Chuyến du lịch tới suối nước nóng
Bây giờ đang trong khoảng thời gian kì nghỉ đông, vì trước đó đã phải trải qua những vụ không mấy "hay ho" cho lắm, thống đốc đã sắp xếp cho cả trụ sở đi suối nước nóng, đằng nào Ranpo cũng chán ngấy với việc ngày nào cũng ngắm tuyết rơi và phải chịu cái lạnh đến co rúm ró mặt mày rồi.
- Ranpo, Ranpo, dậy đi chứ.
Thống đốc lay lay người Ranpo dậy, cậu siêu thám tử đang cuộn tròn người trong chăn ấm ngủ một cách ngon lành, gương mặt trẻ con da búng sữa với gò má chút ửng hồng vì cái lạnh nhìn như một thiên sứ giáng trần vậy. Hẳn ngài cũng kìm nén lắm mới không lập tức ôm chầm cậu vào lòng rồi hôn vào cái cổ trắng ngần mảnh dẻ ấy. Ngài đỡ Ranpo dậy, lắc lắc một chút cho cậu tỉnh ngủ, nhưng đôi mắt xanh ngọc ấy vẫn híp lại như một sợi chỉ và tiếng ngáy nhỏ bé đó vẫn kêu ra đều đều từ đôi môi sắc anh đào của Ranpo. Cậu bắt đầu mè nheo, vùng vẫy trong tay thống đốc rồi ăn vạ như sắp khóc.
- Yukichi cho em ngủ nữa đi mà, ngài đi tập kiếm đi, tối qua em phải đi theo Atsushi xem mấy vụ án siêu năng lực muộn lắm, giờ em muốn ngủ.
Quả đúng là Ranpo phải ở lại đồn cảnh sát với cậu hổ trắng của trụ sở đến tận gần nửa đêm mới được về nghỉ ngơi. Ngài nhẹ giọng dỗ dành, lấy khăn tay khẽ lau mặt cho Ranpo.
- Dậy thôi nào, rồi tí nữa em có thể ngủ trên tàu mà? Mọi người đang đợi đó.
- A! Em quên mất, Yukichi nhắc em mới nhớ, em muốn đi suối nước nóng của lão bà Gwatan, tính cách của bà ấy có đôi chút kì lạ nhưng bà làm kẹo bông gòn ngon lắm.
Ranpo phấn khích nghĩ đến viễn cảnh kẹo bông gòn mềm mại ngon ngọt mà lão bà Gwatan từng làm cho anh, đợt đấy đã ăn tận 5-6 cái nhưng không ngấy chút nào, có khi Ranpo ăn thay cơm còn được đấy nhưng đương nhiên ngài thống đốc không cho phép rồi. Ngài mỉm cười xoa mái tóc đen mượt xoăn xoăn của Ranpo, ngắm nhìn vẻ đẹp hồn nhiên không bị lấy đi theo năm tháng ấy, ngài dù có đánh đổi cả cái mạng sống này để được bảo vệ nó, cũng mãn nguyện rồi. Ranpo ôm lấy rồi dụi dụi vào ngực ngài hưởng cái ấm áp đó, cậu ngước lên vui vẻ hỏi ngài thống đốc bằng giọng nói tinh nghịch :
- Yukichi, ngài quên gì ư? Nụ hôn chào buổi sáng của em đâu ~ Không có là em dỗi đó ~
Mặt ngài có đôi chút đỏ lên, Ranpo nhiều khi cũng vô cùng lanh lợi vô cùng nguy hiểm, gương mặt đắm chìm trong tình yêu và vòng tay của thống đốc đã thành một phát xuyên trúng hồng tâm ngài rồi.
- Đương nhiên là không quên, buổi sáng tốt lành, Ranpo
Ngài hôn Ranpo một nụ hôn sâu, cậu còn có phần ngượng ngịu và có chút khó thở nhưng vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc. Quả là người yêu, dù cách nhau đến 20 tuổi nhưng vẫn còn mặn nồng như đôi tình trẻ đáp cẩu lương lên mặt con dân vậy. Ngài bế Ranpo dậy, lấy cái áo khoác Haori màu trà quen thuộc của mình mặc vào người Ranpo, cậu còn đôi chút uể oải mà bám lấy người ngài mãi một lúc, rồi mới bắt đầu nhịp sống sinh hoạt như thường ngày.
Ngài Fukuzawa ngồi nghiêm trang trên đệm lót của căn phòng truyền thống, nâng tay mình lên cẩn thận rót 2 chén trà hoa cúc như đang đợi sẵn Ranpo. Các thức ăn sáng trên bàn cũng là một tay ngài chuẩn bị, đậm chất của một người Nhật đầy dinh dưỡng đơn giản không quá cầu kì. Căn phòng truyền thống quen thuộc của người Nhật Bản, cửa xếp, sàn tatami cùng các trụ gỗ nâu đem lại cảm giác hoài cổ và yên bình. Một lúc sau, giọng nói trong trẻo của Ranpo đã đánh thức ngài khỏi một vài mạch suy nghĩ ngắn, cậu ôm cổ ngài từ đằng sau rồi vui vẻ hỏi :
- Ngài Yukichi, hôm nay ăn gì vậy ~
- Hôm nay có cơm Takikomi gohan, súp miso đậu phụ, natto ăn kèm với củ cải muối. Em ngồi đi Ranpo
- Ể? Không có đồ ngọt à, sao Yukichi không chuẩn bị cho em?
- Thôi nào, chiều ta sẽ dẫn em đi ăn Shiruko bù nhé? Giờ thì ngoan nào, ngồi cạnh ta.
Ngài lấy đồ cho Ranpo ăn trước, đút Ranpo ăn trong khi Ranpo đang ngồi chơi với con mèo tam thể (Souseki-sensei?). Từ trước đến giờ đã luôn giữ thói quen nuông chiều Ranpo rồi, bảo vệ Ranpo như một lớp giáp kiên cố mà có hàng ngàn thanh đao nhọn cũng không thể làm xước, coi trọng Ranpo như một viên ngọc quý được đúc kết từ những tinh túy thuần khiết nhất trên đời, mà không chỉ mình ngài, mà cả trụ sở, thậm chí một vài người trong đồn cảnh sát, mafia hay the guild cũng vô cùng quý trọng Ranpo rồi. Ranpo chỉ mất vài phút để xử lý xong bữa sáng ấy, rồi đến lúc này ngài mất bắt đầu ăn, từ khi quen và sống chung với Ranpo tới giờ, nhận ra ngài cũng đã quên chăm sóc bản thân như nào, thành ra ích kỉ chỉ muốn chăm lo và giữ Ranpo cho riêng mình. Ranpo uống cốc trà hoa của ngài, tuy hơi đắng nhưng vị trà có thoáng ngọt khiến cậu vô cùng thích thú. Ngài dọn dẹp sơ qua bát đĩa, ngồi thưởng trà cùng Ranpo. Như sực nhớ ra điều gì, cậu kêu lên với ngài, nhưng lại bất chợt nhỏ giọng xuống và thủ thỉ be bé với ngài :
- Yukichi ơi, em mời Poe đi cùng với trụ sở mình được không? Em muốn cậu ấy cũng được thư giãn một chút, đợt vừa rồi phá án là cậu ấy đi theo em ấy chứ. Yukichi nhé?
Con người điềm tĩnh như ngài cũng phải phản ứng dữ dội trước câu nói mang đầy tính sát thương thầm lặng đó mà sặc cả trà, ngài lấy tay che miệng mà quay sang một bên ho khù khụ. Ranpo bất ngờ lắm, tưởng ngài muốn từ chối mà mắt rưng rưng, mặt xụ xuống như chiếc bánh bao ngâm nước, giọng nói bé lại tràn đầy thất vọng. Đừng làm vẻ mặt vậy mà Ranpo, cậu sẽ khiến ngài Yukichi đau lòng đấy. Ngài lập tức cuống lên, chỉ gương mặt này, ngài nhìn lâu thêm chút nữa sẽ chết vì tội lỗi mất.
- Được... được chứ sao không. Ta có thể bảo lão bà Gwatan đặt thêm phòng mà.
- Em cảm ơn ngài! Em có nhờ Kunikida lưu số của Poe trong máy ngài đó, ngài gọi hộ em đi ~
Ranpo trở nên háo hức hẳn, gương mặt như bừng nắng hạ vậy lại khiến con tim của ngài tan nát vậy. Ranpo từ khi nào đã thân với Poe như thế. Hả? Ngài đang ghen à, không không không. Ôi mà nhìn điệu bộ của Ranpo kìa, vui vẻ đến mức nhảy chân sáo lon ton rồi còn ngân nga hát nữa. Sau đó chạy đi đâu đó, gương mặt xấu hổ kia nhỏ giọng thì thầm gì đó hào hứng lắm với đầu dây bên kia. Không, đây không phải có ý thù địch gì cả, bình thường thì Dazai cũng đi chơi suốt với Chuuya còn gì, Atsushi cũng nhiều lần còn đi "luyện tập" với Akutagawa còn gì, mọi thứ đều bình thường, bình th..
- Tôi rất mong Poe đến đấy nhé! Cậu không được đến muộn đâu, không có Poe thì mất vui còn gì, Poe đến trụ sở đợi tôi đi ~
Cú chém chí mạng, không xong, chính ngài, cũng phải gục ngã rồi. Nhưng ngài đâu thể ra hỏi Ranpo như thể biểu lộ hẳn ra ngài đang không vui vẻ là mấy, như vậy Ranpo sẽ buồn mất, thôi thì, nén cục ghen này trong lòng vậy. Sau đó Ranpo và ngài cùng đi bộ tới trụ sở, giữa con phố Yokohama tuyết phủ trắng xóa như mây trời, bộ đồ thường ngày để đi phá án sẽ khiến Ranpo lạnh mất, vậy nên ngài đã chuẩn bị cho cậu kimono màu nâu với những phần áo dày bên trong, tuy Ranpo có hơi phụng phịu vì cậu siêu thích bộ đồ mà ngài Fukuzawa cho cậu, nên cậu vẫn cố lấy cái mũ thám tử đội vào. Suốt quãng đường đi tuy ngắn ngủi đấy, ngài nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Ranpo, tuy nói là sợ Ranpo đi lạc đấy, nhưng mà cái lý do thực sự thì khác hẳn rồi.
Vừa đến trụ sở, ngay khoảng khắc Ranpo nhìn thấy Poe đang ngồi thu lu trên ghế của Ranpo, tay ôm quyển sách dày cộp với con gấu mèo ngồi trên đầu, cậu đã vui vẻ tới mức quên luôn mà bỏ tay ngài ra chạy tới chỗ Poe rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ngài đành thở dài, bỏ qua con tim đang nát vụn mỗi lúc Ranpo cười như ánh mặt trời, ngài bắt đầu kiểm tra lại một chút về lịch trình với Kunikida. Cả những lúc đi bộ tới ga tàu nữa, mặc dù là ngồi yên vị sau lưng Kenji nhưng Ranpo vẫn không quên bám lấy bám để Ranpo. Ngài nhắc nhở Ranpo ngồi cẩn thận, phải liên tục đứng đằng sau đỡ lưng Ranpo, lòng thì đang ngâm giấm chua. Yosano mỉm cười đầy ẩn ý, đi cạnh ngài :
- Thống đốc à, dù gì cũng là ngày nghỉ, sao ngài không nghỉ ngơi chút nhỉ?
- Haiz, thôi được rồi...
Cả trụ sở cả thảy là 11 người thêm Poe là 12, ngồi yên vị trong một khoang xe lửa. Cơ mà chẳng nói chẳng rằng, lại là Ranpo ngồi với Poe, còn ngài bị đá đít sang ngồi với Kunikida, trước mặt ngắm nhìn Ranpo vẫn còn tràn đầy tinh thần nói chuyện với Poe mà giấm của ngài đã đạt nồng độ đến chết người rồi. Người yêu ngài mới sáng nay còn hôn ngài, giờ đã bám theo người khác rồi, quả thực đau lòng.
Đến nơi, đây là vùng ngoại ô phía Bắc Yokohama, cách trung tâm thành phố khá xa, trước mặt mọi người là một khu nhà nghỉ bằng gỗ đơn sơ giản dị nhưng cảm giác rất thân thuộc, từ lâu trụ sở đã là khách quen của khu nghỉ dưỡng Nekonyan thuộc lão bà Gwatan rồi, vậy nên vẫn vô tư như mọi lần. Poe vì đến sau, nên được đặt một phòng riêng cho khách, phân chia phòng xong xuôi rồi, mọi người tản về phòng nghỉ ngơi đôi chút, tuy là ngài chung phòng với Ranpo, nhưng từ lúc nhận phòng Ranpo đã khuất bóng trong phòng của Poe rồi. Ngài đành ngồi trên nệm thảm, lau lại thanh kiếm đã đồng hành cùng với ngài bấy lâu, lòng tủi thân nhớ lại những tháng ngày khi Ranpo còn là trẻ con, còn bám theo ngài, nhớ những nụ cười mà chỉ một mình ngài có thể thấy... giờ người yêu ngài, đang bám theo người khác rồi.
Bỗng chốc, từ đâu khói sương mù ập vào phòng ngài khiến tầm nhìn của thống đốc trở nên khó khăn, ngài nắm chắc cây kiếm trong tay cẩn trọng lắng nghe vạn vật tĩnh lẵng. Khung cảnh dần thay đổi, như ngài đã xuyên không trong một tích tắc, những bóng cây cổ thụ lập lờ trong tuyết trắng, ánh trăng vàng nhảy múa khắp nơi, ngài ngây người ra.
- Chào mừng ngài đến với thế giới của năng lực tiểu thuyết gia Edgar Allan Poe - Mèo đen trên phố Morgue
Ranpo trong bộ đồ thám tử thường ngày vui vẻ cất giọng nói, xuất hiện ngay trước mặt ngài. Không đợi ngày nói thêm câu nào, Ranpo tiếp tục giơ tay giới thiệu đầy hào sảng
- Năng lực kéo người đọc vào trong tiểu thuyết, chỉ khi giải được bí ẩn mới có thể thoát ra ngoài. Vậy bí ẩn hôm nay là gì?
Là ngài, Yukichi, sau hơn ngần ấy vụ thảm sát những người có địa vị trong xã hội, ngài có quyền được hưởng hạnh phúc?
Đó... là thứ đã ám ảnh ngài Fukuzawa hàng đêm. Lúc nào khi cố gắng chợp mắt, hình ảnh và những lời chửi rủa cuốn trong đầu ngài, những nạn nhân của vụ thảm sát năm nào, luôn giam cầm lấy ngài. Ranpo tìm ra nó, không khác gì dùng dao rạch to miệng vết thương sâu đó
- Đương nhiên là không. Luật pháp đã chỉ định.
Ngài mở to mắt sững sờ, cổ họng khô khốc nhìn Ranpo. Hóa ra có ngày, ngài phải chịu chính những thứ này từ người mình yêu thương ư.
Nhưng, dù vậy, ngài cũng cam lòng.
Ranpo, cảm ơn nhé.
--- (Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com