Chương 20: Chỉ cần mày thả cô ấy ra
Au: Bao nhiêu lâu ta hăm gặp nhaoooo~~~
-----
Vương Tuấn Khải đang lòng như lửa đốt chờ bọn cướp gọi điện thoại đến cho anh, thông thường không phải trình tự như vậy sao? Bọn chúng cướp Tôn Di đi, nhất định có mục đích, mặc kệ là vì tiền hay vì cái gì, anh đều có thể cho bọn chúng, chỉ cần nai con không bị thương chút nào trở lại.
"Nước của anh, bình tĩnh đi Vương Tổng. Anh cần bình tĩnh cứu bạn ấy, không phải nóng lòng" - Hạ Di đưa cho Vương Tuấn Khải ly nước
"Con mẹ nó... Cô làm sao bảo tôi không lo"
"Anh thích bạn ấy phải không?? Vậy cứu bạn ấy rồi thì nên cho bạn ấy danh phận đàng hoàng. Đừng để suốt ngày bạn ấy bị mang danh tiểu tam hay gì khác "
"Cần cô lo? " - Vương Tuấn Khải nhướn mày
"Lão đại... đều là lỗi của tôi. Mong anh trừng phạt tôi thật nặng" - Doãn Kỳ tự trách
" Chuyện đã xảy ra, tôi trách cậu thì có lợi ích gì sao? Nếu như đám người kia cố ý bắt cóc cô ấy, chúng ta ở ngoài sáng bọn họ ở trong tối, cũng khó lòng phòng bị, coi như hôm nay không thành công, họ cũng sẽ tìm cơ hội khác."
Cảm xúc của Vương Tuấn Khải bây giờ bình tĩnh hơn vừa rồi rất nhiều, anh biết nổi giận với Doãn Kỳ cũng không thể khiến nai con an toàn trở lại, huống chi chuyện hôm nay cũng chỉ là trùng hợp.
Doãn Kỳ lại không ngờ thái độ của lão đại lại có thể chuyển biến nhanh như vậy, quả thật là anh đã thay đổi nhiều hơn trước kia. Thật sự là cô gái như Tôn Di lương thiện, cô ấy không nhận thức được đã thay đổi được lão đại, anh đã không còn lạnh lùng như trước, trở nên có… chút tình người rồi, nói chuyện làm việc cũng không ngang ngược độc quyền như trước.
Từ giây phút biết được nai con bị bắt cóc, tinh thần Tuấn Khải không được tập trung, trong đầu rối như bòng bong, cú điện thoại đúng lúc này rốt cuộc khiến cho anh có thể yên tĩnh tự hỏi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên: Lộc Huân
Ngay từ mấy ngày trước, anh đã để cho Doãn Kỳ đi thu thập kẻ địch số một trên thương trường hiện nay của anh, căn cứ phân tích và phán đoán của anh, khả năng những người này hãm hại mình là rất nhỏ, cũng nhờ một câu của Doãn Kỳ nhắc nhở anh.
"Lão đại, ngài nói xem chuyện này có phải do xã hội đen làm không?"
Lập tức anh suy nghĩ trong đầu lập tức rõ ràng hơn nhiều, anh nên bắt tay vào làm từ nhiều phương diện, không thể hoàn toàn loại bỏ do đối thủ thương trường làm, nhưng có thể bọn họ liên thủ với phần tử xã hội đen, hoặc đơn thuần là do một thế lực hắc đạo nào đó.
Nói đến hắc đạo, anh nhớ xưa nay mình và họ vốn dĩ là nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa em gái Trần Hạo Thiên là Trần Thùy Nhiên. Cô ấy đích thị là một "Ma nữ hắc đạo" của Hồng Kông và Đông Nam Á khiến cho người nghe tiếng đã thấy khiếp đảm, phong cách hành sự đặc biệt, bình thường thích chơi trò mới lạ kích thích, công phu thích nhất là hay chỉnh người, đây cũng là một trong những nguyên nhân nhiều người sợ cô ấy.
Bản thân cô ấy thuộc giới hắc đạo thì cũng thôi đi, lại còn đi gả cho lão đại xã hội đen xưng bá châu Âu - Cao Dịch Dương, cái gọi đạo cao một thước chính là đạo lý như vậy, cô ấy rất mạnh, nhưng còn có người mạnh hơn, lại có điểm chung. Vì vậy, giữa hai người đã có một đoạn tình duyên tương đối đặc sắc.
Có hai thủ lĩnh hắc đạo như vậy làm chỗ dựa, những người khác còn dám không cho Vương Tuấn Khải anh mặt mũi sao? Nhưng có một người, hắn ta và anh hình như đã từng có đụng chạm mấy lần.
Người này chính là – Lộc Huân, tiểu nhân số một điển hình! Vốn dĩ anh cũng sẽ không đi để ý một nhân vật nhỏ như vậy, nhưng kể từ mấy tháng trước sau khi gây chuyện ở quán bar "XianLie", anh liền âm thầm phái người dò xét tất cả tư liệu về hắn ta, từ đó biết được trước kia hắn ta từng là bạn học cùng trường với nai con, năm đó khi nai con ở trường học bị oan uổng, hắn còn từng đùa giỡn cô ấy, còn dám dùng hành động bỉ ổi trêu ghẹo với cô ấy.
Hắn và anh từng có giao tranh, khi đó Trần Thùy Nhiên cũng có phái người của cô ra mặt giúp đỡ.
Cũng từng có một lần, anh giận dữ khi nghe tin có người theo đuổi Tôn Di, lại có đám hùa vào chọc ghẹo cô. Anh đã nghiêm trị toàn bộ người đã bắt nạt cô, nhất là mấy nam sinh từng có ý đồ bất chính với cô ấy, lại không ngờ trong đám đó có em của hắn ta, lại vì vậy mà gây họa.
Mẹ Lộc Huân là Kim Tuấn Mi, bà ta là con gái cưng của thủ lĩnh một nhánh hắc đạo nào đó có thế lực ở Đông Nam Á. Nghe nói sau khi bị người của Thùy Nhiên làm cho nhà tan cửa nát thì đã dẫn con trai tới nương tựa cha, mài kiếm ba năm, chắc hẳn để chờ giây phút báo thù này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Tuấn Khải cũng chỉ nghĩ có hắn ta là có hiềm nghi lớn nhất. Nếu quả thật nghi ngờ của anh là đúng, Di Di đang rơi vào tay của hắn ta, vậy thì cô gái nhỏ của anh… hệ số nguy hiểm chẳng phải sẽ thăng lên cao sao??
Anh đột nhiên không dám nghĩ tiếp, lập tức gọi điện thoại cho Doãn Kỳ, để cho cậu ta tra ra phương thức liên lạc hoặc là chỗ ẩn náu của Lộc Huân, bằng tốc độ nhanh nhất.
Chỉ chốc lát sau, lại có điện thoại gọi tới, anh cho là Doãn Kỳ đã tra ra số hay có thêm tin tức mới. Lại không ngờ thấy một số xa lạ, trong lòng thập phần đã đoán ra được chín phần là ai gọi. Ngừng một chút, anh bắt máy.
"Vương thiếu, thật là đã lâu không gặp nha~~ , không biết mày có còn nhớ rõ tao là ai hay không? "
Giọng nói trong điện thoại rất thoải mái mà cợt nhả càn rỡ. Con ngươi đen tối của Vương Tuấn Khải càng thêm thâm trầm, bàn tay nắm lại bóp chặt, quanh người lộ ra khí thế chém giết, nếu giờ phút này tên Lộc Huân mà có can đảm đứng trước mặt anh, thì đoán chắc nhất định sẽ bị khí thế của anh dọa cho khiếp sợ.
"Thả Nguyễn Hoàng Tôn Di ra"
Anh không muốn dùng tên thân mật nai con của mình trần trụi trước mặt kẻ vô lại này, tránh để cho bản thân hắn ta lại đi sinh ra tư tưởng xấu xa.
"Ha.. ha... ha... ha"
Lộc Huân cười phá lên, giọng điệu rất ngông cuồng, sau khi cười xong giọng nói trở nên vô cùng hung ác.
"Vương Tuấn Khải, mày cho rằng tao còn là thằng Lộc Huân của ba năm trước đây sao? Mặc kệ cho mày phá hủy tất cả của tao nhưng lại chỉ đứng nhìn mà không hề làm gì được ? Không phải mày luôn tự cho mình rất có bản lĩnh sao ? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được còn xứng đáng là đàn ông không ? Ba năm trước đây tao không được nếm hương vị của Nguyễn Hoàng Tôn Di như ý nguyện. Đến khi em tao có ý với nó lại không may nó trở thành con đàn bà của mày. Thế nhưng hôm nay… tao có rất nhiều cơ hội"
Giọng nói của Lộc Huân bỉ ổi đến mức khiến cho con người ta cảm thấy đầy ghê tởm, hơn nữa sau khi nói xong câu cối cùng, càng xen lẫn hài lòng và ngông cuồng, hắn muốn chính là chọc tức Vương Tuấn Khải, bản thân làm cho anh ta càng tức giận, mình càng vui vẻ.
Mục đích của hắn đã đạt tới, Vương Tuấn Khải giận đến gân xanh nổi lên, vừa nghĩ tới vẻ mặt chán ghét của Lộc Huân dám ức hiếp nai con, tim của anh bị níu chặt lại, cắn răng nghiến lợi nói:
"Mày dám động đến một sợi lông nào của Nguyễn Hoàng Tôn Di, tao sẽ khiến cho mày sống.. không..bằng..chết!"
"Chà! Mày đây là đang uy hiếp tao? "
Lộc Huân đột nhiên cười rộ lên, sau đó lại nói kiểu kỳ quái nham hiểm.
"Con mẹ nó mày còn dám uy hiếp ông đây? Mày cho rằng ông đây thật sự sợ mày? Có tin bây giờ tao liền lập tức đè lên người phụ nữ của mày, tường thuật trực tiếp từ hiện trường cho mày nghe, hoặc là mời người ghi hình lại gửi cho mày, cho mày tận mắt xem người phụ nữ của mày rên rỉ như thế nào dưới người tao không? "
Quả đấm của Vương Tuấn Khải càng ngày càng nắm chặt, hận không thể một đấm phá nát thủy tinh, cưỡng chế cơn tức giận sắp bộc phát của mình.
“Mày muốn cái gì?”
"Tao muốn cái gì? Khó có được khi Vương thiếu chịu bình tĩnh hòa nhã mà ngồi lại nói điều kiện với tao, không hề ra lệnh với tao. Haixxxxx... con người của tao, chính là con mẹ nó cố chấp, từ lúc đi học cho tới giờ, vẫn nhớ mãi không quên được Tôn Di, còn cả cái khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo non mềm của cô ta, còn có cái miệng nhỏ hồng hào, chắc hẳn da trên người cũng vô cùng trắng nõn, chậc chậc chậc… Chỉ tưởng tượng thôi, phía dưới của tao đã cứng rắn, … a~~!"
Lộc Huân sinh động nói như thật, giọng nói đê tiện đến lạ thường.
"Chỉ cần mày chịu thả cô ấy, tao có thể đồng ý mày bất cứ cái gì."
Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, Tôn Di là người cho anh cảm giác yêu thương, anh từ khi nào trong lòng đã muốn cô chính là vợ mình. Anh tuyệt đối sẽ không thể để cho cô bị chút xíu tổn thương, cho dù táng gia bại sản, cũng sẽ không tiếc."
Hơn nữa, anh rất hiểu nai con, mặc dù bên ngoài cô tỏ ra yếu ớt, nhưng vô cùng kiên cường. Lòng tự trọng của cô rất cao, nếu lỡ một khi bị Lộc Huân kia làm dơ bẩn dù chỉ mảnh vụn, cô ấy nhất định sẽ mất đi lòng tin mà sống tiếp.
Lộc Huân lại ở đầu bên kia cười rất vui vẻ, âm thanh nghe được khiến người ta sởn gai ốc.
"Cái gì cũng đồng ý với tao? Nhìn không ra, Vương thiếu mày lại là kẻ sinh tình, lại có thể biết vì một người phụ nữ, ném ra dụ dỗ lớn như vậy, chẳng lẽ tao muốn tập đoàn Song Vương của mày, mày cũng chịu cho? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com