Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P11

Thanh Tuấn kéo dài âm cuối, vì chính y cũng chẳng biết nên nói thế nào, có hay không ? Tất cả mọi người đều ngăn cản hắn gặp y, vậy nếu mà y phụ lòng mọi người tự đến tìm hắn thì sao ? Có phải là sẽ rất giận không. Thanh Tuấn định nói là không, nhưng rồi khuôn mặt đậm nét buồn và mong chờ kia khiến y bất ngờ đổi ý mà gật đầu :

- Có thể lắm...

Đức Thiện ngây ra một lúc rồi mỉm cười với y, Thanh Tuấn thấy con tim mình lại đang thổn thức, y uớc gì có thể moi nó ra và chôn giấu đi vĩnh viễn ở một nơi không ai có thể biết, y không muốn thứ cảm xúc này tồn tại trong y nữa... Đức Thiện quay lại một lúc sau đó với đồ của hắn nhưng có vẻ nhỏ hơn nhiều bảo y thay ra, Thanh Tuấn khó khăn ngồi dậy dù đã có hắn giúp đỡ.

- Dài quá...

- Ơ... Em cũng chẳng biết nữa... Cái này em tìm mãi mới thấy đấy...

Thanh Tuấn nhìn vào gương, tay áo thì dài che khuất bàn tay, vạt áo kéo tận xuống đùi, quần phải đeo thắt lưng, cái này thật là bất đắc dĩ... Khi ở cùng hắn, y hoàn toàn quên khuấy mất những thứ hắn đã làm đã gây ra, trong tâm trí chỉ mơ hồ lặp lại hình ảnh một bóng người cao ráo nhìn về phía y mà mỉm cười ấm áp, những lúc đó tim y lại hụt một nhịp, nếu y là liều thuốc kiềm chế bản tính hung hăng của hắn, thì hắn lại chính là thứ khơi đây còn quái thú trong vỏ bọc của y.

- Anh Tuấn, anh sao vậy ?

- Không anh ổn... Chỉ là hơi chóng mặt...

- Em đưa anh xuống nhà trước nhé ?

- Ừ...

Đức Thiện cầm tay y dắt đi, so với kẻ y gặp hôm qua, thứ này quá là khác biệt, một cảm giác ấm áp, săn sóc, quan tâm và chăm lo cho y của 1 năm trước, nếu nói hai vẻ ngoài đó là một thì y chắc chắn không tin nếu không thấy. Đức Thiện vẫn nắm tay y, Thanh Tuấn kiềm lại cảm giác muốn trói buộc hắn, thứ cảm giác mà y luôn lo sợ nó sẽ lại mất kiểm soát mà làm tổn thương hắn. Thanh Tuấn biết cảm giác này đến từ đâu, là sự lo lắng, ganh tị, và nỗi sợ sẽ mất đi một người mình vô cùng yêu thương không hề muốn nhường cho ai khác, đó là sự ích kỉ...

- Anh ngồi đi ! Nước ấm em để ở trên bàn đấy. Để em xem anh Khoa đến chưa.

Hắn đi về phía cửa, y nhìn theo đôi mắt không thể không dán chặt vào bóng lưng to lớn đã nâng đỡ y khi y ngất xỉu vì cơn sốt nặng, y đã không muốn thế...

Thanh Tuấn tự lấy cho mình một cốc nước ấm, hai tay áp vào cốc lấy hơi ấm, Đức Thiện quay lại một mình tức chưa ai đến, hắn ngồi xuống cạnh y, thở dài :

- Nè... Anh sắp xa em rồi có muốn nói gì không ?

- Ý em là sao ?

Hắn bối rối nói :

- Thì... Ờm... Anh biết đó, họ rất cảnh giác em, sau vụ này có thể họ sẽ cấm anh qua lại với em nữa đấy !

- Hà... Họ sao mà có quyền cấm anh chứ ? Anh gặp ai nói chuyện với ai về điều gì là việc của anh mà.

Y cười nhẹ một chút, hắn gọi y một tiếng như đã quen thói :

- Anh Tuấn à...

- Đợi một thời gian nữa khi mọi thứ đã ổn thoả rồi anh sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới...

- Hể ? Vậy anh tính làm gì chưa ?

- Như cũ thôi.

Y cười trừ, nhấp một miếng nước ấm để làm ấm cơ thể, Đức Thiện nhìn y đôi mắt có gì đó thay đổi, không phải sự tàn bạo, mà là yêu thương, không lẽ hắn đã thật sự đem trái tim trao cho con người này rồi chứ ?

- Ra mở đi, chắc anh Khoa đến rồi...

Thanh Tuấn nhắc nhở vì chuông cửa đã reo nãy giờ mà hắn không để ý, vội vàng chạy ra vừa chạy vừa nói lớn :

- Tới liền tới liền !

Vừa mở cửa ra, một bàn tay đã phẫn nộ nắm cổ áo hắn, mặt Khoa xám xịt lại, một luồng hàn khí lạnh buốt đến thấu da cắt qua người hắn ngay lúc đó, cậu gằn giọng :

- Tuấn đâu ?

- Anh Khoa anh bình tĩnh ! Anh Tuấn ở trong nhà mà.

Đức Thiện cảnh giác giữ tay cậu lại chỉ vô trong nhà, Hoàng Khoa ném cho hắn cái lườm khác rồi đẩy hắn tránh đường để đi vào, Đức Thiện không trách cậu được, đó là điều dĩ nhiên rồi. Hoàng Khoa vừa thấy y liền đi tới hỏi thăm ngay :

- Thanh Tuấn em không sao chứ ?

- Em ổn mà không phải em đã nói rồi sao ?

Hoàng Khoa vẫn không tin, cậu đi xung quanh y cố tìm lấy một chút gì gọi là thương tích trên người y nhưng không có, lúc đó mới an tâm quay sang Đức Thiện, cười hối lỗi :

- Xin lỗi nha, tại anh hơi lo lắng quá...

- Không sao đâu, em hiểu mà, chuyện chị Trang Anh cho em xin lỗi...

- Cô ấy không trách em đâu, Trang Anh biết đó không phải em mà.

- ...

Hoàng Khoa quay lại đỡ Thanh Tuấn nói :

- Về thôi, Trung Đan lo cho em lắm đó.

- Vâng...

Y nói bằng hơi vì mệt dù đã đỡ nhiều, Hoàng Khoa cõng y trên lưng đi ngang qua Đức Thiện, hắn chỉ kịp mỉm cười đáp trả y, hai ánh mắt đã không còn gặp lại nhau nữa. Đức Thiện đứng ngưỡng cửa nhìn theo y và Hoàng Khoa đến cổng, ra xe rồi nghe tiếng rú ga xa dần khỏi tầm mắt hắn. Cánh cửa buồn chán đóng lại trước mắt hắn, đang là ban ngày, dù đã mở tất cả cửa sổ và bật đèn lên nhưng căn nhà của hắn vẫn mang một bầu không khí âm u và ảm đạm đến đau lòng.

- Lại nữa rồi...

- ...

Hình ảnh phản chiếu trong gương của hắn nói, Đức Thiện không quan tâm nó nữa, hắn bước lên lầu trong im lặng...

-------------

Thanh Tuấn ở trên xe của Hoàng Khoa, cậu im lặng tập trung lái xe không đả động gì đến y ngồi bên cạnh, không khí cũng căng thẳng y như lúc y ở cùng hắn, cuối cùng không chịu được, Thanh Tuấn lên tiếng :

- Khoa, em hỏi nhé ?

- Ừ, hỏi đi...

- Chuyện của Đức Thiện là thật sao ?

- ... Đúng vậy, nhưng em cũng đừng tự trách mình...

- Em... Chỉ là chuyện này là do em gây lên, em nên sửa sai mà đúng không ?

Hoàng Khoa nhìn mặt y qua gương treo, ánh mắt chạm nhau mang một sự thấu hiểu không nhỏ, cậu trả lời :

- Nhưng không phải bây giờ...

- ...

- Em có muốn quay lại không ? Touliver nói vẫn chào đón em đấy.

- Thật sao ?

- Ừ, anh không đùa đâu.

Hoàng Khoa cười nhẹ với y, Thanh Tuấn cũng cười lại, y cảm thấy mệt lại rồi, chắc ngủ một giấc thôi...

- Về đến nơi rồi Tuấn... Ngủ rồi sao ?

Hoàng Khoa bất đắc dĩ lại phải cõng y vào nhà, trước cửa đó, Trung Đan đã chờ sẵn...

___________________

1263 từ

Ui, may quá ;-; Xong rồi, đi chơi thôi.

Cảm ơn đã đọc đến đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com