Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Tuấn Khải, anh đang ở đâu?

Trong lòng của tôi bây giờ đang hoàn toàn lạnh lẽo, lúc tên này còn đi học ở trường đã có lần quấy nhiễu tôi, lúc đó chỉ sợ mình đã bị anh ta…

Tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ, thật sự không dám tưởng tượng tới tình huống đó lần nào nữa. Bản thân tôi cảm thấy nhất định thực sự chuyện đó xảy ra với mình thì mình sẽ hỏng mất, thậm chí bản thân sẽ chẳng còn lấy dũng khí mà sống tiếp, không có một người phụ nữ nào đồng ý bị một tên đàn ông ti tiện mình chán ghét làm hại, đây không thể nghi ngờ phá hủy ý chí và tinh thần của tôi, phóng đại xã hội xấu xa gấp trăm lần trước mắt. Rồi tôi sẽ làm sao để đối diện với anh?? Rằng tôi bị người khác vũ nhục, là đứa dơ bẩn hay sao? Từ bao giờ, trái tim ngoại trừ Vương Tuấn Khải ra thì lại chẳng thể chứa chấp thêm bất cứ một ai nữa..

"Thấy sao nào? Cô nhìn thấy đàn anh cũng không chào hỏi sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là bạn lâu năm." - Lộc Huân cười quái gở.

"Mày đừng có mà ảo tưởng đem dát vàng lên mặt mình nữa!"

Tôi tức giận quát anh ta một câu, không cần dùng sắc mặt tốt đối đãi với thứ loại người đầy cặn bã này.

Mặt mũi tên Lộc Huân đã tràn đầy tức giận đi tới gần tôi, một tay giữ chặt cằm của tôi, thật chặt,... giống như muốn cắt đứt nó, đau đến mức nước mắt tựa hồ sắp chảy ra, nhưng tôi lại cố nén nó lại, không dám để cho nước mắt mình tràn mi, nhất là trước mắt tên đàn ông đê tiện này, tôi càng phải kiên cường.

Nhìn hoàn cảnh nơi này giống như một kho hàng vứt bỏ, khắp nơi chung quanh đều có thủ hạ của tên đàn ông đê tiện này, chắc chắn không thể nào chạy thoát được. Tôi chỉ đành có thể ký thác tất cả hy vọng lên trên người đàn ông mà tôi đang trông chờ, hy vọng rằng anh có thể tìm được mình nhanh một chút.

"Hừ... Con chó cái! Mày còn dám già mồm với ông đây! Cũng chỉ ỷ lại vào dáng vẻ và gương mặt nhu nhược hấp dẫn đàn ông thôi! Mày có gì đáng giá mà kiêu ngạo? Hả?"

Hắn ta nhìn tôi, nghiến răng ra sức mắng, lực trên tay không ngừng tăng lên, trong mắt bắn ra ánh sáng điên cuồng.

Tôi dường như có cảm giác cằm mình sắp trật khớp, cảm giác đau đớn như khoan tim cuốn lấy tôi từng hồi. Chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy lời mắng người của tên đàn ông này.

"Giở trò im lặng, không nói gì sao? Mày cho rằng không nói gì thì ông đây sẽ bỏ qua cho mày? Nói thật cho mày biết, mục đích bắt mày tới chính là vì muốn chơi mày! Ba năm trước đây tao đã không được như ý nguyện, ba năm sau rốt cuộc bằng vào cố gắng của tao đã chiếm được mày, cho dù mày đã sớm bị tàn phá không chịu nổi, nhưng tao không thèm để ý, thật ra tao thích mày như vậy hơn, bị tên đàn ông như Vương Tuấn Khải khai phá, chắc hẳn phương diện kỹ thuật và kinh nghiệm sẽ tốt hơn, bằng không, ngay cả tên Vương thiếu tiếng tăm lừng lẫy cũng quỳ gối dưới váy hồng của mày, muốn nhún nhường mà đi trao đổi với tao"

Miệng Lộc Huân giống như bị nước hố phân chảy qua, hôi thối không chịu nổi!

"Câm ngay cái miệng dơ bẩn của mày lại. Mày nghĩ mày có đủ tư cách để so sánh với anh ấy?? Giỏi lắm là nhát gan không dám trước mặt Tuấn Khải làm gì nên mới hèn hạ giở thủ đoạn tiểu nhân bỉ ổi"

Nói xong, tôi liền ngoảnh mặt xoay đi, không muốn nhìn vẻ ngoài buồn nôn của khuôn mặt kia. Tôi cũng không buồn phản bác lại hay phải đi giải thích những lời anh ta nói, cảm thấy ghê tởm khi nói một câu với hạng người như thế, lãng phí hết cả vẻ mặt, giống như tên đàn ông đê tiện ấy chỉ thích lấy vu oan và gièm pha người khác thành một dạng vui vẻ biến thái. Tôi nhất định không thể chịu ảnh hưởng của anh ta, nhất định phải kiên cường, tất cả uất ức phải để lại sau khi được cứu.

"Tao ra lệnh cho mày nhìn tao!"

Lộc Huân vô cùng căm giận, nhìn chằm chằm gương mặt cố chấp như chuông đồng mà giữ tợn quát. Trầm mặc,... vẫn là thái độ trầm mặc không thay đổi.

Nghe thấy đó... Nhưng tôi vẫn quật cường quay đầu đi không nhìn anh ta. Đột nhiên... *Bốp* một tiếng vang lên, trên má phải của tôi bất ngờ bị đánh một phát mạnh mẽ, đau rát nhanh chóng lan ra, nước mắt gần như không thể khống chế nữa mà theo đó rơi xuống. Tôi cũng rất muốn khống chế chúng, nhưng đau đớn thúc giục nước mắt rơi xuống khiến cho tôi không có cách nào ngăn cản lại được, chỉ có thể lặng lẽ cắn môi, cảm thấy má phải của mình sẽ sưng to lên.

"Thế nào? Mày cũng biết đau? Chậc chậc chậc… còn rơi hạt đậu vàng, thật là... nhìn thấy đã thương! Đến đây anh đây sờ giúp cô em, bảo đảm thuốc đến bệnh đi. Ha ha ha... "

Hắn cười nói thô bỉ, giọng nói còn khủng bố hơn tiếng quỷ kêu giữa đêm, vừa nói vừa đưa tay định sờ mặt.

"Cút ngay!"

Tôi giật mình quát lớn, không thể bị tên đàn ông đê tiện này đụng chạm, nếu không tôi nhất định sẽ gặp ác mộng, trong lòng hoàn toàn cảm thấy thê lương.

"Cút ngay? Hừ... Mày có tư cách bảo tao cút ngay? Nơi này chính là địa bàn của tao! Tối nay, tao muốn để cho mày nằm dưới thân tao mà rên rỉ, tốt nhất là lập tức quay 1 đoạn phim, gửi cho tên đàn ông của mày, để cho anh ta xem xem mày phong lưu hầu hạ người đàn ông khác như thế nào, ha ha ha... " - Lộc Huân cười đến càn rỡ liều lĩnh.

Anh ta điên rồi...! Thật sự điên hết thuốc chữa rồi. Sự điên cuồng của anh ta khiến tôi sợ quýnh quáng lên, tôi biết nhất định tên đàn ông đê tiện này không phải nói vui đùa một chút, trong ánh mắt của anh ta viết rõ ràng dục vọng của người đàn ông với một người phụ nữ. Hơn nữa, năm đó anh ta đã có hành động thấp hèn bỉ ổi với mình, ba năm trôi qua, tính cách của anh ta đã phát triển theo hướng biến thái rồi.
Cuối cùng lại đi khiến cho người ta sinh ra ý sợ hãi, lạnh lẽo xuất hiện từng chút một nơi đáy lòng, nói không sợ tuyệt đối là giả, từ nhỏ đến lớn, mặc dù cuộc sống rất gian khổ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng trải qua sự kiện bắt cóc khủng bố như vậy, chỉ trong nháy mắt, tôi liền thậm chí cảm thấy tuyệt vọng, dường như hạnh phúc đã vĩnh viễn rời xa.

"Mày đừng tới đây!"

Tôi run rẩy nói theo dõi anh ta, khi anh ta đưa tay lên mặt tôi thì tôi bỗng cảm thấy tâm như tro tàn, từ trong lòng cuồn cuộn nổi lên cảm giác buồn nôn, muốn ói.

"Chà! Ba năm không gặp, khuôn mặt nhỏ bé còn trắng nõn như vậy! Chắc hẳn trên người… sẽ càng khiến cho người ta mất hồn." - Hắn cười phá lên như cắn phải thuốc lắc.

Tôi không tự chủ được mà trên người bắt đầu run, tôi cũng không dám tưởng tượng tới chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, để tên đàn ông vô lại sờ soạng mặt tôi khiến cho tôi có suy nghĩ buồn nôn muốn ói, nếu như những chỗ khác… tôi là thà chết! Cũng kiên quyết không bị kiểu làm nhục này!

Trong mắt Lộc Huân nở nụ cười ác độc mà bỉ ổi, đưa tay sờ đôi môi run rẩy của tôi.

"Đừng sợ, anh sẽ thương em như hắn ta. Đảm bảo không để em chịu thiệt thòi "

Vừa nói, vừa chuẩn bị cởi nút áo tôi, lúc ấy cũng không biết rằng tôi lấy đâu ra can đảm, đột nhiên dùng đầu gối húc sụp đổ phía dưới của hắn ta, mặc dù sức mình không bằng một nửa đàn ông, nhưng một húc kia tôi đã cố gắng dùng hết sức lực của mình.

Sau một giây, trong kho hàng cũ phát ra tiếng gào thét như giết heo, sắc mặt Lộc Huân khổ sở che bảo bối của mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, đau đến đổ mồ hôi hột, mặt lộ vẻ độc ác nhìn về phía tôi đang trốn ở phía xa,

"Thích chơi dã man như vậy sao? Con mẹ nó mày chờ đó cho ông đây!"

Thuộc hạ canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng gào thét vội vàng chạy vọt vào, thấy lão đại ngồi chồm hổm trên mặt đất khổ sở không thôi, lập tức chân chó chạy đến.

"Lão đại, anh làm sao vậy? Muốn chúng em giáo huấn cô ta một chút không?"

"Con mẹ nó... Đỡ tao đi ra ngoài, canh chừng ở đây thật tốt cho tao, không có sự cho phép của tao không cho phép ai đi vào."

Hắn thống khổ dùng tay che phía dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Đúng, đúng, chúng em nhất định làm việc theo lời lão đại dặn dò."

Tên thuộc hạ liền cuống quýt gật đầu, đỡ hắn ta đi ra ngoài, trong lòng cũng bội phục cô gái nhỏ trước mặt, dám cả gan lớn lại dám đá sinh mệnh của lão đại, chắc chắn thập phần là không muốn sống.

Đợi sau khi cửa chính nặng nề đóng lại, tôi mới dám thả lỏng cảnh giác chậm rãi mà ngồi xổm xuống sàn nhà, ôm đầu gối run lẩy bẩy, nước mắt giống như vỡ đê sông, rơi không hết.

Tuấn Khải...! Anh đang ở đâu..? Em rất sợ hãi, anh mau đến cứu em, Lộc Huân... Hắn ta không khác kẻ điên, em đều tin tưởng những lời anh ta nói, chính bởi vì tin tưởng cho nên em càng thêm sợ, sợ chuyện sắp xảy ra, sợ em sẽ mất đi dũng khí đối mặt với anh, hu hu… Tuấn Khải...! Anh rốt cuộc là đang ở đâu??

Tôi khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lạnh lẽo xâm nhập tới tận đáy lòng, thoáng vừa rồi chỉ là kế sách có thể trì hoãn trong nhất thời, một khi tên cầm thú này tốt rồi, nhất định sẽ dùng hành vi man rợ với mình, nghĩ tới trường hợp đó, tôi chỉ hận bản thân lúc này không thể tự sát, nhìn chung quanh một vòng, không có gì cả, coi như muốn tự sát cũng là lực bất tòng tâm.

Vượt tường sẽ bị phát hiện, bởi vì kho hàng cũ có hai cửa sổ rất lớn, bên cạnh có một cái, có thể nhìn chằm chằm vào bên trong, vốn không cho phép tôi có chút suy nghĩ nào.

Việc duy nhất mà bây giờ có thể làm, chỉ có thể là kiên nhẫn chờ đợi.

Cách kho hàng cũ không xa ở nơi nào đó trong khu nhà cao cấp tư nhân, bác sỹ đang kiểm tra vết thương cho tên Lộc Huân, trầm ngâm hồi lâu.

"Nói nghiêm trọng cũng không phải rất nghiêm trọng, nghỉ ngơi một hai ngày là được."

"Cái gì? Nghỉ ngơi một hai ngày! Mày là bác sĩ kiểu lang băm gì!? Có thuốc gì không, có thể cho nó thấy hiệu quả lập tức?"

Hắn ta trợn ngược mặt, hung tợn níu cổ áo bác sỹ.

"Khụ… Lộc thiếu, đồ chơi này là bảo bối của chúng ta, tôi dù bình thường, cũng không thể lừa ngài, thuốc cũng có, nhưng ít ra cũng phải trì hoãn một ngày, nếu không…"

Vị bác sỹ bị anh ta dùng lực mạnh mà ho khan liên tiếp.
Hắn ta cũng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi cũng buông lỏng cổ áo anh ta ra, ý bảo anh ta dùng thuốc.

"Hừ... Hậu quả lừa dối tao cũng không phải mày có khả năng chịu đựng nổi đâu!"

"Đương nhiên, tôi chỉ là bác sỹ nhỏ, sao dám đắc tội với Lộc thiếu ngài được cơ chứ?" - Bác sỹ vội vàng cười làm lành

"Hừ! Biết là tốt"

Trong quá trình, Lộc Huân đau đến mắng cha gọi mẹ trong lòng, huống chi còn cái dự định dâm ô Nguyễn Hoàng Tôn Di một lần nữa, thề ngày mai muốn cho cô ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, anh ta liếc mắt nhìn liền nhận, không biết bên kia nói câu gì, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com