Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 Ánh sáng và bóng tối

Chương 18 Ánh sáng và bóng tối

Mai Tử Quy nằm trên bàn làm việc, cơ thể khẽ lay động, đôi mắt mơ màng như đang đuổi theo những ảo ảnh trong giấc mơ. Mái tóc đen của cậu xõa xuống, phủ lên khuôn mặt, tựa như một làn sóng tối đen, làm khuôn mặt cậu thêm phần huyền bí, mờ ảo. Bên cạnh, ánh đèn lờ mờ hắt lên gò má đỏ ửng, tạo nên những mảng sáng tối lấm chấm trên khuôn mặt cậu.

Nguyên Đại Quân chống tay lên bàn, cúi nhìn cậu như một con báo săn đang nhắm vào con mồi yếu ớt. Trong đôi mắt mơ hồ của Mai Tử Quy, cậu nhìn thấy mái tóc buộc đuôi ngựa của Nguyên Đại Quân – chính cậu đã buộc nó cho anh, và lúc này, nó đung đưa theo từng chuyển động của anh, giống như một ngọn lửa đen đang bùng cháy trong gió. Mai Tử Quy không rõ lý do tại sao mình lại bị thu hút đến thế, chỉ biết rằng nhịp tim cậu đang tăng tốc, hòa nhịp với từng bước "tiến công" của Nguyên Đại Quân, cho đến khi cả hai chạm đến đích cuối cùng.

Trong căn phòng kín đặc mùi hỗn hợp phức tạp, mùi hương đậm chất nam tính từ cơ thể của Nguyên Đại Quân lan tỏa, lấn át hương thơm thanh khiết vốn dĩ, tạo thành một mùi hương vừa nồng nhiệt vừa hỗn loạn, khó tả nhưng hấp dẫn. Quần áo dưới sàn nằm ngổn ngang, giống như vừa bị cơn gió mạnh quét qua. Những món đồ vốn dĩ không bao giờ xuất hiện trong phòng thay đồ gọn gàng của Mai Tử Quy, nhưng giờ đây, cậu cũng chẳng còn tâm trí để để ý đến chúng.

Khi ngọn lửa cuồng nhiệt dần lắng xuống, Mai Tử Quy nhảy xuống khỏi bàn làm việc, chân trần bước lên sàn đầy quần áo hỗn độn. Cậu thuận tay lấy một chiếc áo khoác lớn trên giá và khoác lên người. Đó là áo khoác cỡ của Nguyên Đại Quân, quá rộng so với vóc dáng của cậu. Chiếc áo phủ lên người Mai Tử Quy một cách thùng thình, che khuất đôi tay gầy guộc, khiến cậu như thể chìm đắm trong lớp vải rộng lớn, tìm thấy một chút tự do không gò bó trong cái khoác rộng rãi ấy – cũng giống như mối quan hệ không ràng buộc mà cậu và Nguyên Đại Quân đang chia sẻ.

Mai Tử Quy chỉnh lại áo, quay đầu hỏi: "Có thuốc lá không?"

"Không phải cậu đang cai thuốc sao?" Nguyên Đại Quân cười, rút từ túi chiếc quần vứt dưới sàn ra một cây kẹo mút. "Ăn cái này đi."

Mai Tử Quy nhìn cây kẹo mút trên tay Nguyên Đại Quân, nhận lấy và bắt đầu bóc lớp giấy bọc, chân trần ngồi lên bàn làm việc, để chân buông thõng chạm vào chiếc áo khoác của Nguyên Đại Quân trên sàn. Cậu cho cây kẹo vào miệng, vị ngọt công nghiệp rẻ tiền lan tỏa trong miệng, nhưng lại mang đến một cảm giác thoải mái hiếm hoi.

Nguyên Đại Quân khoác một chiếc áo lên người và hỏi: "Vậy chúng ta hiện giờ là gì?"

"Câu hỏi thật ngớ ngẩn." Mai Tử Quy liếc nhìn anh, miệng vẫn ngậm cây kẹo. "Khi anh hỏi câu đó, nghĩa là anh đã là một con cừu chờ làm thịt rồi."

Mai Tử Quy lúc này trông lạnh lùng như lưỡi hái tử thần.

"Đúng, tôi là thế." Nguyên Đại Quân nhìn cậu, nói một cách nghiêm túc, "Tôi nguyện ý làm con cừu của cậu."

Nguyên Đại Quân nói, rồi ngồi xuống sàn, nâng bàn chân trần của Mai Tử Quy lên, đặt một nụ hôn như lời hứa lên đó. Một cơn rùng mình từ chân lan lên ngực khiến Mai Tử Quy như run lên từng đợt, có một tiếng nói trong lòng cậu vang lên: Rõ ràng tôi mới là con cừu, còn anh là con hổ đáng ghét kia.

Nhưng Mai Tử Quy cố gạt đi suy nghĩ ấy, lạnh lùng đưa chân đạp lên khuôn mặt cao quý của Nguyên Đại Quân, thản nhiên nói: "Biến đi."

"Không." Nguyên Đại Quân lại cười và nép sát vào. Mai Tử Quy không đuổi anh đi, cũng không từ chối thêm, chỉ cùng anh ăn hết cây kẹo mút. Vị ngọt dính của kẹo tan chảy, lan tỏa trong khoang miệng của họ, để lại dư vị còn quyến luyến hơn cả khói thuốc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng đã ngả về phía chân trời, chỉ còn lại những tia nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ căn phòng, phủ lên họ một lớp ánh sáng mềm mại, ấm áp. Hai người khoác áo, ngồi cạnh nhau, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, tựa như hai kẻ lưu lạc trên một hòn đảo hoang vắng, ngồi chờ đợi một con tàu không bao giờ đến, chỉ thấy ánh mặt trời đang dần lặn phía xa.

Bên cạnh nhau, hai người chỉ có đối phương để nương tựa, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi hương phức tạp – hương của Nguyên Đại Quân, mùi cơ thể của hai người, chút dư vị sau mê luyến và những cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Trong khoảnh khắc ấy, Nguyên Đại Quân cất giọng: "Là cố vấn hình ảnh của tôi, cậu có lẽ nên chỉ cho tôi cách trao danh thiếp đúng phép tắc?"

Mai Tử Quy khẽ dựa vào người anh, giọng nói buông lơi hiếm hoi phát ra từ cổ họng lúc nào cũng giữ vẻ nghiêm nghị: "Anh rất thông thạo quy tắc xã giao, không cần tôi chỉ dẫn."

"Sao cậu biết?" Nguyên Đại Quân hỏi, tỏ vẻ tò mò.

Mai Tử Quy đáp đơn giản: "Tôi luôn quan sát khi anh làm việc." Việc nhắc đến công việc khiến cậu có vẻ nghiêm túc hơn, vơi đi chút lười biếng vừa rồi. "Về phép tắc xã giao trong kinh doanh, anh hoàn toàn không có vấn đề gì."

Mai Tử Quy đã nhận thấy điều này từ lâu: Nguyên Đại Quân bề ngoài có vẻ thờ ơ, lơ đãng, nhưng khi gặp phải những việc anh coi trọng, sự chăm chỉ và tỉ mỉ của anh sẽ khiến người ta ngạc nhiên. Trong công việc, Nguyên Đại Quân không bao giờ để xảy ra sơ suất nhỏ nào. Có lẽ điều này đến từ sự rèn luyện kỹ lưỡng và công sức anh bỏ ra.

Vì thế, dù chưa từng thấy Nguyên Đại Quân trao danh thiếp, Mai Tử Quy vẫn có thể hình dung rằng anh sẽ không mắc sai lầm nào trong những tình huống giao tiếp cơ bản.

Nhưng Nguyên Đại Quân lại nói: "Không phải là trao danh thiếp trong công việc bình thường."

"Thế thì là..." Mai Tử Quy ngẩng đầu lên, hơi bối rối.

"Là danh thiếp thực sự của tôi." Nguyên Đại Quân lấy từ túi áo ra một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp đó không hề cầu kỳ, thậm chí có phần giản dị, nhìn qua có vẻ là do chính tay anh cắt bằng kéo, đường viền không đều, có chút thô sơ. Nguyên Đại Quân nhìn vào mắt Mai Tử Quy, nghiêm túc nói: "Trên đây là tên thật của tôi."

Tim Mai Tử Quy bất chợt nhói lên.

"Nguyên Đại Quân" là danh xưng của anh với tư cách người đứng đầu Nguyên gia. Giống như trong xã hội này, còn có Vương Đại Quân, Kim Đại Quân, và Đường Đại Quân. Tên thật của họ, ngoài những người thân thiết nhất, thì gần như không ai biết – chỉ có những người thực sự thân cận như người yêu mới có thể biết được.

Việc đưa ra danh thiếp này chẳng khác gì báo hiệu cho cậu rằng mối quan hệ của họ sẽ tiến thêm một bước.

Ánh mặt trời dần lặn, tia nắng cuối cùng chiếu lên tấm danh thiếp đơn giản ấy. Giấy trắng phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, dòng tên được viết bằng nét bút tay nguệch ngoạc, trong ánh sáng ấy, nét chữ đen tựa như đang phát sáng, vừa giản dị vừa phóng khoáng.

Trong khoảnh khắc giao thoa của ánh sáng ấy, Mai Tử Quy bất giác quay mặt đi, né tránh ánh mắt mình khỏi cái tên đó.

May thay, cậu xoay người đủ nhanh, đủ để không kịp thấy tên thật của Nguyên Đại Quân.

Mai Tử Quy không phải chưa bao giờ tò mò về tên thật của Nguyên Đại Quân, nhưng cậu luôn kìm nén sự tò mò ấy, giống như cậu luôn tự chế ngự những cảm xúc với Nguyên Đại Quân.

Cậu khẽ rời ánh mắt đi, cố tránh để lộ sự tò mò và bất kỳ cảm xúc nào khác. Cậu hít một hơi sâu, ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Đại Quân.

Ánh mắt Nguyên Đại Quân tràn ngập sự thành khẩn và một chút van nài khi nhìn Mai Tử Quy: "Tôi muốn nhờ Tử Quy chỉ bảo xem làm thế nào để giới thiệu tên thật của mình với người mình thích, một cách thật đúng phép."

Mai Tử Quy cảm thấy cơ thể như rung lên với một giai điệu hỗn loạn, cậu vô thức quấn chiếc áo quanh người chặt hơn, cảm giác như đang bị hơi ấm và hương thơm của Nguyên Đại Quân bao bọc, giống như cậu vừa khoác lên một lớp da thứ hai.

Suy nghĩ cậu bay bổng, ánh mắt trở nên mơ hồ, và lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng của cậu xuất hiện một vết nứt.

Trong sự im lặng sâu thẳm giữa hai người, Mai Tử Quy nhìn vào mắt Nguyên Đại Quân, nhưng không thể tìm được câu trả lời thích hợp.

Thế nhưng, Nguyên Đại Quân không để sự im lặng kéo dài quá lâu.

Anh mỉm cười dịu dàng: "Thật ra, tôi cũng biết rồi."

Mai Tử Quy ngẩn người nhìn anh, như thể tâm trí cậu vẫn còn lang thang ở một nơi xa xăm.

"Cậu thấy tôi nói thế này, có đúng không?" Nguyên Đại Quân vừa nói vừa mỉm cười nhìn cậu.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Nhập v vào ngày mai! Cảm ơn sự hỗ trợ của bạn

....

Cá đây, tôi có lời muốn nói, toi hiểu các bạn khi đọc chương này có cảm giác gì, nhưng mà Cá chỉ muốn nói là: KHÔNG CÓ, thật sự không có cái đó, lúc mới đọc hết chương 17 chuyển sang chương 18 t tưởng t tải RAW thiếu, nhưng không, nhiêu đó thoi, không có cái khúc quan trọng. Xin chia buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com