Chương 16: Kim Thái Hanh
Giờ phút này Điền Chính Quốc gần như mất đi khả năng chống cự, cậu có thể cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề nhưng bởi vì đầu đau nhức mà bất lực.
Lúc này, hình xăm bàn long ở cổ của Điền Chính Quốc phát ra kim quang nhàn nhạt, đau đớn trong đầu trong nháy mắt biến mất, thời gian trôi qua hình như cũng trở nên chậm chạp, động tác của anh thi xuất hiện trong mắt Điền Chính Quốc giống như động tác quay chậm vậy.
Cậu lần nữa giơ tay lên, anh thi bắt đầu bổ nhào, lưỡi kiếm từ trên trán nó xuyên qua, nó đạp đạp hai chân, sau đó không còn động tĩnh.
Ngay khi đau đớn trong đầu biến mất, Điền Chính Quốc cảm nhận được trên cổ truyền đến cảm giác nóng rực, hình như, là cái không gian kia cứu cậu.
Cậu đưa tay sờ soạng hình xăm một chút, đầu ngón tay có chút máu, hóa ra vừa rồi khi nghênh chiến anh thi, mặt và cổ của cậu bị thủy tinh làm bị thương, máu theo cổ chảy tới chỗ hình xăm.
Điền Chính Quốc nhớ tới cảnh ngộ ở công viên, như vậy, cái không gian thần bí này là dùng máu của cậu để duy trì sao?
Nghi vấn này không ở trong đầu cậu quá lâu, khi cậu từ trong óc anh thi rút kiếm ra lực chú ý đã bị tinh thể ngũ thải ban lan (Năm màu) hấp dẫn.
Này là tinh thể có dạng hình thoi, có khá nhiều mặt cắt giống kim cương, hiện tại một viên này lấp lánh màu sắc khác nhau, ở góc độ khác nhau nhìn ra màu sắc khác nhau, như một viên bảo thạch được chạm trổ tinh mỹ.
Không nghĩ tới, tang thi hiện tại có thể kết tinh hạch. Cậu nghĩ rằng tang thi có tinh hạch ít nhất phải nửa năm sau mới xuất hiện.
Có lẽ là bởi vì kiếp trước cậu không đủ năng lực tới tận nửa năm sau mới phát hiện tang thi có tinh hạch, mà khi hiểu được tác dụng của tinh hạch đã là chuyện của một năm sau mạt thế.
Đợi khi đại đa số người thường và dị năng giả bình thường biết rõ tác dụng của nó, muốn trắng trợn thu gom, tinh hạch đã sớm biến thành tài nguyên trong tay của các thế lực lớn và dị năng giả có thực lực mạnh mẽ.
Những dị năng giả bình thường như bọn họ, chỉ có thể ngẫu nhiên lấy chút cơm thừa canh cặn, người thường thì càng không thể nào có được.
Thì ra, tinh hạch của tang thi hệ tinh thần là thải sắc (Nhiều màu) a!
Cậu trước giờ chưa gặp qua, tang thi tinh thần hệ so với dị năng giả hệ tinh thần càng hiếm hơn, chúng nó thăng cấp nhanh hơn các tang thi bình thường, dần dần sau đó rất khó tiêu diệt, người đụng phải loại tang thi này không nhiều lắm mà cũng không nhất định còn sống để trở về.
Điền Chính Quốc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cậu cảm thấy mới lạ đồng thời cũng có chút vui mừng.
Vui mừng vì trên người cậu có không gian thần bí, thời điểm nguy cấp đã cứu cậu, nếu không hôm nay chỉ sợ sẽ phải chôn thây nơi này.
Cũng may mắn chính là thời điểm cậu gặp anh thi thì nó chưa trưởng thành, hữu kinh vô hiểm mà tiêu diệt nó, nếu không, thời gian càng dài, anh thi này nhất định sẽ trở thành uy hiếp của nhân loại.
Cậu đá anh thi kia một phát, đem nó quăng ở góc tường, trả thù một cách rất ấu trĩ.
Lại nhìn xem phần dược phẩm rơi đầy đất có chút tiếc hận mà lắc đầu, toàn là thuốc kháng sinh a, cứ như vậy bị ô nhiễm.
Cậu tìm tìm lấy ra vài hộp còn nguyên vẹn không bị hỏng, bỏ vào ba lô phía sau, một hồi đưa cho nam nhân bị thương ở dưới lầu.
Cậu quyết định đi kho hàng lầu ba một chuyến, nơi đó mới là mục tiêu chính.
Vốn lầu hai chỉ là thuận tay, không ngờ thiếu chút nữa là toi mạng. Từ giọng nói của Kim Thái Hanh kia cho thấy lầu ba còn có những người khác nữa, hơn nữa số lượng còn không ít.
Có người thì ít ra lầu ba không có quái vật cấp bậc như anh thi kia. Nếu chỉ là tang thi sơ cấp bình thường, Điền Chính Quốc không để vào mắt.
Đi tới lầu ba tiện tay chém vài con tang thi, Điền Chính Quốc suôn sẻ tìm thấy kho hàng và kho máu.
Có thể bởi vì một đầu khác của hành lang có người, tang thi đều bị hấp dẫn đi bên kia.
Trên mặt đất có một vài xác tang thi, Điền Chính Quốc suy đoán đó có lẽ là bút tích của Kim Thái Hanh.
Không có quái vật cấp bậc như anh thi ở đây, Điền Chính Quốc lấy thứ này cầm thứ kia tương đối thuận lợi.
Cậu không cần tốn nhiều sức mà quét sạch kho máu và kho hàng. Thừa dịp đám tang thi kia đang tụ tập ở một đầu, cậu thuận tiện lấy thêm vài thiết bị của bệnh viện.
Những thiết bị này cậu cũng không biết dùng, cho nên chỉ lấy mấy thứ ‘thoạt nhìn rất hữu dụng’, hoặc là ‘thoạt nhìn rất mới’, coi như là có còn hơn không.
Mục tiêu thuận lợi hoàn thành, nhìn bên kia bị tang thi bu kín, Điền Chính Quốc do dự có đi cứu bọn họ không?
Thời điểm Kim Thái Hanh nói chút tình huống cho cậu đã có chút sâu xa, có thăm dò cũng có nhắc nhở.
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ lại xoay người đi xuống lầu một.
Kim Thái Hanh đang suy nghĩ cách để cầm máu cho mình, toàn bộ quá trình Phác Trí Mẫn đều không giúp được chỉ đành một bên nhàm chán đùa ngón tay, thường nhìn xem cái thiếu niên mặt than kia có trở về hay không.
Loại buồn chán này đại khái kéo dài bốn mươi phút, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng đập cửa.
Điền Chính Quốc có chút kinh ngạc nhìn thoát qua đồng hồ trên cổ tay, bốn mươi ba phút.
Sớm hơn so với hắn dự đoán rất nhiều, cậu ta không đi cứu những người đó sao?
Vẻ mặt Kim Thái Hanh trở nên có chút nghiền ngẫm. Nghe tiếng đập cửa, Phác Trí Mẫn đứng lên, khẩn trương trừng mắt nhìn cửa, lại nhìn Kim Thái Hanh, trên mặt thì viết ‘tang thi đến gõ cửa, lão đại chúng ta làm sao bây giờ’.
Kim Thái Hanh lại một lần nữa nhìn vào vẻ mặt ngu ngốc của Phác Trí Mẫn bất đắc dĩ nói: “Mở cửa, là người vừa rồi. Cậu thấy qua quái vật nào mà tay chân nhẹ nhàng đi gõ cửa không?”
“A.” Phác Trí Mẫn bừng tỉnh ngộ ra nhanh chân mở cửa.
Điền Chính Quốc lắc mình vào văn phòng, trên mặt có dính chút máu.
Kim Thái Hanh nhìn bộ dáng của Điền Chính Quốc có chút sửng sốt: “Cậu bị thương?”
Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn vết thương trên chân hắn, nói: “Ừ, thủy tinh vỡ dính trúng làm bị thương.”
Nói xong cậu ngồi xổm trước mặt Kim Thái Hanh đè lại chân phải bị thương của hắn.
Cậu từ trong ba lô sau lưng lấy ra cồn và băng gạc, nhẹ mở tấm vải được quấn sơ sài mà Kim Thái Hanh tự băng bó cho bản thân, bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Kiếp trước gặp qua nhiều vết thương nhỏ của cậu, của đồng đội hay ngẫu nhiên cứu giúp người sống sót.
Cậu xử lý tương đối thuần thục. Miệng vết thương bị thủy tinh cắt có chút sâu, Kim Thái Hanh vì để dễ dàng di chuyển đã mạnh mẽ rút miếng thủy tinh ra dẫn đến vết thương chảy nhiều máu, điều may mắn duy nhất chính là không bị thương đến gân cốt.
Điền Chính Quốc lúc này ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh một cái, sắc mặt của Kim Thái Hanh có hơi trắng, môi lại khô, hắn trông thấy Điền Chính Quốc nhìn hắn, liền cười khẽ.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: ”Đau thì kêu lên, cảm thấy chóng mặt cứ việc nói, không cần cười một cách miễn cưỡng như thế.”
Hắn chảy khá nhiều máu, đầu ngón tay hơi run run cho thấy hắn vẫn luôn kiềm chế, nhưng lại giả bộ như không có việc gì.
Nụ cười của Kim Thái Hanh trở nên xấu hổ: ”Thật ra khá tốt không đau như vậy, có chút choáng là thật.”
Vốn Phác Trí Mẫn đang sửng sốt vì Điền Chính Quốc đột nhiên nói nhiều, đang nghe thì thấy Kim Thái Hanh nói hơi chóng mặt liền khẩn trương: ”Thiên Thiên, cậu làm sao vậy? Không phải là vết thương do thủy tinh không sâu sao? Trước đó chúng ta......” Thanh âm từ từ nhỏ dần.
Nguyên nhân là Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của Kim Thái Hanh mang theo cảnh cáo, ý bảo hắn không được nói lung tung. Ánh mắt của Điền Chính Quốc mang theo trách móc, vết thương sâu như vậy mà cậu nói là không sâu?
Dưới cái nhìn chằm chằm của hai người, Phác Trí Mẫn khóc không ra nước mắt.
Sau đó lực chú ý của Điền Chính Quốc trở lại trên miệng vết thương, cậu lưu loát tiêu độc xong thì băng bó lại.
Kế đó mới đứng lên, từ trong ba lô lấy ra mấy hộp kháng sinh đưa cho Kim Thái Hanh nói:”Thuốc kháng sinh, phòng ngừa bị lây nhiễm. Vết thương sâu như vậy vốn nên may lại nhưng tôi không tìm được công cụ chỉ có thể làm tạm trước như vậy.”
Điền Chính Quốc cười cười nhận lấy thuốc, tò mò hỏi: “Cậu là học sinh ngành y sao?”
Có điều nhìn tuổi tác của cậu ta, khẳng định không thể là bác sĩ được.
Điền Chính Quốc lắc đầu, im lặng không lên tiếng.
Tuy rằng mới nhận biết không bao lâu, nhưng Kim Thái Hanh cảm thấy hiện tại mình có chút hiểu người này, cậu không muốn nói về chuyện đó phỏng chừng người khác cũng sẽ hỏi không ra.
“Đúng rồi, chúng tôi còn chưa biết tên của cậu.” Kim Thái Hanh nói.
“Điền Chính Quốc. .”
Kim Thái Hanh cười một tiếng.
“Chuyện cậu cần làm trong bệnh viện làm xong chưa?” Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc gật đầu.
“Vậy, hiện tại cậu tính toán phải rời khỏi sao?” Kim Thái Hanh lại hỏi.
Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, hình như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó mới nói: “Người ở lầu ba, làm sao bây giờ?”
Kim Thái Hanh sửng sốt một chút sau đó hắn một lần nữa tinh tế đánh giá Điền Chính Quốc vài lần, hắn nghĩ cái người sợ làm hỏng khóa bệnh viện dẫn tạng thi vào khiến bản thân thiếu chút nữa rơi vào nguy hiểm, có lẽ sẽ liều lĩnh đi cứu người sống trên lầu.
Có điều đối với một người chỉ mới lần đầu gặp mặt lại đáp ứng giúp hắn tìm thuốc, tâm địa có thể cứng rắn đến đâu?
Thế nhưng, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn.
Điền Chính Quốc không có hiên ngang lẫm liệt đi cứu người, mà là ném quả bóng này cho hắn.
Như vậy hình như có chút xấu hổ! Kim Thái Hanh nhu nhu cằm của mình.
“Lo cho bọn họ làm cái gì, vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, bạch nhãn lang, nếu đi cứu bọn họ, sau lưng nhất định sẽ lại bị chọc một đao.” Hiện tại những người trên lầu gần như là chốt nổ của Phác Trí Mẫn, đụng trúng liền nổ.
Như vậy à!
Nhớ tới câu nói mơ hồ của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc ý vị thâm trường nhìn Kim Thái Hanh.
Ách, chút thủ đoạn vừa rồi của mình hình như bị người xem thấu, có chút xấu hổ a.
Đối với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh bắt đầu thu lại chút lòng xem thường của mình, hơi xấu hổ cười nói: ”Tôi thì cho là như vậy, cậu thì thế nào muốn đi cứu bọn họ sao?”
Lời này nói cho cùng là lời khách khí, ngụ ý chính là nếu cậu nghĩ rằng mình là một đóa bạch liên hoa, thì đi cứu bọn họ đi.
Điền Chính Quốc cười thầm, lần đầu tiên bị người ta xem là người tốt nhưng lại không cảm thấy vui tí nào.
Cậu từ nhỏ quái gở không thích nói chuyện, có chướng ngại xã giao, cậu không có bạn bè, tuy rằng cậu không phải là phần tử xấu gì nhưng dưới vẻ ngoài lạnh lùng lần đầu tiên bị người ta cho rằng là một người tốt cũng rất không dễ dàng a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com