Chương 3. Như thế nào lại thành một đôi ?
Đêm qua trằn trọc mãi gần sáng Trương Nghệ Hưng mới ngủ được liền ngủ li bì đến quá trưa mới chịu rời giường. Hôm nay là chủ nhật mà nhà yên ắng lạ thường. Lúc xuống bếp anh thấy mẹ dán một tờ giấy note nhỏ trên tủ lạnh nói rằng bố mẹ ra ngoại thành chơi tiện thăm họ hàng ngày mai sẽ về.
Trương Nghệ Hưng gãi mũi, tự dưng lại nhớ bà nội a. Anh thuận tiện lấy một miếng pizza trên mặt bàn rồi bước đến phòng khách định xem TV thì phát hiện Ngô Thế Huân đang ở đây.
"Chịu dậy rồi ?" Thằng nhóc không buồn quay qua mắt đối mắt, tay ấn nút chuyển kênh liên tục tìm mấy thứ thú vị để xem mà nửa ngày rồi đều chẳng có gì.
"Ai cho cậu sang ?"
"Anh Minh Tu gọi sang, nói làm đồ ăn cho anh nhưng không biết nấu ăn nên gọi pizza về. Nếu không thì tự dưng anh có pizaa ăn à ?"
Đúng là không có tiền đồ. Trương Nghệ Hưng một bên cắn một ngụm pizza đầy mồm, trợn mắt với Ngô Thế Huân với ý muốn đem cậu ta ném ra ngoài. Nhưng hành động vừa rồi của anh, Ngô Thế Huân là hoàn toàn không để vào mắt.
"Ra ngoài chơi rồi tối đi ăn thịt nướng. Thay quần áo đi." Lúc này Ngô Thế Huân mới quay ra nhìn Trương Nghệ Hưng, cậu nhìn trên nhìn xuống thật chẳng có cái gì hợp ý cả. Áo ba lỗ, quần ngủ kẻ sọc giống cái bố cậu hay mặc, đã vậy còn đi đôi dép lông có cục bông nữa. Này là cái kiểu gì ? Dù gì cũng là thanh niên 17, 18 tuổi chứ có phải đàn ông 34 tuổi chưa có bạn gái như Trương Minh Tu đâu. Ăn mặc giống thanh niên tí không được hay sao ?
Bên cạnh đó, Trương Minh Tu bị người ta nghĩ xấu liền hắt xì, rơi luôn điện thoại xuống bồn cầu. Ông anh già một phen cáu giận, liền uỷ khuất cả ngày.
Đợi Trương Nghệ Hưng ăn xong mấy miếng pizza, Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy đẩy anh vào phòng ngủ tự tiện mở tủ ra chọn quần áo.
"Cái mẹ gì thế này ?" Ngô Thế Huân lôi ra một chiếc áo khoác hoa văn loè loẹt, rồng bay phượng múa nhìn muốn đem đốt trụi đi.
"Này, ăn nói tử tế chút đi. Cái đó đắt tiền lắm đấy, mãi mới mua được a."
Đắt tiền ? Mua cái thế loại này ? "Tôi ăn nói sỗ sàng không bằng anh có gu thời trang tệ hơn cháu gái tôi."
"Cậu từ khi nào có cháu gái ? Tôi chưa nghe qua."
Hai người một đứng một ngồi lớn tiếng bắt lỗi nhau. Cuối cùng Trương Nghệ Hưng đành chịu thua. Anh thừa nhận mình mua cái kia quả thật phí tiền và không mặc nổi a. Nhưng đồ còn tốt không nỡ vứt đi chỉ là xem có ai thích thì cho họ. Ngô Thế Huân một bên nhướn lông mày, cái thứ này thì ai thích cho nổi.
Cậu gãi đầu gãi tai lục lọi khắp nơi rốt cuộc đã lôi ra được vài bộ cảm thấy vừa mắt mà bắt Trương Nghệ Hưng mặc thử. Mất hai giờ đồng hồ sau Ngô Thế Huân đành để anh mặc áo hoodie, quần skinny jeans kèm theo đôi Tubular. Đây là bộ mà cậu thấy ổn nhất trong đống đồ Nghệ Hưng có.
Hai người dạo chơi trong khu trung tâm thương mại nguyên buổi chẳng thấy có gì đáng để mua. Bất quá, bố Ngô Thế Huân là chủ tịch của chuỗi trung tâm thương mại này. Nên đi vào gian hàng nào nhân viên cũng một tiếng hai tiếng 'Cậu Ngô' khiến cho không biết bao nhiêu người quay ra nhìn. Thật là phiền phức.
Thế nên mỗi khi vào xem đồ, nhân viên định chạy ra chào Ngô Thế Huân liền nhanh chóng hất tay ý chỉ không cần thiết.
"Muốn mua gì không ?" Cậu quay ra hỏi Trương Nghệ Hưng đang để đầu óc lơ đãng đi chỗ khác.
"Muốn mua thêm quần áo a."
Vừa mới dứt lời Ngô Thế Huân lập tức kéo Trương Nghệ Hưng đi vào cửa hàng quần áo có danh tiếng lâu năm. Giá tiền nơi này liếc qua cũng đủ khiến người ta hít thở không thông. Tuy gia thế họ Trương cũng giàu có, mua đồ không cần nhìn giá nhưng cậu con trai Trương Nghệ Hưng này là người đặc biệt chú ý vấn đề tiền nong.
"Mặc thử cái này đi." Ngô Thế Huân dúi vào tay Nghệ Hưng một chiếc áo len cổ lọ màu xám, thuận tiện đẩy anh vào phòng thay đồ.
Trương Nghệ Hưng ở trong ngốc người hơn mười phút mới đi ra. Chiếc áo len này quả thực rất tôn lên dáng người săn chắc của anh a. Màu sắc cũng dễ dàng phối đồ hợp với màu da anh đi.
Trong một khoảng thời gian không ngắn không dài, Ngô Thế Huân ngắm Trương Nghệ Hưng đến mức hai mắt muốn móc ra dán lên người anh. Trương Nghệ Hưng khẽ ho một tiếng đánh tỉnh cậu khỏi giấc mộng.
"Thế nào ?" Anh nhăn nhở cười, nhìn bản thân trong gương bỗng có chút tự đắc. Haha, hôm nay lão tử quả thực rất đẹp trai nha.
Ngô Thế Huân bước đến cạnh anh, cậu chỉ còn chút nữa là cao bằng anh rồi. Nhưng vì thế nào mà lại khiến người khác nhìn qua liền có cảm giác họ là một đôi a ?
Trương Nghệ Hưng nhận thấy Ngô Thế Huân đối với mình ánh mắt có phần lạ lẫm. Như thể... mình là tiểu tình nhân vậy ?
"Mua cái này nhé ?" Ngô Thế Huân quay qua giúp Nghệ Hưng chỉnh lại vai áo. Anh chưa kịp trả lời thì khu trung tâm phát thông báo.
"Xin kính chào quý khách. Khu trung tâm thương mại mua sắm của Ngô gia chúc quý khách có một ngày Lễ Tình Nhân thật vui vẻ bên người mình yêu."
"Hôm nay là Valentine sao ?" Mỗi ngày đều cắm đầu vào học Trương Nghệ Hưng trở thành con người mù tịt giờ giấc, ngày tháng.
Ngô Thế Huân "Ừ" một tiếng rồi gọi nhân viên ra thanh toán.
"Cậu Ngô, cậu vốn không cần phải trả tiền cho mọi mặt hàng a." Chị nhân viên tươi cười rạng rỡ còn giúp Trương Nghệ Hưng gấp áo bỏ vào túi.
"Cứ tính vào thẻ của tôi đi." Trương Nghệ Hưng vừa mới rút thẻ ra đưa cho chị nhân viên thì bị Ngô Thế Huân ngăn lại. Cậu từ trong ví lấy ra tiền mặt đặt lên mặt bàn. Nhân viên không còn cách nào đành nhận lấy tiền rồi cúi chào hai người.
Đến tầm 8 giờ tối cả hai đều thấy đói bụng nên gọi taxi đến thẳng nhà hàng đồ nướng. Quản lý nhà hàng liền nhận ra Ngô Thế Huân từ xa kêu phục vụ mau mau chuẩn bị bàn đón tiếp khách lớn.
"Vì cái gì mà cậu đi đâu cũng đều được đối đãi tốt như vậy ?" Ngồi xuống chưa đầy năm phút đồ ăn đã được bày đầy đủ trên bàn. Như này rõ ràng là cho người chuẩn bị từ trước khi họ vào đến nơi mà.
"Bố tôi có quan hệ thân thiết với chủ nhà hàng. Phiếu giảm giá đưa anh hôm nọ chỉ là cái vớ vẩn. Tôi ăn ở đây chẳng phải giả tiền." Ngô Thế Huân nhún vai coi chuyện này chỉ là một trong những thứ cỏn con.
Trương Nghệ Hưng chẳng nói gì thêm nữa, trực tiếp đem thịt lên nướng. Anh chóp chép miệng liên tục, không khách khí mà đánh chén một bữa no nê. Lúc về còn đôi co mãi Ngô Thế Huân mới chịu đồng ý cho anh trả tiền.
"Thế Huân, tôi hỏi cậu cái này nhé." Hai người tản bộ gần đến nhà thì Trương Nghệ Hưng dừng bước lên tiếng hỏi.
"Chuyện gì ?"
"Nghe nói cậu thích ai khoá trên à ?" Trương Nghệ Hưng suy nghĩ cũng đã kĩ rồi mới đem chuyện này ra hỏi.
Ngô Thế Huân đảo mắt suy nghĩ một hồi, chẳng nói chẳng rằng đem môi mình áp chế lên môi người nọ. Trương Nghệ Hưng luống cuống đẩy cậu ra quệt loạn một hồi.
"Làm cái gì vậy ?" Anh ngó xung quanh xem có ai gần đây không, lớn tiếng hỏi.
"Anh hỏi tôi thích ai còn gì." Ngô Thế Huân mặt dày tiến thêm một bước ghé sát cắn môi Trương Nghệ Hưng trêu đùa.
"Cậu ... thích tôi ? Tại sao vậy ? Tiểu... Tiểu Vy lớp 1/3 học cực giỏi, còn có Tiểu Lạc lớp 3/3 cực kì xinh xắn a." Trương Nghệ Hưng ngừng lại, đại não 'ping' một tiếng mới giật nảy mình thẳng hướng Ngô Thế Huân mà chỉ. "Cậu... Cậu thích nam nhân ?"
"Không hẳn vậy. Đối với con gái vẫn là có hứng thú nhưng với nam nhân chỉ có mình anh."
Cái này là kiểu gì ? Trả lời kiểu gì vậy hả ? Không thể rõ ràng hơn được sao ? A a a a !
Nhận thấy Trương Nghệ Hưng một bên rối bời đầu óc, không nói năng rõ ràng Ngô Thế Huân định đến gần kéo anh vào lòng thì Nghệ Hưng liền sống chết né tránh. Anh bỏ mặc cậu ở ngoài mà chạy vào nhà.
Tôi cái gì cũng không biết.
Tôi cái gì cũng không nghe thấy.
Tôi cái mẹ gì cũng không hiểu.
____________
Tôi là không có người yêu haha :> nên ngồi nhà tính gõ nhảm vài dòng ai ngờ hơn 1500 từ rồi haha :>
Bây giờ là 00:04 sáng ngày 14/2/2017.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com