Chương 19: Chờ anh
Author: Hé lu e vờ ry bo đỳ ^^ đã bao nhiêu lâu ta chưa comeback cái fic này rồi >< mốc meo lên hết rồi TT các cô con nhớ toii không dzậy TT
---- || ------
Phòng giam Tôn Di được canh giữ hết sức nghiêm ngặt, một con muỗi cũng đừng hòng lọt qua. Tôn Di đi chung quanh nhằm tìm lối ra.
"Thả tôi ra... "
"Lũ các người là đàn ông mà lại đi ức hiếp một người con gái sao"
"Có ngon thì mau thả bà ra rồi nói chuyện "
Chịu không nổi cái loa phát thanh từ miệng Tôn Di, hai thanh niên lực lưỡng mở cửa đi vào.
"Con này... Mày có chịu ngậm miệng cho bố nhờ không? " - tên 1
"Bà đây không im, làm gì nhau" - Tôn Di gân cổ lên cãi
"Khốn kiếp... " - tên 2 đánh cho Tôn Di 1 bạt tai
Tôn Di sợ đến mức co rúm lại, cắn môi không dám nói nữa, suy nghĩ nôn nóng, làm thế nào cũng không nghĩ ra cách đối phó.
“Chà! Nhìn khuôn mặt nhỏ bé mềm mại này, mắt to ngập nước, thật là vừa nhìn đã thương!”
Một giọng nói hèn mọn bỉ ổi của người đàn ông dâm đãng cười nhìn cô, giống như chuẩn bị đưa tay sờ mặt cô, sợ đến mức cô co lại phía sau, sợ hãi trong lòng càng lúc càng mạnh, chẳng lẽ cô bị lũ đàn ông này…
Nếu như vậy, cô thà tình nguyện lựa chọn tự sát!
Lúc móng gà sắp duỗi tới, bị tên thứ 2 chặn lại nửa đường: “Mày không cần mạng sao! Đây là người phụ nữ Lộc thiếu nhìn trúng! Là người mày có thể động vào sao?”
Người đàn ông bỉ ổi lập tức mất hứng thu tay lại chỉ có điều ánh mắt lại không rời khỏi Tôn Di, chỉ duy ánh mắt nhiễm đầy tình dục trần trụi không hề che giấu, trong lòng của Tôn Di thầm nguyền rủa anh ta một ngàn lần một vạn lần, ngay cả phần mộ tổ tiên của anh ta cũng kêu rồi, người đàn ông bỉ ổi không biết xấu hổ! Thật sự hận không thể móc con ngươi ghê tởm kia ra!
Đồng thời, cô cũng nghi ngờ rốt cuộc Lộc thiếu trong miệng bọn họ nói là ai? Bắt cô nhầm mục đích gì? Vì tiền của anh? Hay lí do gì khác....
Vương Tuấn Khải với sắc mặt âm trầm, điên cuồng lái xe hết tốc lực đi kiếm cô, cả người lộ vẻ sát khí, chỉ cần ai dám ngăn cản con đường của anh, tuyệt đối là – giết không tha!
Các thuộc hạ của anh hai mặt nhìn nhau sau đó đưa ra một kết luận: "Nhất định Tôn tiểu thư rất quan trọng với lão đại, nếu không sẽ không khiến cho lão đại trở thành một *ma đạo sát quân*"
(*) ma đạo sát quân: ma đạo = ác ma; sát = giết; quân = vua
Rất có vẻ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, khí phách lộ ra ngoài, ánh mắt giống như dao găm “Roẹt roẹt” xẹt qua trái tim bọn họ, thật là dọa người!
Ngồi trên xe, Tuấn Khải lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố, để cho bọn họ huy động tất cả cảnh sát giao thông chặn một chiếc xe cadillac màu đen, che biển số bằng mảnh vải đen ở tất cả các đầu đường.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông của thành phố lập tức trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên chính là hỏi biển số xe bao nhiêu.
Vương Tuấn Khải bây giờ rất chi muốn mắng chửi người,...con mẹ nó! Có biển số xe tao còn cần mò kim đáy biển sao? Rốt cuộc mày có nghe hiểu lời của tao không?
" Vương thiếu, sợ rằng chuyện này không dễ làm, phạm vi xe cadilac màu đen quá ư rộng lớn, hơn nữa nó đi từ đâu cũng không biết, thật sự là.. "
“Cửa bệnh viện nhân dân số một của thành phố, không dễ cũng phải làm.” Giọng Vương Tuấn Khải rất chắc chắn.
Bởi vì nền móng của nhà họ Vương ở thành phố này là khổng lồ, cống hiến hơi nhiều, quan hệ giao thiệp cũng rộng, giao thiệp với không ít nhân viên giới chính trị và pháp luật quan trọng, mà những người này cũng đồng ý bán thể diện cho nhà của anh, giao tình lén lút cũng rất tốt, đây chính là lý do vì sao mà Tuấn Khải có thể tìm đội trưởng đội cảnh sát giao thông hỗ trợ.
" Vương Thiếu, ngài bình tĩnh lại. Ngài đừng lo quá, tôi lập tức phái người đi tìm"
Đội trưởng nói, anh nghe ra được giọng của Vương Tuấn Khải vô cùng nóng nảy, chuyện này nhất định rất nghiêm trọng, nếu không anh ta sẽ không đột nhiên gọi điện thoại cho mình, nhưng cụ thể là chuyện gì anh không dám hỏi, bởi vì biết quá nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.
“Ừ.”
Anh thở dài thật dài, anh ngàn căn vạn dặn Doãn Kỳ luôn luôn phải theo sát Tôn Di, không nên để cô đi ra ngoài hay gặp ai một mình, vốn tưởng rằng tất cả đều được nắm trong bàn tay anh, nhưng không ngờ ngàn tránh vạn tránh vẫn còn xảy ra tình huống,.. Anh tự hỏi rốt cuộc là người nào lớn gan động mật đến thế, lại dám cư nhiên ở chỗ anh bắt người của anh.
Người này biết Tôn Di tồn tại.
Người này cũng biết cô rất quan trọng với mình.
Người này rất hiểu mình.
Xem ra âm mưu đã lâu, xem ra,... lần này thật sự gặp phải phiền toái, chỉ có điều Tôn Di của anh, cô ấy ngàn vạn lần không thể có chuyện, nếu không, anh sẽ phá lệ - đại khai sát giới!
Tròng mắt đen nheo lại, bắn ra ánh lạnh lùng, trong lòng lại đau không dứt. Tôn Di,.... em nhất định phải cố gắng chịu đựng, anh sẽ nhanh chóng cứu em về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com