Chap 33: Hiểu lầm
Sau khi kết thúc tiết học. Mọi người đều lần lượt ra về. Đột nhiên cơn đau của Homura lại tái phát lần nữa. Cô nhanh chóng chạy về trong khi Tsuna đang định bắt chuyện.
Cô chạy trên đường, đôi lông mày vẫn cứ nhíu chặt vào nhau. Cơn đau này rất khó chịu. Đột nhiên cô vấp phải hòn đá, ngay khi dự định sẽ tiếp đất thì một vòng tay đã nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Có sao không?"
Homura nhẹ ngước lên, đập vào mắt cô là một quả đầu màu vàng. Homura khẽ đứng vững, một tay ôm đầu nhìn người trước mặt.
"Tôi không sao! Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Mami-san!"
Chàng trai tóc vàng tên Mami kia khẽ nhăn mặt. Đưa tay nắm lấy tay Homura rồi kéo đi.
"Đi thôi! Tôi không thấy cô ổn chút nào cả!"
Homura cũng chỉ để anh ta kéo đi một cách dễ dàng. Không một chút phản ứng. Vừa đến trước một khu chung cư, Mami kéo Homura vào một thang máy rồi bấm nút. Trong chốc lát đã đến được tầng cần đi. Mami lại một lần nữa kéo Homura vào nhà của mình.
"Vào đi!"
Homura cởi giày bước vào nhà, đôi mắt nhìn xung quanh.
"Nơi này cuối cùng cũng chẳng hề thay đổi. Anh... vẫn sống một mình à?"
Mami ở trong bếp bày dọn bánh cùng trà. Không hề trả lời, Homura tự động bước đến chiếc bàn thủy tình ngay gần cửa sổ. Ngồi xuống, nhìn thẳng ra ngoài bầu trời. Xem ra, dù ở bất cứ đâu thì những người này vẫn như vậy.
"Cạch!"
Homura quay đầu nhìn đĩa bánh cùng tách trà thơm lừng trước mặt. Tay không tự chủ liền cầm trà lên uống.
"Quả là vẫn ngon như vậy?"
Mami vẫn nhìn mọi hành động của cô. Nghiêm mặt.
"Thế... đưa tôi đến đây làm gì?"
Homura nhẹ buông tách trà, dùng ánh mắt lạnh nhìn thẳng vào Mami đang ngồi đối diện. Mami chỉ nở một nụ cười dịu dàng, nhìn thẳng cô.
"Không vì lí do gì cả! Chỉ là... muốn tìm hiểu thêm về em thôi!"
"Hmm..."
Homura liền nhanh chóng nhận ra Mami đã thay đổi cách nói về cô. Đột nhiên xưng hô thân mật như vậy làm cô có chút không thoải mái. Bầu không khí lần nữa lại chìm vào im lặng. Homura chợt đứng dậy, khẽ cúi người.
"Xin phép, tôi về trước! Tạm biệt!"
Chưa để Mami phản ứng, Homura đã xoay người rời đi. Cô nhanh chóng rời khỏi căn chung cư rồi chạy ra đường cái. Bắt đầu đi về nhà.
"Ư..."
Homura dừng lại bên đường, ôm ngực thở dốc.
"Rõ ràng Soul Gem (Ngọc hồn) đã chữa hoàn toàn bệnh này rồi cơ mà? Thế vụ này là sao đây?"
Homura cố gắng bình tĩnh lại, đột nhiên không gian xung quanh cô vặn vẹo. Homura thầm than.
"Chết tiệt! Lại nhằm vào đúng giờ này!"
Ánh sáng màu tím khẽ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể, đem bộ đồ cô mang trên người thành bộ đồ chiến đấu thường ngày. Homura vừa rút cây súng ra từ khiên bên tay trái, chưa kịp dừng thời gian lại thì con phù thủy kia đã chạy mất.
Tâm trạng bực bội cùng cơn đau đầu không thuyên giảm. Homura liền nhanh chóng đuổi theo nó.
Cho đến khi bắt kịp, cô bắn một phát súng làm nó rơi xuống. Nhưng khi Homura đến gần, cô liền giật mình. Con phù thủy này có khả năng biến thành người. Homura cầm khẩu súng chĩa thẳng vào người con trai dưới chân, cũng tức là phù thủy.
"Mau nói, tại sao ngươi lại có khả năng này?"
Kẻ kia cười một cách đáng sợ, một luồng khí đen khẽ bao bọc lấy hắn, đem hắn biến thành một người con gái với mái tóc màu vàng và đôi mắt xanh lục bảo đẹp tuyệt trần. Giờ đây người con gái đó liền hét lên.
"Có ai không? Mau đến đây cứu tôi với!!"
Vừa dứt lời, đột nhiên có một đòn đánh hướng thẳng về phía tay cô, hất văng khẩu súng. Cảm giác đau rát từ bàn tay truyền đến đại não, Homura nhăn mặt, xoay người nhìn về kẻ vừa xuất hiện. Đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc, đôi môi run rẩy hé.
"T-Tsuna-san?!"
Đôi mắt Homura lại hướng đến người vừa chạy tới từ phía sau. Tặc lưỡi.
"Phiền phức rồi!"
Tsuna ngồi xuống, đỡ cô gái kia ngồi dậy. Đưa ánh mắt trách móc về phía Homura.
"Tại sao cậu lại làm thế Homura-chan?"
Homura nhăn mày, đưa nhìn người đang nằm trong lòng Tsuna run rẩy. Cô lại đưa ánh mắt nhìn người kia đang hỏi han cô gái. Cô thầm nghĩ.
"Hiểu rồi! Hóa trang, tẩy não và quyến rũ. Nhiều thật đấy!"
Những thứ Homura vừa liệt kê chính là những khả năng của con phù thủy trước mặt. Gokudera quay người nhìn Homura.
"Tôi không ngờ cô lại làm như thế đó? Lại có ý định giết người ở ngay giữa đường!"
Homura im lặng trước từng câu nói của Gokudera. Giờ cô đã hiểu vì sao con phù thủy kia lại la hét. Bởi vì nó đã nhìn thấy bọn họ tiến về phía đây.
"Tớ thật sự thấy thất vọng về cậu lắm Homura-chan!"
"Tsuna-san?"
Homura đưa ánh mắt kinh hãi nhìn Tsuna đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn lấy mình. Tai đang dần ù đi.
"Tớ không nghĩ cậu lại định giết người cơ đấy Homura-chan. Tớ cứ nghĩ những sinh vật cậu giết kia chỉ là những thứ chẳng đáng bận tâm, nhưng lần này cậu lại có ý định đó thì... Dù có chết tớ cũng phải ngăn cậu lại"
Homura mở to mắt nhìn Tsuna cùng Gokudera trước mặt đang thủ thế bảo vệ cô gái kia. Cô khẽ nhắm mắt, đưa tay ôm bụng cười to.
"Ahaha... Thú vị thật! Haha..."
Bọn họ liền bắt đầu sợ hãi, bởi vì họ chưa từng thấy Homura cười như thế bao giờ. Những giọt nước mắt khẽ chảy vì cơn buồn cười. Homura buông tay, nghiêng đầu đưa ánh mắt vô hồn nhìn đám con trai trước mặt.
"Nực cười thật đấy! Mafia mà đi cứu người sao? Đây là câu chuyện hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy!"
Đám người kia khẽ giật mình khi nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Bởi vì giờ đây nó đã trở nên thật đáng sợ. Đột nhiên Homura quay người, hất tóc rồi bắt đầu đi nhẹ về phía trước. Dù vậy bọn Tsuna vẫn vào thế phòng thủ. Homura dừng lại, chấp tay sau lưng, khẽ nghiêng đầu nhìn bọn họ.
"À mà nể tình mấy người đã làm bạn cùng tôi. Tôi sẽ tiết lộ cho mấy người một bí mật!"
Homura nở nụ cười nhẹ, đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi. Cô xoay người, dang tay rồi nhìn thẳng đám người trước mặt.
"Magi là các cô bé tuổi dậy thì khi kí hợp đồng với Incubator. Phù thủy thì được tạo ra từ các Magi khi họ đã hết sức mạnh. Mà Magi thì lại đi giết phù thủy. Cũng đồng nghĩa với việc chính tay các Magi đang đi giết chính đồng loại của mình!"
Homura đưa ánh mắt thích thú nhìn đám người kia đang kích động. Bởi vì họ hiểu hoàn toàn những gì cô đang nói. Vậy... thứ sinh vật kì dị mà họ thấy cô giết từ những lần trước được tạo ra từ con người. Vậy cô... đã giết người.
"Cô... đúng là ác quỷ!"
Gokudera run rẩy, hé miệng nói câu trên. Nhưng Homura không tức giận, cô chỉ ôm mặt, cười một cách đầy thích thú.
"Haha... Hân hạnh cho tôi quá! Mọi chuyện tôi đều giải thích rõ cả rồi! Dù sao cũng đã trễ nên tôi xin phép đi trước! Và ngày hôm sau chúng ta sẽ gặp lại, với tư cách là những người lạ!"
Chưa kịp để những người kia lên tiếng. Đột nhiên một cơn gió lớn xuất hiện, kéo theo đó là những đóa hoa bỉ ngạn đẹp đẽ bao phủ lấy bầu trời. Từ từ nhấn chìm cô gái kia và rồi biến mất cùng nó.
Và thế là... một bức tường vô hình đã được thiết lập.
------------------
Từ giờ đổi xưng hô của các nam chủ KHR nhé. Từ cậu, anh -> hắn. Nghe vậy cho đỡ gượng gạo. Vì mình thích "Hắn" hơn :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com