Chương 2:
Chương 2:
Ryan bất động đứng tại chỗ, mặt vô biểu tình nhìn vật-thể-ghê-tởm-không-xác-định dưới chân, ghét bỏ dịch người, hồn phách lại bắt đầu chu du. Chưa được ăn đã bị truyền tống là thế nào a? Có muốn người khác sống không? Lúc về phải hảo hảo xử phạt! Cindy lạc đâu rồi? ..... Cơm~~~. Bên ngoài vẫn một bộ vân đạm khinh phong, cao nhân lãnh diễm.
Lúc này nếu nam tử cấp dưới nghe được trưởng quan của mình như thế nói, chắc chắn sẽ khóc không ra nước mắt. Trưởng quan, ngài như thế nào khiêm tốn chính mình cường hãn a! Ăn trễ một bữa sẽ không thể tử rớt a!
Vì thế một ngày nào đó, có người bị nhà mình thù-dai-trưởng-quan chỉnh đắc lệ bôn mà chạy, cũng không hiểu nổi vì sao chính mình như thế thảm.
Phùng Tiếu Hải ngơ ngác nhìn nam nhân gần trong gang tấc, thoang thoảng truyền đến hương thơm thanh mát dễ ngửi mà hắn tưởng không bao giờ có thể gặp được trong hoàn cảnh khắp nơi là chiến trường này. Lại nhớ đến nam nhân vừa mới cứu mạng hắn, khuôn mặt búp bê hơi phiếm hồng, thầm nghĩ làm gì để báo đáp ân nhân. Ân, chiếu lời tỷ tỷ nói, lấy thân báo đáp tốt lắm.
Hạ quyết tâm dường như, thiếu niên vươn móng vuốt nghĩ ôm đùi nam nhân, lại bị đội trưởng Ngọc Minh cản lại.
Thanh niên ánh mắt mang theo cảm kích nhưng ẩn ẩn đề phòng nhìn người không rõ lai lịch trước mắt. Lại nhìn quân hàm thiết kế hoàn toàn lạ lẫm nhưng trông rất cao cấp, chần chừ mở miệng, "Xin hỏi, ngài là..."
Ryan thần du bị đánh gãy, song đồng băng lam sắt bén quan sát từ trên xuống dưới hai người làm cả hai không tự chủ được đứng thẳng thân thể. Bạc thần khẽ nhếch, phun ra bốn chữ "Ta đi ngang qua."
"....." Hai trẻ tuổi nhân thân hình trong gió hỗn độn, người xung quanh ức chế khóe mắt trừu trừu, xoay người đi làm việc của mình, ai thu thập đi thu thập, ai chữa thương đi chữa thương đi. Không hiểu sao họ cảm thấy trước mắt này nhân sẽ không hại bọn họ đích., yên tâm bỏ mặt đáng thương tiểu đội trưởng.
Dương Phong khuôn mặt nhu hòa, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn nam nhân, hắn không có thay đổi a. Đem hai tay chùi mạnh lên quần áo, xác nhận chúng hoàn toàn sạch sẽ sau liền chủ động tiến đến gần.
Ryan nhìn thiếu niên anh tuấn nhẹ mỉm cười vươn tay đối hắn, một lần nữa dùng dò xét ánh mắt quét từ trên xuống, vừa nắm tay đáp lại rồi lặp tức buông ra. Ân, thực lực trong thời điểm này coi như không sai đi!
Dương Phong tiếc nuối xúc cảm ấm áp rời đi, nụ cười bất biến "Ngài có muốn đến căn cứ của chúng tôi tham quan sao?".
Phùng Tiếu Huy bị ngăn cản nãy giờ cũng phối hợp phụ họa "Đúng a, đúng a, đến xem xem, căn cứ chúng ta rất mạnh đại!"
Ngọc Minh đứng một bên trợn trắng mắt, hai tên chết tiệt này nghĩ căn cứ là công viên hay sao mà nói là đến tham quan a. Nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi.
Ryan thói quen tính đưa tay kéo mũ, lại nhớ đến đã đánh rơi chỗ nào. Nhíu mi buông lời từ chối rồi dứt khoát xoay người rời đi. Hắn sớm điểm tìm được nguồn độc mẹ đem tiêu hủy là có thể về với mỹ thực thân yêu, ân hừ vừa nhắc đến liền có điểm đói đâu.
Dương Phong làm sao có thể cho người rời đi, chạy theo nói "Đến căn cứ chúng ta mời ngài ăn cơm~" Dù bây giờ trên thế giới mặc dù có xuất hiện tang thi nhị cấp, nhưng là ly mạt thế bắt đầu có chút sớm, thực vật này nọ vẫn cón sung túc lắm đâu. Người ta chẳng phải nói con đường ngắn nhất gõ cửa trái tim là qua cái dạ dày sao.
Nam nhân bước chân hơi dừng lại, nhưng ngay lập tức tiếp tục đi, lại nghe đến thiếu niên nho nhỏ đạo "Còn có thịt gà yêu~". Ryan quay người nhìn hắn trong chốc lát, "Dẫn đường!". Dù sao cũng không ai có khả năng hại được hắn, bây giờ có người hầu hạ lúc cần thiết, dại gì không hưởng.
Dương Phong trên mặt vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, khả nội tâm là mừng như điên đích, nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước thầm nghĩ càng muốn gần hắn, muốn nam nhân thuộc về hắn, muốn bù lại hối tiếc kiếp trước. Ánh mắt nhìn nam nhân lại càng nóng bỏng.
Phùng Tiếu Hải và Ngọc Minh không biết hai người đạt thành hiệp nghị gì, nhưng biết nam nhân đổi ý cũng không quá nhiều suy xét, vui vẻ triệu tập mọi người khởi xe về căn cứ.
--------------------------------------
"Nữ đại hiệp, xin tha cho chúng tôi, chúng tôi thề không dám lặp lại chuyện này nữa đâu ô ô ô!" Bốn nam nhân thân hình cường tráng giờ phút này quỳ rạp trên mặt đất, trên người quần áo rách mướp, vết thương và vết máu loang lỗ, khuôn mặt cũng biến dạng nhìn không rõ bộ dáng lại nhập nhèm nước mắt nước mũi trông vô cùng xấu xí, đối nữ nhân mặc quân phục đen phía trước không ngừng dập đầu.
Cindy ghét bỏ dịch người [động tác y chang ca ca nàng] không nói một lời nhanh chóng đi mất, ân hừ dám đối bổn cô nương thực hiện cướp bóc, ta đang có việc gấp cần làm nên tạm thời tha mạng các ngươi! Ân, bây giờ phải nhanh chóng tìm được ca ca!
Sờ sờ trên đầu quân mũ, đây là của ca ca, truyền tống xảy ra trục trặc sao? Không có thiết bị trợ giúp định vị trên mũ, công việc của ca sẽ có hơi chút khó khăn đi.
......
Bất quá chỉ là một chút thôi, , ca ca của nàng không gì không làm được! Cho nên ca ca tương lai bạn lữ cũng phải mạnh đại đích. Nghĩ rồi trên mặt liền xuất hiện không rõ hàm xúc tươi cười. Có được ca ca mũ, nàng có thể nhanh chóng tìm thấy hắn đi.
Ở xa Ryan chợt cảm thấy hơi lạnh, không dấu vết sờ sờ trên cổ tay quang não, thầm nghĩ không biết có sinh vât quái dị nào nhớ thương hắn. Ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp thanh niên áo khoác đỏ lo lắng nhìn, liền mạc danh kỳ diệu. Chúng ta quen thân lắm sao?.... Khẽ lắc đầu, bất quá trong lòng cũng có chút ấm áp.
Sinh-vật-quái-dị Cindy lúc này lại xui xẻo gặp phải sắc lang và vài chỉ tang thi giải quyết hậu liền đánh bậy đánh bạ tìm đến một tòa căn cứ đồ sộ, cao hứng thông qua kiểm tra rồi bắt đầu chính thức tham quan. Hoàn toàn bỏ quên nhiệm vụ tìm người.
Bên này đoàn xe ly căn cứ ngày càng gần, những người quen biết nhau trên xe há hốc mồm nhìn khuôn mặt vạn năm không đổi, lạnh lùng, kiêu ngạo... nói chung là lãnh khốc giờ phút này thập phần chân chó quấn quýt nam nhân cũng khuôn mặt băng sơn đang nhắm mắt dưỡng thần. Dương Phong không phải này hóa! Chúng ta không biết này hóa!
Dương Phong mới lười để ý họ, hắn muốn hấp dẫn nam nhân chú ý, mau nhìn ta đi a, nhìn ta a!
Ryan lúc này thật ra đang làm gì? Ngủ a, hơn nữa còn mơ đến thập phần ngọt ngào đích mỹ vị. Bất chợt hắn mở mắt ra, khí tràng lạnh băng nhất thời tràn ngập trong xe khiến mọi người hô hấp có chút khó khăn.
Dương Phong hơi hốt hoảng nghĩ chình mình nhạ nam nhân mất hứng, đang chìm trong sám hối hắn nhanh chóng bắt gặp nam nhân nhìn ra sau xe. Mọi người như cảm ứng được cái gì, cũng nhìn về phía đó nhưng... không có gì cả a?
Phùng Tiếu Hải vừa định lên tiếng nghi vấn, bỗng vị nam tử vóc dáng cao gầy ngồi cạnh hắn bưng đầu thống khổ rên một tiếng, sau lập tức hét lớn với Ngọc Minh đang ngồi phó lái "Tang thi, thật nhiều tang thi đang hướng nơi này chạy đến!"
Mọi người hoảng hốt, nhưng ngay lập tức căng chặc đề phòng nhìn hậu phương, người nọ gọi là Lưu Huy, một tinh thần lực dị năng giả, lời nói hẳn không có sai. Ngọc Minh lặp tức dùng bộ đàm thông báo cho xe khác nhanh chóng chuẩn bị đề phòng, dưới chân đạp ga cho xe phóng càng nhanh.
Ryan nhìn một hồi liền thu lại tầm mắt, là vì huyết thanh lực hấp dẫn mà đến sao?
Ngây thơ!
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh như băng, chân đạp một bước thoát ra khỏi xe, phóng như bay về hướng hậu phương.
Cả xe ngơ ngác nhìn hắn chẳng mấy chốc mất bóng dáng. Dương Phong hoảng thần nhanh chóng đuổi theo, mặc cho Ngọc Minh gọi trụ hắn. "Các ngươi nhanh chóng trở về đi" ,Dương Phong cũng không quay đầu lại, chạy đi.
"Chết tiệt, xú tiểu tử này muốn hy sinh hay sao?!" Ngọc Minh cắn chặt răng,mày gắt gao nhíu lại nhưng xe vẫn tăng tốc không ngừng, hắn thân là đội trưởng, không thể để những người còn lại gặp nguy hiểm, ly căn cứ ngày càng gần, hắn phải nhanh chóng gọi cứu viện. Hắn tin tưởng Ryan và Dương Phong có thể bảo trụ đến lúc đó!
--------------------------------------
Ryan rút hai thanh trường kiếm hình dạng kỳ lạ từ nhẫn ngọc, nghênh đón ba tang thi nhị cấp đến một đường đao khiến chúng lập tức bị tiêu diệt. Tiếng gầm rú càng ngày càng lớn, xung quanh tang thi tụ tập ngày càng nhiều. Hắn một giọt hãn cũng chưa lưu, chiến trường trở thành đơn phương chém giết.
Bẩn ô, thối thịt không chút nào dính vào quần áo, đường kiếm lưu loát sáng choang mang theo hàn khí không chút chần chừ tàn sát. Một cái lại một cái không toàn thây, không bao lâu, số lượng của đợt tang thi triều có thể khiến một căn cứ nhỏ lâm vào diệt vong cứ như vậy không còn bao nhiêu.
Đến lúc Dương Phong cầm vũ khí đến được khi, mọi thứ đã đi đến hồi kết. Thân ảnh thon dài màu đen đứng thẳng tắp quay lưng đối hắn, phảng phất không thuộc về thế giới này, Dương Phong cảm thấy trái tim có chút khổ sáp, hốc mắt ửng đỏ.
Ryan xác định tang thi đã bị tiêu diệt hết, cũng cảm nhân được có người đứng sau lưng hắn, khi xoay người lại thấy thiếu niên tay cầm vũ khí có chút giống của mình, ủ rũ đứng đó, như đại hình khuyển bị vứt bỏ. Ảo giác đi, hắn mạc danh kỳ diệu nghĩ, khóe môi hơi giương, trong mắt là ý cười chợt lóe. Ân, có phải hay không mình sát tang thi hết phần của hắn? Vậy lần sau chừa một ít tốt tốt lắm. [...]
"Trở về." Lần sau sẽ không giành của ngươi, không cần làm như thế vẻ mặt.
Dương Phong như bị đánh tỉnh bình thường, đôi mắt dần có ánh sáng, hắn nhìn theo, ngay lặp tức đuổi kịp bước chân Ryan. Hắn là đang quan tâm mình sao? Có phải trong tâm hắn đã có một chút thân ảnh của ta đi. Nghĩ như vậy, Dương Phong cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, phấn hồng bay bay khiến Ryan nhìn hắn có chút khó hiểu.
Hiểu lầm xinh đẹp.
Tg: Mắt mỏi quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com