Chương 5
Arm sau khi chào tạm biệt mọi người bế Jay ra xe cùng cậu trở về nhà, đặt bé vào ghế riêng cho bé Arm chậm rãi cùng bé con tận hưởng giây phút yên bình. Jay rất dính người, khi cậu đi làm về bé cứ quấn lấy cậu không chịu buông mặc dù người gần gũi với bé nhất là cô bảo mẫu, sáng sớm đi làm cũng phải trốn bé mà đi vì bé thức dậy không thấy ba y như rằng sẽ quấy khóc. Khi nào ở gần cậu Jay đều rất ngoan ngoãn, không quậy quá, không nhõng nhẽo, khi cậu làm việc bé con sẽ ngồi im lặng bên cạnh chơi đồ chơi của riêng bé, cái miệng bé xinh thi thoảng sẽ gọi ba ba làm bao mệt nhọc của cậu theo đó mà biến mất. Không hiểu sao khi giao cho bảo mẫu bé lại không ngoan như thế làm cho cậu có chút nghi ngờ. Thêm nữa là bé chỉ chịu gọi ba ba chứ nhất quyết không chịu học nói thêm gì dù cho cậu có dụ dỗ như thế nào đi nữa.
Hôm sau bảo mẫu nói với cậu phải về quê lo đám cưới cho con trai bà ta phải mất một tuần mới có thể trở lại làm việc. Arm bắt đầu thấy phiền lòng, công việc cậu làm không biết đến bao giờ mới hết không biết lấy đâu ra thời gian đâu mà chăm sóc Jay. Arm định gửi Jay về cho mẹ trông hộ chiều đi làm về cậu sẽ ghé qua đón bé. Nhưng sáng nay chắc không kịp rồi cậu có một cuộc họp rất quan trọng vào sáng sớm, thôi thì bế Jay theo nhờ thư ký trông giúp. Khi đến công ty cậu bế Jay đi vào trước sự ngỡ ngàng, tò mò của mọi người nhưng cậu không quan tâm, cậu bế bé con đến thang máy đi thẳng đến phòng cậu. Arm đặt Jay xuống sofa, thả vài món đồ chơi và bảo Jay ngồi im để anh sắp xếp tài liệu họp. Khi đã đầy đủ tài liệu quan trọng anh gọi thư ký vào.
Arm: "Pol, cậu chăm Jay một lát cho tôi họp nhé"
Pol: "giám đốc đây là?"
Arm: "à, đây là con trai tôi hơn một tuổi rồi, trước nay tôi không công khai bởi tôi muốn thằng bé sống trong sự an toàn"
Pol gương mặt hụt hẫng: "vậy phu nhân đâu sao không trông mà để ngài phải mang đứa bé đi làm"
Arm mỉm cười: "tôi không có vợ"
Pol: "tôi biết rồi, ngài cứ đi họp đi ạ"
Arm đi ra ngoài Jay nhìn theo mếu máo như sắp khóc. Pol mang tâm trạng vui vẻ tiến đến dỗ dành Jay.
Pol: "Jay ngoan nhé, ba ba của con phải làm việc, rất nhanh ba ba sẽ trở lại cùng con. Bây giờ chơi với chú Pol nhé"
Jay như nghe hiểu được lời Pol nói, bé lập tức nín khóc yên lặng ngồi trong lòng của Pol, bé cảm nhận được người này sẽ không hại đến bé.
Pol: "để chú bế Jay sang phòng chú xem cá koi nhé".
Pol mang tâm trạng vui vẻ chăm Jay hết mình bởi thằng bé rất giống ba của nó, nó như là phiên bản thu nhỏ của Arm. Khi biết Arm có con nhưng không có vợ làm lòng anh vui sướng biết bao, anh đã thầm thích Arm từ lúc cậu bước vào đây làm và anh được làm thư ký cho cậu. Không phải Pol thích Arm bởi gia thế của cậu, cái làm Pol yêu thích chính là vẻ đẹp ẩn nhẫn sau lớp kính cận kia và giọng nói nhẹ nhàng của cậu. Nhưng cái làm Pol phải chùng bước không dám vượt quá giới hạn đó chính là thân phận của Arm, cậu là thiếu gia cao quý của gia tộc Avanitherwik anh làm sao mà xứng chứ.
Thật ra Pol là chủ của một trang trại cá koi rất lớn, gia đình anh bắt anh phải tự mình trải nghiệm cuộc sống bên ngoài nên anh chọn đại một công ty mà làm và sau đó là gặp gỡ Arm. Tuy được xem là đại gia có tiếng ở Bangkok nhưng Pol vẫn thấy mình còn quá xa vời mới chạm đến Arm một người được xem là tín ngưỡng của cuộc đời anh. Anh luôn âm thầm chăm sóc cho cậu mà không mong mỏi cậu sẽ đáp lại, nhiều lần anh muốn quan tâm Arm nhiều hơn thế nữa nhưng rồi anh lại sợ nếu Arm phát hiện có phải cậu sẽ chán ghét anh, không cho anh đến gần cậu ấy như trước, điều đó làm anh hoảng sợ mỗi khi nghĩ đến, anh đành phải chấp nhận đơn phương Arm như vậy đến tận bây giờ.
Pol: "Jay có thích cá của chú không"
Đứa trẻ không biết nói chỉ biết quay đầu sang Pol gật đầu.
Pol: "Jay ngoan quá, Jay có thể gọi chú không"
Pol thấy đứa bé mấp máy muốn nói nhưng có lẽ khó quá không thể nói ngay lập tức được.
Pol: "khó quá, hay là gọi Pol nhé"
Jay chậm rãi học theo khẩu hình của Pol muốn nói mà chẳng có cách.
Pol: "nhìn kỹ nhé"Pol""
Jay: "p...p...Pol.
Pol: "Jay giỏi quá, gọi tên chú được rồi"
Pol vui sướng trong lòng như là đang dạy con trai mình tập nói vậy, "Jay cho phép chú tham lam làm ba Jay một chút nhé, chú rất muốn làm người ba thứ hai của Jay". Nghĩ thế thôi chứ Pol nào có can đảm nói ra.
Pol: "Jay gọi Pol một lần nữa nhé"
Jay thích thú nhìn Pol: "P...Pol" làm cho Pol cười không ngớt.
Đứa bé tuy còn nhỏ thế thôi nhưng nó cảm nhận được người trước mặt đối xử với nó bằng cả tấm lòng, người chú này mang đến cho nó cảm giác an toàn như ba Arm vậy.
Dự án lớn kia vừa được hoàn thành cũng là lúc Arm ngã bệnh, tuy có Pol ở công ty chăm sóc bữa ăn đầy đủ cho anh nhưng về nhà anh lập tức lao đầu vào công việc mà không màng đến bữa tối. Pol không nỡ để Arm một mình chống chọi nên đã ngỏ lời đưa hai bố con họ về nhà, cậu đã từ chối vì sợ phiền đến anh nhưng rồi cũng phải thỏa thuận để anh đến nhà mình để phụ cậu trông Jay.
Trên đường trở về Pol ngừng lại mua cháo cho cậu và đứa bé, sẵn tiện anh đi đến gần đó mua thuốc hạ sốt cho cậu. Về đến nhà Arm bảo Pol cứ tự nhiên rồi vào phòng mình ngủ thiếp đi. Pol bế Jay vào bếp đặt thức ăn cho cả ba xuống bàn, khi vừa bước vào đây anh cảm nhận được cậu bé trong tay mình bắt đầu sợ hãi, đôi bàn tay nhỏ nhắn túm chặt cổ áo anh làm anh dấy lên nghi ngờ về căn nhà này. Anh nhanh chóng bế bé khỏi gian bếp đó, đặt cậu xuống đống đồ chơi trong phòng khách dặn dò cậu bé ngồi im một lát để anh xem tình hình của Arm. Pol trở lại vào bếp lấy ít sữa ra đun đến độ ấm vừa phải sau đó cho lại vào ly, cầm miếng dán hạ sốt đến phòng Arm. Anh gõ cửa nhưng không có hồi đáp nên đành mở cửa đi thẳng vào trong, trên giường là một cục bông tròn lấy chăn trùm kín người, anh lay cậu dậy nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì. Anh đành với tay đến gỡ bỏ lớp chăn khỏi mặt để cậu dễ hít thở, anh đỡ cậu ngồi dựa vào vai mình.
Pol: "giám đốc, cậu dùng một ít sữa rồi ngủ tiếp nhé"
Arm lúc này mặt mũi đã đỏ bừng nửa tỉnh nửa mê: "umm"
Pol vừa đút sữa cho cậu vừa cảm thán "sao em có thể đáng yêu như thế này", lúc này cậu chả khác nào con mèo nhỏ yếu ớt mặc người nhào nặn. Cho cậu uống hết ly sữa ấm anh đỡ cậu nằm trở lại trên giường, lấy miếng dán hạ sốt dán lên cho cậu sau đó ra ngoài chăm Jay. Khi bước ra anh vô tình nhìn thấy hình ảnh cậu treo trên tường, trong ảnh cậu đang ôm một đứa bé vừa chào đời không lâu, bên góc trái có ghi "chào thiên thần nhỏ đến với ba" và cuối cùng là ngày tháng, chắc đó là ngày Jay chào đời vậy thằng bé sắp được hai tuổi rồi. Một đứa trẻ hai tuổi sao lại biết sợ hãi như thế chứ, làm anh tò mò không thôi.
Anh lấy cháo ra cho Jay ăn, đứa nhỏ này quá mức ngoan rồi, anh đút đến đâu ăn hết đến đó y như ba của nó vậy, làm anh bất giác sinh ra cảm giác muốn cưng chiều đứa trẻ này như con ruột của mình. Anh lấy cháo ra hâm nóng lại cho cậu, xong xuôi anh đặt cháo, nước ấm, thuốc vào một chiếc khay bưng vào cho cậu. Anh đặt chúng lên bàn, đi ngược ra phòng khách lấy một ít đồ chơi và bế Jay vào phòng cậu, anh cảm thấy để Jay một mình ở đó quá lâu sẽ không an toàn.
Pol đặt Jay lên giường, đứa bé rất tự giác lại gần ba nó nằm xuống, cậu bé học theo Pol để tay lên trán Arm thăm dò. Arm lúc này đã đỡ hơn đôi chút, anh cảm nhận được hành động của Pol và Jay khiến anh phải mỉm cười đầy hạnh phúc. Anh đỡ cậu ngồi dậy, kê thêm chiếc gối sau lưng cậu bắt đầu đút cháo cho cậu. Anh không khỏi bật cười khi nhìn cách Arm ăn từng muỗng cháo anh đút tới, cậu ngoan ngoãn đón lấy tất cả chẳng khác nào Jay lúc nãy. Ăn xong anh cho cậu uống thuốc sau đó để cậu nghỉ ngơi, trước khi đi ra ngoài anh hỏi cậu.
Pol: "thưa giám đốc, cậu chủ nhỏ sẽ ngủ ở đâu"
Arm: "nó ngủ ở căn phòng bên phải phòng tôi, bình thường tôi để nó ở đó và thường xuyên qua trông nôm nhưng hôm nay cứ để ở đây cho tôi là được rồi. Hôm nay thật sự cảm ơn anh, anh về nghỉ ngơi trước đi"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Arm, anh không đành lòng để cậu một mình vào lúc này.
Pol: "giám đốc hay là để tôi ở lại đây chăm cho cậ...Jay một đêm, dù gì ở nhà tôi cũng không có ai"
Arm: "nhưng như vậy thì làm phiền anh lắm, cha con tôi đã làm phiền anh nhiều rồi"
Pol: "thật sự không có gì mà, ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, Jay hình như có vẻ rất thích tôi"
Arm: "vậy làm phiền anh đêm nay vậy, à mà sau này ở nhà anh không cần lúc nào cũng gọi tôi là giám đốc đâu, nghe nhàm chán quá"
Pol vui vẻ đắp chăn cẩn thận cho Arm sau đó ôm Jay định trở về phòng của nó.
Pol: " vâng tôi biết rồi, cậu nghỉ ngơi đi ạ"
Arm: "khoan hãy ra ngoài tôi muốn hỏi anh cái này"
Pol: "cậu có gì dặn dò ạ"-Pol xoay người lại.
Arm: "cậu có nhà riêng không?"
Pol tất nhiên là có rồi, không phải là căn nhà bình thường mà là cả cái biệt thự ở trung tâm thành phố, nhưng phải giấu thôi.
Pol: "tôi đang thuê nhà ở gần công ty, tôi đi làm mới mấy năm lấy tiền đâu ra mà mua nhà chứ"
Arm: "vậy anh nghĩ như thế nào khi dọn đến đây ở cùng với tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com