16-
[James]
Tuổi 20 là đại lộ của những giấc mơ tan vỡ.
Khi dấu chấm của tình bạn kết thúc, chúng tôi viết tiếp mối quan hệ này bằng tình yêu. Ngỡ tưởng hạnh phúc đến dừng chân thật lâu, chỉ là nó đến cùng với những buồn bực của tuổi trưởng thành.
Tôi phải nằm viện ba ngày cho lần ngộ độc này, ba mẹ vẫn thường xuyên lên thăm nhưng lại không thể ở lâu vì họ còn có công việc ở nhà. Chỉ có P'Net luôn ở đây chăm sóc tôi, cùng với sự mệt mỏi theo sau anh ấy.
Tôi đã quen biết anh ấy hơn tám năm rồi, nếu không phải tôi thì chắc chẳng còn ai rõ ràng hơn việc hôm nay anh ấy đã thay đổi những gì, dù chỉ một chút.
P'Net không còn cười nhiều nữa, nếu có cũng chỉ là những cái cong môi gượng gạo. Tôi cũng rất nhớ anh ấy của trước kia, người mà luôn tìm thấy tôi trong đám đông những người đang ngồi ở cạnh sân bóng rổ, mặt đầy mồ hôi vẫn vẫy tay cười rạng rỡ chào tôi.
P'Net của hiện tại ngồi cạnh giường bệnh, chăm chú gọt hoa quả rồi đặt vào đĩa trước mặt tôi. Tôi đã cố tình không mở lời bắt chuyện trước và anh ấy cũng vậy, chúng tôi im lặng ở cạnh nhau cả tiếng đồng hồ, chẳng ai nói với ai câu nào.
P'Net từng rất thích pha trò, cũng là người tạo bầu không khí trong nhóm bạn. Còn bây giờ, anh ấy đã bỏ quên bản thân của trước kia, cũng chẳng còn thiết tha tìm lại nữa.
Tôi nhìn anh với ánh mắt xót xa, từ khi biết yêu đến giờ, tình yêu của tôi đánh vần bằng tên anh. Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, mọi dấu vết anh để lại trong những kỉ niệm, tôi đều muốn cất gọn vào một góc trong trái tim. Nghệ thuật là tất cả của tôi, nhưng anh cũng là ngọn đèn dầu trong đêm dài tối tăm giông bão.
"Đừng, bẩn lắm". P'Net né tránh khi tôi cố gắng muốn đan mười ngón tay với anh.
Nhưng rồi, có lẽ vì sự kiên quyết này, anh cũng không buông ra nữa, chuyển sự chú ý sang phía tôi, nghiêng đầu nhìn.
"Mai xuất viện sớm, em nghỉ ngơi đi". P'Net khẽ đung đưa bàn tay đang nắm lấy anh ấy của tôi, khó khăn mỉm cười.
Vài phút sau, anh đứng dậy, đặt miếng lê cuối cùng lên đĩa rồi đi ra ngoài rửa tay. Bóng lưng khuất sau cánh cửa, tôi nhìn đĩa hoa quả trên mặt bàn, tâm trạng rối bời không cách nào lặng lại được.
Hôm qua Bank đã đến thăm tôi, lúc chỉ có hai người, nó nhỏ giọng kể rằng vô tình nhìn thấy P'Net đứng hút thuốc ở bên ngoài bệnh viện. Anh ấy cãi nhau với một người đàn ông vì cho rằng việc anh ta đỗ xe trước sạp hàng của một bà cụ là một hành vi rất bất lịch sự. Mặc dù bà cụ đã nói rằng không sao cả, bà chuyển đồ sang chỗ khác là được nhưng anh rất kiên quyết, kèm theo vẻ mặt giận dữ và lời nói khiêu khích, suýt nữa thì xảy ra ẩu đả rồi.
P'Net vốn không phải người như vậy, rõ ràng anh ấy đang không ổn mà.
Tôi biết anh đã hút thuốc từ lúc còn học cấp ba vì từng có thời điểm chơi cùng đám bạn xấu, nhưng trong khoảng thời gian sống chung với nhau, tôi chưa từng một lần thấy anh hút trở lại, có lẽ những chuyện gần đây khó nghĩ đến mức anh ấy không tìm được giải pháp nào khá hơn để rồi lại lần nữa không kìm được mà tìm đến thói quen cũ.
Đối với tôi, thuốc vốn không xấu, chỉ là nó không phải là anh mà tôi từng biết.
Tôi xuất viện trở về chung cư, P'Net không cho tôi động vào bất cứ thứ gì, thậm chí bác sĩ đã nói tôi có thể ăn uống như bình thường được rồi nhưng anh ấy nhất quyết muốn tự nấu ăn cho tôi trong vài tuần tới, cho đến khi anh thực sự cảm thấy yên tâm mới thôi. P'Net lấy lý do ba mẹ tôi đã đặc biệt nhờ vả anh ấy rồi, anh phải làm tốt nhiệm vụ mới được.
Sau bữa tối, thay vì cùng nhau ngồi ở sofa xem truyền hình như trước kia, tôi quyết định bật một bản nhạc không lời ngồi đợi anh trở lại sau khi dọn dẹp xong. Chỉ vì mọi người nói rằng âm nhạc sẽ chữa lành tâm hồn, tôi cũng hi vọng nếu có thể hãy khiến anh vui vẻ trở lại.
P'Net quay trở lại, ngồi bên cạnh tôi như thường lệ cùng chiếc laptop quen thuộc của anh. Bình thường khi tôi ở phòng tranh, anh sẽ ngồi ngoài phòng khách để làm việc. Nếu tôi ngồi ở phòng khách, anh sẽ ngồi ngay bên cạnh. P'Net không nói gì cả, anh ấy chỉ hành động như thể muốn tìm mọi cách để gần gũi tôi hơn mà thôi, dù cho cả hai có ngồi đó im lặng cả buổi chiều cũng không phải là vấn đề.
Tôi ngồi sát gần lại người kia, nhẹ nhàng quan sát biểu cảm của anh. Chăm chú làm việc có lẽ là trạng thái quyến rũ nhất của anh ấy rồi.
"Anh". Tôi khẽ gọi.
"Hửm?". Anh ấy cố gõ nốt dòng chữ trên màn hình rồi mới quay sang nhìn tôi.
"Một đứa trẻ vốn đã nghịch ngợm không phải cứ giấu đi hết thảy những ấm ức sẽ biến thành đứa trẻ hiểu chuyện đâu".
Đại ý là, bản chất của anh ấy không phải thế này, không phải chỉ vì lo nghĩ cho tôi mà đối xử tệ với chính cảm xúc của mình. Tôi muốn anh ấy nói ra tất cả rồi cùng nhau xoa dịu đối phương, tình yêu vốn chẳng phải một bên được nhận, một bên lại mất mát không nguôi.
"Anh không hiểu đâu". P'Net cười trừ, tiếp tục né tránh đi vấn đề.
"Anh không hiểu đâu, dù có lên trời đi chăng nữa cũng không thể vẽ ra được". Tôi có chút chột dạ, bởi vì tôi đã từng làm anh ấy tổn thương bằng câu nói này. Khi ấy, tôi thừa nhận bản thân rất khó ưa, chỉ vì ngành học khác biệt mà tôi nhẫn tâm gạt đi những cố gắng muốn giúp đỡ tôi của anh.
Tôi đã từng rất chán ghét bản thân vì khoảnh khắc ấy, hiện tại còn tự trách hơn. Chỉ một câu nói thôi, cũng khiến đối phương ghi nhớ lâu tới vậy, mọi thứ cũng chứng minh được rằng từng câu từng chữ tôi vô tình thốt ra đều khiến người kia để bụng.
"Chúng ta đúng là rất khác biệt. Anh không thể giúp em vẽ vời, em không cách nào giúp anh tính toán những con số dài dằng dặc trên màn hình kia được. Bởi vì ai cũng sẽ là điểm yếu trong lĩnh vực mà đối phương giỏi, không thể cứ nhìn vào thứ mà mình không tốt để rồi bỏ qua những điều mình xuất sắc được. Em không giỏi an ủi người khác, nhưng em đang cố gắng để làm điều đó, giống như cách anh luôn nỗ lực tiến vào thế giới của em vậy. Thế nên, anh không thể nói em nghe những bất an trong lòng anh một lần nữa sao?".
P'Net nhìn sâu vào mắt tôi, bị những lời nói vừa rồi của tôi đánh động đến trái tim. Đã từng nói qua chưa? Rằng bạn trai tôi kỳ thực là một anh chàng mít ướt.
"Từ lúc ở bên cạnh em, anh thấy mình vô dụng vô cùng. Anh chẳng làm được gì nên hồn hết, ngay cả khi em ốm, anh cũng không có mặt kịp lúc. Anh chẳng biết mình nên làm gì nữa, mọi thứ cứ như chống lại anh, thực sự rất mệt mỏi...".
Học hành nặng dần, hoạt động cũng nhiều hơn. P'Net còn đang trong quá trình lên kế hoạch mở một quán ăn cho riêng do chính anh ấy quản lý nữa. Lần này thêm cả việc tôi nhập viện, có lẽ đã khiến những căng thẳng dày đặc lại càng thêm chồng chất hơn.
"Anh, thất bại lắm đúng không?".
Những giọt nước mắt không kìm được mà lăn dài trên má, đớn đau theo từng nhịp của trái tim.
Tôi kéo tay anh, ôm người kia vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ tóc gáy của đối phương, đó cũng là phương thức an ủi riêng biệt của chúng tôi. Những tiếng nấc nghẹn ngày càng mất kiểm soát, vai áo tôi ướt nhẹp toàn là nước mắt của người kia.
Lời nói không thể biểu đạt được hết tình cảm, có lẽ vì vậy nên con người mới tìm đến những cái ôm.
"Dạo này tâm trạng của anh không tốt, cứ nghĩ lung tung suốt. Sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu. Xin lỗi em vì lúc em ốm, anh không đến kịp, chỉ vì điện thoại hết pin mới khiến mọi người không thể liên lạc được...".
Tôi đưa tay chạm lên gò má đối phương, lau đi những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài ở đó.
Tôi biết lý do tại sao anh ấy gần đây lại như vậy, nhưng không có cách nào để trấn an hết. Vì những thứ không vui xuất hiện trong cuộc đời anh đều là từ tôi mà ra, mà những thứ ấy không thể biến mất được, nó luôn ở đó khiến tôi khó xử không thôi.
"Đó là điều không ai muốn cả, chẳng phải bây giờ em vẫn bình an sao? Nên không phải lỗi của anh, nếu muốn trách thì cũng phải trách em không cẩn thận với sức khoẻ của mình trước".
P'Net lắc đầu, tiếng sụt sịt vẫn còn đó. Anh trán chạm trán với tôi, cọ nhẹ đầu mũi bằng tất cả sự trân trọng mà anh có.
Tôi đặt lên má anh một nụ hôn, cũng lâu rồi chúng tôi chưa âu yếm nhau như vậy. Tôi không muốn tình yêu này trở thành một điều hiển nhiên để mối quan hệ ấy chẳng đặc biệt hơn những người khác ngoài cái tên gọi. Không muốn vì những xô bồ của cuộc đời mà phải cất nó vào góc tủ, tôi muốn nó luôn được rực rỡ giống như trong những bức tranh xếp gọn ở góc phòng, đều vì đối phương mà tràn ngập ánh sáng.
Nếu không nói ra, chúng tôi đều không đoán được những ấm ức trong lòng nhau liệu có phải như chính mình nghĩ hay không.
Chúng tôi sống cuộc đời của riêng mình, đều có những chuyện không phải một mình bản thân có thể quyết định được, nhưng chúng tôi không bài xích nửa kia ra khỏi những thanh âm thường ngày.
Anh cố gắng, tôi cũng cố gắng.
Nhưng đôi khi sự nỗ lực lại không đạt được những điều ta hằng ước ao. Ít nhất chỉ để lòng ta yên bình, để tương lai sẽ sống mà không hối hận, chỉ vậy thôi.
Tuổi 20, chúng tôi kiên trì để thông cảm cho đối phương.
Để không có chuyện một người ôm gối khóc thầm giữa đêm, một người lại thoả thích chạy theo những vọng tưởng đẹp đẽ trong giấc chiêm bao.
Nếu những vết sẹo không thể chữa lành khiến trái tim đau khổ tột cùng, thì hãy vẽ nó thành một bông hoa hướng dương sẵn sàng đón nắng.
Tôi ngỏ ý sẽ thiết kế biển hiệu cho quán ăn tương lai của P'Net, anh ấy liền gật đầu với một nụ cười rạng rỡ, nụ cười mà rất lâu rồi tôi chưa được chìm đắm vào đó.
Tôi không thể giúp anh tính toán thiệt hơn với những hoá đơn dài ngoằng. Nhưng tôi có thể dùng những nét vẽ mà mình giỏi nhất để có mặt trong những bước tiến đầu tiên của cuộc đời anh ấy.
Đổi lại, anh hãy đến xem cuộc thi vẽ sắp tới, nhé?
Và anh trả lời rằng,
"Anh sẽ đến với một bó hoa thật to".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com