Luffy-Nami (Let me love you)
Luffy áp mặt vào bộ ngực nàng hoa tiêu mà cười khì khì đầy mãn nguyện, tay cậu ôm trọn lấy thân Nami trong lớp áo bông đắt tiền nhưng không kém phần ấm áp:
-Awww, ấm quá!-Đoạn cậu ôm chặt cô hơn, không quên tranh thủ hít hà hương cam thoang thoảng.
-Nè nè! Làm gì thế hả?-Nami cáu gắt, cố đẩy cậu thuyền trưởng ra nhưng không thành.
-Ưmmm, lạnh quá đi mất... Chiếc áo cậu mua cho tớ không ấm bằng chiếc áo cậu đang mặc, mà sợ nói ra thì cậu lại bảo tớ kén chọn. Thế nên xài chung chắc không sao đâu nhỉ?
Luffy ngước mặt lên nhìn Nami với ánh mắt ngây thơ, hồn nhiên, gương mặt ngáo ngơ của cậu làm cô không nỡ lòng từ chối:
-Được rồi, tớ cho cậu mượn chiếc áo đấy! Trong tủ tớ còn đầy!-Nami lại đẩy cậu ra, thế nhưng tên cứng đầu ấy vẫn không thèm nhúc nhích.
-Này!-Nami gằn giọng, đôi lông mày nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu.
-Nami...
-...
-Ngực cậu ấm quá...
Nami sững người, giờ cô mới để ý đến hơi thở nóng hổi của cậu vẫn đang phả đều đều trên bộ ngực mình. Cái nóng ấy làm thân thể cô như muốn rã rời, gương mặt chuyển sang đỏ hồng vì ngượng. Cô lắp bắp:
-N... Này... Quá đáng lắm rồi đấ... đấy!
-Cậu cũng cảm thấy ấm mà phải không? Vậy đừng ngại.
Trên boong tàu phủ đầy tuyết, hai thân thể nọ quấn quýt, sưởi ấm cho nhau bằng thân nhiệt 37 độ và trên 37 độ. Luffy vẫn cứ như con nít, cậu coi việc đụng chạm giữa nam và nữ chả khác nào hai miếng thịt bò đang áp sát vào nhau... Còn Nami, đương nhiên suy nghĩ của cô phải chính chắn hơn, cô cảm thấy xấu hổ pha lẫn một chút khó chịu, nhưng không tài nào thoát khỏi tay cậu nên đành đứng yên cho lành...
Cũng may mọi người ngủ hết rồi. Nami thở phào nhẹ nhõm.
Nửa tiếng trôi qua.
Tuyết chạm nhẹ gương mặt diễm lệ được tô điểm hài hoà với mái tóc cam bồng bềnh, cô tỉnh giấc trong tư thế cuộn tròn của một con mèo nhà lười nhác. Toan ngồi dậy vươn vai theo thói quen thì cánh tay vắt ngang eo cô lại không cho phép cô làm điều đó. Cảm giác nặng trĩu lạ thường bên eo bắt buộc bộ não phải lấy lại sự tỉnh táo, các dây thần kinh căng ra, mọi giác quan được đánh thức ngay lập tức. Đó là lẽ dĩ nhiên nếu còn muốn sống ở Tân Thế Giới đầy rẫy những hiểm nguy, bất trắc này. Và với bổn phận là hoa tiêu của thuyền, Nami luôn mang trong mình tinh thần cảnh giác cao độ.
Cô đảo mắt thăm dò tình hình, chả phát hiện ra điều gì bất thường ngoại trừ việc mình đang nằm gọn trong lòng cậu thuyền trưởng. Ừm, nằm gọn trong lòng cậu ta, nhịp đập trái tim cậu vẫn đều đều bên tai, minh chứng cho một giấc ngủ say. Nami vừa định nhấc tay cậu ta ra thì đột nhiên cánh tay đó kéo nhanh cô vào lòng, cô thở gấp vì sợ, mặt dính chặt với ngực cậu thuyền trưởng lúc bấy giờ đỏ tựa gấc. Thật nhục nhã!
-Lu...Luffy!
-Ưm... Lạnh quá!-Cậu cọ thân mình vào thân cô hòng tìm cái ấm, bàn tay vô thức vuốt nhẹ sống lưng cô.
Nhột.
Ngượng.
Bực.
Cô quát lớn:
-Tránh ra!
Cùng lúc đó dùng sức đẩy mạnh, tách hai cơ thể ra khỏi nhau. Hành động kì lạ của cô làm Luffy giật mình, cậu ngồi dậy và nhìn cô chằm chằm
-Chuyện gì vậy?
Robin bước ra khỏi phòng, cất giọng bình thản.
-À chị Robin... Không có gì đâu... chỉ... chỉ là... Đến phiên cậu ấy canh tàu, và em không ngủ được nên ra đây hóng gió chút thôi...-Nami đứng bật dậy, cố giải thích.
-Fufufu... Được rồi, hai cậu về phòng đi, kẻo đánh thức mọi người mất.-Ngắm cái vẻ bối rối trên mặt cô hoa tiêu, Robin khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý.
Hôm nay đến lượt Usopp cơ mà... Luffy đời nào canh tàu...
Nói xong Robin trở về phòng của mình, khi cánh cửa đóng lại, Nami quay sang Luffy mà gằn giọng:
-Cậu đi ngủ đi, đây, áo của tớ. Cho cậu mượn đấy, rồi làm ơn để tớ yên.-Cô cởi chiếc áo bông mềm mại ra, đưa cho Luffy.
Cậu thở dài, tay đón lấy chiếc áo rồi mặc vào, không quên châm chọc:
-Cậu chả hiểu gì cả.
-Tớ không hiểu thì tớ đã không ở trên con thuyền này rồi! Tớ cho cậu ôm, bởi biết cậu chả có ý đồ gì với tớ, nhưng chỉ dừng lại ở ôm thôi! Tớ không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp! Cậu là thuyền trưởng, tớ là hoa tiêu. Và... Và... À thôi, cậu chắc không hiểu những gì tớ đang nói đâu.
Phải rồi, đến bản thân mình còn không hiểu nói chi cậu ta. Cô nghĩ thầm, đoạn quay lưng lại, mắt hướng ra biển xanh huyền ảo, đối với cô, Luffy tốt nhất chỉ nên là một tên thuyền trưởng liều mạng, cứng đầu và háu ăn mà thôi...
Cảm giác lạnh lẽo len lỏi từ da thịt đến tận trái tim-nơi ngọn lửa từ lâu đã được nhóm lên- ngọn lửa ấy giờ dập dờn trước gió như có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào...
Cô thích ở cạnh bên cậu thuyền trưởng ngốc nghếch, vô tư, hài hước. Thích những lúc cậu ra tay cứu cô bất chấp cả tính mạng. Thích những lúc cậu bám víu lấy cô, cùng cãi nhau về mọi thứ linh tinh vớ vẩn trên đời. Cứ ngỡ chỉ là sự mến mộ của thuyền viên dành cho thuyền trưởng, thế nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, cảm giác dành cho cậu không dừng lại ở sự mến mộ, nó vô tình tiến xa, tiến xa hơn nữa. Ngay cả cô cũng không hề hay biết.
Phải chi cô cố kiềm lòng, thì nay đâu có sợi dây nào ràng buộc giữa hai người!
Nami xoa hai tay vào nhau, trời lạnh thế này lại mặc độc nhất chiếc áo ngực mỏng manh, cô tự rủa bản thân mình thật ngu ngốc. Sau đó quay lưng, toan cất bước về phòng lấy áo.
-Hoa tiêu gì mà ngốc thế!-Tiếng Luffy vang lên, buộc cô dừng phắt lại.
-Hả? Nói lại xem nào?-Cô doạ.
-Tớ nói cậu ngốc đấy!-Từng chữ phát ra không chút chần chừ.
Có ngày tớ phát điên mất thôi Luffy! Cô xoa xoa hai bên thái dương, một chân đưa ra phía trước, chứng tỏ cô muốn bỏ lơ cậu thuyền trưởng mà đi tiếp.
Rầm!
Luffy không nói không rằng mà nhảy lên người Nami, khiến cô không trụ được, ngã sõng soài.
Lần này cậu quấn chặt người cô như quấn tù nhân vậy, nhất quyết không chừa đường thoát.
-Ưmmm, như thế phải ấm hơn không.
Nami thở dài, bất lực với cậu thuyền trưởng. Nhưng khoé môi cứ cong dần lên trong vô thức, cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc...
Cứ như vậy cũng tốt...
Nami nhủ thầm, để mặc Luffy ôm mình chặt cứng.
——————
Nami, cậu sẽ mãi là hoa tiêu của riêng tớ. Luffy đổi tư thế, lưng tựa mạn thuyền, hai tay vẫn ôm khư khư Miêu tặc Nami đang say giấc nồng vào lòng...
Một nụ hôn đặt xuống mái tóc cam, nhẹ nhàng mà chân thật...
——————
Usopp thở dài, lắc đầu ngao ngán:
-Hai người thật là...
Mũi dài vẫn núp mình trong bóng tối, hình ảnh cậu thuyền trưởng "mồm nhai, mắt liếc" khi sáng đã để lại ấn tượng khá sâu sắc. Đó là lúc Nami đòi tiền Zoro, họ cãi nhau kịch liệt, và đột nhiên tên kiếm sĩ la ầm lên:
-Còn thân tôi 320 triệu beli này! Lấy thay món nợ không?!
-Được thôi.-Nami hùng hồn đáp...
Usopp để ý thấy Luffy vừa vặn ăn hết phần của mình, cậu đứng dậy rồi đập bàn thật mạnh như muốn gây sự chú ý.
-SANJI!!! TỚ MUỐN ĂN NỮA!!!
...
Sau khi bữa ăn kết thúc, Luffy mặt nhăn mày nhó trông rất buồn cười. Cậu cứ thế gần như cả ngày, tối đến thì lén lén lút lút chả khác nào ăn trộm, cậu ra vào phòng hơn chục lần, hễ đứng trên boong tàu là mắt cứ đau đáu nhìn về nơi còn sáng đèn-phòng ngủ Nami.
Đợi chờ.
Kiên nhẫn.
Là hai từ Usopp không hề thấy ở Luffy trước đó, bởi thế sự tò mò cuối cùng cũng được khơi dậy, Mũi Dài im lặng, tiếp tục quan sát.
*Cạch*
Cánh cửa hé mở, Nami bước ra với chiếc áo khoác dài đến đầu gối, như thường lệ, cô ấy muốn kiểm tra thời tiết nơi đây.
Lại chuyển ánh mắt sang Luffy, Usopp nín thở chờ đợi hành động tiếp theo của cậu.
Đáp lại kì vọng của Usopp là nụ cười tươi rói trên môi cậu thuyền trưởng, Luffy không suy nghĩ, không tính toán, cậu ta chạy đến ôm chầm lấy nàng hoa tiêu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com