Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Tâm trạng không vui của Mai Tử Quy

Chương 12: Tâm trạng không vui của Mai Tử Quy

Nhưng Mai Tử Quy bất ngờ đẩy anh ra, gương mặt ửng đỏ như say rượu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng phản chiếu ánh trăng trong vắt.

Cậu không nói gì, chỉ hơi thở dốc, mùi gỗ thơm của khói thuốc nhàn nhạt tỏa ra từ bờ môi cậu.

Nguyên Đại Quân cầm điếu thuốc trên tay, khẽ đưa lên môi, hỏi: "Hương vị của loại thuốc này không tệ nhỉ."

Mai Tử Quy nhìn anh với vẻ lạnh lùng, cúi đầu chỉnh lại chiếc áo khoác bị Nguyên Đại Quân làm nhăn. Cậu cẩn thận vuốt lại phần nhăn trên áo khoác, tỉ mỉ làm phẳng các nếp gấp, như thể đang nỗ lực khôi phục lại sự ngăn nắp của bộ vest đặt may.

Nguyên Đại Quân lại cười: "Đừng sửa nữa, đã nhăn rồi thì sẽ khó phẳng lại."

Mai Tử Quy ngẩng đầu lên nhìn anh, đáp: "Lúc nào cũng có cách, tôi có thể về dùng bàn ủi."

"Đương nhiên, cậu có thể," Nguyên Đại Quân mỉm cười, "chỉ cần đừng làm bản thân bị thương là được."

Mai Tử Quy liếc nhìn ánh trăng, nói: "Tôi nghĩ đến lúc chúng ta nên quay về rồi."

Hai người sóng bước trở lại trên con đường nhỏ đầy ánh trăng, ánh sáng phủ khắp con đường, soi sáng lối đi của họ. Xung quanh vẫn im lặng, chỉ có tiếng xào xạc của gió thổi qua lá cây hòa cùng tiếng bước chân của họ.

Khi đi đến bên một cây ngô đồng, Nguyên Đại Quân lại hỏi một lần nữa câu hỏi trước đó, nhưng lần này giọng điệu của anh nhẹ nhàng hơn nhiều: "Quan hệ của cậu với bố mẹ thế nào?"

Mai Tử Quy cầm lấy điếu thuốc trong tay Nguyên Đại Quân, đưa lên tay mình, nhưng không hút, chỉ nhìn khói thuốc xoay vòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng như làn khói: "Nếu anh tò mò đến vậy, sao không cho người đi điều tra?"

Thực ra, cậu nghi ngờ Nguyên Đại Quân đã điều tra về gia thế của mình, chỉ là anh cố tình giả vờ hỏi han để thăm dò. Suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi thật sâu, nhưng dù hương thơm của khói thuốc lan tỏa khắp khoang miệng, sự bức bối trong lòng vẫn không thể tiêu tan hoàn toàn.

Nguyên Đại Quân nói: "Làm vậy thì chẳng tôn trọng cậu chút nào."

Mai Tử Quy thở dài, dõi theo ánh mắt của anh ta: "Anh không điều tra tôi?"

"Không, và cũng chưa bao giờ nghĩ tới," Nguyên Đại Quân đáp, "cậu không muốn tôi biết chuyện riêng tư của mình, tôi sẽ không tự ý điều tra. Nhưng nếu có ngày cậu muốn kể, tôi sẽ rất nghiêm túc lắng nghe."

Lời nói ấy khiến tâm trạng Mai Tử Quy càng thêm rối bời. Khói thuốc mờ ảo bao quanh cậu, theo nhịp thở mà tan ra, hóa thành màn sương mỏng manh.

Một lúc lâu sau, cậu bẻ điếu thuốc ra làm đôi, để tro thuốc rơi khỏi ngón tay.

Nguyên Đại Quân khẽ nhướn mày: "Không hút nữa sao?"

Mai Tử Quy đáp: "Cai thuốc."

Nguyên Đại Quân cười: "Nhìn dáng vẻ cậu hút thuốc không giống người đang cai chút nào."

Mai Tử Quy im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Hai người tiếp tục bước đi bên nhau, bóng khói từ đằng sau từ từ tan biến trong gió.

Buổi sáng

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, soi vào phòng khách, nơi Nguyên Thục Quân đang ngồi tao nhã trên chiếc sofa. Cô mặc một chiếc đầm dài sang trọng, để ánh sáng buổi sớm dịu dàng chiếu lên lớp lụa đắt tiền.

Mai Tử Quy ngồi đối diện cô, dáng ngồi thẳng thớm, ánh mắt sâu lắng.

Nguyên Thục Quân cầm trên tay tách trà, khẽ nói: "Tôi đã suy nghĩ suốt đêm qua, vẫn không ngừng nghĩ về buổi yến tiệc hôm qua và những gì tôi đã nói với cậu..."

Mai Tử Quy dời ánh nhìn về phía cô, thấy trong mắt Nguyên Thục Quân ánh lên vẻ mệt mỏi, trông như thể cô đã không ngủ ngon.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Tôi không có ý làm phu nhân phiền lòng..."

Mai Tử Quy định dùng vài lời xã giao để đáp lại, nhưng chưa kịp nói hết câu, Nguyên Thục Quân đã nhẹ nhàng giơ tay lên, lắc đầu.

"Mai Tử Quy, cậu không làm tôi phiền lòng. Ngược lại, sự có mặt của cậu khiến tôi bắt đầu suy ngẫm về lựa chọn của mình." Cô nói, ánh mắt lấp lánh dịu dàng, "Lời nói của Đại Quân tối qua khiến tôi phải cân nhắc rất nhiều. Có lẽ tôi đã ép buộc con mình phải sống theo hình mẫu mà tôi mong muốn, rằng nó phải là 'con trai của tôi', một 'công tử của Nguyên gia'... nhưng thực tế không phải vậy."

"Con trai tôi là chính nó, dù nó có ra sao, tôi đều nên đón nhận và khích lệ. Và nhờ cậu, tôi nhận ra điều đó." Cô mỉm cười với Mai Tử Quy, "Tôi phải cảm ơn cậu."

Mai Tử Quy hơi ngẩn người, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, nhưng vẻ ngoài chỉ biểu lộ một cái gật đầu nhẹ: "Tôi chỉ cố gắng hết sức của mình thôi."

Nguyên Thục Quân mời cậu dùng trà bánh, rồi ngồi uống trà cùng cậu.

Rời phòng khách, Mai Tử Quy đi đến thư phòng của Nguyên Đại Quân.

Thư phòng gọn gàng, có một chiếc đèn gỗ óc chó ánh sáng ấm áp chiếu lên giá sách, nơi đặt chiếc bình gốm thô trang trí với vài cành hoa mai đỏ. Trên tường treo vài bức tranh trừu tượng – chắc hẳn đều là sự sắp xếp tinh tế của Nguyên Thục Quân.

Thấy Mai Tử Quy bước vào, Nguyên Đại Quân đang ngồi bên bàn làm việc liền ngẩng đầu lên cười: "Mẹ tôi đã nói gì với cậu? Không định sa thải cậu đấy chứ?"

Mai Tử Quy lắc đầu: "Không những không phê bình tôi, bà còn tự kiểm điểm mình rất sâu sắc và chân thành bày tỏ lòng biết ơn với tôi."

Nguyên Đại Quân có vẻ không ngạc nhiên, gật đầu nói: "Vậy thì cậu có thể yên tâm rồi, sẽ không bị đuổi việc đâu."

"Chưa bao giờ tôi lo mình sẽ bị đuổi việc." Mai Tử Quy đáp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc.

Nguyên Đại Quân quan sát gương mặt cậu: "Nhưng trông cậu có vẻ không vui."

Mai Tử Quy bình thản nói: "Đúng vậy."

Ánh mắt của Mai Tử Quy dõi ra ngoài cửa sổ, như đang hồi tưởng về điều gì đó.

Ánh sáng trắng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, khiến đường nét trên gương mặt nghiêng của cậu trở nên sắc lạnh và tái nhợt, làm nổi bật sự thanh tú đầy góc cạnh, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Nguyên Đại Quân ngắm nhìn cậu một lúc, như đang thưởng thức một bức tranh, rồi nói: "Hình như cậu rất khó cảm thấy vui vẻ."

"Đúng vậy," Mai Tử Quy đáp, "không dễ chút nào."

Dưới ánh sáng rực rỡ của buổi sớm, đôi lông mi đen tuyền của cậu khẽ run rẩy, che đi ánh mắt sâu thẳm, khó lòng mà đoán biết cảm xúc bên trong.

Nguyên Đại Quân tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Tôi thì khác, tôi dễ vui lắm."

Mai Tử Quy khẽ ngước lên nhìn anh, gật đầu: "Tôi có thể nhận thấy điều đó."

Nguyên Đại Quân mỉm cười: "Ví dụ, chỉ cần cậu ngồi đây trò chuyện với tôi, tôi đã thấy rất vui rồi."

Mai Tử Quy không nói gì, đôi lông mi dài lại khẽ hạ xuống, che đi đôi mắt thâm trầm.

Nguyên Đại Quân tiếp tục: "Nếu cậu làm điều gì đó giống tối qua, chắc tôi vui đến phát điên mất."

Mai Tử Quy nhíu mày, khó chịu quay mặt đi, một nửa gương mặt ẩn vào bóng tối của rèm cửa, chỉ để lại một bên được chiếu sáng, trắng như ngọc, nhưng mang vẻ lạnh lùng như băng.

Nguyên Đại Quân cười, đưa tay về phía ngăn kéo: "Ý tôi là cùng nhau hút thuốc thôi mà."

Mai Tử Quy ngước lên nhìn anh: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tốt nhất là cai đi."

"Khéo thay, tôi cũng đang cai thuốc," Nguyên Đại Quân nói, "chỉ hút 'khô' thôi."

"Hút khô là gì?" Mai Tử Quy tỏ ra ngạc nhiên, như thể lần đầu nghe về cách này.

Nguyên Đại Quân cười, lấy ra một hộp gỗ nhỏ và giải thích: "Hút khô nghĩa là chỉ ngửi mùi mà không đốt. Giống như thưởng trà, chỉ ngửi hương mà không uống."

Anh đưa hộp gỗ cho Mai Tử Quy: "Loại Roi de Minuit cậu thích đây."

Mai Tử Quy từ từ mở hộp, bên trong là những sợi thuốc lá tinh tế, có màu tối như màn đêm nhưng ánh lên sắc xanh lá nhẹ, như tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại của cây cỏ.

Cậu đưa những sợi thuốc lá gần mũi, nhẹ nhàng ngửi. Hương thơm gỗ và trái cây nhanh chóng lan tỏa, đầy ắp trong khứu giác của cậu. "Đúng là Roi de Minuit..." Mai Tử Quy thì thầm, giọng nói thoảng qua như một làn khói mỏng.

Mùi hương của thuốc lá thậm chí còn đậm đà hơn khi không đốt.

Như thể đã nhận ra sự ngạc nhiên của Mai Tử Quy, Nguyên Đại Quân giải thích kỹ lưỡng như một người bán hàng chuyên nghiệp: "Loại thuốc này đã được xử lý đặc biệt để giữ nguyên mùi thơm của nó mà không cần phải đốt. Như vậy, cậu có thể thưởng thức hương vị thuần khiết của thuốc lá mà không ảnh hưởng đến sức khỏe."

Mai Tử Quy lắng nghe, lòng dâng lên chút bồi hồi.

Người ta hút thuốc vì muốn tận hưởng cái cảm giác đốt cháy nicotine, nhưng cậu lại không chắc mình có nằm trong số đó. Đôi khi, cậu cũng không rõ mình hút thuốc vì thèm nicotine hay vì những ký ức gợi lại từ hương thơm quen thuộc này.

Hai người ngồi bên nhau trong yên lặng, Mai Tử Quy nhẹ nhàng xoay vài sợi thuốc trong tay, còn Nguyên Đại Quân thì quan sát biểu cảm của cậu.

Mai Tử Quy đưa thuốc lá gần mũi, nhẹ nhàng hít một hơi sâu. Hương vị tinh khiết của thuốc mang lại cho cậu cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm, như đưa cậu về một thời khắc nào đó trong quá khứ.

Cậu nhắm mắt lại, đôi ngón tay vuốt nhẹ sợi thuốc, cảm giác mềm mại ấy như đang giao hòa cùng cảm xúc của cậu.

Nguyên Đại Quân khẽ đưa tay lên, đặt lên chiếc cà vạt của Mai Tử Quy.

Ngón tay anh lướt nhẹ qua, móc vào nút thắt, kéo nhẹ xuống, khiến cà vạt lỏng ra như một đóa hoa nở bung trên ngón tay anh.

Mai Tử Quy lơ đễnh mở mắt, nhìn anh: "Anh làm gì với cà vạt của tôi vậy?"

Nguyên Đại Quân đáp: "Tôi thấy cà vạt của cậu đẹp, muốn có một cái."

Mai Tử Quy đặt hộp thuốc xuống: "Hiếm khi Đại Quân hứng thú với việc đeo cà vạt, tôi cảm thấy thật vinh hạnh."

Nguyên Đại Quân cười: "Nếu cậu chịu đeo cà vạt cho tôi mỗi ngày, tôi sẵn sàng đeo nó mỗi ngày."

"Hy vọng anh không chỉ nhất thời hứng thú," Mai Tử Quy nói với vẻ điềm nhiên.

"Tất nhiên không phải vậy, cậu chọn trang phục cho tôi, tôi vẫn mặc mỗi ngày đấy thôi." Nguyên Đại Quân vừa nói, vừa chống tay lên vai cậu, cúi người sát lại, để lộ chiếc cổ và yết hầu nhô lên đầy cuốn hút, nói: "Nào, người cố vấn yêu quý, thắt cà vạt cho tôi đi."

Mai Tử Quy hơi ngả người ra sau, ngẩng đầu nhìn anh.

Cậu gỡ chiếc cà vạt lụa đã nới lỏng khỏi cổ mình và quàng lên cổ Nguyên Đại Quân, rồi nhẹ nhàng thắt lại.

"Thế nào?" Nguyên Đại Quân xoay xoay chiếc cà vạt như khoe khoang.

"Chẳng ra sao cả," Mai Tử Quy đáp, "Chiếc cà vạt này không hợp với trang phục của anh."

Nguyên Đại Quân cười: "Tôi thấy rất hợp mà."

Mai Tử Quy nói: "Anh chưa nhìn vào gương thì sao dám chắc?"

"Phải," Nguyên Đại Quân đáp, "Tôi không cần gương vẫn có thể chắc chắn."

Ngày hôm đó, Nguyên Đại Quân mặc áo sơ mi bò, quần dài và đeo chiếc cà vạt lụa màu bạc, bước đi đầy kiêu hãnh, gặp ai cũng hỏi: "Cà vạt này hợp với tôi không?" Giọng điệu chẳng khác nào đang hỏi "muốn tiền hay muốn mạng?"

Mọi nhân viên đều gật đầu lia lịa: "Quá hợp! Áo bò mà kết hợp với cà vạt lụa mới đỉnh chứ! Chủ tịch thật là đỉnh!"

"Quá tuyệt, không hổ danh là tổng tài!"

"Món đồ này chắc chỉ có Đại Quân mới cân được!"

...

Mỗi lần nhận được lời khen, Nguyên Đại Quân đều quay lại nhìn người cố vấn đứng sau, cười nói: "Cậu thấy chưa, ai cũng bảo là hợp mà."

Người cố vấn đành thở dài: "Lợi dụng quyền lực để áp đặt thẩm mỹ lên nhân viên là không đạo đức chút nào."

Nguyên Đại Quân nói: "Thẩm mỹ đại chúng thực chất là một sự hòa trộn giữa tiệc tùng và áp đặt."

"Đó là quan điểm của anh," Mai Tử Quy đáp, "Tôi có cách nhìn khác."

Hai người ngừng tranh luận khi bước vào thang máy chật hẹp.

//Cá: Ê đoạn này t đọc sao nó giống trong quảng cáo Omo dị trời //

Trong thang máy chỉ có họ, Nguyên Đại Quân nhìn hình ảnh của mình và Mai Tử Quy trong gương, ngắm nghía hồi lâu rồi thở dài: "Cà vạt này đúng là hợp với cậu hơn."

Mai Tử Quy chỉ khẽ nhún vai, không có ý kiến gì thêm.

Ngay sau đó, Nguyên Đại Quân đã tháo cà vạt ra, đeo lại cho Mai Tử Quy.

Anh vụng về thắt nút, động tác lúng túng như một đứa trẻ mới tập thắt khăn quàng đỏ.

Mai Tử Quy đứng yên nhìn anh, rõ ràng là không có ý định giúp đỡ.

Gương mặt cậu bình tĩnh, như thể đang quan sát một trò đùa thú vị.

Ngón tay của Nguyên Đại Quân cứ loay hoay với nút thắt, vụng về như chú mèo con vọc nắm len, rối như tơ vò.

Mai Tử Quy khẽ nhoẻn miệng cười.

Bắt gặp nụ cười thoáng qua ấy, Nguyên Đại Quân liền thốt lên như vừa đạt được thành tựu lớn: "Cuối cùng cậu cũng vui rồi."

Mai Tử Quy thoáng giật mình.

Nguyên Đại Quân nói tiếp: "Cậu không phải bảo rất khó để thấy vui sao?"

Ngay lập tức, Mai Tử Quy thu lại nụ cười, gương mặt trở nên lạnh lùng.

"Lại không vui nữa rồi à?" Nguyên Đại Quân thắt xong cà vạt, cười khẽ: "Thật là khó chiều."

Mai Tử Quy đáp: "Đúng vậy. Có lẽ tôi thật sự đáng ghét nhỉ?"

Nhìn Mai Tử Quy, bỗng chốc Nguyên Đại Quân như hiểu ra nguồn cơn của nét mâu thuẫn mong manh trong cậu.

Mai Tử Quy với phong thái xuất sắc ấy, vừa mang trong mình sự tự tin, vừa chứa đựng đôi chút tự luyến, vừa như ẩn chứa sự ghét bỏ bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com