Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

P4

Vừa tới trước cửa Trung Đan đã giận dữ trút lên cánh cửa đáng thương mà gào thét :

- HOÀNG KHOA !!! MÀY XUỐNG ĐÂY CHO ANH NGAY !!!

Đáp lại anh chính là tiếng vọng của chính anh, còn căn nhà hoàn toàn im lặng và trống không chẳng có xíu gì gọi là có ai đang bên trong nó, Trung Đan lùi lại cho Thanh Tuấn đi vào trước sau đó mới khoá cửa lại phía sau. Anh dẫn y vào bên trong phòng khách bảo y ngồi xuống ghế mình ngồi kế bên, bắt chuyện :

- Sao ? Trông chú mày cứ như ma đuổi thế hả.

- Không phải bị đuổi mà là bị giết.... Không phải ma mà là quỷ a.

Nghe y nói thế anh bật cười, thoải mái rót cho y một cốc nước rồi kêu y uống, vì trong y giờ cứ như cây xương rồng ấy, gầy khô còn mọc gai nhọn trông thật đáng thương. Thanh Tuấn không đếm xỉa đến cốc nước anh rót cho y đó, y tỏ ra hơi vội vàng mà nói với anh :

- Anh Đan, em cần anh giúp em !

Trung Đan hơi ngạc nhiên khi nhìn vào đôi mắt khẩn thiết của Thanh Tuấn, nó chất chứa một sự trân thành và bối rối đến lạ, thứ mà anh chưa từng thấy y biểu hiện trước đây, nhẹ nhàng đẩy tay y đang bấu chặt lấy cánh tay anh ra hỏi lại :

- Rồi rồi, chú mày cứ bình tĩnh ! Có chuyện gì ?

- Là về Đức Thiện !

- Ồ, ra là về thằng đó hả ? Anh mày cũng thấy hơi bất ngờ khi nó đòi đi đón chú mày đấy ! Quả nhiên là có điều bất thường... Mà sao, có chuyện gì đây ?

Đức Thiện kể lại một cách ngắn gọn câu chuyện bắt đầu từ lúc hắn và y gặp nhau 2 ngày trước đó, rồi đến lúc hắn nói chuyện với y tỏ ra vô cùng thân thiết như lúc cả hai chẳng có gì gọi là rạn nứt cả, nhưng chi tiết khiến anh phải rợn tóc gáy chính là nụ cười của Đức Thiện mà Thanh Tuấn nhìn thấy qua tấm kính phản chiếu ở nơi làm thủ tục cho y ra tù, Thanh Tuấn hơi hoảng sợ với nụ cười đó nhưng khả năng diễn xuất chau chuốt suốt 1 tháng đã giúp y tỏ ra bình thường. Hoá ra y không phải là không thấy, mà là tỏ ra không thấy, nhưng y luôn để ý mỗi khi Đức Thiện đưa ánh mắt về phía y từ sau lưng đều sẽ mang một cái cười đáng sợ, như khi ở trên xe của hắn, y lại thấy nó qua cái gương chiếu hậu của xe, y quá sợ hãi nên mới muốn xuống xe lúc đó, thật may là cái tính cẩu thả của hắn phát huy đúng thời điểm chứ không y chẳng biết làm sao cả. Trung Đan nghe xong cũng không rét mà run, anh nói giọng khàn đi vì giận cũng là vì sợ hãi :

- Anh... Không tin nổi... Dù biết nó muốn đi đón chú mày là lạ rồi... Nhưng không ngờ nó còn mưu tính xa hơn thế nữa...

- Ý anh là sao ?

- Hai ngày trước, đúng hai ngày trước.... Nó đến nói với anh...

"Anh Đan, em muốn mình đi đón anh Tuấn về, liệu anh có cho phép em không ?

Mày đi đón thằng Tuấn á ? Ừ, nghe cũng ổn đấy, nhưng mà nó bị tù tận 5 năm cơ mà, mày đã lo sớm thế ?

Em muốn ảnh về càng sớm càng tốt... Em không thể chịu nổi nữa... Em nhớ tiếng nói của anh Tuấn mỗi buổi sáng đều... Đều...

Thôi thôi thôi ! Tao biết rồi, mày nhớ nó chứ gì ? Nhớ thì vô mà thăm !

Liệu có được không ? Anh ấy có hỏi gì về em không ?

Không, nó tránh nói về mày đấy. Cơ mà tao vẫn không tin là mày muốn đón nó về chỉ vì nhớ nó, nói thật đi, mày muốn gì đấy ?

Em chỉ muốn anh ấy về để bù đắp lại khoảng trống đã thiếu trong đời em mà thôi...'

- Anh cứ ngỡ nó sẽ mang mày về để yêu thương như xưa, để bù đắp khoảng trống như nó nói... Nào ngờ...

- Nhưng... sao anh biết ?

- Còn sao nữa ?! Anh đã từng thấy biết bao lần nó nói về chú mày bằng giọng căm phẫn rồi... Vậy mà bất chợt...

Thanh Tuấn dần hiểu ra mọi sự, vậy là hắn thật sự hận y, ý nghĩ đã ám ảnh y lại ùa về ngay lập tức. "Hắn chỉ căm hận mày thôi, ảo tưởng quá đấy... Hắn đem mày về cũng chỉ để trút giận và đòi nợ thôi...". Thanh Tuấn thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹn, như nó đang chết dần chết mòn, thế rồi ruột gan y thót lại một cái, tiếng chuông cửa, có lẽ nào là Hoàng Khoa về ? "Trốn đi..."  Y suy nghĩ, Trung Đan vỗ vai y mấy cái nhẹ để an ủi rồi tiến tới cửa nhìn qua lỗ trên đó, sắc mặt anh tái nhợt lộ rõ vẻ hoảng hốt, quay lại hất tay bảo y trốn đi, Thanh Tuấn thấy thế vội vàng theo hướng anh chỉ leo lên tầng 2 mà trốn. Tiếng cửa mở ra nhẹ nhàng và vô tư một cách thái quá, giọng Trung Đan vang lên rõ mồn một :

- Hoàng Khoa, mày-... Ủa ? Ra là chú mày hả Thiện, sao ? Rồng đến nhà tôm thế này là có chuyện gì đây ?

- Anh Đan, nể tình anh em mình bao nhiêu năm, trả lời em thật lòng.

- Gì vậy ? Tự nhiên kính trọng ngữ lễ thế, mày làm tao sởn da gà đấy, nói đi.

- Anh Tuấn có ở đây không ?

Mặc dù Trung Đan tỏ ra rất bình thường nhưng trong thâm tâm anh đang thầm ghê tởm con người trước mắt này, anh cũng không trách hắn được, đành rằng tội lỗi y gây ra là không thể tha thứ nổi, nhưng đến nỗi phải làm việc tha hoá là trả thù đó thì anh thật không tin nổi, Đức Thiện vui tính mà anh biết đâu rồi chứ ?

- Hở ? Chú mày là đứa đi đón nó cơ mà, có phải tao đâu !

- Nhưng anh ấy lừa em bỏ chạy mất rồi, có lẽ là còn 'chấp niệm' ghê lắm.

- Cái gì ?! Mày để nó chạy hả ????

Anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên đến mức kì cục làm cho Thanh Tuấn trốn bên trên tầng cũng thấy nể phục tài diễn xuất của anh ! Trung Đan túm chặt hai vai hắn lắc mạnh mà quát :

- Biết thế tao tự đi đón nó còn hơn mày !!! Đồ bất cẩn !

Anh giận dữ hét vào mặt hắn, rồi ra lệnh :

- Còn không đi tìm nó đi !!

- Ờ... Ờm... Em đi ngay, vậy nếu anh ý có đến tìm anh thì báo em nhé !

Đức Thiện chào anh rồi quay ra xe rồ ga bỏ đi sau đó, Trung Đan vẫn giữ vẻ mặt cau có đóng sầm cửa lại thật mạnh, đến khi thấy hắn biến thẳng rồi mới chạy vô nhà gọi Thanh Tuấn. Y ngồi ở một góc cầu thang, gục mặt xuống hai đầu gối, nước mắt cứ thế trào ra nhưng âm thanh lại bị kìm nén đến phát nấc, Trung Đan cũng thấy như có một cục than nóng rơi vào phổi anh đến khó chịu không thở nổi, anh ôm lấy tấm thân nhỏ bé kia, dịu giọng an ủi :

- Không sao rồi... Nó đi rồi...

- Hư... Hức...

- Khóc đi... Cứ khóc đi nếu điều đó làm em thấy khá hơn !

Thanh Tuấn nghe anh nói hoàn toàn không kìm nổi nữa, y bật khóc, tiếng gào thét như cáu xé tâm can anh đến tận cùng, khiến anh cứ thế mà thấy đau cùng y....

- Tại sao !!! Tại sao chứ ?! Em không muốn !! Hoàn toàn không hề muốn mà !!! Hức ! Em không muốn làm vậy ! Em đã hối hận rồi ! Cũng đã ăn năn hối cải và chịu bị giam giữ mãi mãi ! Vậy mà tại sao ! TẠI SAO CHỨ ?!! Hắn vẫn không buông tha em... Vũ Đức Thiện... Tại sao... Tại sao a.... Hức... Hức...

Trung Đan không thể nói gì nữa, anh mặc cho y gào khóc, cho y trút hết được cái gánh nặng trong lòng y ra đi, vì anh biết, đây chỉ mới là sự khởi đầu cho bi kịch... Của Thiên Thần Sa Ngã thôi...

_______________

Tui đang cố lái nó về lại quỹ đạo mà mọi người bình tĩnh (• ▽ •;)

Vậy là sự thật về Đức Thiện đã được phơi bày hay chỉ là cái nhìn từ một phía của Trung Đan ? ( Cá đang tung hoả mù đấy :)) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com