Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P22

Đức Thiện im lặng nhìn gã đi ra khỏi cửa, bó gối suy nghĩ : "Batman... Joker... Anh ấy là nghĩ như thế sao ?"

Hắn gục mặt vào hai bàn tay, cảm giác nóng ran khi nghĩ về nụ cười của y đối với hắn. Một thứ cảm xúc mà hắn đã quên lãng len lỏi vào trái tim hắn, vào trong từng mạch máu sôi sục đến nóng rát. Khoé môi khẽ cong lên một cái cười ma mị.

  "Đức Thiện, em đã làm việc được chưa ?"

  "... Rồi ạ ! Em sẽ ra ngay !"

Hắn trả lời khi y gọi. Đức Thiện bước chân xuống giường xỏ lại đôi giầy của mình và chạy ra ngoài theo y. Thanh Tuấn vẫn chưa rời xấp giấy tờ trên tay, có lẽ là tranh thủ. Vừa thấy hắn y liền nói :

  "Anh làm hộ em mấy phần rồi, chỉ còn lại một chút, Tou nói là thông cảm cho em nên cái mớ này cho về nhà làm."

  "Em cảm ơn anh."

  "..."

  "Sao vậy anh ? Sao nhìn em ghê thế ?"

  "Ờm... Nãy ngã em bị đập đầu vô đâu à ?"

Hắn nhìn y một lúc như để đoán xem y đang nghĩ cái gì, sao tự nhiên lại hỏi hắn thế ?

  "Em... Không, sao anh hỏi thế ?"
 
  "Chỉ là... Em có chút khác biệt, nhưng mà không sao đâu, đi chơi không ? Việc ở đây đang rảnh rỗi rồi."

  "Vâng, tất nhiên rồi."

Hắn mỉm cười đáp lời y. Thanh Tuấn hơi nhíu mi khi thấy thái độ vui vẻ khác thường của hắn, nhưng nó không hẳn là vui vẻ theo bất cứ kiểu nào mà y từng thấy, nó... Rất mơ màng và... Giả tạo...

Thanh Tuấn ngồi trong quán nước, ngậm ống hút từ bao giờ đã bị y cắn tới nhăn nhúm. Đức Thiện mới là người hoang mang hơn y, hắn hỏi :

  "Anh có gì muôn nói với em à ?"

  "Không hẳn... Em nhớ ra cái gì rồi ?"

Đức Thiện hơi giật mình khi nghe y hỏi. Lúc hỏi con ngươi của y co lại dường như loé lên ánh sáng của nguy hiểm đầy nghi ngờ. Hắn im lặng một lúc lâu, đảo mắt ra cửa né tránh.

Thanh Tuấn thở dài...

Y biết ngày này sẽ đến mà. Cứ nghĩ là sẽ có thể bắt đầu lại như hắn nói... Nhưng có lẽ là hơi khó, với tình trạng này thì chỉ có thể chiếu tướng nhau mới có thể tiếp tục đi thôi, mà làm như thế thì cơ hội nào cho đôi chim uyên ương gắn kết nữa.

  "Tou nói đúng, quả là sai lầm khi mang anh trở lại thế giới này."

  "... Anh Tuấn, anh nói vậy là có ý gì ?"

  "Em nhớ lại chuyện hồi xưa rồi ha ? Vậy thì nhìn vào mắt anh, và nói thật, em có ghét anh không ?"

Thanh Tuấn đi vòng qua bàn, đứng trước mặt hắn, cúi mình nhìn thẳng vào mắt hắn.

Giữa cái không khí trong quán lúc này mọi người sẽ nghĩ nó ra một hoàn cảnh khác tuyệt vời hơn. Nhưng Đức Thiện thì không. Y mỉm cười, một nụ cười khoonh giống như hắn đã từng thấy của Thanh Tuấn, đó là nụ cười của kẻ đã giam cầm tự do của y thì đúng hơn.

Hắn không trả lời, chỉ đáp trả lại y bằng ánh mắt kiên quyết. Tuy nhiên hắn biết rằng câu trả lời đã quá rõ ràng hiển hiện trong đôi mắt đó.

  "Em hận tôi... Hận tôi rất nhiều... Hận không thể giết được tôi... Hận không thể chính tay đem tôi vào lại nhà ngục... Và em hận chính em vì đã yêu tôi... Có phải không ?"

Khoé mắt y nheo lại vẻ khiêu khích. Đức Thiện thấy một cảm giác nóng ran từ từ di chuyển lên mặt hắn, hai tai hắn đỏ bừng. Y chiếu tướng hắn rồi....

  "Anh muốn đấu trí với em như Batman và Joker thật đấy à ?"

  "Tou đã nói với em... Điều so sánh đó là tôi đã dùng để thú nhận với gã ta..."

Y nói, anh mắt dần hạ xuống sàn nhà không nhìn lên hắn như lúc nãy nữa. Đức Thiện bỗng thấy ruột mình thắt mạnh một cái, chuyện gì khiến hắn như vậy ?

Hắn đứng bật dậy. Bất ngờ cánh cửa mở ra và Trung Đan cùng Hoàng Khoa đi vào. 4 đôi mắt nhìn chằm chằm nhau. Một cặp thì sắp dính chặt lấy nhau cặp kia thì lại như sắp choảng nhau tới nơi, quả thật không khí rất kì cục.

Tiếng xì xào bàn tán vang lên xung quanh. Các HLV và giám khảo cái show truyền hình hot nhất năm nào tụ tập thì chẳng thế. Thanh Tuấn nhận ra tình hình liền quay lại giải hoà.

  "Ta nói chuyện này sau ha Thiện ?"

  "..." Hắn nhìn y một lúc, như không muốn mở lời, hắn gật đầu.

  "Ái chà, đôi uyên ương đi hẹn hò đấy à ?" Trung Đan nói để làm dịu đi cái không khí khó chịu lúc này

  "Là- làm gì có hả anh ?" Thanh Tuấn hơi lúng túng khi nghe anh nói vậy, quả thực y không có được lập trình cho tình huống này

  "Thôi nào, đừng có chối cãi nữa ! Như hai tụi anh này nè, cứ công-..." Mặt Trung Đan đã đỏ bừng lên từ bao giờ, chẳng biết vì giận hay ngượng, anh bịt miệng cậu lại ngay lập tức.

Thanh Tuấn nghĩ cười trừ là cách giải quyết dễ dàng nhất cho cái không khí căng thẳng này. Tiếng máy ảnh và đèn flash loé sáng trong quán. Đức Thiện cau mày tỏ vẻ không được thích thú gì cho lắm, mãi mới chịu nói :

  "Ta ra khỏi đây đã rồi hãy nói, hai anh."

  "Được rồi, nên là thế." Trung Đan bối rối bỏ tay khỏi mặt cậu. "Nhanh lên trước khi anh phải cho tên này một trận".

Đức Thiện thở dài, liếc nhìn Thanh Tuấn. Mắt hai người chạm nhau trong sự bất ngờ, người kia cứ nghĩ là người còn lại sẽ ghét tới mức chẳng muốn nhìn. Không khí lần nữa chìm vào căng thẳng...

Sau tầm đâu đó 5 phút để làm 'tan băng' và trả tiền thanh toán thì 4 người cũng bước ra được khỏi quán. Khá là nặng nề đấy nhỉ.

  "Hai đứa có định giải thích cho tình huống vừa rồi không ?" Trung Đan nói sau một hồi im lặng.

  Nơi họ đang ngồi là nhà của Đức Thiện, vì nhà hắn gần nhất, ngoài vườn cây. Không khí thiên nhiên có lẽ làm chúng ta thanh thản hơn, không phải thanh thản kiểu kia đâu nhá.

  "Ờm... Tụi em... Thật ra thì.." Đức Thiện lúng túng, đảo mắt quanh khu vườn tìm lí do nào đó biện hộ.

  Thanh Tuấn nhanh hơn, nói dối : "Tụi em chỉ đang cãi nhau về cái bài rap dở tệ của một ai đó thôi. Nhưng không ngờ nó đi xa quá."

  Thấy Đức Thiện chồm lên định cãi thì y dẫm chân hắn một cái mạnh ra hiệu kiểu "léng phéng là lên thớt đó em ơi", trong khi môi vẫn treo cái nụ cười hiền lành kia. Đức Thiện mím môi cam chịu, thôi thì chuyện giữa hắn và y để sau đi vậy, giờ mà nói cho hai anh lớn này biết thì hai người toang là cái chắc !

  Nhìn mặt Trung Đan coi có tin không ? Hoàng Khoa biết là hai người đang giấu gì đó không muốn cho biết, hẳn là phải khó nói lắm, nên giúp hai người nói vài lời :

  "Thôi anh Đan à, chỉ là chuyện bé tí thôi mà làm gì căng thẳng thế nhỉ ?"

  "Mày thì biết cái gì ? Tốt nhất là đừng bênh tụi nó, coi chừng tao đuổi mày ra khỏi nhà đấy." Anh chừng mắt với cậu, Hoàng Khoa đổ mồ hôi lạnh nhìn anh.

  "Quả thực không phải chuyện to tát gì anh không cần lo lắng quá vậy đâu anh Đan," Thanh Tuấn phân trần, mặt y cũng len lén đổ vài giọt mồ hôi nhỏ

  "Tch.... Mấy đứa nghĩ lừa được anh chắc ?"

  Ai dám nghĩ thế chứ anh ơi ! Hoàng Khoa trực tiếp, hoặc gián tiếp, giải cứu hai người khỏi tình thế khó xử này, cậu nhìn đồng hồ rồi reo lên :

  "Anh Đan ơi ! Mình trễ giờ đi show rồi nè ! Mau lên anh !"

  ".... Mày đùa anh đấy à ?" Trung Đan đen mặt hỏi cậu, Hoàng Khoa lắc đầu nguầy nguậy nói :

  "Chính anh chọn giờ này mà !"

  Trung Đan ném cho Thanh Tuấn và Đức Thiện một ánh nhìn cuối cùng trước khi rời đi cùng Hoàng Khoa. Cậu bật cười nhìn anh với góc độ từ trên xuống, "Dễ thương..." . Hên là cậu không nói ra lời, anh chắc chắn sẽ thiến cậu ta mất...

Chỉ còn lại Đức Thiện và Thanh Tuấn, bỗng thấy sai sai.

  "Ơ kìa, thế ai đưa em về nhà ?!"

  Thanh Tuấn bất mãn la lên.

__________________________

Trong thời gian tui vắng mặt đã trải qua vài cú sốc tâm lí khá nặng khiến tui hầu như không có mấy tâm trạng để viết truyện :v Dù sao tui cũng từng nói rồi đó, có thể mấy tháng mới có 1 chap, nên đừng nói gì hết :>

Ờm thì cảm ơn nhưng ai vẫn còn chờ tui quay lại, không phụ lòng mọi người đâu ;-; vì chỉ thất vọng thôi.

Cảm ơn đã đọc !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com