Chương 18. Ngỡ Ngàng
* Chương này có sử dụng hình ảnh minh họa vị trí; không biểu diễn hình dạng, kích thước của sự vật. Xem lại kết nối mạng nếu không xem được hình ảnh.
Khu để vật dụng không khóa, có lẽ vốn dĩ nó đã được để không như vậy.
Sau khi bước vào, bên trong tối đen, rất khó khăn để nhìn rõ mọi thứ.
Cũng may hắn đã chuẩn bị đèn pin từ trước. Giờ tầm nhìn đã khá rõ ràng, Chu Chí Hâm nhẹ giọng gọi Tả Hàng.
- Tả Hàng, em có ở đây không?
"Tch, chỗ này quá bừa bộn, khó chịu thật, mau chóng tìm em ấy rồi rời khỏi thôi". Chu Chí Hâm đi lên chiếc cầu thang nối giữa tầng một và hai, mỗi bước chân của hắn đều phát ra tiếng lạch cạch khó nghe.
Vừa đi được nửa đường, hắn cảm nhận dường như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Suy tính một hồi, hắn vẫn tiếp tục bước tiếp, vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.
Khu nhà này thật sự quá tồi tàn, đồ đạc đều bám đầy bụi bẩn, cầu thang đã rỉ sét không còn chắc chắn nữa, trên tường vẫn còn treo mấy bức tranh chân dung kì lạ bị đục mất phần mặt.
Một, hai, ba,...đếm từ cầu thang và khắp hành lang, hắn đã đếm được bốn bức tranh chân dung bị đục phần mặt, hai cái đã không thể thấy rõ gì nữa, và một cái hình như đã bị tháo xuống.
Hắn đã thấy dấu vết của nó trên bức tường.
Trên tầng hai có vẻ như không giống để đồ lắm.
Trước hết hắn muốn đi tìm xem Tả Hàng ở đâu, vừa định quay đầu, bỗng chợt hắn nhìn thấy thứ gì đó vừa lướt qua trước mặt mình.
"Khoan đã, kia là...". Chu Chí Hâm tiến lại để xác nhận.
Tuy nhiên, hắn không thể tìm ra manh mối nào cả.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Bịch.
Một vài âm thanh phát ra ở căn phòng đối diện hắn, Chu Chí Hâm chắc nghĩ trong lòng là đứa em Tả Hàng đang ở trong. Khi hắn định đi tới thì lại nghe thêm một âm thanh rè rè khó chịu, hình như là một băng cassette đã khá cũ kĩ.
- Rè...rè...xin chào,...rất vui khi gặp lại cô...
- Dương...Tịnh...ha ha...ha ha
Một giọng nói chói tai để dễ dàng nghe, nó là một thứ hỗn tạp khó xác định khi trộn lẫn giữa giọng một đứa bé gái còn non tơ với thứ âm giọng của đàn ông trưởng thành.
Một âm thanh rợn người đến khó chịu.
Bất vậy, dường như Chu Chí Hâm không thể đoái hoài tới thứ hợp thanh chết tiệt ấy. Bởi cái tên mà hắn nghe thấy "Dương Tịnh", phải khiến hắn ngỡ ngàng...
Dương Tịnh?
Hắn đâu có thể quên được cái tên này. Một cái tên đẹp đẽ tới nhường nào.
Trong khi còn bất ngờ với cái tên của người dì mà hắn luôn yêu quý kính trọng nhất được phát ra, đột nhiên lại xuất hiện thêm một âm thanh khàn khàn, trầm lặng của người thiếu niên.
- Lại hỏng rồi. Một âm thanh không to không nhỏ, nhẹ nhàng nói từng chữ, đó là thứ thanh mà hắn đã nghe quá nhiều, thứ mà hắn cũng phải mê muội.
Chu Chí Hâm đẩy cửa ra.
- Tả Hàng!?
- Là anh sao? Anh làm tôi giật mình đấy. Tả Hàng đang squat trên mặt đất, một tay vẫn còn đang giữ chiếc băng cassette trên không trung...
Định ném xuống đất lần nữa.
- Em có bị làm sao không? Tại sao lại đi ra ngoài? Không phải lên tầng hai sao? Bọn họ có phát hiện không? Có bị--
- Anh nói nhiều quá, tôi không sao. Tả Hàng phải đau đầu với vô vàn câu hỏi của hắn, anh cảm tưởng sẽ bị dìm chết bởi câu hỏi kia hơn là chết bởi đám đông.
Anh lấy một tay che lấy miệng của hắn không cho nói nữa.
Thứ xúc giác mềm mại từ bàn tay Tả Hàng truyền tới, thoang thoảng một mùi hương hoa bưởi nhàn nhạt, khá dễ chịu.
Hắn thấy mình có thể Tả Hàng để vậy cũng được, rất mãn nguyện.
- Những người còn lại đâu. Tả Hàng quay lại nhìn, ném chiếc băng cassette lên người hắn.
Chiếc băng cassette cũng được hắn bắt lấy nhẹ nhàng, lắc lắc cái băng trên tay, hắn nói:
- Không biết
- Gì cơ? Tả Hàng khẽ nhăn mày khó tin trước lời mình vừa nghe.
- Không biết nữa
...
- Vậy sao anh ở đây?
- Tôi đến để tìm em, không phải sao?
- Tch, không phải, ý của tôi là tại sao anh tới được đây trong khi cả đám đông trước cổng
Nói tới đây, dường như đã nhận ra gì đó, anh hỏi lại.
- Anh trèo tường qua đây?. Một câu hỏi khiến Tả Hàng phải khó tin khi chính mình lại đi nói một câu vô lí như thế, bởi lẽ cái tường kia cao hơn ba mét.
Phải, đó là bức tường cao hơn ba mét, lí nào lại có người trèo qua được, vô khả năng.
Tả Hàng thầm nghĩ.
- Ừ, tôi trèo qua đó
...
...
Gì?
Có người trèo qua được à?
Tả Hàng không tin vào những gì mình nghe thấy, anh đi lại gần, ngó nghiệg xung quanh người Chu Chí Hâm để tìm xem có dụng cụ hỗ trợ bật nhảy hay không.
Không có.
Chỗ này cũng không có.
Và cả đây.
Tả Hàng suy tư một hồi rồi quyết định lật bàn tay Chu Chí Hâm ra, nếu như theo ý nghĩ của anh thì chắc hẳn khi trèo qua tay của hắn sẽ cố gắng bám lấy bức tường.
Như vậy, bây giờ tay phải có vết xước.
Tả Hàng nhìn đi nhìn lại. Nhìn xong lại nhìn về Chu Chí Hâm, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ khó lòng muốn tin.
Cả một màn ngốc nghếch của Tả Hàng vừa rồi đều thu gọn vào mắt hắn, hắn cứ để cho anh làm theo ý mình để tiện thể nhìn ngắm thêm một mặt ngố ngố tới đáng yêu đó.
Cuối cùng hắn không nhịn nổi mà phải phì cười. Nhưng rất nhanh chóng đã thu liệm lại.
- Tôi trèo qua tường rất dễ dàng. Trong giọng nói của hắn còn pha chút điệu cười hí hởn.
- Thật đấy. Chu Chí Hâm đưa tay lên xoa đầu Tả Hàng, luồn tay vào kẽ tay gỡ ra một vài sợi chỉ trên tay, trước khi rút tay ra vẫn còn luyến tiếc mà xoa thêm vài lần nữa.
Ps:
- Đen: Tầng 1 và các sự vật khác
- Đỏ: Tầng 2
- Xanh lá: Chu Chí Hâm
- Xanh dương: Tạ Ngọc Thanh và mọi người
- Tím: Xe ô tô đồ chơi
• Đằng trước nhà:
• Đằng sau nhà:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com