5. Sampo: Lặng lẽ yêu, lặng lẽ buông tay
- Đây là món quà mà anh ấy nhờ tôi chuyển cho cô.
Gepard cầm một chiếc hộp gỗ màu đỏ và trao cho bạn, đây là di nguyện mà người yêu của bạn đã cậy nhờ anh gửi cho bạn trước khi anh ấy không còn trên thế giới này.
Bạn run run đón lấy nó và ôm siết vào lòng, Sampo của bạn, người đàn ông mà bạn luôn dựa dẫm suốt bao năm qua đã vĩnh viễn rời xa.
Gepard nhìn thiếu nữ trước mặt, dải băng trắng quấn quanh mắt khiến anh không thể thấy được cảm xúc hiện lên trong ô cửa sổ ấy, nhưng bờ vai gầy đang gồng lên cố gắng giữ bình tĩnh kia đã tố cáo rằng bạn thực sự không ổn.
- Tôi xin chân thành chia buồn cùng cô và gia đình. Nếu sau này cô gặp khó khăn gì thì có thể gọi đến Đội cảnh binh thành phố, tôi sẽ cho người đến giúp đỡ cô. Tên tôi là Gepard Landau.
- Anh Gepard... - Bạn ngập ngừng: - Có thể nói cho tôi biết lý do anh ấy mất không?
- Xin lỗi, Sampo nói với tôi rằng anh ấy hi vọng cô sẽ không bao giờ biết được vì sao anh ấy qua đời, anh ấy muốn cô phải sống thật hạnh phúc và quên anh ấy đi.
- Được, tôi biết rồi, cám ơn anh.
Bạn khẽ xoay người, chậm chạp bước vào nhà và đóng cửa lại, để mặc vị Đội trưởng Đội Cảnh binh thành phố vẫn đang im lặng dõi theo.
Trong lòng Gepard dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp, đây là lần đầu tiên anh gặp cô người yêu mà tên Sampo kia dùng cả đời để bảo vệ, cũng chính là nguyên nhân khiến anh ta buông tay đầu hàng, đổi lại cho bạn một đời bình an.
- Sampo, chúng ta đối đầu suốt bao năm cuối cùng cũng kết thúc, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa, giúp anh chăm sóc cô ấy.
Gepard thì thầm, nhìn cánh cửa nhỏ đã đóng chặt kia một lúc rồi rời đi, thân là một quân nhân, anh không có quá nhiều thời gian riêng tư, chỉ đành mong bạn có thể vượt qua cú sốc này, kiên cường bước tiếp.
Mà ở bên kia cánh cửa lúc này, bạn đã trượt dài xuống, lưng tựa vào bức tường lạnh lẽo, đau đến nghẹn lòng.
"Y/n, gả cho anh nhé, anh hứa sẽ chăm sóc em cả đời."
"Em đồng ý."
Ba tháng trước, gã đưa bạn trở về cây cầu hồi nhỏ cả hai cùng nhau đi qua mỗi ngày, và cầu hôn bạn bằng chiếc nhẫn giản đơn.
Cả hai đã bên nhau từ những ngày tấm bé. Trong khi Sampo luôn là kẻ ranh mãnh thích bày trò trêu ghẹo người khác thì bạn lại là người trầm lặng, luôn tìm cách tránh xa khỏi những rắc rối mà gã gây ra, nhưng lúc nào cũng bị cuốn vào mớ hỗn loạn của gã, để rồi khi bạn chật vật tức giận bỏ đi, gã sẽ như con cún nhỏ chạy theo dỗ dành.
Lớn lên một chút, Sampo ngày càng trở nên liều lĩnh, những trò nghịch ngợm đơn thuần đã nhuốm thêm màu sai trái, nhưng gã cũng biết điều không để nó xuất hiện trước mặt bạn. Và bạn chỉ phát hiện ra sự hoang dại của Sampo khi gã bị đưa lên trụ sở cảnh binh, phải mời người nhà đến bảo lãnh.
Bạn tức đến mức lồng ngực phập phồng, trực tiếp không nhìn mặt gã suốt một tuần. Nhưng tất nhiên là gã sẽ luôn tìm được cách để cho bạn hết giận. Chẳng hạn như... mò vào phòng bạn lúc nửa đêm.
Nhà bạn ở cạnh nhà gã, phòng ngủ của cả hai chỉ cách nhau một bức tường và cái lan can nhỏ. Mỗi buổi tối bạn thường ngồi ngoài lan can học bài và ngắm nhìn trời đêm rực rỡ. Còn gã sau những cuộc vui chơi về muộn thì sẽ trèo qua ngồi cạnh bạn, đem cho bạn vài món ăn mới lạ gã vừa tìm được, bạn nhìn gã đầy ghét bỏ, từ chối đồ ăn gã đưa và tiếp tục ôn bài, để gã vừa nhai nhồm nhoàm chiến lợi phẩm vừa huyên thuyên về mấy câu chuyện vặt vãnh mà bạn chẳng hứng thú chút nào.
Bởi vì luôn tưởng chừng mọi thứ sẽ diễn ra giống như mình muốn, nên khi giông tố ập đến, rất nhiều người không tìm được nơi trú ẩn an toàn.
Năm bạn mười lăm tuổi, trong một lần đi dạo công viên thì bắt gặp người ta đang vận chuyển những thanh sắt sắc nhọn mà không có gì che chắn, mấy tên thiếu niên nghịch ngợm cầm lên giả bộ làm vũ khí đánh nhau, và tựa như phán quyết, tiếng sét rạch ngang bầu trời, thanh sắt lạnh lẽo đâm xuyên đôi mắt từng rất xinh đẹp, vĩnh viễn cướp đi ánh sáng của thiếu nữ tuổi trăng tròn.
Từ sau khi bị mù, bạn càng trở nên yên tĩnh hơn, không còn muốn tiếp xúc với thế giới xung quanh nữa. Bác sĩ nói rằng bạn bị trầm cảm, đưa ra rất nhiều liệu pháp để giúp đỡ bạn vượt qua cú sốc, nhưng lúc ấy lại chẳng có ai chịu đứng ra giúp đỡ bạn cả, ngoại trừ Sampo.
Gã bỏ học theo bạn, bắt đầu chuỗi ngày quấn lấy bạn dai dẳng không buông, cẩn thận chăm lo cho bạn từng chút một, dịu dàng mà kiên nhẫn mở ra cánh cửa trái tim đã đóng chặt. Suốt hai năm trời, gã không còn đi đâu gây họa nữa, dành toàn bộ thời gian xoay quanh bạn.
- Anh sẽ làm đôi mắt cho em.
Gã từng hứa như thế, và cũng đã làm được.
Bạn dần chấp nhận hiện thực và làm quen với màn sương vô tận che phủ cuộc đời, vì ít nhất thì bên cạnh luôn có Sampo.
Gã cùng bạn học chữ nổi dành cho người khiếm thị, thay đổi đồ vật trong nhà để thuận tiện cho việc di chuyển của bạn, cất hết hoặc mài nhẵn những vật sắc nhọn tránh cho bạn có thể bị thương. Gã ôm bạn thật chặt trong đêm đen khi cơn ác mộng giày vò, có đôi lúc bạn sẽ cảm nhận được dòng nước ấm nóng từ mắt gã chảy xuống hốc mắt trống rỗng của bạn.
Bạn mở chiếc hộp Gepard vừa đưa, mò mẫm ra được một vật mát lạnh có hình dạng như cây bút, rất giống với bút ghi âm Sampo thường dùng để dặn dò bạn mỗi khi gã có việc phải ra ngoài. Bạn nhấn nút phát âm, một đoạn hội thoại quen thuộc vang lên.
- Xin lỗi em.
- Vì chuyện gì?
- Vì không bảo vệ được em, để em phải chịu khổ rồi.
- Không phải lỗi của anh mà.
Bạn đưa tay lên che miệng, không kìm được mà run rấy. Đây là một trong vô số câu chuyện mà bạn và gã đã trải qua. Trước đây gã thỉnh thoảng sẽ vùi mặt vào lưng bạn, nói với bạn vô số lời xin lỗi về rất nhiều lý do khác nhau, bạn lúc đó thật sự không hiểu, cũng chưa từng trách gã về điều gì trong những tháng ngày bên nhau từ khi bạn không còn nhìn thấy nữa.
- Y/n, thật ra từ lâu anh đã rất muốn thú nhận với em chuyện này, nhưng mà anh sợ, sợ em sau khi biết được sẽ rời xa anh, không còn dựa dẫm vào anh nữa. Có điều bây giờ thời gian của anh không còn nhiều, nên anh muốn cho em biết tất cả sự thật, hi vọng sau khi nghe xong em sẽ có thể quên đi thằng đàn ông tồi tệ này và sống thật tốt.
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng lại, bạn chờ rất lâu cũng không thấy có thêm bất cứ âm thanh nào. Lại lần nữa lục lọi chiếc hộp vừa bị vứt chỏng chơ, lần này bạn tiếp tục tìm thấy một chiếc bút ghi âm khác được cất giấu kỹ dưới đáy hộp, có lẽ người gửi muốn đảm bảo rằng bạn sẽ nghe đoạn ghi âm kia trước.
- Y/n, sau khi nói xong câu kia thì anh đã suy nghĩ lại, làm sao em có thể dễ dàng quên đi kẻ khiến em rơi vào đau khổ như hiện tại được chứ. Thật ra thì... những thanh sắt năm đó đâm vào mắt em đều là do anh trộm về. Anh... anh... chỉ muốn kiếm một ít tiền để mua vé đi xem phim cho chúng ta nên mới làm liều như vậy, mấy tên chuyển sắt đi khi ấy đều là đồng bọn của anh. Anh không ngờ được là chỉ vì bản thân nảy sinh lòng tham mà cướp đi đôi mắt của người con gái mình yêu nhất. Y/n, anh biết em đã phải chịu đựng nỗi đau lớn như thế nào, nhưng anh chỉ biết trơ mắt nhìn em bị giày vò do sai lầm của mình. Anh sắp phải trả giá cho những việc làm của mình rồi. Y/n, tạm biệt, xin lỗi và yêu em.
Bạn chết lặng nghe từng từ Sampo nói qua bút ghi âm, giọng gã nghẹn ngào như đang khóc, rốt cuộc thì sau tất cả, gã vẫn luôn là nỗi đau lớn nhất cuộc đời bạn.
---
Sampo vội vã chạy qua lối đi nhỏ hẹp và bẩn thỉu, luồn lách giữa những vật cản nằm trơ trọi như muốn ngăn bước chân gã, nhưng tốc độ vẫn không hề chậm lại, gã phải về nhà trước 6h tối như đã hứa, trước khi bạn giận dỗi không cho gã vào nhà.
Lẽ ra gã sẽ không chọn con đường tắt này nếu như bên ngoài đường lớn không có cảnh binh đang đuổi theo gã, và gã thì không muốn nơi ở của gà cùng bạn bị họ phát hiện.
Căn nhà nhỏ của cả hai nằm ở vùng ngoại ô thành phố, tách biệt khỏi khu dân cư, từ xa Sampo đã thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc ngồi chờ gã trước cổng.
Tăng thêm tốc độ, gã phóng thật nhanh đến bên cạnh bạn:
- Y/n, sao em không ở trong nhà đợi anh, lại ra đây rồi?
Bạn nghe tiếng gã thì vui mừng, tay quơ quơ để xác định xem gã đang ở đâu, bàn tay to lớn vội nắm lấy tay bạn, truyền hơi ấm vào từng đầu ngón tay lạnh lẽo mong manh.
- Em... em đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, trong lòng cứ cồn cào, em sợ anh xảy ra chuyện
- Đồ ngốc, anh thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ. Ngược lại là em đó, ra ngoài một mình rất nguy hiểm.
- Sẽ không có gì đâu, anh đừng lo.
Bạn men theo cánh tay gã để xác định vị trí gã đang đứng, sau đó dựa cả thân thể mềm mại vào lồng ngực rộng lớn, tháng ngày không có ánh sáng khiến bạn luôn muốn dựa vào gã, tìm kiếm chút hơi ấm thân thuộc để biết được rằng mình vẫn đang sống.
Sampo ôm chặt bạn, dùng cả cơ thể bao bọc bạn, đáy mắt gã hiện lên chua xót và hối hận mà bạn sẽ không bao giờ thấy được.
---
Sampo vuốt ve tấm ảnh gã luôn mang theo bên mình, nhà giam chật chội ẩm thấp không che lấp được ánh mắt sáng ngời của người trong ảnh, thiếu nữ cười tươi rực rỡ như ánh mặt trời ngày hạ đã cướp mất trái tim gã từ những ngày niên thiếu. Gã cũng cười theo, nhưng nụ cười đầy méo mó.
- Tử tù Sampo, sắp đến giờ thi hành án rồi, anh có di nguyện gì không?
Gepard nghiêm nghị đứng trước cửa phòng giam hỏi vọng vào, anh và gã đã luôn đối đầu với nhau nhiều năm nay, đa phần là gã chạy anh đuổi, không hiểu sao kỳ này lại ngoan ngoãn chịu trói, không tìm cách vượt ngục, nghe nói là có người đã uy hiếp gã nhưng khi anh tra hỏi thì Sampo lại một mực phủ nhận, gã chỉ thừa nhận những tội lỗi mình gây ra và sẵn sàng đối mặt với phán quyết của tòa án.
- Gepard, có thể giúp tôi chuẩn bị một thứ không?
Trước khi tạm biệt cõi trần, điều mà Sampo lưu luyến nhất chính là bóng hình đã luôn khắc sâu trong tim, gã không muốn bỏ lại bạn một mình giữa thế gian cô độc, sợ bạn sẽ không có ai chăm sóc, sợ bạn sẽ bị người đời bắt nạt.
Gepad cầm chiếc hộp chứa món đồ mà Sampo gửi gắm cho mình, nhìn ngôi mộ được đắp vội vã nằm lạnh lẽo ở rìa nghĩa trang, nhớ lại lời nhắn cuối cùng của gã tử tù trước khi viên đạn bay xuyên qua tim:
- Gepard, giúp tôi gửi hai cây bút ghi âm này đến cho một người, nhưng đừng cho cô ấy biết lý do tôi bị tử hình, nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy, hi vọng cô ấy có thể sống thật tốt. Và nếu có thể, xin hãy thay tôi chăm sóc cô ấy.
Cuộc đời này của gã đã phạm vô số sai lầm, chỉ có yêu bạn là điều đúng đắn nhất gã từng làm.
☆ ☆ ☆
Gepard đặt tách trà lên bàn đá trên sân thượng, đây là chút thời gian hiếm hoi anh được ở nhà nghỉ ngơi sau những chuỗi ngày làm việc căng thẳng. Còn gì tuyệt vời hơn khi được nhâm nhi chút trà bánh và ngồi lặng lẽ nhìn thời gian trôi.
Thật ra thì Gepard sẽ không để cho mình rảnh rỗi như thế, bằng chứng là trên chiếc bàn đá trước mặt anh còn có một tập hồ sơ dày cộp, về các vụ án xảy ra gần đây mà anh không trực tiếp tham gia.
Thành phố dạo này hơi bất ổn, nhất là từ khi tên Sampo kia phải chịu trừng phạt, anh nghi ngờ liệu cái chết của gã có phải nằm trong kế hoạch nào đó mà đằng sau là một ông trùm hoặc một tổ chức âm thầm nhúng tay.
Gepard nhớ cách đây khoảng nửa năm, khi bản thân cũng đang ngồi ở vị trí này xem xét tấm bản đồ tình báo về đường dây buôn người gây rúng động, thì tên Sampo kia đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên ngồi xuống đối diện anh, tự tiện ăn sạch dĩa bánh Moo-Moo mà chị gái Serval vừa gửi cho anh.
- Ngài đội trưởng nay có nhã hứng ăn bánh thưởng trà sao?
Giọng điệu gã vẫn cợt nhã như mọi lần, còn Gepard chỉ hừ lạnh, anh đã quá quen với thái độ này của gã nên không còn tỏ ra nóng nảy hay bực bội như thời mới trở thành cảnh binh.
- Bản đồ này rất có giá trị, cấp trên đã lên kế hoạch giải cứu những nạn nhân vẫn đang ở trong thành phố, ngày mai bắt đầu hành động.
- Ngài đội trưởng không sợ tôi sẽ báo cho bọn họ biết à?
Sampo cười cười, mối quan hệ của gã và anh không biết từ khi nào lại trở nên kỳ lạ như vậy, dù ngoài mặt gã vẫn là tội phạm bị anh truy nã nhưng cả hai lại có thể thoải mái trò chuyện với nhau, ít nhất là ngay lúc này, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm, chỉ như hai người bạn bình thường.
- Tôi tin anh cũng muốn họ được giải cứu.
Gã chính là người đã giao tấm bản đồ và cung cấp một số tình báo cho anh, tuy không hiểu sao gã lại làm vậy nhưng Gepard có thể chắc chắn rằng gã sẽ không lừa anh.
- Ha, quả nhiên bị ngài đội trưởng nắm thóp rồi.
Sampo thu lại điệu cười, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc hơn.
- Tôi hiểu được nỗi đau mất đi người mà mình yêu quý, năm đó em ấy từng bị bắt cóc, cũng may là có chỉ huy Bronya liều mạng cứu em ấy ra, nếu không tôi không chắc hiện tại mình có thể ngồi ở đây nói chuyện với anh, có khi tôi đã đi theo em ấy rồi.
"Em ấy" trong lời Sampo không ai khác chính là bạn, năm đó khi Bronya nắm giữ vị trí hiện tại của Gepard từng xảy ra vụ án bắt cóc thiếu nữ liên hoàn, bạn xui xẻo bị chúng nhắm vào. Đội cảnh binh thành phố dưới sự chỉ huy của Bronya đã thực hiện kế hoạch giải cứu hàng loạt con tin, nhưng vì đôi mắt mất đi ánh sáng, bạn không thể chạy trốn dễ dàng và bị bắt lại, chúng dùng bạn uy hiếp Bronya, và cô ấy đã liều mạng nổ súng vào đám bắt cóc, bất chấp hiểm nguy để đưa bạn đi an toàn.
Sampo gần như đứng tim khi nghe tin bạn bị bắt cóc, gã như điên dại mà chạy đi khắp nơi tìm bạn, thậm chí sẵn sàng bán cả gia tài để chuộc bạn về. Và khi nhìn thấy bạn an toàn đứng cạnh Bronya, gã đã không kiềm được mà bật khóc như một đứa trẻ.
---
- Sampo, đừng khóc.
Bạn dịu dàng chạm tay vào mặt gã, chậm chạp lau đi hàng lệ tuôn trào không ngừng, khiến gương mặt gã trở nên lem nhem, đổi lại là vòng ôm siết chặt. Thiên thần của gã trở về rồi.
---
- Tôi không có nhu cầu nghe anh tâm sự. Nói đi, còn có chuyện gì không?
Gepard lạnh lùng cắt ngang dòng hồi tưởng của tên đáng ghét trước mặt, gã thỉnh thoảng sẽ như có như không kể cho anh nghe về bạn, người mà anh chưa gặp bao giờ, chỉ là thông qua ánh mắt dần trở nên mềm mại cùng giọng nói nhẹ bẫng, anh biết rằng gã rất yêu bạn.
- Gepard, anh muốn bảo vệ điều gì?
- Nhân dân.
- Ha, biết ngay là tên đầu gỗ nhà anh sẽ trả lời vậy mà. Tôi thì không được cao thượng như vậy, tôi chỉ muốn bảo vệ và nâng niu một người.
Gã thò tay vào túi áo, mân mê, dưới màn ánh sáng mờ do bị lớp áo ngăn cách, thấp thoáng tấm ảnh bạn cười rạng rỡ tuổi trăng tròn.
- Nếu như sắp tới tôi xảy ra chuyện, anh có thể thay tôi bảo vệ em ấy không? Nhất định phải đảm bảo cho em ấy luôn được bình an.
- Sao đột nhiên lại nói thế?
- Chỉ là linh cảm thôi.
Sampo cười xuề xòa, gã biết Gepard là một người rất có tinh thần trách nhiệm, nếu anh biết gã đang bị cuốn vào một vụ án lớn sắp sửa xảy ra, anh chắc chắn sẽ bắt gã khai ra toàn bộ sau đó tìm cách để ngăn chặn nó. Tiếc là, năng lực hiện tại của Gepard chưa đủ, gã lại càng không dám mạo hiểm để anh bị cuốn vào, hơn nữa nếu xảy ra sơ sót, gã sẽ mất đi người quan trọng nhất.
- Được.
Dù Gepard không rõ tên lưu manh này có thể xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn gã tỏ ra nghiêm trọng như vậy, anh lại nhịn không được mà cảm thấy bất an trong lòng.
Ba tháng sau ngày gặp gỡ đó...
- Đội trưởng Gepard, đã bắt được Sampo rồi.
Một cảnh binh trẻ tuổi vội vàng chạy vào báo cáo với Gepard, anh lúc này đang mặc áo chống đạn, tỉ mẩn quan sát căn nhà bỏ hoang nơi vừa xảy ra đợt xả súng giữa đội cảnh binh và đám tội phạm. Nghe thấy thế anh rất ngạc nhiên, vội vàng bảo cậu cảnh binh trẻ kia dẫn mình đi gặp người.
Sampo trông nhếch nhác và thảm hại, hai tay bị còng chặt thế mà vừa nhìn thấy Gepard đã cười toe toét:
- Đội trưởng, cuối cùng anh cũng bắt được tôi rồi nè. Ơ, tay anh bị thương rồi kìa.
Gã hất mặt về bên tay trái anh, lúc này Gepard mới để ý máu đã thấm ướt một mảng, cơn đau chợt bùng lên khiến anh choáng váng sắp ngã. Vội lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo, Gepard nghiêm nghị nhìn Sampo:
- Rốt cuộc thì anh đã biết những gì? Tại sao lại ngoan ngoãn chịu trói?
- Hehe, công việc thẩm vấn tội phạm không phải diễn ra ở đây đâu ngài đội trưởng.
Trán Gepard nổi đầy gân xanh, đã là lúc nào rồi mà cái tên này còn cười được.
- Mau áp giải tội phạm về trụ sở, Luka và tiểu đội 7 ở lại thu dọn hiện trường, còn lại rút quân.
Gepard sau đó đã trực tiếp thẩm vấn Sampo, nhưng gã lươn lẹo này lại từ chối trả lời những câu hỏi mà gã cho là riêng tư. Ngược lại, gã khiến anh phải thất kinh về những tin tức mà mình cung cấp.
- Tôi có thể cung cấp cho anh những gì mình biết trong khả năng, cũng sẵn sàng nhận mọi tội lỗi về mình. Nhưng tôi khuyên anh một câu: đừng dấn thân quá sâu vào vũng nước đục này giống như tôi, để rồi đánh mất chính mình, suýt nữa đánh mất luôn người quan trọng.
Ngay từ khi bắt đầu, gã đã lựa chọn đi trên con đường sai trái, cũng đã từng quay đầu khi nhìn thấy sự yếu mềm của người trong tim, nhưng cuối cùng gã vẫn tiếp tục lún sâu vào, không thể quay đầu được nữa.
- Thân là quân nhân, trách nhiệm của tôi là bảo vệ sự an toàn cho mọi người.
Gepard từ chối ý tốt của gã, với cương vị Đội trưởng Đội cảnh binh thành phố, lùi bước trước hiểm nguy và để người mà mình cần bảo vệ rơi vào hiểm cảnh tuyệt đối không xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
- Được rồi, được rồi, dù sao tôi cũng sắp chết, tôi xem anh là bạn nên muốn khuyên vài câu thôi. Nếu anh không bảo vệ được bản thân thì sao bảo vệ được nhân dân của mình chứ.
Gepard im lặng không đáp, gã cũng lười nói tiếp, để ý thức của bản thân chìm vào miền hư vô. Từng dòng năm tháng từ những ngày thơ dần hiện ra trong tâm trí gã, về người con gái mà gã đã dùng cả đời để yêu thương. Bạn không biết gã bị bắt, gã cũng không muốn để bạn biết. Bạn yếu mềm như thế, chắc chắn khi biết được sẽ khóc rất đau lòng.
- Giờ này em ấy đang làm gì nhỉ? Ở một mình chắc em ấy sẽ rất sợ, tôi nhớ em ấy lắm, thật muốn được về với em ấy.
Trước khi đi, gã đã nhờ Natasha giúp đỡ bạn một thời gian, cô ấy là viện trưởng viện mồ côi ở ngoại ô, cách nhà gã và bạn không xa, đồng thời từng là y tá trưởng trong bệnh viện lớn, kinh nghiệm chăm sóc người khác rất tốt, gã tin rằng cô ấy có thể quan tâm bạn chu đáo.
Quy trình điều tra và xét xử tội phạm đặc biệt không thể nào diễn ra nhanh chóng, nhưng thị trưởng Cocolia lại lệnh cho chỉ huy Bronya phải ngay lập tức xét xử Sampo và tuyên phạt gã với mức án cao nhất, đến mức một người luôn tuân theo lệnh cấp trên như Gepard vô cùng nghi ngờ, anh muốn xin điều tra thêm nhưng Sampo lại ngăn cản anh, bảo rằng không cần thiết, gã chấp nhận mức án này.
- Gepard, tôi tin rằng sau này anh sẽ hiểu tất cả những gì tôi làm. Hiện tại chỉ cần anh giúp tôi thực hiện lời đã hứa là tôi mãn nguyện rồi.
Sampo dúi vào tay Gepard tấm ảnh về bạn trước khi bước vào phòng phán quyết, gã đã luôn mang theo bên mình từ những ngày niên thiếu, khắc sâu hình ảnh người con gái với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt sáng ngời đã từng hiện diện trong cuộc đời gã. Hôm nay bạn không đến, gã không thể gặp mặt bạn lần cuối, không thể ôm bạn để sự mềm mại quen thuộc xoa dịu cõi lòng. Gã mệt rồi.
- Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ đến cạnh em ấy sớm hơn kiếp này. Và tôi xin hứa sẽ không để em ấy phải chịu tổn thương thêm lần nào nữa...
Gepard thở dài thoát khỏi dòng ký ức dai dẳng, lời nói trước khi chết của Sampo vẫn luôn ám ảnh anh suốt thời gian qua. Anh đã từng đến điều tra nhà của gã nhưng lúc ấy bạn không có ở nhà, thông qua vài thứ tìm được, anh có thể chắc chắn rằng cái chết của Sampo có liên quan đến bạn.
Hi sinh tất cả vì người mình yêu.
Lý tưởng cao đẹp như vậy, anh không ngờ rằng một kẻ trông nhởn nhơ như Sampo lại có thể làm được.
Reng... reng...
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên kết thúc tất cả những suy nghĩ vẩn vơ của Gepard, anh bắt máy, đầu kia vang lên giọng nói dịu dàng:
- Anh Gepard Landau, tôi là Y/n, chúng ta có thể gặp nhau không?
- Được, tôi sẽ đến đón cô.
- Cám ơn anh.
Gepard chờ bạn cúp máy trước, lấy từ trong ví ra một tấm ảnh cũ mèm:
- Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.
☆ ☆ ☆
- Anh Gepard, đây là toàn bộ hồ sơ về Y/n mà anh đã nhờ em điều tra.
Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của Gepard khi anh vừa lái xe ra khỏi nhà, kèm theo đó là một tệp tài liệu được gửi đến.
Lúc trước anh cũng từng muốn điều tra về bạn để tìm tư liệu cho vụ án của Sampo nhưng cấp trên lại bảo không cần thiết, vậy nên anh đành âm thầm nhờ Luka thu thập thông tin, ít nhất thì anh cũng có quyền được biết về cô gái mà gã kia đã gửi gắm cho mình chứ.
"Họ tên: Y/n
Tuổi: 23
Nghề nghiệp: không có
Người thân: không có
...
Bị mù năm 15 tuổi."
- Bị mù sao?
Gepard lẩm bẩm, lần đầu gặp bạn, anh thấy bạn quấn một dải băng trắng như khăn tang quanh mắt, anh còn nghĩ rằng là do khăn tang của bạn bị tuột mà bạn quá đau lòng nên cứ để mặc kệ nó, hóa ra không phải, dải băng trắng ấy là để che đi hai hốc mắt trống rỗng.
Anh tự tát vào má mình một cái, Gepard à Gepard, làm gì có ai để tang người yêu mình mà đeo khăn quấn tròn như vậy.
Rồi lại lặng người nhìn tấm ảnh được kẹp vào cuối hồ sơ, chụp một cô gái rất giống người trong tấm ảnh mà Sampo để lại, khác rằng cô ấy không có nụ cười rạng rỡ, không có đôi mắt lấp lánh như trời sao, chỉ có hai hốc mắt sâu thẳm đến đáng sợ.
Không hiểu sao đáy lòng anh lại dâng lên chua xót dợm đến tận cổ, nhớ lại dáng vẻ cố tỏ ra mạnh mẽ của bạn, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao Sampo lại muốn nhờ anh chăm sóc bạn.
Một cô gái yếu đuối lại không nơi nương tựa như thế, sao có thể sống yên ổn giữa thế gian tàn nhẫn này chứ?
---
- Gepard, anh biết không? Nếu như tôi không xuất hiện trong cuộc đời em ấy, thì có lẽ em ấy đã có một tương lai rực rỡ.
Sampo nốc cạn lon bia, hai mắt gã đỏ hoe nhìn về mặt biển phẳng lặng, đối lập với giông bão trong lòng gã lúc này.
Người ta hỏi gã sao lại có thể yêu một cô gái mù đến bất chấp như vậy. Nhưng họ đâu biết rằng cô gái gã yêu cũng từng rất xinh đẹp, từng được sống trong thế giới ngập tràn ánh sáng, mà chính gã là người đã tước đi tất cả vẻ đẹp ấy, để cuộc đời bạn chìm trong bóng tối vĩnh hằng.
- Anh đã nói câu này ba lần rồi.
Gepard khui tiếp một lon bia, hôm nay tên này không hiểu sao lại chạy đến tận nhà rủ anh đi nhậu, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý đi theo, nhưng vì đêm nay có ca trực nên anh không uống, chỉ giúp con ma men bên cạnh khui hết lon này đến lon khác.
- Tôi luôn cho rằng, chỉ cần mình cố gắng bù đắp cho em ấy thì có thể xoa dịu đi cảm giác tội lỗi trong lòng, nhưng khi nhìn thấy em ấy vì tôi mà rơi nước mắt, tôi biết bản thân vĩnh viễn không thể bước ra khỏi đoạn hồi ức ấy.
Sáng nay gã về nhà trong tình trạng thảm hại, máu nhuộm đỏ cả lưng áo, có điều đây không phải là máu của gã, nhưng vì bạn không nhìn thấy, bạn chỉ ngửi thấy mùi sắt tanh nồng liền tỏ ra hoảng loạn, liên tục hỏi thăm gã, dùng tay tìm kiếm vết thương trên cơ thể gã. Sampo nắm chặt tay bạn, trấn an bạn rằng gã không sao, để rồi đứng sững lại khi nhìn thấy dải băng trên mắt bạn đẫm nước.
- Y/n, em đừng khóc, anh thật sự không sao mà.
Gã đặt một nụ hôn lên dải băng trên mắt bạn, dịu giọng an ủi.
- Sampo... Sampo... máu này ở đâu ra, rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì?
- Anh vô tình ngã vào vũng máu của một vụ tai nạn giao thông thôi.
- Thật không?
- Thật mà, anh có lừa em bao giờ đâu.
- Vậy thì tốt rồi.
Bạn tỏ ra tin tưởng vào lời nói của gã, nhưng thật ra trong tim cả hai đều hiểu rằng gã chỉ đang nói dối. Đã ở bên nhau suốt hai mươi năm, làm sao gã có thể dễ dàng lừa được bạn chỉ bằng vài câu nói chứ.
Bạn vẫn không nín khóc, đau lòng cho gã, cho cả chính bản thân mình.
- Đừng khóc nữa mà, anh có mua bánh về cho em nè.
Sampo huơ huơ túi bánh nóng hổi trước mặt bạn, lúc này bạn mới ngủi thấy mùi thơm ngọt của bánh mới ra lò, mỗi lần đi đâu về gã đều sẽ mua loại bánh này cho bạn.
- Hứa với em, Sampo, anh nhất định không được để bản thân gặp nguy hiểm.
Bạn cấu mạnh cánh tay Sampo, lần nào gã trở về bạn cũng đều cảm nhận được gã nhất định đã trải qua không ít chuyện, nhưng vì bạn không nhìn thấy nên không thể biết gã bị thương ở đâu, nếu bạn cố mò mẫm cơ thể gã thì sẽ lập tức bị gã ôm chặt, thổi hơi nóng rực vào bên tai bạn:
- Nếu em còn rờ nữa, anh không chắc mình có thể nhịn nổi đâu.
Mặt bạn nóng bừng, ngoan ngoãn thu tay về, khẽ dựa vào người gã, đổi lại là tiếng cười trầm thấp của người thương.
---
- Chị Natasha, em không sao rồi, chị có thể về với bọn trẻ.
Bạn ngồi trên giường nghe tiếng Natasha đang giúp mình dọn dẹp lại đống đồ lộn xộn rơi vãi, do bất cẩn mà bạn vấp vào hộp dụng cụ để trên bàn, đau đớn ngã ngồi trên đất, đúng lúc đó thì Natasha đến, cô ấy đỡ bạn đứng dậy, sau đó bắt tay vào thu dọn nhà cửa. Bạn và Sampo đã chuyển đến đây được ba năm, cũng là từng ấy thời gian quen biết Natasha. Mỗi khi Sampo vắng nhà, gã sẽ nhờ Natasha sang chăm sóc bạn, mặc dù cô ấy còn phải trông nom lũ trẻ ở viện mồ côi nhưng hằng ngày vẫn dành thời gian để ghé qua thăm bạn, đem thức ăn cho bạn, đôi khi sẽ mua cho bạn vài bộ quần áo hoặc đồ dùng cá nhân mới, cô ấy giống như một người chị gái cẩn thận lo lắng cho đứa em gái nhỏ là bạn đây.
- Lũ trẻ đã có Seele rồi, em không cần lo. Ngược lại là em đấy, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
- Em...
- Hay em chuyến đến ở cùng chị đi, có gì để chị tiện chăm sóc em.
- Thôi ạ, như thế thì phiền chị lắm, hơn nữa căn nhà này là của Sampo để lại, em không muốn nó bị bỏ hoang.
Natasha thở dài, từ sau khi Sampo mất, bạn lúc nào cũng như người mất hồn khiến cô vô cùng lo lắng, ngày nào ghé qua cũng thấy bạn bị thương do bất cẩn, cô cũng đã nhiều lần muốn đưa bạn về nhà mình nhưng bạn cứng đầu không chịu, đến mức có lần Seele - trợ thủ riêng của cô - đi theo cô đến gặp bạn, cô ấy đã nổi cáu muốn vác bạn lên luôn.
- Chị không khuyên nổi em rồi, nhưng con gái ở một mình rất nguy hiểm, em lại không nhìn thấy. Nếu em có mệnh hệ gì, Sampo chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Nhắc đến Sampo bạn lại không kiềm được mà run lên, nước mắt bị ép chảy ra từ hai hốc mắt khô khốc trống rỗng, bị khăn trắng thấm ướt giữ lại.
- Chị về đi, em muốn yên tĩnh.
Bạn thẳng thừng đuổi Natasha đi, còn bản thân gắng gượng đứng dậy chậm chạp bước vào phòng riêng, lúc này đây bạn rất muốn gặp một người, người mà bạn hi vọng có thể cho bạn câu trả lời như mong muốn.
Bước đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn đã lâu không sử dụng, bạn cố nhớ lại dãy số mà Sampo đã từng dặn bạn phải ghi nhớ thật kỹ, tay run run bấm từng số.
Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói trầm ấm của đàn ông vang lên:
- Xin chào.
- Anh Gepard Landau, tôi là Y/n, chúng ta có thể gặp nhau được không?
- Được, tôi sẽ đến đón cô.
- Cám ơn anh.
Bạn cúp máy, đứng bất động. Gepard không phải là người đã thông báo cho bạn về cái chết của Sampo, nhưng anh đã đem di vật của gã đến cho bạn, gã cũng từng kể cho bạn nghe về anh, dặn dò bạn có thể tin tưởng anh, vậy nên lúc này, bạn hi vọng anh có thể đưa bạn đi gặp gã.
Gepard đỗ xe trước cánh cổng nhỏ màu trắng, nhìn thấy thiếu nữ trong bộ váy trắng mỏng manh hai tay đang nắm chặt túi xách, trên mắt vẫn là dải băng trắng quen thuộc, khiến anh bỗng nảy sinh cảm giác muốn che chở.
- Cô Y/n, tôi là Gepard đây.
Anh nhẹ nhàng dùng ô che đi ánh nắng bỏng rát trên đỉnh đầu bạn, và thấy bạn xoay mặt về hướng của anh.
- Anh Gepard, có thể đưa tôi đến mộ của Sampo được không?
- Tất nhiên là được.
Lúc Sampo qua đời, Luka đã đến tìm bạn để thông báo, còn đưa bạn đến nhận xác của anh, bạn như phát điên ôm chặt cơ thể gã, liên tục gọi tên gã đến khản giọng, đau đớn ngất đi. Đến khi bạn tỉnh dậy đã là một tuần sau, Natasha là người đứng ra lo liệu hậu sự cho gã, nhưng cô ấy lại không cho bạn biết gã được chôn ở đâu, sợ bạn sẽ tự mình chạy đi tìm mộ của gã.
Gepard dìu bạn ngồi vào hàng ghế phụ, nhẹ nhàng giúp bạn thắt dây an toàn, cảm nhận sự mềm mại của thiếu nữ lướt ngang qua. Đây không phải lần đầu anh tiếp xúc với nữ giới, nhưng ở bạn lại có điều gì đó khiến anh lưu luyến.
Tiếc rằng, anh không thể, càng không cho phép bản thân nảy sinh tình cảm khác biệt với bạn. Vì trái tim bạn đã vĩnh viễn thuộc về người khác.
Anh đưa bạn đến gặp gã, cẩn thận dẫn bạn đi qua con đường mòn vào sâu trong nghĩa trang, nắm cánh tay đang cầm nhang của bạn cắm vào lư hương.
- Sampo, ở dưới đó có lạnh không? Anh có ai bầu bạn cùng không?
- Sampo, không phải anh đã hứa sẽ đưa em đến Belobog chơi đắp người tuyết sao? Vậy mà anh lại nuốt lời.
- Sampo, tên đáng ghét nhà anh, dù biết chính anh đã khiến em bị mù vĩnh viễn nhưng em không trách anh đâu.
- Sampo, ở một mình sợ lắm đó, vậy mà anh toàn để em một mình, lần này anh đừng đi lâu quá nhé, em nhớ anh lắm.
- Sampo, em thật sự rất yêu anh đó, anh mau về với em đi.
Bạn quỳ rạp trên nền đất, đầu gối chạm vào cỏ gai đau điếng, nhưng không sánh bằng cơn đau nơi lồng ngực, giọng nói nhỏ dần cuối cùng hóa thành tiếng nức nở.
Gepard đứng sau lưng toan đỡ bạn dậy, nhưng bạn hất cánh tay anh ra, òa khóc như một đứa trẻ hướng về phần mộ trơ trọi của Sampo.
Vài ngày sau đó, Gepard nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ xa lạ:
- Anh là Gepard phải không, tôi là Natasha của viện mồ côi Lửa ngầm. Anh biết Y/n chứ, cô ấy tự tử rồi.
Tin tức như sét đánh ngang tai, anh vội bỏ dở công việc chạy đến căn nhà nhỏ của bạn ở ngoại ô. Cánh cổng mở rộng để ánh sáng lùa vào, bạn nằm trên nền đất, máu nhuộm đỏ váy trắng, trên tay vẫn ôm chiếc hộp mà Sampo để lại cùng tấm ảnh chụp chung của hai người.
Natasha ngồi bên cạnh thi thể đã lạnh ngắt của bạn, nghẹn ngào nói với Gepard:
- Em ấy có để lại cho anh một lời nhắn, xin lỗi anh vì em ấy không thể kiên cường sống tốt, mong chúng ta có thể chôn em ấy cạnh Sampo.
Ngày hôm ấy trời đang nắng chợt đổ mưa to, như tiếc thương cho hai mảnh đời ngắn ngủi. Gepard và Natasha theo di nguyện để bạn nằm cạnh Sampo:
- Mong rằng hai người họ sẽ không bao giờ phải chia lìa nữa.
16/09/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com