Trên bàn ăn chỉ còn lại Dan Heng.

- Em không đi chuẩn bị sao?

Anh lắc đầu, tiếp tục ăn:

- Không cần đâu, em cũng không tính hóa trang. Nếu chị muốn chuẩn bị cho Aventurine thì có thể dùng tạm phòng em, căn đầu tiên ở bên trái hành lang.

- Được, cảm ơn em.

Bạn dẫn Aventurine đi thay đồ, đeo cho cậu mấy món phụ kiện mua được hồi chiều, biến cậu thành một yêu tinh mèo xinh đẹp và đáng yêu. Bé con nhìn mình trong gương, sau đó có hơi ngượng ngùng quay sang nhìn bạn:

- Chị... em... không phải mèo...

Lời nói của cậu bất ngờ bị chặn lại bởi một nụ hôn phớt lên môi, cậu sững sờ nhìn bạn, không thốt lên được lời nào.

- Bé con đẹp lắm.

Mặt cậu đỏ bừng, bối rối tránh ánh mắt bạn, song liền nghe thấy tiếng cười trong trẻo trên đỉnh đầu, cơ thể cậu rơi vào vòng tay an toàn quen thuộc, mi mắt khẽ khép lại:

- Đợi em hai mươi tuổi, chúng ta kết hôn nhé?

Cậu kinh ngạc ngước lên nhìn bạn, nhưng chưa kịp trả lời thì cửa phòng đã bị gõ vang:

- Chị Y/n, Aventurine, hai người xong chưa, đêm tiệc sắp bắt đầu rồi?

- Ra ngay đây.

Bạn đáp lời March 7th, cẩn thận chỉnh lại trang phục cho Aventurine rồi nắm tay cậu bước ra ngoài.

Aventurine ngẩn ngơ nhìn theo bàn tay mảnh mai nhưng hữu lực đang nắm chặt tay cậu, chủ nhân bàn tay ấy hơn mười năm nay đã từng bước dìu cậu trưởng thành, bảo vệ cậu qua mọi sóng gió, che chở cậu tháng ngày bình an, luôn yêu thương cậu hết lòng.

Trái tim cậu đập loạn nhịp, cậu không phân biệt được câu nói vừa rồi của bạn là lời tỏ tình, cầu hôn hay chỉ là một câu đùa thoáng qua. Nhưng khi màn đêm buông xuống, trong ánh đèn sáng rực giữa dòng người đông đúc, cậu được bao bọc cẩn thận trong hơi thở ấm áp của bạn, tai áp vào lắng nghe nhịp tim bình ổn của bạn, thế gian bỗng chốc trở nên bình lặng, chỉ còn lại người cậu thương và thương cậu đến vô cùng.

Người nhà Astral đứng cách đó không xa, nhìn Aventurine được ôm gọn trong lòng bạn.

March thở dài cảm thán:

- Nếu chúng ta sớm nói cho chị ấy biết, chắc hẳn mấy tên kia sẽ không có bất kỳ cơ hội nào ra tay với Aventurine.

Dan Heng cũng gật đầu đồng tình:

- Do chúng ta suy nghĩ không chu toàn, may là mọi thứ vẫn ổn.

Caelus chêm vào:

- Hay chúng ta đi đánh bọn chúng thêm một trận đi.

March hùa theo:

- Đúng đó.

Dan Heng lắc đầu:

- E rằng hiện giờ hai cậu không tìm được bọn chúng đâu.

- Hả?

- Cậu nghĩ sau khi chị Y/n biết chuyện, chúng sẽ được yên ổn sao?

- Phải ha.

Đêm tiệc kết thúc, sau khi đưa mấy đứa trẻ nhà Astral về thì bạn liền lái xe chở Aventurine đến bờ biển. Nói là dự tiệc khiêu vũ trước khi tốt nghiệp nhưng suốt buổi cậu chỉ yên lặng ôm lấy bạn.

Bạn cùng Aventurine ngồi trên một mỏm đá, ngắm nhìn sóng biển vỗ bờ, gió đêm lạnh lẽo làm cơ thể cậu hơi run nhẹ, đôi tai mèo khẽ đung đưa.

Giống như mọi lần, bạn sẽ ôm cậu vào lòng, quấn lại khăn choàng cổ cho cậu, dùng tay bạn xoa xoa tay cậu để sưởi ấm, trong mắt bạn là biển sao dịu dàng.

- Bé con, chúng ta rời khỏi nơi này nhé?

Cậu áp mặt vào ngực bạn, nhỏ giọng đáp:

- Chị đi đâu, em sẽ đi theo đó, đừng bỏ em một mình.

Bạn hôn lên đỉnh đầu cậu, trong lời nói chỉ toàn sự cưng chiều:

- Đời này, chị bảo hộ em, vĩnh viễn yêu thương em.

Cậu nép sát vào lòng bạn, khẽ thì thầm:

- Em cũng vĩnh viễn yêu chị.

27/12/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com