Chương 21: Có Trần Thùy Nhiên giúp đỡ
"Được, tao có thể cho mày."
Vương Tuấn Khải trả lời không chút do dự, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh đến đáng sợ. Lộc Huân ơi là Lộc Huân, mày đúng là công phu sư tử ngoạm... Chẳng lẽ mày cho rằng tao ngu tới mức sẽ đem Song Vương giao cho mày, mày sẽ có khả năng đó hay sao?
Đồng thời, anh cũng đang tiến hành vụ đánh cược hạng nhất ở đây, đánh cược tâm lý của Lộc Huân đủ năng lực chịu đựng. Tập đoàn Song Vương là cơ nghiệp cả đời do người mấy đời trước mà nhà họ Vương lập nên, người ngoài căn bản không thể nào lĩnh hội hết được những tâm huyết và gian khổ phải trả, từ ông tổ của anh đã sáng lập ra tập đoàn Song Vương cho đến giờ, đã hơn tám mươi năm rồi, dốc vào quá nhiều tình cảm, cũng tạo thành những mối quan hệ tình cảm sâu sắc với các cổ đông cấp cao của công ty, phần lớn mọi người đều thật lòng thật tâm đứng bên cạnh anh. Đều dùng sức mình góp cho công ty, duy chỉ có một vài kẻ có ý đồ bất chính, nhưng anh đều nắm chắc những người đó trong lòng bàn tay.
Tập đoàn hòa thuận đồng tâm như thế, người ngoài không thể nhúng tay vào, coi như nếu anh có chuyển toàn bộ cổ phần cho Lộc Huân đi chăng nữa, vậy thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng không hơn không kém. Bởi vì toàn bộ nhân viên cấp cao của tập đoàn chỉ nhìn nhận anh là tổng giám đốc, bất kỳ người nào đón nhận lấy nếu không do anh tự nguyện vui vẻ đem trao cho thì đều có kết quả không nắm được quyền lực chân thực.
Ngoại trừ những điều này, anh còn có một cách đoạt lại cổ phần đã mất, đây là bí mật của nhà họ Vương của bọn họ, chỉ có người thừa kế biết, cho nên, anh mới dám bình tĩnh nói ra những lời này, bằng không sợ rằng ông cụ nhà họ Vương của anh sẽ phải bò ra khỏi mộ tổ mà đánh tỉnh đứa cháu bất hiếu này.
Vốn dĩ Lộc Huân chỉ thuận miệng nói giỡn một chút mà thôi, nghe thấy anh ta đồng ý sảng khoái như vậy, ngược lại sinh lòng nghi ngờ, không hiểu trong hồ lô của anh ta chứa cái gì, càng không tin anh ta dễ dàng chắp tay nhường tập đoàn Song Vương cho người khác, chính là một Nguyễn Hoàng Tôn Di nhỏ bé thì sao có thể so sánh được với tập đoàn tư phú khả địch quốc.
Hừ! Anh ta coi mình là đứa trẻ lên ba sao? Sao hắn có thể bị lừa bởi trò hề cấp thấp này?
"Mày đừng cho rằng tao không biết trong lòng mày đang nghĩ gì! Tao càng chân chân thực thực muốn tiền hơn là muốn tập đoàn của mày, còn nữa, mày phải quỳ gối cầu xin tha thứ trước mặt tao"
Giọng nói của hắn càng ngày càng trở nên hung dữ phách lối. Bản thân của Vương Tuấn Khải cũng biết anh ta không có can đảm đó, loại tiểu nhân này đa nghi từ nhỏ, vốn không làm được chuyện gì lớn, chỉ biết xài được vài chiêu hạ lưu.
"Có phải như vậy mày sẽ thả Tôn Di ra hay không?"
Anh nhíu mày hỏi, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng quỳ trước mặt ai, không nghĩ tới lần này phải quỳ trước kẻ cặn bã này.
"Dĩ nhiên là không thể nào! Mày cho rằng tao là ông nội đã chết sao? Nói buông liền buông, cô ta vốn là người phụ nữ mà tao và em trai tao đã nhìn trúng, bị mày một cước chặn ngang lừa chạy, ta cũng không ngại cô ta là chiếc giày rách, cô ta nên vui mừng mới đúng, chẳng lẽ đi theo tao không tốt hơn đi theo mày? Mày đường đường là đại thiếu gia nhà họ Vương, chỉ cần ngoắc tay một cái thì phụ nữ sẽ đi qua từng hàng, mày cần gì phải cố chấp như vậy"
Hắn ta giở giọng châm chọc, giọng nói bỉ ổi ghê tởm. Vương Tuấn Khải giận đến mức nắm tay kêu “Răng rắc”, tên cặn bã này, tốt nhất đừng để anh trông thấy, nếu không anh sẽ khiến cho anh ta nếm thử chút cái gì gọi là sống không bằng chết!
"Lộc Huân...tao nói cho mày hay. Con đường của Đông Nam Á cũng không phải do một mình ông ngoại mày định đoạt, thế lực bang Viêm Ưng của Thùy Nhiên gần như là chiếm hơn một nửa, nếu không phải bọn họ không muốn đuổi cùng giết tận, mày cho rằng… bang phái của ông ngoại mày còn có thể tồn tại tới bây giờ hay sao?"
Giọng nói trầm thấp tràn đầy lực lượng của anh, từng câu từng chữ như gõ vào trong lòng Lộc Huân, khiến cho anh ta thập phần hoảng hốt. Có câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh cũng phải hiểu rõ đối thủ của mình trước, mới có thể tìm được chính xác điểm yếu của anh ta, sau đó lợi dụng, mới có thể tìm được cơ hội thắng anh ta.
"Tin tức của Vương thiếu đúng là tinh thông, chỉ có điều... chuyện này cũng không tạo ra tác dụng gì với mày, muốn cứu con đàn bà ở trong tay tao, tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo tao, đừng giở trò gì! Nếu không… Hừ.."
Sau khi hốt hoảng thì hắn cũng ngay lập tức ổn định lại tinh thần, thái độ vẫn ngông nghênh và vô lễ như cũ.
"Thật vậy sao? Hưm... Nếu như bản thân mày cảm thấy không hề có liên quan, vậy được thôi... tao thành toàn cho mày vậy. Tao ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Trần Thùy Nhiên, tao tin tưởng cô ấy sẽ rất vui lòng phát triển địa bàn."
Tuấn Khải khoan thai mà vênh váo nói, trước mắt anh cũng chỉ có thể đưa em gái của Hạo Thiên ra, hy vọng có thể tranh thủ thời gian vì mình để cứu Tôn Di ra ngoài.
Lần này, đổi lại là Lộc Huân kinh ngạc, theo anh biết, Vương Tuấn Khải luôn không dính dáng đến hắc đạo, nhiều nhất cũng chỉ coi là thương nhân, anh ta… Sao anh ta lại biết ma nữ bang chủ bang Viêm Ưng?
"Hừ... Mày đừng tưởng mày nói ra tên của Trần Thùy Nhiên là có thể dọa tao, cô ta lợi hại hơn nữa cũng chỉ là phụ nữ! Chẳng lẽ cô ta cũng là người tình của Vương thiếu luôn sao?"
Trong miệng hắn ta phun ra câu sau ghê tởm hơn câu trước.
"Lộc Huân à Lộc Huân, mày dám phụ trách lời mày vừa nói sao? Mày tốt nhất nên cầu nguyện những lời này không truyền tới tai ông xã Thùy Nhiên, nếu không, mày sẽ biết cái gọi là họa từ miệng mà ra. Không cẩn thận sẽ là cái miệng hại cái thân đó"
Giọng anh vang lên giống như băng lạnh từ địa ngục, lạnh thấu xương.
"Không cần mày phải uy hiếp tao! Khiến cho tao tức giận, thì mày cũng biết mà.. Tao chuyện gì cũng có thể làm được" - rõ ràng là Lộc Huân hơi tức giận.
"Tao chỉ đang nói sự thật với mày, còn tin hay không tùy mày."
Mặc dù Tuấn Khải đang rất tức giận, nhưng anh biết mình không thể chọc giận kẻ cặn bã như Lộc Huân kia được, bằng không anh ta sẽ thật sự bắt đầu điên cuồng, thì cô gái của anh sẽ gặp nguy hiểm. Lời của anh còn chưa nói hết, nhưng nên nói đã nói cả rồi, bây giờ anh chỉ có thể cầu nguyện rằng hắn còn có chút nhân tính, không cần sủa loạn khắp nơi như con chó điên, có như vậy, anh mới có thời gian tìm Thùy Nhiên giúp một tay cứu nai con.
Hắn quả nhiên rất tức giận, hắn không muốn nghe tiếp nữa, một chữ cũng không muốn nghe nữa. Thẳng tay dập mạnh máy, cả người bốc hỏa đi tới đi lui trong phòng, cả đám thủ hạ bị dọa nơm nớp lo sợ, lúc lão đại phát giận bọn họ tốt nhất nên lẩn đi thật xa, nếu không bị xui xẻo một chút vậy thì thảm.
"Nguyễn Hoàng Tôn Di đâu! Sao còn chưa tới? Nhanh chóng gọi điện thoại cho tụi của A Hổ, để cho bọn họ lập tức dẫn cô ta đến trước mặt tao!” - hắn tức giận quát lớn
"Dạ, thuộc hạ lập tức gọi điện thoại ngay cho A Hổ."
Tên thuộc hạ bị sợ đến mức chân cũng run run. Vương Tuấn Khải không thể chậm trễ chút nào gọi một cú điện thoại cho Trần Thùy Nhiên, nói lại chuyện đã xảy ra một lần, hy vọng cô ấy có thể giúp một tay, coi như mình thiếu cô ấy một phần ân tình.
"Được, không thành vấn đề, việc rất nhỏ mà, Vương Tổng anh cần bao nhiêu người cứ nói."
Thậm chí Trần Thùy Nhiên không do dự, đáp ứng rất quả quyết.
"Thùy Nhiên, thực cám ơn em."
Vương Tuấn Khải lớn tuổi hơn cô, cũng gọi tên thân mật của cô theo Hạo Thiên
"Nói cám ơn thành khách khí rồi, anh là bạn tốt của anh trai của em, chính là bạn bè tốt nhất của Thùy Nhiên em, hơn nữa Tôn Di lại có quan hệ tốt với em dâu Hạ Di, lúc trước đã từng có mấy lần gặp, ấn tượng không tệ."
Tính tình Trần Thùy Nhiên thuộc về tuýp người hào phóng cởi mở, nhất là sau khi làm bang chủ bang Viêm Ưng, chỉ hơn chứ không kém.
Mẹ cô là Lưu Hạ Thiên hoài nghi có phải năm đó ôm nhầm con gái không? Sao lại không hề giống tính tình của bà chút nào..! Chính là một tên con trai, hu hu… số mạng bà thật khổ, vất vả lắm mới sinh được một áo bông tri kỷ, kết quả lại chạy đi làm náo loạn giới hắc đạo.
Trần Hâm làm chủ một nhà thật khó khăn! Lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là thịt, một bên là người phụ nữ ông yêu, một bên là con gái ông thương yêu nhất, ôi…!!
Có Thùy Nhiên lên tiếng bảo đảm, anh tin tưởng mình nhất định có thể cứu cô an toàn ra. Vì vậy, mọi người chia nhau làm việc, tranh thủ từng giây chiếm thế chủ động.
Các đầu đường thành phố đột nhiên tăng lên gấp bội cảnh sát giao thông, vả lại kiểm tra nghiêm ngặt xe mười sáu chỗ màu trắng, trong lòng của Tôn Di vui mừng không dứt, nhất định là Tuấn Khải biết mình đang bị bắt cóc, phái người điều tra tung tích của mình chung quanh, hy vọng đang ở phía trước, tôi có thể nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của những người này rồi. Theo như tôi biết bọn họ khôn khéo và khó đối phó hơn so tưởng tượng của mình nhiều, xa xa nhìn thấy xe kiểm tra của cảnh sát giao thông, liền thay đổi phương hướng, sau đó gọi điện thoại cho người nào đó, mười phút sau, bọn họ đổi sang một chiếc Audi màu đen.
Lần nữa vượt qua trạm kiểm tra, rất dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của đám cảnh sát giao thông, tôi định kêu lên nhưng miệng lại bị bịt chặt, có lòng mà không có sức, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng là anh nhanh chóng tìm được mình.
Xe dần chạy về vùng ngoại ô, có người cầm miếng vải đen bịt kín mắt tôi, khoảng chừng hai mươi phút sau, xe đột nhiên dừng lại, những người đó vẫn không gỡ miếng vải đen trên mắt, động tác thô lỗ kéo tôi đi xuống xe, đi về phía trước.
Tôi cảm thấy mình vào một căn phòng trống trải, sau đó truyền đến bên tai âm thanh quen thuộc mà xa lạ
"Nhanh chóng lấy miếng vải đen chán ghét này xuống cho tao! Cho tao nhìn cặp mắt to tròn xoe ngập nước của cô ta, có bị mấy kẻ ăn hại bọn mày che kín lung tung không."
Nôn… Giọng nói biến thái này khiến cho tôi muốn ói, trong đầu dùng sức tìm kiếm người có giọng nói này, lúc đó tôi cố vắt hết óc suy nghĩ, trước mắt đột nhiên sáng lên, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho tôi không thể mở mắt ra được, chỉ có thể chậm rãi hé mắt, từ từ thích ứng với tia sáng mãnh liệt này.
Bóng người mơ hồ phía trước dần rõ ràng, tôi kinh ngạc há to mồm, thì ra Lộc thiếu gia trong miệng bọn cướp chính là hoa hoa công tử Lộc Huân - bạn cùng trường trước hai khóa với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com