Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Đặt mình vào vị trí của người (1)

Khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện mở mắt, Lam Vong Cơ đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm hắn. Cả đêm đi vào trong ký ức của Giang Trừng – trúc mã cùng hắn lớn lên, sư đệ mà hắn thương yêu hết lòng bảo bọc, người từng là anh em tốt nhất trên đời của hắn, Ngụy Anh đã được một lần nữa nhìn lại quá khứ hắn từng trải qua, chỉ là, nhìn lại dưới một góc độ khác – góc nhìn của Giang Trừng.

Hắn không rõ Giang Trừng chôn cả Tam Độc cùng Tùy Tiện theo người làm gì, hoặc là hắn tự lừa mình dối người rằng mình không rõ. Dù sao, thế gian này ngoại trừ Giang Trừng cũng chẳng còn người thứ hai có thể rút được Tùy Tiện, chôn rồi liền chôn đi...

Hắn cũng không dám nghĩ tại sao hàng năm Giang Trừng đều muốn ngày giỗ y thắp hương một vò Thiên Tử Tiếu cùng một đĩa sơn trà, càng không dám nghĩ tại sao Giang Trừng lại đem Vân Mộng giao lại cho hắn...

Chuyện xưa một lần nữa bày ra trước mắt, những chuyện Giang Trừng làm vì hắn mà hắn chưa từng biết cứ từng chút, từng chút đâm xuyên quá khứ mà hiển hiện lại, khiến cho hắn sững sờ, lại đau khổ cùng hối hận.

Giang Trừng chín tuổi cứu hắn thoát chết đuối.

Giang Trừng mười một tuổi vì hắn mà đuổi đi chú cún nhỏ.

Giang Trừng mười bốn tuổi vì giúp hắn trừ bỏ đám thủy quỷ trong lúc hắn mải mê trêu chọc Lam Trạm mà suýt bị vạ lây.

Giang Trừng mười bốn tuổi chạy khắp nửa thành Cô Tô giúp hắn tìm thảo dược trị vết bầm.

Ngụy Anh càng dấn sâu vào ký ức của Giang Trừng lại càng thấy sợ. Đã rất lâu rồi, hắn mới lại trải qua cái cảm giác này. Lúc biết tin Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân qua đời một lần, lúc đi mua đồ ăn quay lại không thấy Giang Trừng đâu một lần, lúc sư tỷ qua đời là một lần nữa...

Hắn sợ. Hắn sợ sẽ phải hối hận. Sợ sẽ càng lún càng sâu vào mớ cảm xúc rối ren này.

Hơn hết, hắn sợ, sợ lý do Giang Trừng vì hắn làm ra nhiều chuyện đến thế đã chẳng đơn giản chỉ còn là trúc mã chi giao nữa rồi.

Toàn thân ê ẩm, đầu cũng phát đau, Ngụy Vô Tiện khẽ đưa tay lên xoa mặt. Cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến hắn nhất thời mở to mắt.

Hắn đã khóc ư?

Ánh mặt trời buổi sáng hắt qua rèm cửa màu tím nhạt nhuộm lên hình dáng Lam Trạm ngồi bên giường, khiến hắn cảm thấy cảnh này có chút quen thuộc...

Thật lâu, thật lâu về trước, cũng tại Liên Hoa Ổ này, mỗi buổi sáng khi hắn mở mắt đều chính là có một hình dáng thập phần quen thuộc ngồi bên giường, vừa đưa tay buộc lại tóc, vừa càu nhàu với hắn:

- Ngụy Vô Tiện, ngươi là lợn hay là người hả? Dậy mau, nhìn coi đã là giờ nào rồi?

Bàn tay lành lạnh của Lam Trạm khẽ đặt lên trán hắn, hơi lạnh làm cảm giác choáng váng lùi đi một nửa, cũng khiến tầm nhìn của hắn nhất thời rõ thêm vài phần.

- Lam nhị ca ca, ta làm ồn tới ngươi sao?

Lam Trạm khẽ nắm lấy tay hắn, vĩnh viễn ôn nhu và dịu dàng như thế, lắc đầu.

- Không có, nhưng ngươi gặp ác mộng?

Ngụy Anh cười trừ, giấc mộng này, nói ác mộng thì chính là ác mộng, nói mộng đẹp, thì cũng chính là mộng đẹp. Nhân gian không thể gặp người nữa, thì ít nhất, ta có thể gặp người trong mơ...

Hắn chống tay ngồi dậy, theo thói quen quờ sang bên cạnh tìm lò đàn hương, thấy tay chỉ chạm tới khoảng không trống rỗng mới giật mình nhớ ra, đêm qua hắn và Lam Trạm ngủ lại phòng của Giang Trừng.

Theo lý mà nói, tông chủ một gia tộc qua đời, vật dụng thường ngày của hắn cần bảo quản rất cẩn thận mới phải, Ngụy Anh nghĩ mãi cũng không ra, tại sao quản gia lại dám trực tiếp cho mình và Lam Trạm tới đây nghỉ ngơi.

Giang Trừng là gia chủ Giang thị cũng đã hai mươi mấy năm. Giang thị hiện tại cỡ nào hùng mạnh, cỡ nào có tiền, bách gia tiên môn đều rõ. Thế nhưng phòng tông chủ lại giản dị tới mức khiến người ta đau lòng.

Sa trướng này là tấm thuở còn con gái sư tỷ tự tay thêu, vải tím nhạt, trên thêu chuông bạc Giang gia tô điểm.

Chiếc kệ đựng đồ đó là năm đó Giang thúc thúc nhờ người tìm khắp nơi một số lượng lớn gỗ Mộc Nhiên Hương đóng làm quà sinh nhật mười lăm tuổi cho Giang Trừng. Mộc Nhiên Hương trong đêm sẽ tỏa ra hương thơm giúp an thần, dễ ngủ, tránh mộng mị, hơn thế nữa còn có tác dụng giúp cơ thể ngày một khỏe mạnh hơn. Năm đó Ôn gia phá hủy Liên Hoa Ổ, chiếc kệ Mộc Nhiên Hương này bị Ôn Triều lấy đi. Giang Trừng về sau lật tung cả Kỳ Sơn cũng chỉ để tìm một chiếc kệ gỗ đã cũ này mang về.

Chăn này, dường như là năm đó Ngu phu nhân sai Kim Châu, Ngân Châu mang tới cho y. Mép chăn đã sờn, vải bông đã cũ, thế nhưng y vẫn cố chấp chưa chịu bỏ đi...

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn quanh phòng, bỗng nhiên chạm tới hai chiếc giá đỡ kiếm đặt song song nhau bên giường.

Hẳn là, một cho Tam Độc, một cho Tùy Tiện.

Lam Vong Cơ thấy hắn chần chờ mãi vẫn chưa ngồi dậy, liền đứng dậy mang áo khoác ngoài tới cho hắn, vươn tay xoa xoa khóe mắt sưng đỏ vì khóc của đạo lữ:

- Hôm qua ngươi khóc cả đêm. Vừa khóc, vừa gọi tên Giang Trừng.

Động tác mặc áo của Ngụy Vô Tiện khựng lại, nhưng hắn chưa kịp nói gì, cũng chưa biết nên nói cái gì, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dè dặt:

- Tông chủ?

Phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe hai chữ "Tông chủ" chính là nghĩ: "Có người tìm Giang Trừng", sau đó mới nhớ ra, bây giờ hắn mới là tông chủ, là Giang gia tông chủ.

Bên ngoài, lại ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nữa vang lên.

- Ngụy tông chủ? Người dậy rồi chứ?

Ngụy Anh nhanh chóng mặc nốt áo khoác cho tử tế, đứng lên đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là quản gia của họ Giang, tên Giang Anh, vô cùng trẻ tuổi, so với Giang Trừng còn trẻ hơn đôi chút. Tuy vậy, hắn làm việc quả thực chu toàn, đâu vào đấy, là người được Giang Trừng khi còn sống vô cùng tín nhiệm.

Giang Anh cúi chào hắn cùng Lam Vong Cơ, mang theo nước rửa mặt và y phục mới vào trong phòng, quy củ nói:

- Tông chủ, đây là y phục ta đã cho người phỏng theo số đo của ngài may lại. Sau khi rửa mặt, thay đồ xong xuôi, mời ngài cùng Hàm Quang Quân tới Thiện Phòng dùng bữa sáng. Sau đó một canh giờ, ta sẽ dẫn hai người đi một vòng Liên Hoa Ổ, giới thiệu kỹ càng một chút tình hình hiện nay.

Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh bàn, cảm thấy có chút không cần thiết. Dù gì Liên Hoa Ổ cũng từng là nhà của hắn, quay lại nhà mình thì cần gì người dẫn đường? Tùy tiện tự ý đi một vòng là được, liền phất tay:

- Không cần đâu Giang Anh, ta tự đi được, ngươi cứ mặc ta.

Giang Anh khựng lại một chút, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười:

- Tông chủ, ngài hiểu lầm ý ta rồi. Ta nói "giới thiệu" không phải là ý "giới thiệu" đó. Ngài đã lên làm tông chủ, ít nhất cũng nên nắm dần vài chuyện cơ bản. Giang thị hiện có bao nhiêu đệ tử, sắp xếp ra sao, tu vi thế nào, dược phòng, khố phòng ra sao, tình hình trừ tà, tình hình thuế đất, rồi còn sổ sách làm ăn với các nơi...

Ngụy Anh bị hắn nói cho trợn mắt nhức đầu, sau đó liền nặn ra một nụ cười méo mó:

- Ta biết rồi, vậy một canh giờ nữa gặp lại tại Thiện Phòng.

Giang Anh cúi đầu tỏ ý đã hiểu, đi ra còn rất tâm lý mà giúp tông chủ đóng lại cửa phòng. Ngụy Vô Tiện qua loa lau mặt, sau đó tầm mắt liền rơi xuống chiếc khay để bộ gia phục đã được gấp gọn gàng trên mặt bàn.

Y phục màu tím, vải tơ lụa thượng hạng, viền thêu nổi hoa sen chín cánh – Ngụy Vô Tiện nhìn nó chằm chằm không rời...

Thật lâu rồi, hắn đã không còn mặc qua Giang gia gia phục.

Từ sau khi ở Loạn Táng Cương trở ra, mặc dù Giang Trừng nhiều lần cằn nhằn hắn tại sao không mặc Giang gia gia phục nữa, hắn cũng chỉ cười mà lao tới đùa giỡn:

- Sư đệ, đại sư huynh của ngươi mặc đồ đen siêu ngầu siêu đẹp trai, ngươi không thấy sao?

Giang Trừng khi ấy cau mày đập hắn, mắng một câu: "Đồ thần kinh", nhưng mỗi năm vẫn sai người chuẩn bị gia phục mới cho hắn đầy đủ, dù hắn chẳng bao giờ mặc tới.

Cũng chẳng thể ngờ, một kiếp trước, từ đó về sau, hắn có muốn cũng chẳng còn có cơ hội có thể mặc tới gia phục nữa...

Bản thân Ngụy Vô Tiện khi đó đều rõ tu quỷ đạo có bao nhiêu hệ lụy, hắn không mặc gia phục, trong mắt người ngoài đều dị nghị: "Ngụy Vô Tiện ngày một ngông cuồng, chẳng còn để Giang gia vào mắt", "Chẳng sớm thì muộn, Giang Trừng cũng quản không nổi hắn"... Những lời ấy, hắn chẳng bao giờ buồn để vào tai. Vì hắn hiểu, Giang Trừng cũng hiểu, Ngụy Vô Tiện chỉ là muốn từng chút, từng chút xóa dần đi mối quan hệ của hắn và Giang thị trong mắt người đời, để sau này nếu xảy ra chuyện gì, bách gia có quay lưng cũng chỉ quay lưng với mình hắn, chừa cho Giang thị một con đường lùi.

Thật vất vả mới khoác lên người bộ y phục vừa quen vừa lạ. Quen, là bởi màu tím cùng gia văn vẫn như hơn hai mươi năm trước, chẳng chút thay đổi. Lạ, là bởi hắn hiện nay đã chẳng còn mặc lên gia phục môn sinh.

Hắn là Giang gia tông chủ.

Mà Giang gia tông chủ đời trước – sư đệ hắn – đã qua đời.

Mặc xong gia phục, đeo lên chuông bạc, Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười thê lương. Sau hai mươi năm, ta chẳng còn là "ta" năm xưa nữa, nhưng lại có thể một lần nữa chân chính quay trở về làm người Giang gia.

Mà chuông bạc hắn đang đeo này, chính là cái năm xưa còn niên thiếu đã đeo.

Hắn nhớ rất rõ chiếc chuông này, khi mới được đón về Giang thị thì được Giang thúc thúc đưa cho. Giang Trừng khi đó vẫn còn chưa quá thân thiết với hắn, có lẽ là vẫn luyến tiếc ba chú chó nhỏ Mạt Ly, Ái Ái, Phi Phi mà không biết trút giận vào đâu, lúc này nhìn hắn hồ hởi đeo lên chuông bạc mà cau chặt mày.

Giang Trừng bảy tuổi mặt mày non nớt lại học người lớn nhăn mày nhíu mi phất áo bỏ đi, nhìn thế nào cũng thấy rất dễ thương. Hắn một đường bám theo Giang Trừng, hi hi ha ha chân chó chọc sư đệ cười lên, cuối cùng không để ý, vấp một cái, té lộn mèo.

Dây đeo chuông bạc bị vướng phải cạnh đá sắc, lúc đứng lên hắn không cẩn thận, khiến cho dây chuông bị kéo đứt. Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chiếc chuông đã đứt đôi trên tay, òa khóc, vừa níu tay Giang Trừng vừa bảo:

- Làm sao giờ, ta nghe sư thúc nói Giang gia chuông bạc bị đứt là điềm không cát tường đâu, làm sao giờ Giang Trừng?

Giang Trừng còn bé cũng xoắn xuýt không kém hắn, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, mạnh miệng an ủi:

- Đứt rồi thì nối lại, một sợi dây, Giang gia ta không thiếu!

Y kém Ngụy Vô Tiện một tuổi, mũm mĩm lại non nớt, đứng thẳng lên vẫn còn chưa cao bằng hắn nữa, vậy mà lại kiễng chân ra vẻ người lớn, vỗ vỗ đầu an ủi hắn đang đứng khóc như mưa, ngẫm lại thực sự khiến người ta muốn bật cười...

Cuối cùng, Giang Trừng rất đơn giản quyết định: Đứt rồi, thì nối lại là được, liền cúi người, giúp Ngụy Vô Tiện nối thắt lại đoạn dây đã đứt rời đó, còn ngây thơ cẩn thận thắt một nút thắt hình nơ bướm...

Sau này lớn lên rồi, mỗi lần nhìn Ngụy Vô Tiện đeo lên chiếc chuông kia, Giang Trừng đều nhăn mặt nhăn mày đòi hắn tháo cái nút hình nơ bướm ngu ngốc đó ra, với lý do càng nhìn càng thấy ngu người, mất mặt, nhưng hắn sống chết không chịu, còn vừa cười vừa trêu:

- Cái này là tiểu sư đệ của ta thắt giúp ta, ta không tháo!

Giang Trừng liền đỏ mặt.

Hắn được thể lấn tới, ôm vai bá cổ, thở dài một tiếng:

- Này, Giang Trừng, ngươi nói xem, tiểu sư đệ của ta hồi nhỏ dễ thương chết đi được, tại sao càng lớn lại càng không dễ thương chút nào nữa thế?

Giang Trừng không nói hai lời, mặt vô cảm đập hắn một trận.

Giờ đây, Ngụy Vô Tiện nhìn cái nút thắt ngây ngô hình con bướm đó, cầm lấy lưu luyến không nỡ rời.

Người năm xưa giúp hắn nối lại sợi dây đó, người luôn nỗ lực nối hắn với Giang gia, đã không còn...

Lúc quyết đấu tại Loạn Táng Cương, tuyên bố đoạn tuyệt cùng Giang thị, hắn đã tháo chiếc chuông này xuống, vứt lại cho Giang Trừng. Thật không ngờ, qua bao nhiêu năm, xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, sư đệ ngốc của hắn vẫn không vất nó đi...

Ngụy Vô Tiện nắm chặt chiếc chuông trong tay, hít sâu một hơi, sau đó quay lại mỉm cười với Lam Trạm vẫn đang đứng yên lặng bên cạnh:

- Đi nào, Lam nhị ca ca, đi ăn sáng!


____

Đang viết comm mà bí vl =))) Cần lắm 1 rổ động lực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com