chương 17
Ở trong chuyện lần này, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng trách cô.
Coi như Min Yoongi thích vợ của anh thật, thì đó cũng là lỗi của anh ta, không có quan hệ gì với vợ anh hết.
Bởi vì từ đầu tới cuối cô không làm gì hết, là chính anh dẫn sói vào nhà.
Đối với anh và cả những thứ thuộc về anh, Min Yoongi sẽ luôn có hứng thú cực lớn.
Go Hye Sun biết trong lòng Park Jimin không dễ chịu, dù sao đây cũng coi như là lần thứ hai Min Yoongi phản bội anh rồi.
Cô cũng rất thương xót cho anh.
Hye Sun nói "Anh ta nói rồi, anh ta không hề có ý gì với em hết, hôm nay ở ngay trước mặt mọi người, anh ta còn mắng em, nói em là con bé quê mùa không biết chui ra từ xó xỉnh nào... Bằng không, anh cho rằng sao Ma U Won lại chạy đến bắt nạt em? Cô ta cho là anh không cần em nữa, nhìn thấy Min Yoongi đối xử với em như vậy cho nên mới nhân cơ hội tìm em gây sự."
Vừa nhắc tới Ma U Won và Min Yoongi, Go Hye Sun liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Park Jimin nhíu mày một cái, lời nói của Go Hye Sun làm cho anh dừng một chút, không nghĩ tới Min Yoongi... Lại còn làm loại chuyện này.
Anh nhìn Go Hye Sun, không truy hỏi ngọn nguồn, lồng ngực ấm áp dán sát vào cô, "Tốt rồi, đừng nóng giận, là do anh không tốt, không nên bỏ em lại một mình, để cho người khác bắt nạt em."
Hye Sun nhìn Park Jimin, ánh mắt phá lệ thanh tỉnh, không hề bị đắm chìm trong sự ôn nhu của anh, "Anh có muốn biết lúc Ma U Won đánh em, trong lòng em nghĩ cái gì không?"
Jimin dừng một chút, hỏi "Thế em nghĩ gì?"
"Em nghĩ em không bao giờ muốn ở bên anh nữa." Hye Sun hít một hơi, giận dỗi nói "Cô ta thích anh, anh còn che chở cho cô ta, đi dỗ dành cô ta. Anh tốt với cô ta như vậy, còn cần em làm cái gì? Anh đi mà lấy cô ta luôn đi."
"..."
Park Jimin nhìn Go Hye Sun, biểu tình trở nên nghiêm túc, bầu không khí quanh mình, cũng từ từ trở nên đông đặc.
Anh không thích nghe những thứ này.
Nếu như là bình thường, Go Hye Sun sẽ không dám nói gì, nhưng hôm nay không biết lấy dũng khí từ đâu ra.
Cô nhìn Park Jimin, nói "Em thật sự đã nghĩ như vậy! Nếu không phải nghĩ đến lúc cầu hôn em, anh ở ngay trước mặt bọn họ nói những thứ kia, em thật sự..."
"Thật sự gì?" Jimin nhìn lấy tiểu nha đầu này, luôn cảm thấy cô giống như đứa bé ngốc, nói câu nào cũng làm cho trong lòng của anh đau một cách mơ hồ.
Thật sự nghĩ không ra cứ để cái miệng nhỏ nhắn này liên thiên thì một giây kế tiếp, cô có thể nói ra những gì nữa.
Hye Sun cắn răng, lạnh lùng nói "Thật sự không cần anh nữa! Muốn ly hôn, muốn chia tay, muốn biến mất trong thế giới của anh, sau đó tìm một người đàn ông khác sống qua ngày, mấy năm sau chúng ta gặp lại nhau trên đường, em ôm con của người khác..."
Go Hye Sun viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị xàm theo luôn, nghĩ ra tình tiết cho câu chuyện của hai người như các mối tình cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình tổng tài.
Mỗi một câu cô vừa nói đều giống như mũi tên độc xoáy sâu vào lòng Park Jimin.
Park Jimin không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.
Cô giẫy giụa, anh ép cô lên cửa, hôn đến đầu óc cô quay cuồng, mới buông cô ra, hung hãn mà nói ra hai chữ "Em dám!"
Hye Sun dựa vào cửa, nhìn thẳng anh, khiêu khích nói "Sao em lại không dám? Đàn ông trên đời này đâu chỉ có mình anh, rời xa anh chẳng lẽ em không sống được nữa sao? Anh mà không yêu em, em đi tìm một người đàn ông biết yêu em."
"..."
Park Jimin thiếu chút nữa bị cô chọc tức hộc máu, nhưng lại không dám mắng cô, cái trán dán vào cô, thỏa hiệp nói "Ngoan nào, là anh sai rồi, sao anh có thể không yêu em được chứ? Anh không phải là người yêu em nhất trên đời này sao?! Hôm qua anh đi tìm Ma U Won, không phải là đi dỗ dành cô ta đâu, chẳng lẽ em không nhìn ra cô ta bị anh mắng xong rất ngoan ngoãn sao?"
Park Jimin cảm thấy cô vợ nhỏ của anh chính là một kẻ đại ngốc, có mấy lời, nhất định phải nói với cô thật rõ ràng thì cô mới hiểu được.
"Anh mắng cô ta á? Sao em lại không nhìn ra nhỉ?" vậy mà Hye Sun vẫn không tin.
Jimin nói "Vậy thì để cô ta nói cho em biết đi. "
Bây giờ Park Jimin thật sự rất tức giận.
Hye Sun hừ hừ, "Vậy anh cũng phải buông em ra đã chứ."
"Không buông." Anh dính sát hơn vào cô, nhất định không chịu xê dịch. Park Jimin nắm tay cô, nói "Không cho phép em nói những lời vớ vẩn đó nữa, cái gì mà rời xa anh, cái gì tìm người khác, còn muốn ôm con của người khác nữa? Lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ?"
Dù là là tùy tiện nói một chút, Park Jimin cũng tuyệt đối không cho những thứ này được nói ra từ miệng cô.
Hye Sun nhìn lấy anh, đôi mắt ẩm ướt, "Anh làm cho em đau lòng, tại sao lại không để cho em nói? Em cũng muốn làm cho anh đau lòng."
"Được rồi!" Jimin đặt tay của lên ngực mình, để cho cô cảm giác được trái tim của anh đang nhảy lên. "Hiện tại anh đang rất khó chịu rồi, em có cảm giác được không?"
"Không." Hye Sun nói "Không cảm giác được gì hết."
"Đồ không có lương tâm." Park Jimin có chút bi thương nói. Anh nhìn Go Hye Sun, một tay sờ mặt cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, trịnh trọng nói "Nếu như em thật sự làm như vậy, anh sẽ đau lòng mà chết, biết chưa?"
Go Hye Sun hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Thật ra thì cô đã sớm mềm lòng...
Jimin nói "Anh đi xuống lầu xem thế nào."
Anh biết chuyện này còn chưa thể kết thúc.
Go Hye Sun đi theo sau lưng anh rời khỏi phòng.
Trong phòng khách, Ma U Won ngồi ở trên ghế salon, nửa bên mặt đều sưng vù, phát tát kia của Park Jimin, thiếu chút nữa làm gãy xương quai hàm của cô ta.
Cô ta ngồi ở trên ghế salon, nũng nịu khóc, "Mẹ ơi, con đau quá."
Cũng chỉ những lúc cần được bao che cô ta mới chịu gọi cô Bong là mẹ.
Cô Bong nhìn lấy Ma U Won, cũng không nói lời nào.
Bà chẳng qua chỉ là một người giúp việc, thật ra cũng chẳng có quyền nói chuyện.
Min Yoongi nghe được tin tức, đi xuống, cô Bong nhìn thấy anh ta, gọi "Yoongi."
Min Yoongi nhìn lướt qua Ma U Won, anh ta cũng đã nghe qua chuyện Ma U Won bắt nạt Go Hye Sun, bị Park Jimin dạy dỗ một trận.
Anh ta ngồi xuống ghế salon, không có nói gì chỉ trích Ma U Won mà lại quan tâm nói "Gọi bác sĩ tới xem một chút đi."
Park Jimin cùng Go Hye Sun từ trên lầu đi xuống, liền nghe được Min Yoongi giúp Ma U Won tìm bác sĩ.
Trong con ngươi đen nhánh của Go Hye Sun có thêm mấy phần giễu cợt, không nghĩ lúc này Min Yoongi còn rất quan tâm Ma U Won, lại còn gọi bác sĩ cho cô ta.
Hye Sun nói "Em không muốn đi vào đấy đâu."
Tránh để nhìn thấy hai người kia, cô sẽ sinh ra xung động muốn đánh người.
Park Jimin nhìn cô một cái, nắm tay cô, "Có anh ở đây."
Anh dắt Go Hye Sun vào cửa, Go Hye Sun nhìn thấy Min Yoongi cùng Ma U Won, ánh mắt rất lạnh giá, giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
Không sai, chính là kẻ thù truyền kiếp!
Một kẻ giễu cợt cô, một kẻ muốn đánh cô...
Go Hye Sun vốn cho là Min Yoongi cũng có có mặt tốt, nhưng bây giờ, cô bắt đầu căm ghét người đàn ông này rồi.
Anh ta cũng giống như Clara Lee, chỉ có thể dùng thân phận đi xác định vị trí người khác, một người đàn ông nông cạn không hơn không kém.
Thái độ lạnh lùng của Go Hye Sun làm cho sắc mặt Min Yoongi tối xuống, thoáng vẻ u sầu.
Một giây kế tiếp, anh ta lại khôi phục trạng thái bình thường, ung dung hướng về phía Park Jimin hỏi "Sao cậu lại đánh U Won thành như vậy hả? Có phải hơi quá đáng rồi không hả?"
"Quá đáng sao?" Park Jimin nhìn lướt qua Ma U Won, hỏi "Ai cho cô cái quyền dám động tay động chân với Hye Sun?"
U Won cúi đầu, "cô ta và Min Yoongi dây dưa không rõ, làm cho anh đau lòng... Em tức không nhịn nổi, cho nên mới..."
"Con mắt nào của cô thấy vợ tôi cùng Min Yoongi dây dưa không rõ?" Park Jimin nhìn lấy Ma U Won.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com