P20
Thanh Tuấn thấy ngồi xe máy vui hơn là xe hơi, đơn giản là vì nó do mình điều khiển và đỡ bị kiềm kẹp bởi hai người anh hết sức 'brocon' kia, theo đánh giá của y. Dừng xe lại trước quán phở thân thuộc, xe Đức Thiện cũng đỗ ở bên ngoài, hắn quả thật đang ở đây, Thanh Tuấn bước vào trong, đảo mắt một vòng tìm Đức Thiện, thấy hắn đang ngồi ở góc cũ thì liền tiến tới đó.
- Quán hôm nay hình như đông hơn mọi khi ?
- À thì... Chẳng qua là có người thấy em vô đây nên nó nổi tiếng rồi.
- Thế thì bà Ba chuẩn bị thuê người làm thôi.
- Thật tình hai cái thằng này ! Bà đã bảo là đi cẩn thận không để ai thấy cơ mà.
Bà Ba trách móc hai người, vừa bê ra một bát phở còn nghi ngút khói, Đức Thiện và Thanh Tuấn chỉ biết cười trừ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi với bà. Ba Ba cũng chẳng thể làm gì khác, đành cười hiền với bọn họ rồi rời đi, bà cũng già rồi làm gì còn sức mà lo được cái nhà này nữa, ít khách thì càng tốt.
- Bà Ba đúng là ngược đời anh ha ?
- Ngược gì, bà già rồi cũng cần nghỉ ngơi chứ ai như em !
- Ế ? Em thì làm sao ?
- Bỏ đi... Mới sáng ra anh Đan đã lại nổi khùng lên rồi !
Thanh Tuấn nói rồi cầm đũa, đảo nó lên rồi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa kể chuyện :
- Tối qua anh mơ một giấc mơ rất kì lạ, chẳng hiểu sao nữa.
- ? Anh mơ thấy gì ?
- Anh mơ mình bị kẹt ở một con đường... *dừng lại làm đũa phở nữa* Xung quanh cứ trắng lóa, không có gì hết... *dừng lại húp nước* Anh cứ đi mãi mà không ra được khỏi đó, đi mãi mãi luôn á-... *nghẹn*
Đức Thiện nhìn Thanh Tuấn và cái bộ dạng lúc này của y bật cười thành tiếng, đành phải đi qua vỗ lưng cho y, Thanh Tuấn cảm ơn rồi lại tiếp tục kể đến chuyện Trung Đan buổi sáng nay, rồi y chợt nhớ ra một chuyện...
- Trời ạ ! 7 giờ 15 rồi !
Y la lên, Đức Thiện cũng nhìn đồng hồ rồi hai người hoảng hốt gọi bà Ba tính tiền, đều đặt lại dưới cái bát rồi bỏ chạy ra xe phi thục mạng. Bà Ba vừa đi ra chưa thấy người đã khuất bóng, bà tay chống nạnh nói :
- Hai cái thằng này ! Trả tiền thì cứ bình thường mà trả chứ sao lại đi nhanh thế !
Thật là...
-------------------------------
Đức Thiện và Thanh Tuấn cố hết sức để xử lý mớ giấy tờ nhạc nhẽo...
- Nhạt nhẽo thì có...
Đức Thiện xưa nay vốn đã chẳng thích cái vụ kiểm tra nốt nhạc hộ thằng khác rồi, Thanh Tuấn cũng chả khác là bao, dù y muốn làm nhân viên của tháng mà thôi, tạm gác nó ra sau mông đi, đừng để tâm nữa.
Khôn khí của công ti SS dường như đã đi xuống rất nặng nề, có lẽ là vì cái chết của cô DJ tài năng kia chăng ? Nhưng chỉ có rất ít người còn tỏ ra bình thản được, ví dụ như Thanh Tuấn và Đức Thiện, nhất là Thanh Tuấn, y tỏ ra chẳng có cái quái gì tồi tệ đã xảy ra ở đây cả, mọi thứ vẫn như ngày đầu tiên y vào làm thôi, hoàn toàn yên bình.
- Anh Tuấn, khúc này anh nghĩ nên chỉnh ra làm sao ?
- Xé con cá nó đi, bực cả mình !
Đừng vội đánh giá anh tôi nha, Thanh Tuấn chẳng qua là vừa gặp phải một cái bài nhạc rap vô cùng dở tệ với lyric cũng chẳng khấm khá hơn là bao, nó khiến y tốn rất nhiều mực và xứng đáng ném vào sọt rác, "Viết lại luôn đi sửa quần đùi !"
- Anh làm gì mà căng thế, em hỏi thôi mà.
- Xin lỗi... Tại cái bài rap này dở quá anh không kiềm chế được, anh mà tìm ra thằng nào viết cái này chắc nó sẽ ước mình đi chầu diêm vương càng nhanh càng tốt.
- Anh Tee anh biết không, đúng là anh chẳng có khiếu truyền đạt nào cả...
Thanh Tuấn nhìn Đức Thiện bằng đôi mắt cá chết, khóe môi cong lên vẻ rất là bất cần đời :
- Vì thế anh mới không làm HLV...
- Ha...
Đức Thiện bỏ tờ giấy xuống lướt mạng xem tin tức. Cái tin cô DJ kia chết đã lan ra khắp các trang mạng xã hội, người này thật sự nổi tiếng cỡ vậy sao ? Cơ mà hắn cũng không muốn quan tâm lắm, đủ việc để lo rồi không cần thêm nữa đâu, à mà nhắc cô ta lại nhớ...
- Ủa giờ ai làm beat cho tui ?!
- Ha, tự làm đi !
Thanh Tuấn cười khẩy, y ngồi phịch xuống ghế bắt chân chữ ngũ tiếp tục chấm bài kiểm tra, nếu đây là trường học thì người này ăn trứng ngỗng là cái chắc !
- Ta gạch ta sửa ta xóa....
- Phiền quá hả ?
Touliver đột ngột bước vô, tay gã cầm theo một xấp giấy cũng ngang ngửa xấp giấy của hai người bên cạnh, Đức Thiện xíu thì té xỉu trên ghế, Thanh Tuấn chống trán xoa thái dương làm đủ mọi cách để các dây thần kinh của y không bị hoảng loạn mà rối vào nhau, nhưng Touliver chỉ khoát tay nói :
- Không phải cho hai đứa, là của anh...
- Hả ? Của anh ? Vậy anh mang xuống đây chi !
Đức Thiện đã ổn định được tâm lí hỏi lại gã, Touliver mệt mỏi ngồi phịch xuống bên cạnh Thanh Tuấn, gã nói :
- Thì thay đổi không khí ý mà, trên phòng kia ngột ngạt lắm... À mà cái này cho cậu này Rhym !
Gã rút tệp giấy trên cùng ra đưa hắn, Đức Thiện cầm lấy mở ra xem, bên trong chính là bản nhạc mới của hắn đã thảo luận với cô DJ kia, không ngờ Touliver lại có được nó, gã cười :
- Anh hoàn thành nốt cho cô ấy rồi, chỉ cần em hát nữa thôi mà lồng nhạc vào.
- Dạ vâng... Em cảm ơn anh !
- Vậy là em sắp có MV mới à ? Chúc mừng nha.
- Cái này... Em nghĩ là hơi thiếu tâm huyết vô nó xíu nên chắc sẽ không quá nổi bật đâu.
- Sao cũng được, miễn là có, dạo này anh thấy em có tiến bộ rồi đó.
Touliver nhận xét :
- Hồi trước em toàn viết mấy lời bài hát tăm tối quá, bài này sáng hơn rồi đấy, dù cái mối tình này vẫn rối rắm.
- Hơ em biết rồi...
Đức Thiện nói rồi rút tờ giấy lyric của mình từ ngăn bàn bên cạnh ra đưa cho Touliver xem, nhoài qua người Thanh Tuấn, vô tình đè trúng chân y làm Thanh Tuấn giật mình mà lùi người về sau, Đức Thiện mất thăng bằng ngã xuống đất chỉ kịp túm cổ áo y giữ lấy và cùng té đau điếng...
- Ai da... Anh Tuấn em xin lỗi, em không....
- ...
- ...
Thanh Tuấn nằm trên người hắn, môi hai người thiếu chút là chạm nhau, tay y lại ôm cổ hắn một cách hết sức kì cục, đến cái tư thế cũng thật khó tả, Đức Thiện đờ người ra đó luôn. Touliver nhìn với ánh mắt rất là 'khinh bỉ', "Đậu xanh mấy bọn có gấu..."
- Xin lỗi, anh té...
- ...
- Đức Thiện ?
- ...
- Thiện ?
Thiện ơi ! Thiện !! Này tỉnh dậy em ơi !! Tỉnh dậy đi !!
- Không phải em nặng quá đè nó ngạt thở rồi chứ ?
- Không hề có !!!!
_____________________
1301 từ
Anh Tuấn có nặng đến mức ý đâu -v-''
Tui đang tiến gần hơn đến hôn hít rồi vì sợ reader đọc mãi không thấy hint thì đứm tui chết :)))
Một cú ngã hoành tá tràng và một màn xỉu ngược tâm với Thanh Tuấn, hệ...
Cảm ưn đã đọc !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com