Thí nghiệm thất bại (p2)
Người cuối cùng còn sống sót ấy, hay nói đúng hơn là một người đàn ông, chạy đi thật xa. Chẳng biết chuyện gì xảy ra với bọn khủng bố, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với cái thí nghiệm tệ hại ấy, chỉ biết rằng mình đang chạy, vì nỗi khát khao muốn sống sót...
Cô bé thì vẫn đứng đó, sau khi tất cả mọi người đã bị cô giết, chỉ bằng đôi tay không. Khu ổ chuột nhuộm đẫm một màu máu, hai bàn tay cô cũng vậy. Cô nhìn thấy người đàn ông ấy, nhưng cô không đuổi theo như những gì cô nghĩ cô sẽ làm, dù cô đang giận dữ. Không phải vì cô nhân từ, chẳng qua chỉ là cô khinh...
Và bóng dáng nhỏ bé nhưng mạnh mẽ của cô, biến mất.
Chẳng biết cô đi về đâu, và cũng chẳng ai muốn biết cả... Nơi cô đã đứng, nơi cô đã sinh ra và lớn lên, đã trở thành một nhà xác từ lúc nào không hay...
Đó là khi mọi chuyện bắt đầu. Những ngày sau đó mới là chuỗi ngày tàn tạ...
Một con người không nơi nương tựa, được sinh ra trong một hoàn cảnh khủng khiếp, giờ đã ngã gục.
Vẫn là cái mong muốn sống còn của cô, trỗi dậy. Đó, cái bản tính hăng máu ngày nào, đã khiến cô trở thành một kẻ giết người tàn nhẫn...
Cô là một người ra tay không hối tiếc...
Thị trấn giờ đã biết đến danh tính cô. Một cô bé bị truy nã cả triệu đô ngay từ khi còn nhỏ... là cô bé mà tôi đã kể bạn ấy...
"Cô bé ma" - biệt danh của nó...
Cô bé đã giết bao mạng người, và dần dần nó trở thành một thói quen thường nhật của cô. Những nơi cô đã đi qua, đều có người nằm xuống, và chết. Dù họ có là người già hay người trẻ, dù họ là bất cứ ai. Cô vẫn không tha...
"Máu kìa!" - Những suy nghĩ điên cuồng vang lên trong đầu cô bé. Cô đang hào hứng đấy... Và có thể, nạn nhân tiếp theo sẽ là...
BẠN...
Một tháng sau, thị trấn đã bị bỏ hoang, nói đúng hơn là không còn ai sống , tất cả cũng là do một con bé có mái tóc ngắn, mặc một chiếc đầm đỏ, ngày ngày đi giết chóc để kiếm ăn. Thức ăn của cô là gì chắc bạn cũng biết rồi...
Thịt NGƯỜI đấy...
Quay trở lại câu chuyện của người đàn ông kém may mắn... Đó là một nơi tối mịt, không một tia sáng nào có thể lọt qua bốn vách tường. Bên trong là một bà lão pháp sư với đôi mắt sáng, nổi bật hẳn lên trong bóng tối... Anh tiến sĩ nhẹ nhàng bước vào bên trong, nhẹ nhàng và nhẹ nhàng hơn, tìm kiếm sự giúp đỡ...
- Này cậu kia... Cậu ... cần ... gì? - Bà lão nhìn anh, đứng bật dậy.
- Bà ơi! Tôi cần bà giúp! Nhanh lên!
- Tại sao tôi phải giúp cậu? - Ánh mắt của bà ta sáng hơn, sáng hơn, hai đồng tử giãn nở chăm chú quan sát anh chàng.
- Bà không muốn chết chứ?... - Bà lão biết mọi thứ, nhưng chỉ muốn thử lòng chàng trai. Yêu cầu của anh đã được chấp thuận, từ chính trái tim của bà...
- Hãy theo tôi... - Bà lão dẫn anh cùng bước xuống chân cầu thang. Một đường hầm bí ẩn mở ra. Đằng xa thấp thoáng vài ngọn nến, một vài cuốn kinh và những thứ dược liệu, y vật kỳ lạ...
- Cậu kia, hãy cầm lấy thứ này, nó sẽ giúp cậu... phong ấn cái ác của con bé.
- Nhưng mà con thì biết gì ch..
- Cậu có thể! Hãy cầm lấy nó mà đi đi! - Bà lão cũng không thể giúp được cậu việc gì. Chỉ còn một con đường cuối cùng... phép phong ấn... Bà đặt một viên ngọc màu lục vào tay anh, và coi đó là hi vọng. Bởi vì...
Con bé đó không thể chết... Ý chí sống sót của nó quá mãnh liệt!
Anh ta chạy theo lối đường mòn ra khỏi cánh cổng, tự nghĩ thầm với bản thân, "Nó có thể giúp được gì cho tôi chứ?"
Trời đã đổ mưa từ lúc nào không hay... Anh ta đi bộ trên một con phố vắng vẻ, chẳng biết đi đâu về đâu. Những cánh cửa đóng lại trong cơn dông. Dòng người thì thưa thớt. Tất nhiên rồi, ai mà đi dạo ngoài trời trong một thời tiết xấu như thế này...
Và đó là một cơ hội tốt để giết người...
"Rầm" "Bõm" - Hai tiếng động liên tiếp vang lên, bị bao trùm bởi cơn mưa. Chẳng ai nghe thấy cả, cũng chẳng ai thấy cả.
Cảnh tượng trước mắt là con bé kia kìa, chính nó, con bé với bộ váy đỏ, bước trên cơn mưa, đôi mắt đượm buồn, miệng cười mỉm che dấu sự đáng sợ của nó ở phía sau. Lẽ ra, cô sẽ không làm điều mà cô sẽ làm ngay lúc này, nhưng, viên ngọc ấy, cô đã thấy rồi, và cô cũng không muốn thấy...
- Ngươi dám! Ta đã nghĩ đến việc không giết ngươi! Nhưng tại sao! Ngươi đã gặp bà ta! - Bà ta là một người đặc biệt đối với cô bé, khi cô thật sự tồn tại... Là người bà năm xưa... Người bà của đứa cháu đã bị bắt cóc bởi một tổ
Viên ngọc ấy không có năng lực gì cả... Đó chỉ là thứ gợi nên kỉ niệm của cô bé, để cô nhớ lại kỉ niệm năm ấy...
Dù bộ não có bị ngâm trong hóa chất bao nhiêu lần, gia đình của cô sẽ không phai mờ...
Cô bé vẫn nhắm mắt bước đi trong mưa, dựa theo cảm tính mà tiến đến gần chàng trai.
- TẠI SAO MÀY LẠI LÀM VẬY VỚI TAO VẬY HẢ!? - Cô nắm lấy cổ áo anh ta và đập đầu anh vào tường, liên hồi, máu túa ra liên tục...
Nhưng anh vẫn lấy lại nghị lực của mình. Bàn tay anh cầm viên ngọc lên, đập mạnh vào đầu cô... Thể xác cô không đau, nhưng tinh thần lại đau không tả nổi...
- MÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐẬP CÁI THỨ ĐÓ VÀO ĐẦU TAO! - Nhưng không, người đó đã làm thế rồi, không thể thay đổi quá khứ được, phải không?
Máu chính là thứ đã làm chứng cho cả hiện tại bi thương, khi cả hai đều gục ngã. Đó là cái khoảnh khắc máu hòa trộn với nước mưa tạo nên một thứ dung dịch đỏ nhạt, của trái tim, và của tâm hồn thuần khiết của cô bé và bà của cô...
Bà đã biết hết mọi chuyện rồi... Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bà là một pháp sư cơ mà... Nhưng một pháp sư, vẫn có thể khóc, khóc vì những người thân của gia đình mình, khóc vì đứa cháu yêu dấu, và khóc vì mình đã bỏ rơi đứa cháu trước kia... Bà đã muốn tìm lại cô từ lâu, nhưng không thể... Và bây giờ, trước mắt bà là hai cơ thể bất tỉnh...
Đó là lý do bà bắt đầu con đường trở thành một pháp sư...
- Con đã thay đổi quá nhiều rồi, bây giờ, nhân cách tà ác của con cần được xóa bỏ...
Dưới câu thần chú của bà, đứa cháu sẽ trở nên mất trí một cách TẠM THỜI. Vào chính ngày này, mười lăm năm sau, cái thứ đó, sẽ một lần nữa trỗi dậy, và chiếm lấy cơ thể nó. Nhưng phải chi, khi đó bà còn tồn tại thì hay biết mấy... Hi vọng rằng, sẽ có những ân nhân nào đó có thể giúp nó, thoát ra khỏi bóng đêm bao phủ khắp cơ thể mình...
"Phù" - Câu thần chú kết thúc mang sự yên bình lại cho toàn thành phố, cho toàn thể nhân loại, cô bé đã mất đi lý trí, ý nghĩ, và bắt đầu một con đường đời mới, khác hẳn bây giờ...
Và lẽ ra, cô không nên có mặt trên thế giới này. Thật uổng công sức của một bà lão rằng cô không được chấp nhận, không được mọi người yêu thương...
Sầu ơi là sầu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com