phần 110
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
461
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 463: Kiều Đình tính toán! (phần 1)
Kiều Đình hít sâu một hơi, thật sâu mà nhìn thoáng qua Lăng Lan trong sân, thấp giọng nói: “Cậu không nằm mơ, kỹ năng kia ……” Hẳn là tính đi. Kiều Đình không nói ra, anh sợ sau khi nói thì sẽ không thể duy trì bản tính…
Mệnh danh người đó, đó là điều mà tất cả Cơ giáp sư đều muốn đạt được, chỉ là có mấy người có được danh dự này chứ? Nhìn lại lịch sử nhân loại gần ngàn năm, chỉ có 50-60 kỹ thuật là do cơ giáp sư sáng tạo ra, còn lại toàn do quân bộ phát triền…
Lăng Lan may mắn đột phát thực hiện thành công một việc mà vô số người khác không thể thực hiện, cho dù kỹ năng đó không ai có thể thực hiện nhưng cũng làm cho vô số người hâm mộ ghen tị tiếc hận! Trong lòng Kiều Đình không thể ức chế mà nổi lên một tia chua xót, nguyên bản thời đại này thuộc về anh, nhưng biểu hiện của Lăng Lan hôm nay làm sao anh có thể đánh đồng chứ, anh có loại cảm giác, trời sinh Du sao còn sinh Lượng.
Mà giữa sân, chủ trọng tài nhìn đến cơ giáp của Đồng Lý bị Lăng Lan một súng phá huỷ thì sắc mặt đại biến, ông đột nhiên huy cờ hồng tỏ vẻ thi đấu tạm dừng. Tiếp theo, ông liền thao tác cơ giáp nhào tới, kiểm tra tình huống của cơ giáp Đồng Lý.
Lăng Lan ngạc nhiên buông súng ống trong tay, nếu không phải trong nháy mắt lúc bắn cô theo bản năng nâng họng súng lên mấy tấc thì 1 kích vừa rồi chắc chắn sẽ xuyên qua khoang điều khiển của đối phương. Xem ra thiên phú nhìn thấy mới này của cô không đơn giản chỉ là nhìn thấy lộ tuyến của đối phương mà còn có thể đưa báo cho cô vị trí để tiêu diệt đối thủ trong vòng 1 kích.
Lăng Lan tức khắc nghĩ mà sợ không thôi, phía sau lưng mồ hôi lạnh ướt buốt, nếu không phải cô đột nhiên có điều hiểu được, làm ra điều chỉnh phút cuối thì một kích vừa rồi, cô sẽ trực tiếp bắn chết đối phương.
“Thiên phú hiểu rõ ở tinh hệ Mộng Đa là thiên phú thuộc hàng đầu, là thiên phú tốt nhất cho những cơ giáp sư, con phải quý trọng cũng như lợi dụng nó.” Lời nói năm đó của Nhất Hào đạo sư lại lần nữa vang lên ở bên tai Lăng Lan.
“Nhất Hào đạo sư, trước kia, Lan chỉ sợ làm người thất vọng rồi!” Lăng Lan cười khổ trong lòng, cô vẫn luôn không quá coi trọng thiên phú này, luôn cho rằng nó chỉ gia tăng độ chuẩn xác cho những dự tính của cô. Xem ra, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian vì đã xem nhẹ thiên phú hiểu rõ này…. Lăng Lan ảo não trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, “Còn tốt, thời gian chưa trễ, mình nhất định sẽ nắm giữ hiểu rõ hết thảy năng lực này.
Chỉ cần khai quật một chút năng lực liền nghịch thiên như thế, Lăng Lan bỗng có loại cảm giác, có lẽ thiên phú này mới chân chính là bàn tay vàng của cô, giúp cô đứng vững trên con đường cường giả của thế giới này.
Trọng tài đi tới bên cạnh cơ giáp Đồng Lý, phát hiện nữa trên cơ giáp đã bị năng lượng của súng ánh sáng phá hư hoàn toàn, cả cơ giáp bị phá hủy không chịu nỗi, nhưng may mắn khoang điều khiển lại không bị tổn hao gì. Điều này có nghĩa tình huống cũng không quá nghiêm trọng, trọng tài lúc này mới yên tâm một chút. Một màn vừa rồi làm mọi người trở tay không kịp, cho dù có tâm cứu nhưng cũng không còn kịp rồi.
Trọng tài lập tức liên lạc với người trong khoang điều khiển, nghe đối phương phản hồi chỉ bị một chút nội thương, mặt khác hết thảy bình thường thì tức khắc thở dài nhẹ nhõm. Lúc này trọng tài mới tuyên bố kết quả của trận đấu, Lăng Lan của trường Đệ Nhất Nam Sinh dành thắng lợi. Không nói cơ giáp của Đồng Lý đã vô pháp tác chiến, cho dù cơ giáp không tổn hao gì, chỉ cần một phát súng kia của Lăng Lan cũng đã làm điểm của Đồng Lý trở về 0.
Lăng Tiêu kích động qua đi liền bình tĩnh, hoang mang cứ thế mà sinh ra, một phát súng vừa rồi của Lăng Lan hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác thực tế của con bé, theo lý, Lăng Lan căn bản không thể dự đoán chính xác lộ tuyến kia được, lộ tuyến đó, nếu không phải là Hoàng cấp trở lên thì căn bản vô pháp phát hiện……
Dự đoán là một kỹ năng mà mỗi Cơ giáp sư cần phải nắm giữ, nhưng dự đoán đạt tới loại nào trình độ thì hoàn toàn nhìn vào thực lực cũng như kinh nghiệm của Cơ giáp sư tự thân thể nghiệm, trực giác nhạy bén cũng không thể thiếu. Lăng Tiêu tin tưởng trực giác con gái mình không yếu, trước kia cùng cô đối chiến ông rất rõ ràng thực lực cũng như kinh nghiệm của Lăng Lan, theo lý là không thể làm được một bước này.
Lăng Lan, con gái bảo bối của ông đến tột cùng là phát hiện như thế nào? Là vận may? Hay thật sự thấy được?
Không biết vì sao, trong lòng Lăng Tiêu nhận định, con gái ông tất nhiên là thấy được. Xem ra, con gái ông có bí mật mà ông không biết ……
khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, không muốn tiếp tục tìm hiểu, vô luận con gái ông có bí mật gì, ông sẽ không hỏi nữa, trừ phi là con gái tự nguyện nói ra. Sách dạy con trẻ từng nói, đừng bao giờ tìm tòi tất cả những bí mật của con trẻ, đừng bao giờ có ý định khống chế chúng, bởi vì những việc làm đó chỉ khiến con trẻ căm ghét, bất mãn cũng như phẩn nộ, thậm chí oán hận, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cha con.
Ông là một người cha trí tuệ, ông tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp này! Lăng Tiêu kiêu ngạo mà thầm nghĩ.
Lăng Lan thắng lợi mà về, nghênh đón cô là ánh mắt hâm mộ ghen tỵ cũng như oán hận của bốn đồng đội, Lăng Lan hoàn nhiên cười, theo giàn giáo đi xuống dưới.
Đi đến trước mặt bốn người, Lăng Lan nhìn về phía Kiều Đình đạm nhiên mà nói: “Hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo phải xem Kiều học trưởng.”
Kiều Đình thật sâu mà nhìn cô một cái, một lời hai ý nghĩa nói: “Tôi sẽ không thua!” Anh lướt qua Lăng Lan, đi vào cơ giáp Vương bài của mình, bước lên giàn giáo, cuối cùng đi vào khoang điều khiển.
Lúc này Kiều Đình đã rõ ràng, Lâm Tiêu cái gì, Tưởng Thiếu Vũ cái gì, này đó đều không phải là người mà mình phải chú ý, đối thủ lớn nhất kiếp này của anh chính là người hiện tại chưa có tiếng tăm gì này. Kỳ thật từ lúc bắt đầu, hai người bọn họ liền chú định là đối thủ cả đời.
Kiều Đình vừa ly khai, Mục Thiếu Vũ liền cười nhếch lên giơ ngón tay cái, thấp giọng nói: “Lăng đoàn trưởng, quá trâu!”
Mục Thiếu Vũ nói làm Hàn Dục bên người hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Mục Thiếu Vũ thấy thế không khỏi mà cười lạnh một tiếng: “Đừng động cậu ta, gia hỏa này lòng dạ hẹp hòi lại tái phát.” Làm đối thủ tranh phong một thời gian dài, Mục Thiếu Vũ quá hiểu Hàn Dục, Hàn Dục vẫn luôn cho rằng chính mình vẫn luôn cao hơn Lăng Lan một bậc, nhưng sự thật lại tát cho hắn 1 cái, trong sáu người xuất chiến đoàn thể, trừ Trương Kinh An, Hàn Dục là người có thực lực kém nhất, sự thật này làm hắn có chút không thể tiếp thu trong thời gian ngắn.
“Không có việc gì, chẳng qua là đánh bại một người lọt vào top 32 thôi, căn bản không đáng giá nhắc tới.” Lăng Lan không chút nào để ý mà trả lời, từ khi cô để Lý Lan Phong cùng Triệu Tuấn vào đoàn, quan hệ giữa cô cùng Hàn Dục liền không còn gì để nói, nếu đoàn viên cô cũng bị đoàn trưởng khác đào đi thì cô tin cô cũng không có độ lượng bắt tay hợp tác với đối phương.
“Không đáng giá nhắc tới?” Mục Thiếu Vũ vẻ mặt kinh ngạc nói, “Lăng đoàn trưởng, cậu chính là người đầu tiên thành công sáng tạo ra kỹ năng mới trong hơn 50 năm qua, tôi tin, ngay ngày mai, không không, ngay bây giờ, tên của cậu đã được lưu truyền toàn bộ nhân loại.”
“Sáng tạo kỹ năng? Lưu truyền toàn nhân loại? Cái này có quan hệ gì tới tôi?” Lăng Lan cau mày, mắt lạnh liếc Triệu Tuấn dò hỏi, ý trong lời nói này của Mục Thiếu Vũ không phải đang trào phúng cô chứ.
Triệu Tuấn thấy thế chạy nhanh giải thích: “Chỉ cần xuất hiện kỹ năng mới chưa bao giờ xuất hiện, nếu là cá nhân sáng tạo, kỹ năng sẽ được đặt tên theo tên người sáng tạo ra nó. Lan lão đại vừa rồi cậu vừa bay vừa bắn trúng đối phương đã sáng tạo ra kỹ năng mới, như vậy tên của cậu sẽ…”
Trong ý thức hải, Tiểu Tứ nghe đến đó đột nhiên tự đập đầu mình một cái, nó hình như… quên nói với lão địa điểm này.
Triệu Tuấn giải thích đồng thời cũng đều bày ra vẻ mặt hâm mộ cùng kính nể. Những quân giáo sinh như bọn họ nhiều lắm cũng chỉ tranh đấu hơn thua, sáng tạo kỹ năng mới? Tưởng cũng chưa từng tưởng tới đó. Ở trong đầu bọn họ, điều này thật sự quá mức xa xôi, cùng bọn họ không có quan hệ gì. Không nghĩ tới, đội trưởng của anh lại làm được, hơn nữa còn thực hiện vô cùng dễ dàng.
“Hả. Kỹ năng mới gì??” Triệu Tuấn nói làm Lăng Lan kinh ngạc.
“Không phải sao?” Triệu Tuấn cũng ngạc nhiên, rõ ràng là kỹ năng mới mà. Anh không nhìn lầm, Kiều Đình cũng không nhìn lầm, tất cả mọi người đều không nhìn lầm.
“Anh nói đi?” Lăng Lan mắt lạnh liếc qua, Triệu học trưởng này chẳng lẽ cơ sở không nghiêm túc học sao? Cô rõ ràng dùng thao tác cơ sở Định Điểm Xạ Kích, cùng kỹ năng mới có quan hệ gì?
“……” Triệu Tuấn bị Lăng Lan bách lực liếc mắt một cái xem có chút hoảng hốt, chẳng lẽ thật là hắn nghĩ sai rồi? Hắn thật cẩn thận hỏi, “Cái kia, Lan lão đại a, có thể hỏi một chút vừa rồi ngài dùng kỹ năng gì cơ sở?” Trong lúc thấp thỏm, Triệu Tuấn thế nhưng dùng tới kính ngữ.
“Định Điểm Xạ Kích, anh thật sự không nhận ra sao?” trong lòng Lăng Lan càng sầu lo, khí lạnh trên người người cũng tăng lên mấy cấp độ. Xem ra kỹ năng cơ sở của Triệu học trưởng không vững chắc chút nào, cô cần mau chóng nghĩ cách giúp anh bổ trở về.
Lăng Lan đạt cấp bậc càng cao liền càng rõ thâm ý trong truyền thừa nói về việc phải đánh vững trụ cột, bởi vì sau khi tiến vào Vương bài, cơ sở chính là cảnh giác mấu chốt để thăng cấp, nhưng cố tình là sau khi tiến vào Vương bài, cơ giáp sư mới nhận ra điểm này, đáng tiếc, lúc đó bọn họ mới phát hiện cho dù muốn quay lại để luyện tập cơ sở thì đã không kịp, bởi vì khi lên vương bài, mỗi người đã tự định hình một phong cách, trừ phi cơ giáp sư bị mất trí nhớ quên phong cách của mình, còn không sẽ không có cơ hội để học lại.
Triệu Tuấn không nghĩ tới mình chỉ dò hỏi một câu rất đơn giản mà khiến cho tương lai mấy năm tiếp theo của mình sẽ bị Lăng Lan đả kích tra tấn, ngược đến anh thiếu chút nữa không tin tưởng lại đăng ký chiến đấu……
Lúc này còn không biết về sau sẽ bi thảm một thời gian, Triệu Tuấn lại lần nữa thật cẩn thận hỏi: “Nhưng Định Điểm Xạ Kích chỉ có thể dùng cho trạng thái tĩnh, vừa chạy vừa Định Điểm Xạ Kích, vẫn là Định Điểm Xạ Kích sao?”
“Bản chất không phải giống nhau sao? Tôi chỉ là linh hoạt vận dụng một chút mà thôi.” Lăng Lan đạm nhiên trả lời, “Nó, thật không phải kỹ năng mới!”
Tam hào đạo sư lúc dạy đã nói rất rõ ràng, không có kỹ năng bất biến, chỉ có đem kỹ năng dung hòa với chiến đấu trong thực tế, như vậy kỹ năng mới là kỹ năng chân chính hữu dụng, mà cô chỉ là đem kỹ năng xác định địa điểm từ trạng thái yên lặng sửa thành trạng thái vận động, bản chất cũng không có khác nhau.
Nếu cái này đều tính là kỹ năng mới thì Lăng Lan không biết chính mình đã sáng tạo ra bao nhiêu kỹ năng mới, trên cơ bản, mỗi một cái kỹ năng cơ sở, dưới sự hỗ trợ của Tam hào đạo sự, cô đã thay đổi đến mấy loại.
Cảm giác được lão đại nhà mình nói chính là nói thật, đối với cái gọi là kỹ năng mới biểu hiện bình tĩnh đạm mạc như thế, Triệu Tuấn trong lòng thán phục rất nhiều, cũng vô ngữ nhìn trời, kỹ năng mệnh danh đâị biểu cho vô thượng vinh dự thế mà qua tay Lan lão đại lại không là gì, anh thật không biết thứ gì mới có thể làm khối băng kia thành công tan vỡ?
Trên thực tế, trong đội, sở hữu thành viên đều hy vọng nhìn đến điểm này. Bọn họ còn lẫn nhau đánh đố, đánh cuộc ai có thể là người đầu tiên nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Lan lão đại. Lúc nãy, anh còn nghĩ mình sẽ dành chiến thắng chứ…. Hic, sự thật chứng minh, anh vẫn xem thường Lan lão đại, mừng hụt rồi…
Bên này Lăng Lan Triệu Tuấn đang vì chuyện có phải kỹ năng mới không mà rối rắm, Kiều Đình bên kia đã bước lên đấu trường, chuẩn bị cho trận chiến của mình.
Đám người Lăng Lan thấy thế, liền đem lực chú ý đặt ở trường cách đấu. Còn chuyện kỹ năng của Lăng Lan rốt cuộc có được tính là kỹ năng mới không thì kỳ thật không cần tranh luận, kết quả cuối cùng muốn xem Quân bộ tuyên bố. Quân bộ cho rằng là đó chính là kỹ năng mới thì nó là kỹ năng mới, nếu cho rằng không phải, thì liền không phải.Xong/
Trên thực tế, ở dân gian ngầm truyền lưu rất nhiều kỹ năng thập phần độc đáo và nguy hiểm. Nhưng những kỹ năng này lại không được lưu truyền, nguyên nhân là vì không có tính an toàn, cuối cùng không được chính phủ và Quân bộ tán thành, trở thành ngụy kỹ năng.
<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
462
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 463-2: Kiều Đình tính toán! (phần 2)
Đối thủ lần này của Kiều Đình là người có thực lực kém nhất của Đồng Lý. Trận thi đấu này chưa bắt đầu đã biết kết quả. Nếu không phải không đánh mà bại quá mất mặt thì Cơ giáp sư của Đồng Lý chỉ sợ từ mở màn liền lựa chọn nhấc tay đầu hàng.
Trọng tài trận đấu vừa phất cờ tuyên bố trận đấu bắt đầu thì Kiều Đình liền thao tác cơ giáp kéo khoảng cách với đối phương, tốc độ cực nhanh có thể so với Lăng Lan làm người xem kinh ngạc cảm thán không thôi. Chỉ có một ít sư sĩ đứng đầu mới phát hiện hai người vẫn có chút chênh lệch.
Đồng dạng, Kiều Đình cũng tự mình phát hiện, sau khi kéo khoảng cách thì thất vọng mà khóe miệng mím lại. Trong nháy mắt tay lướt trên bàn điều khiển, Kiều Đình liền rõ ràng chính mình vẫn chậm hơn Lăng Lan một nhìn. Anh không phải không nghĩ tăng tốc độ, chỉ là một khắc khi muốn đề cao tốc độ thì ngón tay vô pháp khống chế mà cứng lại, không thể chậm dần, điều này làm anh chậm hơn Lăng Lan 0,1 giây.
Trong điều khiển ơ giáp, cho dù kém nhau 0,01 giây cũng đều có khả năng thay đổi chiến cuộc, huống chi anh chậm hơn Lăng Lan tới 0,1 giây, điểm này cũng đủ để anh chết hơn mười lần.
Kiều Đình giờ phút này bội phục Lăng Lan thật sâu, nội tâm cường đại, người này rốt cuộc gan lớn đến bao nhiêu mới dám thực hiện kỹ năng vừa rồi? Không sợ bị phạm quy sao?
Lúc này, đối thủ của Kiều Đình vừa Kiều Đình kéo khoảng cách thì cũng không nôn nóng, hắn đứng ở tại chỗ, bình tĩnh chờ đợi Kiều Đình đem khoảng cách kéo đến thích hợp để viễn trình nhất, nhìn như mặc cho số phận.
Không có ai chê trách hành động này của hắn, bởi vì khán giả rất rõ ràng, đối mặt Vương bài sư sĩ mạnh hơn mình nhiều lần, cho dù liều mạng đuổi theo thì cũng có biện pháp thu gần khoảng cách, nhiều nhất cũng chỉ trì hoãn một chút thời gian được sống mà thôi, kết quả cũng sẽ không thay đổi. Một khi đã như vậy, còn không bằng bình tĩnh, lợi dụng mấy giây ngắn ngủi này là suy xét một chút nên ứng phó như thế nào mới tốt.
Vừa đến khoảng cách yêu cầu viễn trình, Kiều Đình rút một trường thương từ phía sau lưng ra, chuôi trường thương này không phải Kiều Đình là vũ khí sở trường của Kiều Đình nó khá giống với loại vũ khí mà Lăng Lan vừa sử dụng.
“Bang” một tiếng, trường thương xẹt qua nửa vòng, chuẩn xác mà được tay trái cơ giáp nâng lên, cũng nhắm ngay đối thủ.
“Phanh” một tiếng, từ họng súng, một đạo tia sáng bắn đi, từ lúc nâng súng g nhắm đối thủ tới lúc hạ cò súng chỉ mất 2 giây, Kiều Đình cơ hồ không có thời gian để định vị đối thủ…
Với khoảng thời gian ngắn ngủi mà hoàn thành một loạt động tác, Kiều Đình lại được toàn trường hoan hô, so sánh với Lăng Lan, động tác của Kiều Đình càng thành thạo chặt chẽ, tư thái càng phiêu dật tự nhiên, làm người xem đã mắt.
“Bùm” một tiếng, chùm tia sáng chuẩn xác bắn về điểm dừng chân của cơ giáp Đồng Lý, nháy mắt một cái hố nhỏ xuất hiện. Giống phát đầu tiên của Lăng Lan, Cơ giáp sư Đồng Lý xuất hiện.
Triệu Tuấn thấy như vậy một màn như vậy thì giật mình, anh nhỏ giọng hỏi Lăng Lan: “Lan lão đại, Kiều Đình giống như ở phục chế động tác của cậu.”
Lăng Lan lúc này đang vòng tay ôm ngực nhìn màn hình lớn, nghe Triệu Tuấn nói, biểu tình đạm nhiên gật đầu nói: “Ừm, đồng dạng là Định Điểm Xạ Kích, anh ta mất ít hơn tôi một giây để nhắm và bắn, xem ra ở viễn trình, anh ta vẫn mạnh hơn tôi.” Lăng Lan thực sự cầu thị, nếu không phải thiên phú hiểu rõ quá mức nghịch thiên, thì ở viễn trình, cô làm sao có thể so sánh với thiên tài như Kiều Đình chứ.
Triệu Tuấn hắc hắc nở nụ cười, trong lòng có chút không cho là đúng, trên thực tế, Triệu Tuấn không cho rằng Lăng Lan kém hơn Kiều Đình, nhanh hay không thì có ý nghĩa gì, bắn trúng hay không mới là quan trọng.
Cơ giáp sư Đồng Lý lúc này không giống đồng đội mình ý đồ kéo gần khoảng cách hai người, hắn chạy như bay về phía trước rồi cẩn thận mà ngừng ở tại chỗ, chờ Kiều Đình tiếp tục công kích.
Hắn biết rõ cho dù năng lực cận chiến của Kiều Đình kém thì chỉ với chênh lệch về cơ giáp của hai người, hắn không có bất cứ cơ hội thắng lợi, một khi đã như vậy còn không bằng như giờ, bảo trì khoảng cách, cẩn thận ứng phó đối phương công kích viễn trình, có lẽ còn có thể duy trì một đoạn thời gian.
Ý tưởng của cơ giáp sư Đồng Lý Kiều Đình lập tức hiểu, anh nhăn mày = lại, họng súng không ngừng run lên, “Phanh! Phanh! Phanh!” Ba tiếng súng vang lên.
Kiều Đình liên tục bắn ba phát súng, theo thứ tự, phát thứ nhất bắn về vị trí đnag đứng của Cơ giáp sư Đồng Lý, hai phát sau là vị trí mà Cơ giáp sư Đồng Lý né tránh tới.
Cơ giáp sư Đồng Lý lúc này chỉ có thể trốn.
Một ít Cơ giáp sư đứng đầu lúc này đã thấy rõ ràng mục đích thật sự của 3 phát súng vừa rồi của Kiều Đình, bọn họ đều không nhịn được mà bật cười vì Kiều Đình tuổi trẻ khí thịnh, cũng có chút âm thầm lắc đầu, ám đạo, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, có chút thiếu kiên nhẫn.
Lăng Tiêu trên đài thấy thế mày hơi hơi chọn, đây là không phải là đang phục chế kỹ năng của con gái ông sao? Ông rất có hứng thú mà nhìn cơ giáp Kiều Đình, không biết người được xưng là ông thứ này đến tột cùng xuất sắc như thế nào.
Cơ giáp sư Đồng Lý vừa tránh được 3 phát súng thì lại bị ba phát súng tiếp theo của Kiều Đình theo sát tới, làm Cơ giáp sư Đồng Lý không thể không lại lần nữa né tránh.
Ba phát này của Kiều Đình vẫn như cũ không đánh trúng đối thủ. Nhưng Cơ giáp sư Đồng Lý cũng bởi vì ba phát này mà lại lần nữa bay vút về phía trước. Bất tri bất giác đã vượt qua 300 thước.
Lại lần nữa bình yên thoát được ba phát, Cơ giáp sư Đồng Lý đã nhận ra ý của Kiều Đình.
Phát đầu tiên mục đích rõ ràng là bắn hắn cho nên tốc độ vô cùng chuẩn và xuất sắc. Nhưng sáu phát sau lại không phải muốn bắn trúng đối thủ mà là bức bách đối thủ đi đến điểm mà mình muốn. Cơ giáp sư Đồng Lý cũng không phải người ngốc, làm sao không hiểu ý của Kiều Đình chứ.
Một cảm giác mãnh liệt khuất nhục đánh thẳng trong lòng, trong lòng Cơ giáp sư Đồng Lý vô cùng phẫn nộ, đồng thời cũng thập phần nghẹn khuất, thực lực chênh lệch làm hắn không thể không dựa theo ý đối phương mà hành động……
Được, nếu mày muốn làm như vậy thì tao chống mắt lên xem mày có thể bằng đồng đội hay không. Cơ giáp sư Đồng Lý không nghĩ lại bị Kiều Đình bức bách, hắn bất chấp tất cả, như Kiều Đình mong muốn, điên cuồng thao tác cơ giáp về phía trước. Có lẽ trong lòng phẫn nộ đạt tới cực hạn cho nên tốc độ tay của hắn không bị giảm lại mà có xu hướng tăng nhanh hơn 1 tầng.
Kiều Đình thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười vừa lòng, anh muốn chính là cái này.
Đúng vậy, Kiều Đình muốn tái hiện chiêu thức mà Lăng Lan đánh bại đối thủ, anh muốn nói cho Lăng Lan, đối phương có thể làm được thì mình cũng có thể làm được.
Khi đối thủ sắp tiến vào vị trí mà mình muốn, Kiều Đình rốt cuộc thực hiện phát súng mà mình chuẩn bị sẵn.
“Bùm” một tiếng, một đạo sáng ngời hướng đối thủ, Đồng Lý cơ giáp toàn lực né tránh nhưng vẫn bị phát súng xẹt qua người …… Mặc dù chỉ bị xẹt qua nhưng quang thuẫn cơ giáp tiêu hao không ít, có vẻ ảm đạm không ánh sáng.
“Quả nhiên, Kiều Đình muốn phục chế hoàn toàn đòn công kích vừa rồi của cậu, không biết anh ta có thể thành công hay không.” Triệu Tuấn sắc mặt có chút nghiêm túc, hành vi này Kiều Đình rõ ràng là khiêu khích.
“Kiều Đình này, một kích…… Lưu thủ.” Lăng Lan nhìn thấy cùng người khác không giống nhau, hai mắt nói cho cô biết Kiều Đình không toàn lực ứng phó, có lẽ Kiều Đình không muốn kết thúc thi đấu như vậy, liền như Triệu Tuấn nói, anh ta muốn được như cô.
Lăng Lan nói xong liền chuyên chú mà nhìn màn hình lớn, làm Triệu Tuấn không dám nhiều lời, sợ quấy rầy Lăng Lan. Triệu Tuấn cũng không biết, Lăng Lan nhìn chuyên chú như vậy kỳ thật trong đầu lại đang phân tích những thứ mình vừa thấy, có phải lại là thiên phú hiểu rõ hay không?
Kiều Đình một súng kết thúc, quả nhiên cùng Lăng Lan giống nhau, xoay người thao tác cơ giáp nhanh chóng bay về phía trước. Động tác này làm cho sở hữu người xem đều biết Kiều Đình muốn làm gì. Bọn họ ồ lên đồng thời cũng chờ mong, chờ mong xem người mạnh nhất trường quân đội đệ nhất có thể phục chế thành công kỹ năng của đồng đội không.
Muốn tới sao? Cơ giáp sư Đồng Lý nhìn đối phương xoay người về phía trước thì đột nhiên cắn răng, đem tốc độ giảm chậm lại. Cho dù hắn thực phẫn nộ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ đồng đội như cũ, đồng đội hắn cũng từng nói mình sở dĩ trúng phát đạn kia là vì bay quá nhanh, ngay khi phát hiện mình đi vào phạm vi tầm bắn thì đã không kịp thay đổi động tác, nếu lúc đó bay chậm một chút thì có lẽ kết quả sẽ khác.
Hắn học được bài học này từ đồng đội mình, nếu đối phương muốn dùng chiêu kia thì hắn đơn giản liền đem tốc độ chậm lại. Hắn cũng muốn biết, tốc độ chậm lại thì Kiều Đình có phải còn có thể đánh trúng hắn hay không.
<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
463
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 464: Từ bỏ!
“Chẳng lẽ Trường Đệ Nhất Nam Sinh đều biết chiêu đó? Hoặc là một chiêu này vốn là do Kiều Đình sáng tạo? Chẳng qua người nọ thực hiện trước?” Mọi người trong phòng bắt đầu suy nghĩ các loại khả năng. Bọn họ phát hiện suy đoán của mình rất có thể chính là chân tướng, dù sao Kiều Đình cũng là người mạnh nhất của trường Đệ Nhất Nam Sinh, còn được gọi là Lăng Tiêu thứ hai, nếu như Kiều Đình sáng tạo ra thương thuật này thì có vẻ thuyết phục hơn thiếu niên không có tiếng tăm kia nhiều.
Đương nhiên, bọn họ cũng không kết luận như vậy, bọn họ chỉ suy đoán mà thôi.
Trên sàn đấu, Kiều Đình lại lần nữa kéo khoảng cách mà Định Điểm Xạ Kích yêu cầu, Kiều Đình lại lần nữa thao tác cơ giáp cấp tốc xoay người, một loạt thao tác này cũng không kém hơn động tác của Lăng Lan bao nhiêu……
Động tác không hề có sơ hở làm người xem thán phục, đồng dạng cũng làm nhóm Cơ giáp sư đứng đầu âm thầm gật đầu.
Hai vị Hoàng cấp sư sĩ ngay ở trời cao theo dõi thi đấu, một vị trong đó cũng nhịn không được mở miệng khen: “Thằng nhóc này rất lợi hại, cơ hồ rập khuôn động tác của người trước, còn không làm lỗi.”
“Đúng vậy, không tồi, cái danh xưng Lăng Tiêu thứ hai này quả nhiên không sai.” Một người khác tựa hồ không thích Kiều Đình nên bắt bẻ một chút, giọng điệu thập phần đạm nhiên.
Đồng bạn nói làm Hoàng cấp sư sĩ còn lại kinh ngạc: “à, nguyên lai chính là cậu ta.” Lăng Tiêu đại tướng được toàn bộ Liên Bang biết đến, là một Thần cấp sư sĩ tuyệt luân kinh người, ai cũng rất là bội phục, “Nói đến Lăng Tiêu đại tướng, nghe nói, không có kỹ năng nào là ngài ấy không làm được, ngài ấy là toàn tài.”
Hoàng cấp sư sĩ nói những lời này làm đồng bạn ngạc nhiên: “Cậu chẳng lẽ không biết thiên phú của Lăng Tiêu đại tướng chính là phục chế sao?” Ở Liên Bang, đây cơ hồ là bí mật công khai.
Vị Hoàng cấp sư sĩ kia nghe vậy có chút xấu hổ nói: “Cậu quên tôi đến từ nơi nào sao.”
Người kia như bừng tỉnh, nhớ tới lai lịch đối phương liền ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi đều quên cậu đến từ Mảnh Đất Vô Tự.”
Mảnh Đất Vô Tự là một tinh hệ không có người quản, khoảng cách đến Liên Bang hơn mấy vạn năm ánh sáng, nơi đó tài nguyên cực kỳ khan hiến, khí hậu thập phần ác liệt, điều kiện sống ở đó còn ác liệt hơn tinh cầu được Liên Bang đánh dấu là không thể tồn tại, người không có thực lực nhất định là vô pháp sinh tồn ở nơi đó.
Mảnh Đất Vô Tự là một nơi đầy tội nghiệt, trừ bỏ người dân thưa thớt vốn sống ở đó thì chỉ có những tù chiến tranh đào vong ở.
Ở Mảnh Đất Vô Tự, một năm bốn mùa đều là chiến loạn, thế lực bất đồng lẫn nhau đấu đá, tranh đoạt địa bàn thuộc về chính mình. Ở nơi đó, Vương bài sư sĩ nhiều như chó mèo, không phải Vương bài căn bản sống không nổi, chỉ có Hoàng cấp sư sĩ mới có thể sống giống người, chiếm được một vị trí nhỏ.
Đương nhiên, người ở Mảnh Đất Vô Tự một khi thành công tấn chức Hoàng cấp sư sĩ liền có cơ hội lựa chọn tương lai một lần nữa. Bọn họ có thể lựa chọn trở về trật tự thế giới nhân loại ( tù chiến tranh và người đào vong phần lớn đều lựa chọn cái này), tội lỗi trước kia có thể xóa bỏ toàn bộ. Đương nhiên cũng có thể tiếp tục lựa chọn lưu lại Mảnh Đất Vô Tự ( người dân ở đây phần lớn lựa chọn cái này), trở thành chư hầu một phương.
Vị Hoàng cấp sư sĩ kia vốn chính là một người đào vong của Liên Bang, ngay sau khi thăng Hoàng cấp liền lựa chọn một lần nữa trở lại Liên Bang, trở thành một thành viên của Quân bộ dùng để uy hiếp các nước đối địch. Chẳng qua lúc người này đào vong tới Mảnh Đất Vô Tự thì Lăng Tiêu còn chưa ra đời, mà Mảnh Đất Vô Tự vẫn luôn bị nhân loại các quốc gia phong tỏa tin tức cùng vật tư, ở nơi đó là không thể nào biết được tin tức của Lăng Tiêu, cho nên Hoàng cấp sư sĩ sau khi trở về Liên Bang mới nghe được một ít sự tích về Lăng Tiêu đại tướng, cho nên có chút bí mật công khai người đó lại không hiểu được.
Đồng bạn xin lỗi làm xấu hổ của Hoàng cấp sư sĩ biến mất, ông tiếp tục nói: “Phục chế, thực là thiên phú nghịch thiên a! Cái thiên phú này có phải chỉ xem một lần là có thể đem kỹ năng đối phương thành công phục chế hay không?”
“Ừm, có thể nói như vậy, cho nên mọi người mới nói, không có kỹ năng nào ngài ấy không làm được, cho dù thật sự có kỹ năng không làm được thì chỉ cần nhìn một cái là có thể làm.” Đồng bạn giọng điệu lộ vẻ hâm mộ nói.
Phải biết rằng Cơ giáp sư bình thường muốn đạt được một kỹ năng cao cấp thì cần phải khổ luyện mấy năm mới có thể thông hiểu đạo lí, trở thành kỹ năng của mình, mà thiên phú này của Lăng Tiêu thật giống như một trang bị gian lận, rút ngắn khoảng thời gian luyện tập đến mức tối đa. Chỉ cần Lăng Tiêu muốn, quan sát một lần liền được. Càng đáng sợ chính là bây giờ gần như tất cả các kỹ năng tồn tại đều được ghi hình lại trên thế giới ảo, cho nên chỉ cần Lăng Tiêu muốn thì thật sự không gì không thể làm được.
Đương nhiên không kỹ năng của những gia tộc lánh đời được dấu không thể tìm thấy trên thé giới ảo, nhưng cho dù như vậy thì những gia tộc lánh đời cũng ngàn vạn nhớ rõ không bao giờ thi triển trước mặt Lăng Tiêu đại tướng, nếu không những kỹ năng đại biểu cho gia tộc đó liền trở thành kỹ năng của Lăng Tiêu đại tướng.
“Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu đại tướng có thể thăng Thần cấp nhanh như vậy.” Hoàng cấp sư sĩ Mảnh Đất Vô Tự đồng dạng hâm mộ mà nói. Đến cấp bậc như bây giờ, bọn họ đã biết cực hạn của chính mình là cái gì, những Hoàng cấp sư sĩ như bọn họ đã dùng hết tiềm lực bản thân, cả đời này cũng chỉ là Hoàng cấp sư sĩ, vô duyên Thần cấp sư sĩ, không thể không nói, đây là tiếc nuối của bọn họ.
Hai người chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, thực nhanh đã bị dị trạng của Kiều Đình hấp dẫn.
Kiều Đình phi hành, vài lần điều chỉnh phương hướng xạ kích, ở tất cả mọi người cho rằng anh sẽ xạ kích thì anh lại cố tình không động tĩnh mà nhịn xuống. Từ lúc xoay người đến hiện tại đã vượt qua ba phút, mà Lăng Lan từ xoay người đến xạ kích chỉ dùng một phút. Không hề nghi ngờ, Kiều Đình thời gian gấp đôi Lăng Lan…
Ánh mắt Kiều Đình nhìn chằm chằm đối thủ, anh tựa hồ lại thấy được cơ hội xạ kích …… Nhưng, ngón tay lại nhịn không được mà giật giật, cuối cùng vẫn là buông tay, nhẫn nại, lại lần nữa lựa chọn từ bỏ.
Rõ ràng cảm giác đây là một cơ hội, nhưng anh lại không có dũng khí hạ cò súng, bởi vì anh không có trăm phần trăm nắm chắc, không, liền tính 50% nắm chắc đều không có, nếu không vượt qua một nửa xác suất, anh cũng không nguyện ý đánh cuộc. Lúc này, anh mới biết được, anh vẫn xem thường cái Định Điểm Xạ Kích chạy động nhìn như đơn giản này ……
“Nên từ bỏ sao?” Trán Kiều Đình bắt đầu chảy mồ hôi, theo đường cong khóe mắt, từ sườn mũi trượt xuống …… Vẫn luôn tự tin, lần đầu tiên anh hoài nghi chính mình, anh thật sự có thể tái hiện một chiêu vừa rồi của Lăng Lan sao? Có lẽ anh nên dùng kỹ thuật của mình để kết thúc trận đấu này.
“Không, không thể từ bỏ! Một khi từ bỏ liền tỏ mình nhận thua Lăng Lan kia!” trong đầu Kiều Đình, một thanh âm khác không cam lòng mà nhảy ra ngăn cản.
“Nếu vô pháp hoàn thành động tác kia, cậu vẫn là bại bởi Lăng Lan!” Lý trí lại lần nữa bình tĩnh trình bày sự thật, “Một khi đã như vậy, còn không bằng làm chuyện chính mình nên làm.”
“Chẳng lẽ cứ như vậy sao?” nội tâm Kiều Đình thập phần không cam lòng,.
“Quân tử báo thù mười năm còn không muộn, huống chi cùng Lăng Lan chân chính quyết chiến là chuyện một năm sau, vì sao phải cấp tốc áp chế đối phương như vậy? Ghen ghét cũng không thể làm cậu tiến bộ đâu……” Lý trí lại lần nữa chiếm thượng phong, ánh mắt Kiều Đình đột nhiên trấn định, trong lòng có quyết định.
“Thời gian đã gần bốn phút, so sánh với đồng đội, thời gian cậu ta dùng đã vượt qua gần ba phút, xem ra, cái chạy động Định Điểm Xạ Kích kia không phải do cậu ta nghĩ ra.” Kiều Đình dị trạng đương nhiên không thể gạt được hai vị Hoàng cấp sư sĩ trên cao, Hoàng cấp sư sĩ đến từ Mảnh Đất Vô Tự nhịn không được nở nụ cười.
“Vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, tự nhận năng lực thao tác không yếu hơn đối phương, tự đại mà muốn phục chế tuyệt kỹ của đối phương, đáng tiếc…… Tuyệt kỹ này không phải xem một cái liền làm được, cho dù đã biết tất cả số liệu liên quan thì thủ pháp thao tác muốn hoàn mỹ thực hiện được cũng còn cần thiên chuy bách luyện.” Đồng bạn lắc đầu thở dài, thiên phú thao tác cơ giáp của Kiều Đình đích xác thực xuất sắc, nhưng chỉ bằng một chút là không được, cũng không biết Kiều Đình này có thể tỉnh ngộ lại đây hay không, hy vọng cậu ta không cần làm cái danh Lăng Tiêu thứ hai mất mặt.
“Lăng Tiêu đại tướng chỉ có một!” Hoàng cấp sư sĩ Mảnh Đất Vô Tự bổ sung nói, ông cũng đồng dạng không xem trọng Kiều Đình.
Kiều Đình chần chờ, thực nhanh khiến cho khán giả phát hiện, bọn họ bắt đầu nghị luận sôi nổi, có chút người cho rằng chạy động Định Điểm Xạ Kích là do Kiều Đình sáng tạo lúc này cũng quyết đoán mà vứt bỏ cái ý niệm này. Bọn họ hiện tại đã không quan tâm thắng bại cuối cùng, mà là muốn biết cuối cùng Kiều Đình có thể bắn ra phát súng kia hay không.
Kiều Đình nguyên bản chính là một người quả quyết, tự mình hoài nghi chỉ là trong nháy mắt, đương anh lại lần nữa kiên định thì liền không hề do dự. Anh đột nhiên sửa đổi tư thế xạ kích, một màn này làm toàn trường ồ lên, không nghĩ tới sau khi chần chờ gần bốn phút, Kiều Đình lựa chọn từ bỏ.
“Tốt, dám làm dám chịu, làm không được thì quyết đoán từ bỏ, lựa chọn sở trường của mình, Kiều Đình này tương lai không hạn lượng.”
Khác với người xem, nhóm Cơ giáp sư giữa sân cùng với đại biểu các đại quân đoàn mắt sáng ngời. Kiều Đình như vậy so với Kiều Đình vừa rồi đã lại trưởng thành. Hơn nữa, trong khoảng thời gian quá ngắn lại có thể quyết đoán đưa ra phán đoán chuẩn nhất xác, tin tưởng cho dù tiến vào chiến trường, người này cũng có thể sống dài hơn những người khác.
Liên Bang thập phần quý trọng Vương bài sư sĩ, nhưng càng quý trọng những Vương bài sư sĩ có thể sống sót lâu, bở vì những người đó mới là vũ khí chung cực của Liên Bang.
Không hề nghi ngờ, biểu hiện này của Kiều Đình chứng minh đối phương khả năng chính là người như vậy. Có mấy đại biểu quân đoàn thậm chí quyết định trở về liền báo quân đoàn trưởng, cực lực tranh thủ để Kiều Đình này gia nhập.
Kiều Đình thực nhanh hoàn thành tư thế quen thuộc của mình, nhắm ngay đối thủ, nháy mắt tỏa định liền hạ cò súng.
“Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!” Cơ hồ không có tạm dừng, bốn phát súng đồng thời bắn ra, Kiều Đình cuối cùng vẫn lựa chọn sở trường của mình ——N điểm phong tỏa.
N điểm phong tỏa cấp cao nhất có thể bắn ra chín phát, đồng thời phong tỏa tất cả đường né tránh của đối phương, có thể nói là châu liền bích hợp, có thể trực tiếp treo cổ đối thủ. Hiện tại dùng súng chùm tia sáng dài tuy rằng giảm uy lực xuống vài cấp nhưng để đánh trúng đối phương vẫn là dễ như trở bàn tay.
<< ||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
<< Trước <<
Đi nhanh :
464
/464 GO
Like ủng hộ :
Chương 464-2: Từ bỏ! 2
Bên kia, Đệ Nhị Nam Sinh, Tưởng Thiếu Vũ vừa biết đối thủ của mình là ai thì khẽ cau mày, đối thủ của bọn họ là trường quân đội xếp hạng 22, thực lực của Cơ giáp sư đều không kém, muốn dành ba trận thắng thì cần phải cân cân nhắc nhắc.
Tưởng Thiếu Vũ vắng mặt năm trận nay còn đụng phải đội mạnh, mà Trường Đệ Nhất Nam Sinh lại tương phản, đã bị người tính kế mà còn gặp phải đội yếu nhất, trường Đệ Nhị Nam Sinh lại muốn hao tổn tâm cơ, không biết có nên thay đổi cách bài binh bố trận hay không. Trường Đệ Nhị Nam Sinh mới bước qua một nguy cơ, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào top 32, thậm chí có mấy trận thi đấu phải dựa vào yếu tố may mắn. Quả nhiên, không có hắn áp trận, thực lực của Trường Đệ Nhị Nam Sinh cũng quá mức bình thường, chả kém hơn những trường quân đội khác là bao. Đây cũng là nguyên nhân Trường Đệ Nhị Nam Sinh khó khăn khi tiến vào vòng trong.
Lúc Tưởng Thiếu Vũ dò hỏi đối thủ Trường Đệ Nhất Nam Sinh, biết là trường Thiên Vũ thì cũng nhịn không được ghen ghét với vận khí quá tốt của Trường Đệ Nhất Nam Sinh, cơ hồ không có gì ngoài ý muốn là có thể lên top 16.
Sự thật như Tưởng Thiếu Vũ dự liệu, Trường Đệ Nhất Nam Sinh lưu loát nhanh chóng mà tiến vào top 16. Phải nói kết quả như vậy cũng không làm người xem kinh ngạc, điều khiến cho người xem kinh ngạc chính là cách sắp xếp thứ tự xuất chiến của Trường Đệ Nhất Nam Sinh xuất hiện biến hóa.
Đầu tiên xuất chiến là Kiều Đình, khi màn hình lớn tuyên bố Kiều Đình là người xuất chiến đầu tiên thì toàn trường khiếp sợ. Ở trong ấn tượng mọi người, Kiều Đình tuyệt đối người áp cuối cùng, không nghĩ tới có một ngày, người đó sẽ trở thành nhân vật tiên phong.
Bởi vì Kiều Đình ngoài ý muốn lên sân khấu ngay trận đầu nên mấy người xuất chiến sau cũng không làm nhiều khán giả kinh ngạc, tuy rằng người thứ hai lên sân khấu chính là Lăng Lan, thứ ba là Triệu Tuấn, tuy thực lực của hai người đều đáng giá thưởng thức, nhưng cũng không dẫn dậy nổi hứng thú của mọi người.
Trận thi đấu này, Trường Đệ Nhất Nam Sinh dùng hình thức đánh phủ đầu, mạnh nhất xếp trước, yếu nhất xếp cuối cùng. Loại phương pháp bài binh này ở trong mắt người xem là hành vi thập phần não tàn. Nếu không phải thực lực Trường Đệ Nhất Nam Sinh mạnh hơn đối phương một đầu thì rất có thể bởi vì phương thức bài binh ngu ngốc này mà làm cho bọn họ dừng bước ở top 16.
Thi đấu buổi chiều cũng chưa kết thúc, khi top 16 xuất hiện toàn bộ thì tiếp theo chính là cuộc tranh tài tiến vào top 10. Đầu tiên sẽ cho 1 đấu 1 chọn 8 đội thắng, 8 đội còn lại sẽ lần lượt thi với nhau lần nữa để quyết định ra 2 vị trí cuối cùng của top 10.
Lúc này, đối thủ của Trường Đệ Nhất Nam Sinh là trường Quốc Phòng Liên Bang, nếu so với trường quân đội Thiên Vũ thì thực lực trường Quốc Phòng Liên Bang cao hơn rất nhiều. Bởi vì Trường Đệ Nhất Nam Sinh để người mạnh nhất xuất chiến nên trường Quốc Phòng suy xét nửa ngày, cuối cùng quyết định lấy phương thức sắp xếp 51234 xuất chiến.
Bất quá, Trường Đệ Nhất Nam Sinh lúc này lại thay đổi người xuất chiến, người đầu tiên xuất chiến là Mục Thiếu Vũ, thực lực vào Đặc cấp sư sĩ đỉnh cấp. Đối mặt với người vừa mới tiến vào Đặc cấp sư sĩ không lâu thì đối thủ của Mục Thiếu Vũ căn bản không là gì, ngay từ đầu liền chiếm thượng phong, sau hơn ba mươi chiêu liền đem điểm của đối phương trừ hết, dành được thắng lợi.
Rất nhiều người xem cho rằng Trường Đệ Nhất Nam Sinh lại khôi phục lý trí, bắt đầu tiến hành phương thức bày binh bố trận hợp lý, nhưng người thứ hai xuất chiến lại một lần nữa điên đảo ý tưởng của bọn họ, Kiều Đình xuất chiến!
Ngoài ý muốn này xuất hiện làm trường Quốc Phòng hận đấm ngực dậm chân, người xuất chiến thứ hai chính là người mà bọn họ ký thác kỳ vọng rất cao, muốn bắt lấy một ván, chính là Đặc cấp sư sĩ mạnh nhất trường quân đội bọn họ. Chính là, cho dù Đặc cấp sư sĩ mạnh tới đâu thì khi đối mặt Vương bài sư sĩ Kiều Đình, bọn họ một phần thắng cũng không có.
Đến đây, trường quốc phòng bắt đầu hoài nghi thứ tự bố trận của bọn họ đã bị Trường Đệ Nhất Nam Sinh mật thám ra. Đương nhiên đây là không có khả năng, nhóm học sinh trường quốc phòng rõ ràng thứ tự xuất chiến của bọn họ cũng là linh cơ trước khi xuất chiến, chỉ có thể nói vận khí của Trường Đệ Nhất Nam Sinh quá tốt?
Thua hai trận, trường quốc phòng chỉ có thể đặt hy vọng người thứ ba xuất trận của Trường Đệ Nhất Nam Sinh là người yếu nhất, như vậy bọn họ còn có cơ hội vãn hồi chút thể diện. Bất quá, hiện thực tàn khốc, khi Triệu Tuấn xuất hiện, bọn họ liền biết, hy vọng của bọn họ đã dập tắt.
Là Vương bài sư sĩ dùng cơ giáp Đặc cấp, là người mạnh thứ 3 trong đấu đơn thể cơ giáp, Triệu Tuấn há lại để trường bọn họ đánh bại? Quả nhiên, hai người vừa bắt đầu thì Cơ giáp sư trường quốc phòng đã bị Triệu Tuấn hoàn toàn áp chế, sau khi đau khổ duy trì mấy chục chiêu thì bị tam liên kích của Triệu Tuấn đánh bại.
Cứ như vậy, Trường Đệ Nhất Nam Sinh thắng ba, nhẹ nhàng tiến vào top 10. Tiếp theo, những đội còn lại trong top 10 cũng dần lộ diện.
Bất quá có một trường vận khí cực kém, đó chính là Trường Đệ Nhị Nam Sinh. Bởi vì Tưởng Thiếu Vũ bị cấm đấu năm trận nên chỉ cần qua ải này, Tưởng Thiếu Vũ có thể chính thức lên sân khấu.
Nhưng vận khí của Trường Đệ Nhị Nam Sinh tựa hồ dừng ở đây, bọn họ đối đầu với trường mạnh thứ 7 trong top, tuy thực lực đơn thể của bọn họ so ra kém Kiều Đình, Tưởng Thiếu Vũ, Lâm Tiêu, nhưng thực lực tổng hợp lại tương đối hậu, sáu đội viên dự thi đều đạt tới đặc cấp đỉnh cấp.
Tuy rằng Tưởng Thiếu Vũ toàn lực vận dụng hết các loại biện pháp khổ chiến, nhưng cuối cùng vẫn là thắng 2 thua ba, phải đấu thêm để dành 2 vị trí cuối của top 10. May mắn khi trận đấu dành vé vớt diễn ra, Tưởng Thiếu Vũ đã có thể tham dự, nhờ vậy mà hy vọng của mọi người đối việc tiến vào top 10 càng lớn.
Phải nói, Tưởng Thiếu Vũ xuất chiến thật đúng lúc, bởi vì Tưởng Thiếu Vũ tồn tại nên Trường Đệ Nhị Nam Sinh dành được vé vớt đầu tiên, vé thứ 2 là của trường Quốc Phòng.
Top 10 xuất hiện cũng có nghĩa là ngày thi đấu thứ 2 của cơ giáp đoàn thể đã chấm dứt. Một đêm không nói chuyện, ngày thứ ba tới, đây cũng là ngày thi đấu cuối cùng của cơ giáp đoàn thẻ. Trong ngày hôm nay sẽ chọn ra á quân cũng như quá quân chung cuộc. Top 10 bắt đầu xoa tay hầm hè, chuẩn bị một hồi đại chiến vì danh dự của trường mình.
Buổi sáng sẽ quyết định top 4, đầu tiên top 8 đấu với nhau chọn top 4, 2 đội dành vé vớt trong top 10 sẽ được khiêu chiến với 4 đội thua top 4, nếu dành chiến thắng thì có thể khiêu chiến với top 4 để thay thế đối phương tiến vào top 4. Cho nên mới nói cho dù đã vào được top 4 thì chưa chắc có thể giữ được vị trí đó, không đến cuối cùng thì ai không biết ai là người có thể cười cuối cùng.
Rất nhanh, trận chiến 8 chọn 4 bắt đầu mở màn, bởi vì càng vào trong, thực lực của các trường của không kém nhau là bao nên ai thắng ai bại đều có khả năng. Đối thủ của trường Đệ Nhất Nam Sinh là trường xếp hạng sáu, trường quân đội Kinh An.
Trường quân đội Kinh An rất mạnh, nhưng khi bọn họ biết đối thủ là Trường Đệ Nhất Nam Sinh thì sắc mặt đều trở nên rất khó xem, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không muốn gặp Trường Đệ Nhất Nam Sinh đầu tiên.
Không có biện pháp, trên phương diện điều khiển cơ giáp, Trường Đệ Nhất Nam Sinh rõ ràng dẫn đầu tất cả trường quân đội, tuy rằng tổng điểm của Trường Đệ Nhất Nam Sinh vẫn luôn xếp hạng hai, nhưng ở cơ giáp cách đấu, vô luận là đơn thể hay là đoàn thể thì ngôi vị quán quân chưa bao giờ lạc tay, điều này có thể nhìn ra về phương diện điều khiển cơ giáp, Trường Đệ Nhất Nam Sinh tuyệt đối ở địa vị thống trị.
Trường quân đội Kinh An lúc bài binh bố trận cũng không dù chiêu đặc biệt gì, từ yếu đến mạnh ra sân. Hai trận đầu Trường Đệ Nhất Nam Sinh làm người ta không thể đoán ra được nên Trường quân đội Kinh An đành từ bỏ đầu cơ trục lời được gì.
Ở phía sau đài, năm người Trường Đệ Nhất Nam Sinh đứng thành một vòng, khuôn mặt Mục Thiếu Vũ nhăn nhó như khổ qua nói: “Còn muốn tiếp tục dùng biện pháp này để bài binh bố trận sao?”
Triệu Tuấn cười hì hì nói: “Mục Thiếu Vũ, anh không cảm thấy như vậy rất có ý tứ sao?” Triệu Tuấn rất vui lòng, nh cảm thấy bài binh bố trận như vậy rất thú vị.
Hàn Dục vẻ mặt không vui, một lòng muốn nhanh nhanh, hắn hung hăng mà kéo tay áo nôn nóng nói: “Nhanh lên, nhanh lên, lập tức liền tới giờ nộp danh sách.”
Kiều Đình cau mày nhìn về phía Lăng Lan hỏi: “Như vậy có ổn thỏa không?”
Lăng Lan nhướng mày nhàn nhạt mà trả lời: “Thắng ba là được.” Ngụ ý mình không sao cả.
Kiều Đình trừng mắt nhìn Lăng Lan một cái, rõ ràng chủ ý này là do đối phương nghĩ ra, hiện tại lại làm bộ như cái gì cũng không liên quan đến mình, thật là làm người ta khó chịu, anh nhìn về phía ba người khác nói: “Đến đây đi!” Anh tuyệt đối sẽ không nói, dùng biện pháp này để bài binh bố trận cũng khiến anh cảm thấy thực kích thích.
“Kéo bao —— búa!” Mục Thiếu Vũ nói một tiếng, năm người cùng nhau ra tay!
“Ha ha, lần này là tôi xuất chiến đầu tiên!” Triệu Tuấn giơ cao cây kéo, ngửa mặt lên trời đắc ý cười ha hả, bốn người khác thế nhưng toàn bộ ra bao, bị anh tiêu diệt toàn bộ.
“Thiết, vận may cũng quá tốt, liên tục ba lần đều được xuất chiến!” Hàn Dục buồn bực vô cùng, hắn đã hai trận liên tục không cơ hội xuất chiến, nhàm chán muốn chết, Hàn Dục không phục mà lại lần nữa kéo cao tay áo, vẻ mặt như dân cờ bạc muốn lấy lại vốn hô to một tiếng, “Lại đến!”
Truyện cùng tác giả
<< Trước <<
Ủng hộ:
Truyện Hay Khác
Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Dưỡng Thú Thành Phi
Hoàng Tộc Đại Chu
Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn
Cực Phẩm Tà Thiếu
Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn
Quyền Thần
Độc Gia Sủng Hôn
Sống Cùng Biểu Tỷ
S.C.I. Mê Án Tập
Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau
Chiến Thần Bất Bại
Mới Nhất Đọc Nhiều Ngôn Tình Truyện Teen Xuyên Không Trọng Sinh Kiếm Hiệp Tiên Hiệp Sắc Hiệp Lịch Sử Quân Sự Đô Thị Võng Du Dị Giới Dị Năng Khoa Huyễn Huyền Huyễn Trinh Thám Truyện Ma Đam Mỹ Nữ Cường Nữ Phụ Bách Hợp Tiểu Thuyết Mới Nhất Truyện Tranh
Về đầu trang
© 2015 sstruyen.com
Email: [email protected]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com