23.2 Sunday: Anh là nam chính đời em (2)
Bạn hôn lên đuôi mắt ửng đỏ vì tình của Sunday, lắng nghe từng hơi thở đứt quãng, tiếng anh rên rỉ tên bạn như một chú mèo nhỏ mong được âu yếm, vuốt ve.
- Y/n...
Thanh âm khe khẽ, xen lẫn chút nũng nịu, như một sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua làm tim bạn nhũn ra. Bạn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của anh, giọng nói dịu dàng mang theo sự cưng chiều:
- Ngoan, gọi "vợ" đi.
Sunday không đáp ngay, anh dụi mặt vào hõm cổ bạn, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt khiến bạn có chút tê dại, cánh tay anh vòng qua eo bạn ôm thật chặt, như thể chỉ cần buông lỏng, tất cả ấm áp này sẽ như bong bóng vỡ tan.
- Mm... vợ...
Bạn mỉm cười, bàn tay còn lại vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh, cảm nhận làn da nóng hổi dưới lớp áo mỏng.
- Ừm, ngoan lắm.
Anh hơi ngọ nguậy, cánh môi khẽ lướt qua xương quai xanh của bạn, lưu lại một vệt hơi ấm vấn vương:
- Vợ ơi...
Giọng anh nhẹ nhàng, có phần mềm mại và yếu đuối, rót vào tai bạn thứ âm thanh ngọt ngào đến tận xương tủy.
- Ừ, em đây.
Bạn không kìm được mà vòng tay ôm trọn anh, chạm môi lên tóc anh, yên lặng tận hưởng khoảnh khắc này, được anh bám víu, được anh quấn quýt, làm nũng và hoàn toàn ỷ lại vào bạn.
Sunday vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực bạn, như đang tìm kiếm thêm hơi ấm và sự an tâm, nhịp thở của anh hòa quyện với tiếng tim đập bình ổn của bạn. Anh đã khao khát những khoảnh khắc thân mật này từ rất lâu, được đắm chìm trong vòng tay bạn, tham luyến sự gần gũi của bạn. Anh ôm chặt bạn hơn, như sợ rằng chỉ cần buông lơi, tất cả điều tốt đẹp đang có sẽ hóa thành mộng tưởng hư vô, để lại anh với những tháng ngày cô độc.
Một lúc sau, anh lại gọi:
- Vợ ơi...
Âm giọng khàn khàn, nhỏ nhẹ như thể chỉ cần nói thêm một chữ thôi anh cũng sẽ tan chảy mất.
Bạn nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên trán anh:
- Sao thế?
Sunday ngẩng mặt lên, anh nhích người thêm một chút, đôi môi mơn trớn làn da nơi cằm bạn, hôn từng chút một như muốn khắc ghi từng đường nét của bạn vào trong tâm trí.
- Anh thuộc về em rồi, em không được hối hận đâu.
Bạn bật cười, nhìn Sunday lúc này còn đâu dáng vẻ lạnh lùng và cao quý thường thấy của gia chủ gia tộc Oak, mà giống như một con mèo nhỏ đang đòi hỏi sự chú ý và cưng nựng từ chủ nhân. Ngón tay bạn lướt dọc sống lưng anh, để lại từng cơn run khẽ của chú mèo trên người.
- Tuyệt đối không hối hận.
Ngay từ giây phút bạn quyết định cùng anh trầm luân trong bể tình, bạn đã chắc chắn rằng dù mai này có ra sao, bạn cũng không quay đầu lại.
Một cảm giác ngọt lịm từ tim Sunday chảy xuống từng mạch máu, như làn nước xuân ấm áp trôi qua mạn sườn, lan đến từng tế bào. Anh chủ động áp môi mình lên môi bạn, trao đi tất cả trìu mến cùng yêu thương.
Bạn đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu mê say. Không có sự vội vã, không có dục vọng cuồng nhiệt, chỉ đơn giản là tình yêu thuần khiết và niềm hạnh phúc được lấp đầy sau nhiều năm.
Rời khỏi môi bạn, ánh mắt anh đượm chút mơ màng, gò má phiếm hồng, hơi thở gấp gáp vì dư âm của nụ hôn, anh khẽ thì thầm:
- Đừng rời xa anh.
Bạn nhìn sâu vào mắt anh, đôi đồng tử hoàng kim lấp lánh tia hi vọng nhưng cũng ẩn chứa sự lo lắng đang chăm chú nhìn bạn. Bạn đặt tay lên má anh, vuốt ve làn da ấm áp:
- Em sẽ không đi đâu cả.
Nhận được câu trả lời mình muốn, trái tim đang treo lơ lửng của Sunday liền thả lỏng, anh vùi mặt vào vai bạn, tiếp tục ôm chặt bạn như đang giữ trọn thế giới của mình trong tay. Giây phút này, anh đã buông bỏ mọi phòng bị, để bản thân chìm sâu vào sự dịu dàng bất tận. Mọi gai nhọn anh từng dùng để bao quanh mình, ngăn cản bạn lại gần đều bị anh tự mình nhổ sạch, để lộ một bản thân trần trụi và nguyên sơ nhất trước mặt bạn. Hơi thở anh dần chậm lại, từng cử chỉ âu yếm của bạn đưa anh chìm vào giấc ngủ yên bình.
Bạn lặng lẽ ôm anh, lắng nghe từng hơi thở đều đặn của người trong lòng, mong cho năm tháng sẽ trôi êm đềm.
[Này, tôi đã mua gói hội viên V.I.P, sao vẫn không xem được cảnh ân ái của hai người họ?]
[Tình tiết có phải trôi quá nhanh rồi không? Nữ chính đột nhiên thay đổi 180°, còn nam phụ thì từ luôn tỏ ra xa cách, khó chịu với vợ bỗng hóa mèo con chỉ vì được vợ chạm vào.]
[Nữ chính lúc trước cũng thích nam phụ, nhưng bị thái độ sau khi kết hôn của anh ấy làm cho thất vọng. Có lẽ lúc sắp li hôn, cảm thấy ba năm qua bản thân đã chịu nhiều thiệt thòi nên mới vùng lên, kết quả là...]
[Còn tên ngốc nam phụ ấy hả? Lúc nào cũng muốn gần vợ mình nhưng lại sợ bản thân sẽ làm hại cô ấy, nay được vợ chủ động tấn công, chắc sướng như trên mây nên quên hết mọi thứ rồi.]
...
Nhìn mấy dòng chữ chạy loạn trên không, bạn không biết nên bày ra biểu cảm gì, nhưng có một điều làm bạn yên tâm đó là cảnh bạn cùng Sunday quấn lấy nhau trong ham mê cháy bỏng không bị người khác nhìn thấy.
Ngoài khung cửa sổ, bầu trời xanh êm dịu ôm trọn cả thế gian, ánh dương vươn mình qua những tán lá, rọi xuống từng tia nắng lung linh. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương thơm cỏ cây tràn ngập căn phòng, như đang chúc phúc cho tương lai của đôi vợ chồng trẻ.
☆ ☆ ☆
Tối đến, bạn có một cuộc họp quan trọng cho công việc, sau đó thì hẹn bạn thân đi ăn, còn Sunday cũng có việc gấp cần giải quyết nên bạn dự định khi ăn xong sẽ mua về cho anh ấy một phần.
Evelyn - bạn thân của bạn vừa mở nắp một chai nước ngọt vừa cười nói, gương mặt trẻ con của cô ấy có thêm vài phần tinh nghịch:
- Còn tưởng hôm nay cậu sẽ đi làm thủ tục li hôn với anh ta chứ, sao đột nhiên lại đổi ý rồi, bị dụ dỗ à?
Bạn bật cười, giơ tay gõ nhẹ trán cô bạn:
- Nói linh tinh, chỉ là xảy ra vài chuyện, sau này có thời gian sẽ kể cho cậu nghe.
Evelyn ôm trán, bĩu môi đầy bất mãn:
- Sao tự nhiên lại đánh người ta? Mà có gì thì kể luôn bây giờ không được ư?
Bạn khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi trầm xuống:
- Không được, bây giờ chưa phải lúc, tớ vẫn cần xác nhận thêm vài thứ.
Evelyn chống cằm nhìn bạn, thấy bạn không có ý muốn tiếp tục chủ đề này thì chỉ đành nhún vai:
- Được rồi, nhớ là phải kể cho tớ nghe đấy, giờ thì chuẩn bị ăn thôi, tớ đói lắm rồi.
Bạn giả vờ lắc đầu bất lực, tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu để tập trung vào bữa ăn trước mắt.
Thế nhưng, khi món đầu tiên vừa được đưa lên, bạn cầm đũa chuẩn bị thưởng thức thì bình luận lại như núi lửa phun trào.
[Nam phụ phát bệnh rồi, nữ chính lại không hề hay biết.]
[Hôm nay mới 14 mà? Tôi nhớ nam phụ trước đây sẽ phát bệnh vào 15, không phải sao?]
[Lần này có vẻ nặng hơn mấy lần trước.]
[Nhìn bộ dạng anh ấy bây giờ đáng sợ quá, thảo nào không dám để nữ chính biết.]
[Nếu bây giờ nữ chính trở về, nhìn thấy anh ấy như vậy, cô ấy liệu có hối hận vì đã chọn ở lại bên anh ấy không?]
[Cô ấy chắc sẽ không tuyệt tình vậy đâu.]
...
Tay bạn khựng lại giữa không trung, bàn thức ăn hấp dẫn trước mặt bỗng nhiên không còn sức hút nữa, bạn vội gọi nhân viên thanh toán rồi nói lời xin lỗi với bạn thân, xong liền nhanh chóng chạy ra lấy xe để về nhà.
Trên đường đi, những dòng chữ vẫn liên tục xuất hiện, cho bạn biết tình trạng của Sunday. Bạn nắm chặt vô lăng, tăng tốc lao trong màn đêm, đèn đường hắt vào thân xe những vệt sáng nứt gãy, chiếu lên gương mặt đang căng thẳng của bạn. Tâm trí bạn ngổn ngang hàng trăm suy nghĩ, bạn đã hứa sẽ không rời xa Sunday, vậy thì nhất định phải ở bên cạnh lúc anh ấy đau đớn nhất.
Xe băng qua những con phố tấp nập của trung tâm thành phố, dòng người đông đúc khiến bạn bắt buộc phải giảm tốc độ, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi. Mỗi giây trôi qua, nỗi lo lắng càng siết chặt lấy bạn, như một bàn tay vô hình bóp nghẹt lồng ngực.
Bạn lách qua dòng xe đông đúc, tìm một con đường tắt để chạy vào, đạp mạnh chân ga vượt qua một đoạn đường gồ ghề. Cuối cùng, sau khoảng thời gian tưởng như vô tận, dinh thự của Gia tộc Oak cũng hiện ra trước mặt bạn.
Không kịp suy nghĩ thêm, bạn lập tức lao xuống xe và chạy vào trong.
Thế nhưng, đón chào bạn lại là một khoảng lặng im lìm.
Căn biệt thự vẫn rực rỡ ánh đèn, yên tĩnh như thường lệ, tuy nhiên bầu không khí lại có đôi phần khác lạ. Bạn lướt mắt qua đại sảnh rộng lớn, nhưng không nhìn thấy Sunday hay bất kỳ người giúp việc nào, ngoại trừ vài vệ sĩ đứng canh cửa.
Cảm giác trống trải khiến lòng bạn càng thêm bất an. Lẽ ra vào giờ này, mọi người vẫn còn bận rộn dọn dẹp và chuẩn bị cho ngày mai, hoặc thỉnh thoảng sẽ tụ tập trò chuyện với nhau khi xong việc sớm, chứ không phải để cả dinh thự chìm vào sự vắng lặng đáng ngờ này.
Bạn lên tiếng gọi:
- Sunday? Quản gia Evans?
Không ai trả lời.
Bạn vừa định lấy điện thoại ra gọi thì bắt gặp một bóng người đang vội vã chạy ra từ hành lang bên cạnh
- Thiếu phu nhân.
Nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện, bạn nhẹ giọng hỏi:
- Dì Ann, mọi người đâu hết rồi? Tôi nhớ quy định là sau 22h mới được nghỉ ngơi mà.
Dì Ann là một phụ nữ lớn tuổi, tính tình hiền lành, chất phác, được bạn tuyển vào làm sau khi bạn và Sunday kết hôn, hàng ngày dì ấy là người phụ trách nấu ăn cho những người làm trong dinh thự.
Nghe câu hỏi của bạn, dì ấy tỏ ra bối rối:
- Quản gia bảo chúng tôi hôm nay phải đi nghỉ sớm, ông ấy đã đưa thiếu gia ra ngoài rồi.
Bạn nhíu mày đầy nghi hoặc:
- Ra ngoài?
Bình thường Sunday rất ít khi rời khỏi dinh thự vào buổi tối, trừ khi có chuyện cực kỳ quan trọng, còn không anh sẽ xử lý mọi việc trong thư phòng. Lúc nãy bình luận cũng không nói cho bạn biết Sunday đang ở đâu nên bạn đã mặc định anh ấy vẫn ở nhà.
- Đúng vậy, quản gia nói xảy ra việc gấp, chúng tôi không được phép can thiệp vào nên tôi cũng không rõ.
- Vậy sao dì không đi nghỉ?
Dì Ann mỉm cười hiền từ, ánh mắt chân thành:
- Tôi sợ cô về trễ sẽ đói bụng nên vẫn luôn ở nhà sau, nghe tiếng cô gọi liền chạy tới.
Lòng bạn cảm thấy được an ủi hơn một chút, mấy năm qua tuy Sunday đối xử không tốt với bạn nhưng bù lại mọi người trong dinh thự đều yêu quý bạn, ngày tháng cũng trôi qua dễ dàng.
- Được rồi, dì về nghỉ ngơi đi, tôi về phòng đây.
Dì Ann gật đầu với bạn rồi xoay người rời đi.
Bạn lại đứng một mình trong phòng khách, không biết tiếp theo nên làm gì, chuyện của Sunday khiến bạn càng thêm lo lắng, rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?
Đúng lúc này, bình luận lại nhảy ra:
[Nam phụ không hề rời khỏi biệt thự, anh ấy và quản gia đã giấu mọi người.]
[Trong phòng nam phụ có treo ảnh cưới rất lớn của cả hai, đằng sau tấm ảnh cưới đó có một lối đi xuống tầng hầm, mỗi khi phát bệnh, anh ấy sẽ đến đó.]
[Lần nào cũng bị dây xích trói lại, giãy giụa trong đau đớn, tôi nhìn mà thấy xót.]
[Nếu tôi là nữ chính, nhất định sẽ bất chấp tất cả để yêu thương anh ấy.]
Tầng hầm? Dây xích?
Đầu bạn ong ong chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn quyết định đi theo sự chỉ dẫn của họ, vì cũng không còn cách nào khác, bạn cần tìm ra Sunday càng sớm càng tốt.
☆ ☆ ☆
Từ sau khi kết hôn, bạn và Sunday vẫn luôn ngủ riêng, phòng ngủ của anh ấy bạn cũng chưa từng được phép đặt chân vào.
Bạn xoay tay nắm cửa, nhận ra nó không khóa liền mở hẳn ra. Đập vào mắt bạn là một căn phòng được bài trí đơn giản, tông màu trắng xanh làm chủ đạo, mang đến cảm giác nhẹ nhàng và thư thái. Căn phòng tương đối rộng, nhưng lại khá trống trải, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng.
Bạn bước vào trong, nhanh chóng quét mắt qua mọi thứ. Chiếc giường lớn kê sát tường, ga trải giường trắng tinh khôi, bên cạnh là bàn làm việc nhỏ với vài cuốn sách được xếp ngay ngắn. Cửa sổ đang mở, rèm cửa màu xanh nhạt lay động trong gió, bóng trăng rọi vào căn phòng, phản chiếu lên mặt sàn. Một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, in bóng xuống nền nhà, tạo nên một bầu không khí yên bình nhưng cũng có chút gì đó cô đơn.
Ánh mắt bạn dừng lại nơi tấm ảnh cưới trên tường, nó khá to, gần như chiếm một nửa diện tích bức tường đối diện giường ngủ. Trong ảnh là cảnh bạn trao nhẫn cưới cho Sunday, còn anh ấy đang nhìn bạn với đôi mắt dịu dàng đong đầy tình ý.
Hóa ra bọn họ không lừa bạn, Sunday đã thích bạn từ rất lâu rồi.
Bạn thử đẩy nhẹ tấm ảnh, phát hiện nó có thể di chuyển, lập tức đẩy hẳn sang một bên, để lộ ra một lối đi bí mật.
Bạn đưa tay chạm vào mép tường phía sau bức ảnh, cảm nhận được lớp gỗ nhẵn mịn, ánh đèn mờ nhạt hắt ra từ bên trong, đủ để bạn nhìn thấy một hành lang hẹp, kéo dài vào bóng tối.
Hít sâu một hơi, bạn chậm rãi bước vào, men theo bức tường tiến về phía trước, cẩn thận bước thật khẽ để không gây ra tiếng động. Từ sâu trong hành lang phía dưới vọng ra vài âm thanh mơ hồ làm lòng bạn càng thêm bất an.
Lối đi dẫn bạn xuống sâu hơn, đến một cánh cửa khác. Bạn do dự trong giây lát, cố gắng ổn định nhịp thở rồi đặt tay lên nắm cửa và chầm chậm xoay nó.
Cửa mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ, ánh đèn trắng chói lóa làm bạn vô thức nheo mắt nhưng chưa kịp định thần thì đã nghe thấy một giọng nói thảng thốt:
- Thiếu phu nhân?
Đó là giọng của quản gia Evans.
Bạn nhìn sang, bắt gặp đôi mắt lo lắng của ông ấy. Evans vội bước về phía bạn, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng:
- Cô không nên vào đây.
Bất chợt một tiếng hét vang lên làm bạn và cả Evans đều giật mình. Bạn vội quay phắt người nhìn sang giữa phòng, ngay lập tức tim như thắt lại.
Sunday đang bị trói chặt bằng hai sợi xích to, đầu dây kéo căng trên trần nhà. Đôi mắt anh đỏ ngầu, không còn ánh hoàng kim trong trẻo mà bạn nhìn thấy sáng nay, chỉ còn lại sự tăm tối và giận dữ. Quần áo anh xộc xệch, loang lổ vết máu, để lộ vài vết bầm tím rải rác trên da, anh điên cuồng giãy giụa, miệng phát ra vài âm thanh ghê rợn.
- Sunday!
Bạn hốt hoảng lao tới, nhưng chỉ kịp đi được một bước thì đã bị một bàn tay mạnh mẽ giữ lại.
- Không được, thiếu phu nhân!
Evans kéo bạn lại, giọng ông ấy đầy kiên quyết.
Bạn vùng ra, trừng mắt nhìn ông:
- Chú Evans, chuyện này là sao? Tại sao Sunday lại bị trói?
- Thiếu phu nhân, mau ra khỏi đây đi, chuyện này tôi sẽ giải thích với cô sau.
Evans cố kéo bạn về sau nhưng bạn càng vùng vẫy mạnh hơn:
- Tôi không đi, mau buông ra.
Không biết bạn lấy đâu ra sức lực mà đẩy được Evans ngã xuống. Không chần chừ, bạn vội chạy đến bên Sunday, để lại Evans sợ hãi kêu lên:
- Đừng!
Rắc!
Tiếng dây xích đứt gãy vang lên chói tai.
Ngay khi bạn vừa chạy đến, anh liền đưa tay bóp cổ bạn.
Bạn sững sờ.
Cơn đau ập đến bất ngờ khi bàn tay lạnh buốt của Sunday siết chặt quanh cổ bạn. Hơi thở bạn nghẹn lại, hai tay bám lấy cổ tay anh, sức lực của Sunday quá lớn, khiến bạn không thể giãy giụa.
Quản gia Evans thấy bạn bị Sunday tấn công thì cầm một cây gậy định lao tới nhưng bạn vội giơ tay ra hiệu cho ông ấy đừng lại gần:
- Chú E...vans... đừng...
Đừng làm tổn thương anh ấy.
Evans dừng lại, lòng ông nóng như lửa đốt, thiếu gia nhà ông trước đây chưa từng mất kiểm soát đến mức này, ngay cả sợi xích to cũng phá được, ông thật sự rất lo cho bạn.
- S-Sunday... là em... Y/n đây...
Bạn thều thào, mắt mở to nhìn anh, ở khoảng cách gần như vậy, bạn có thể thấy trên cánh tay anh nổi đầy gân xanh và chi chít vết thương khiến lòng bạn xót xa.
- Sunday... anh... không... nhận ra... em sao?
Hô hấp của bạn ngày càng trở nên khó khăn, trước mắt bắt đầu nhòe đi.
Một tia rung động thoáng qua trong mắt anh, lực tay cũng vô thức thả lỏng hơn.
[Không ngờ nam phụ lại ra tay với nữ chính.]
[Anh ấy mất kiểm soát rồi, nhưng hình như vẫn nhận ra vợ mình, tôi thấy anh ấy hơi nới lỏng tay.]
[Nữ chính mau hôn anh ấy đi, hôm trước tôi có xem một bộ phim, khi nam chính phát điên thì chỉ có nữ chính mới xoa dịu được anh ta.]
[Đợi anh ấy tỉnh táo lại, chắc sẽ tự tát mình hàng chục lần vì đã làm tổn thương vợ.]
Chớp thời cơ, bạn liền vòng tay ôm chặt lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Thời gian như ngừng trôi
Sunday khựng lại.
Toàn thân anh cứng đờ, bàn tay đang bóp cổ bạn bỗng chốc mất đi lực đạo. Đôi mắt vốn tăm tối lóe lên một tia sáng, đáy mắt dao động mãnh liệt như thể có hai luồng suy nghĩ đang giằng xé nhau trong tâm trí anh.
Hơi thở của bạn yếu ớt, nhưng trái tim thì đập mạnh đến mức tưởng chừng đang vang vọng trong không gian tĩnh lặng này. Lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở gấp gấp, làn da anh nóng rẫy như muốn thiêu rụi bạn. Cảm giác mong manh giữa sự sống và cái chết khiến toàn thân bạn run lên, nhưng bạn vẫn không hề lùi bước, ngược lại càng ôm chặt anh hơn. Bạn không thể bỏ mặc Sunday.
Một giây... hai giây... rồi vài giây trôi qua...
Cuối cùng, sắc đỏ trong mắt anh dần tan đi.
Sunday như bị hút cạn sức lực, anh mềm nhũn ngã vào người bạn, yếu ớt gọi:
- Y/n...
Đôi mắt hoàng kim dần lấy lại tiêu cự nhưng không dám nhìn thẳng vào bạn. Anh cụp mắt xuống, hai tay run rẩy bám lấy áo bạn như một đứa trẻ lạc lối, giọng nói khàn đi vì nghẹn ngào:
- Anh xin lỗi...
Bạn ôm anh ngồi trên sàn nhà, đưa tay xoa đầu anh, dịu giọng an ủi:
- Anh không sao là tốt rồi.
Sunday dụi mặt vào áo bạn như muốn trốn tránh tất cả:
- Anh... anh không nên làm tổn thương em, anh...
Lời nói của anh nghẹn lại, nước mắt chực trào, từng giọt, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt áo bạn, mang theo sự day dứt không thể nói thành lời.
Bạn nhẹ nhàng vỗ về lưng anh như đang dỗ trẻ con:
- Mọi chuyện ổn rồi, em không trách anh.
Sunday mím môi, hàng mi rung lên tựa cánh bướm sắp rời cành, anh rúc sâu vào lòng bạn hơn, khẽ khàng cầu xin:
- Đừng ghét bỏ anh.
Bạn nâng mặt anh lên, hôn xuống đôi mắt đáng thương đang đẫm lệ:
- Ngoan nào, em đưa anh ra khỏi đây nhé?
Làn môi của bạn như tia nắng ấm áp chiếu rọi bầu trời u ám trong lòng anh. Những cử chỉ cùng lời dỗ dành đầy yêu thương của bạn xoa dịu tâm trạng đang hỗn loạn của Sunday. Anh chớp chớp mi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn dìu anh đứng dậy, khẽ mỉm cười với quản gia Evans rồi chậm rãi ôm Sunday rời khỏi căn phòng.
Evans đi sau, không thể tin nổi những gì mình vừa chứng kiến, thiếu gia nhà ông còn có một mặt này sao?
Sunday vùi đầu vào hõm vai bạn, vòng tay qua ôm lấy eo bạn, yên lặng để bạn dẫn anh ra khỏi nơi này.
Một lúc sau...
Sunday ngồi yên trên giường, chăm chú quan sát bạn đang cẩn thận xử lý từng vết thương cho anh, thuốc sát trùng bôi lên da rất xót nhưng anh chỉ cắn môi chịu đựng, không rên rỉ một lời.
Bạn nhìn hai cánh tay chằng chịt vết sẹo cũ và vết thương mới của anh, lòng đau như cắt, hốc mắt hơi nóng lên:
- Vậy ra những vết sẹo này là do những lần anh phát bệnh trước đó để lại?
Sunday lập tức cúi gằm mặt, tay siết lấy mép chăn, lí nhí trả lời:
- Đúng vậy, do anh mất bình tĩnh nên...
Bạn thở dài, đặt lọ thuốc xuống, khẽ nắm lấy bàn tay trắng bệch của anh:
- Sunday, nói cho em biết, rốt cuộc anh bị bệnh gì?
Nhìn sơ qua, bạn chỉ biết là anh ấy sẽ bị mất kiểm soát nhưng từ những dòng bình luận kia, rõ ràng mọi chuyện không hề đơn giản.
Sunday ôm lấy bàn tay mềm mại của bạn, khẽ mân mê như đang tìm kiếm thêm chút dũng khí, lòng anh rối bời, những lời muốn nói cứ mắc kẹt trong cổ họng:
- Anh...
Bạn nhìn bộ dạng rụt rè của anh, thanh âm kiên định:
- Sunday, nhìn em này.
Anh chần chừ một lúc, rồi từ từ ngước lên, chạm vào đôi mắt chứa đựng sự trấn an và tin tưởng của bạn.
- Kể cho em nghe đi.
Anh mấp máy môi, cuối cùng gom hết can đảm để nói ra sự thật.
Thiên tộc Halovian của anh có một lời nguyền cổ xưa: những cặp song sinh khi đến tuổi trưởng thành sẽ có một trong hai người bị nguyền rủa và biến thành ác quỷ, cơ thể dần bị ăn mòn, tâm tính trở nên méo mó, linh hồn bị cắn nuốt từng chút một cho đến khi hoàn toàn tan biến. Người bị nguyền rủa tâm trạng càng kích động sẽ càng trở nên tàn bạo, họ dần mất đi nhân tính, thậm chí có thể ra tay sát hại những người thân thiết nhất.
Lời nguyền ấy như một bóng đen lặng lẽ treo lơ lửng trên số phận những cặp song sinh được sinh ra trong dòng tộc, không có cách nào trốn thoát, không có phép màu nào có thể hóa giải, chỉ có nỗi sợ hãi cùng sự giằng xé giữa ý thức và bản năng.
Và trong cặp sinh đôi Sunday và Robin mang dòng máu Halovian thì Sunday chính là người phải gánh chịu lời nguyền đó.
- Lần đầu tiên lời nguyền bộc phát, là năm anh hai mươi tuổi, lúc đó anh đang cùng Robin đi dạo trong vườn.
Anh còn nhớ rõ bầu trời đêm ấy, mặt trăng tỏa sáng mờ ảo giữa tầng mây, khung cảnh rất đẹp nhưng cơn đau lại bất chợt ập đến như một lưỡi dao sắc lạnh, xuyên thẳng qua từng thớ thịt, dội lên từng đợt co thắt dữ dội nơi lồng ngực. Hơi thở anh nặng nề, nhịp tim hỗn loạn, đôi mắt dần nhòe đi, giữa làn sương mờ ấy, anh có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang thay đổi.
Làn da anh bỏng rát như bị thiêu đốt, khao khát được làm dịu. Trong đầu không ngừng vang lên những âm thanh kỳ lạ tựa lời thì thầm của quỷ dữ. Chúng nói chuyện bên tai anh, réo gọi, dụ dỗ, kể cho anh nghe về niềm khoái lạc của máu, nỗi đau và sự hủy diệt.
Anh vô cùng sợ hãi, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng của Robin. Những tiếng thì thầm kia thúc giục anh tấn công cô ấy, hủy hoại cô ấy, nhưng may mắn thay, sức mạnh của lời nguyền khi ấy vẫn chưa cắm rễ sâu, nên anh đã kiềm chế được. Đương lúc anh còn đang giẳng co, Robin bỗng cất tiếng hát, giọng ca ngọt ngào trong trẻo của cô ấy đã xua tan những tạp âm trong đầu anh, giúp anh dần bình tĩnh lại.
Thời gian bộc phát của lời nguyền thường cố định, nên anh đã cho xây một tầng hầm trong biệt thự, đến mỗi tối mồng 1 và 15 hàng tháng anh sẽ tự giam mình trong đó để ngăn bản thân làm hại người khác. Ngoại trừ Robin và những trưởng lão trong gia tộc thì chỉ có quản gia Evans - người đã chăm sóc anh từ nhỏ là biết chuyện. Ông ấy đã cho thu thập rất nhiều đĩa nhạc của Robin, mỗi khi anh bộc phát sẽ mở cho anh nghe, giúp xoa dịu anh. Thế nhưng, khi lời nguyền ngày càng ăn sâu, âm nhạc cũng dần mất đi tác dụng, thậm chí hôm nay còn phát tác sớm hơn một ngày, sợi xích từng có thể giam giữ anh giờ đây đã bị chính tay anh phá hủy.
24/02/2025
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com