Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 172 - 174

Chương 172: Giảm điểm bất ngờ

Nghiêm Mặc vừa mới kiểm tra cho mười hai người bọn Tranh xong, xác định năng lực sau khi kích phát của họ đều đã ổn định, về sau chỉ cần huấn luyện thích hợp, đồng thời, điều kiện của thân thể cũng tương xứng, là bọn họ có thể vững bước thăng cấp, lúc đó tay phải hắn đột nhiên sáng lên, trong đầu đồng thời hiện ra thông báo.

-- Kẻ lưu đày trợ giúp người khác thức tỉnh dị năng, số lượng: 12 người, -1200 điểm cặn bã.

-- Kẻ lưu đày trợ giúp Cửu Phong của tộc Côn Bằng mặt người và đàn ong Ăn Thịt thăng cấp, -2700 điểm cặn bã.

Nghiêm Mặc nhìn thông báo của sách hướng dẫn, trầm mặc thật lâu.

Hắn đoán sau khi kích phát năng lực thần huyết cho các chiến sĩ, sách hướng dẫn chắc chắn sẽ có phản ứng, nhưng hắn không ngờ, giảm điểm lại nhiều như vậy.

Mười hai chiến sĩ thức tỉnh năng lực thần huyết, hắn được giảm mỗi người một trăm điểm. Giúp Cửu Phong và đàn ong thăng cấp chỉ là hành vi vô ý, vậy mà cũng giảm cho hắn rất nhiều điểm, là vì số lượng ong khá nhiều chăng?

Lúc trước hắn dùng máu thịt của mình ngao chế Phản Hồn đan, cứu Nguyên Chiến, cũng chỉ được giảm một trăm điểm.

Mà lần này không phải kinh hỉ lớn, vì kinh hỉ lớn còn nằm ở thông báo phía sau!

-- Kẻ lưu đày nghiên cứu ra phương pháp an toàn giúp kích phát dị năng, xác suất thành công 75%, đối với những người thỏa mãn điều kiện xác suất kích phát dị năng là 100%, độ an toàn cao 100%, giảm một triệu điểm cặn bã.

Một triệu điểm!

Đây là số điểm mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Lúc hắn thấy con số này liền trợn tròn mắt.

Sao lại nhiều như vậy? Vì sao?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì phần thưởng khi giảm hơn một triệu điểm đã đến, hắn chỉ có thể tạm thời đặt nghi vấn sang một bên, chuyên tâm xem xem phần thưởng có cái gì.

--Chúc mừng kẻ lưu đày giảm giá trị cặn bã hơn một triệu điểm, hiện tại tổng cộng giảm được 1 120 843 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, phần thưởng có hai loại, xin chọn một trong hai.

Phần thưởng thứ nhất, phép huấn luyện chiến sĩ trung cấp, là bản thăng cấp của phép huấn luyện sơ cấp, thích hợp cho chiến sĩ từ cấp sáu đến cấp tám. Những gì cần chú ý cũng giống phép huấn luyện sơ cấp.

Phần thưởng thứ hai, xác định địa điểm cửa dịch chuyển tức thời, khi muốn định thì phải đặt chân trên hai địa điểm đó, địa điểm trong tinh cầu này, không giới hạn khoảng cách, trọng lượng 100 ngàn kg.

Chú ý 1: Điểm dịch chuyển mẹ một khi đã xác định sẽ không thể thay đổi, điểm dịch chuyển con có thể sửa đổi tùy ý. Chú ý 2: Điểm dịch chuyển khi bị phá hỏng sẽ không thể dịch chuyển, nhưng có thể sửa chữa. Muốn sửa chữa cần tăng giá trị cặn bã dựa theo tình trạng hư hao.

Hai phần thưởng đều rất hấp dẫn, nhưng với tình huống thực tế hiện nay, Nghiêm Mặc không chút do dự chọn phần thưởng thứ nhất.

Khi Nghiêm Mặc còn đang đoán vì sao sách hướng dẫn lại giảm một triệu điểm cặn bã vì phương pháp an toàn giúp kích phát dị năng, thì quả thổ nguyên trong đợt thu hoạch đầu tiên đã được xay ra thành bột.

Quả thổ nguyên giống như những gì sách hướng dẫn nói, dù xay thành bột khi đã phơi khô hoặc không phơi khô, đều thành cùng một loại bột, nó không thích hợp làm các loại miến, nhưng thích hợp làm bột mì. Mà bột của hạt quả lúc chưa phơi khô sau khi lọc một lần nước có thể xem như chất dinh dưỡng bón cho đất, giúp đất thêm màu mỡ.

Nghiêm Mặc triệu tập đám người Cam Vũ, giao cách làm cho bọn họ, vừa lúc nhóm chiến sĩ thần huyết đầu tiên đã thức tỉnh, mọi người muốn ăn mừng, hắn liền mượn cơ hội này để đám người Cam Vũ làm thứ bột mì không nhiều lắm này thành các loại mì, mang ra chia cho mọi người ăn trong buổi chúc mừng.

Lần đầu tiên được ăn thức ăn như vậy, có người thích, có người vẫn không quen, nhưng mọi người đều trăm miệng một lời nói thứ này ăn rất tốt, có cảm giác chắc bụng.

Thức ăn còn có thịt cuộn và bánh nhân thịt rất được mọi người hoan nghênh, tiếp theo là bánh mì loại lớn và bánh bao không nhân, bởi vì chúng có thể kẹp thịt ở bên trong ăn kèm.

Khi Nghiêm Mặc nói cho mọi người biết, thứ thức ăn mới này dễ dàng bảo quản hơn thịt và các loại trái cây khác, thì cây thổ nguyên lập tức trở thành nguồn lương thực quan trọng hàng đầu của con dân Cửu Nguyên. Có điều bởi vì đặc tính cây thổ nguyên và tình huống của Cửu Nguyên trước mắt, Nghiêm Mặc vẫn chưa định giao quả thổ nguyên cho từng hộ gia đình tự gieo trồng, chỉ có thể chờ sau khi bộ lạc mở rộng quy mô rồi mới tính tiếp.

Cửu Nguyên, người ít đất nhiều, hiện giờ ngoại trừ một vùng nhỏ ở thành bắc và thành đông, những nơi khác trên cơ bản không có người ở, Nghiêm Mặc không định lãng phí những mảnh đất đó, thấy chất đất tốt liền dùng để trồng cây ăn quả và cây bông. Chờ sau khi nhiều người hơn, sẽ khai khẩn đồng ruộng ra ngoại thành.

Mắt thấy cây bông cũng sắp sửa thu hoạch được, trước khi chính thức vào đông, Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến thúc đẩy nhóm thổ nguyên thứ hai kết trái, khoảng chừng hai trăm cây, lần này vì để không đạt đến điều kiện xuất hiện cây thổ nguyên tinh, hắn liền bảo Nguyên Chiến không cần điều phối đất, sau đó khiến thời gian ủ chín chênh lệch nhau.

Hai trăm cây thổ nguyên không có cây nào quá to, nhưng có lẽ bởi vì mảnh đất này là lần đầu được gieo trồng, nên dù không điều phối kỹ càng, chúng vẫn phì nhiêu, quả thổ nguyên được kết ra cũng không ít.

Khi Nguyên Chiến thúc đẩy chúng, có khi sẽ cảm thấy chỗ ấn đường trướng đau, nếu là trước kia hắn chắc chắn sẽ không để ý, nhưng lời nói của Ngu Vu in sâu trong đầu hắn, hắn ít nhiều gì cũng có chút nghi ngờ.

"Sắp vào đông rồi, tộc Cách Lan Mã vẫn không có dấu hiệu rời đi, bọn họ tính an cư ở đây luôn hả?" Thấy Nguyên Chiến trở về, Nghiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.

Nguyên Chiến múc nước rửa tay rửa mặt, lại rót một ly nước lạnh uống ừng ực, lúc này mới mở miệng nói: "Bảo Tranh đi hỏi bọn họ xem. Cậu có tính toán gì không?"

"Bọn họ nhiều nữ, sức lao động cũng không ít, nếu bọn họ chịu, tôi muốn thu bọn họ vào. Mùa đông là một cơ hội tốt, tôi cho người lùn xây không ít nhà trống ở ngoại thành, bọn họ dọn vào sẽ lập tức có chỗ ở. Nhưng mà Tranh phải nói rõ ràng với bọn họ, bọn họ không thể ở không, mà phải làm việc để trả lại."

"Đừng vội cho bọn họ vào, đến mùa đông rồi lại nói. Chờ bọn họ đến xin chúng ta, tốt hơn là chúng ta xin họ."

Nghiêm Mặc nhìn hắn, tên gia súc này bây giờ dù là làm việc hay suy xét đều càng ngày càng giống một thủ lĩnh thật sự: "Ừ, chuyện này giao cho anh, tôi chỉ muốn nhân thủ, còn cụ thể phải làm như thế nào, anh phụ trách đi. Mặt khác, Lạp Mông nói, trận tuyết đầu chắc sẽ đến vào hơn hai mươi ngày sau, chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ săn thú trước khi mùa đông bắt đầu."

"Tôi nói với bọn họ rồi, lần này tôi không đi, Tranh dẫn đội, anh ta lãnh đạo nhóm chiến sĩ thần huyết vừa thức tỉnh đi săn, thuận tiện để bọn họ luyện tập một chút, chủ yếu là huấn luyện cách phối hợp tác chiến."

"Đúng, phối hợp tác chiến rất quan trọng. Dựa vào thể chất và thiên phú, không phải ai cũng có thể thức tỉnh năng lực thần huyết, nhóm thứ nhất có thiên phú không tồi mới có thể thức tỉnh được, ngoài ra còn là nhờ vận may, lần sau thì chưa chắc đã được, thí dụ như nhóm đang chuẩn bị bây giờ, một nửa thức tỉnh được đã là tốt rồi. Nhưng có vài người dù miễn cưỡng thức tỉnh, sức mạnh cũng sẽ không cao, bộ lạc vẫn là chiến sĩ bình thường nhiều hơn chiến sĩ thần huyết. Tôi đang cân nhắc đến việc nâng cao tố chất thân thể của người thường, nếu nghiên cứu ra được, phối hợp với phép huấn luyện sơ cấp, rèn luyện tốt, nói không chừng bọn họ cũng lợi hại như chiến sĩ thần huyết."

Nghiêm Mặc nếm món ngon được một lần, bây giờ trong đầu toàn là suy nghĩ phải làm như thế nào để nâng cao thể năng hoặc dứt khoát cải thiện gien, trước kia khi hắn còn làm nhà nghiên cứu nhân thể học, đột phá thể năng, gia tăng tố chất thân người, kéo dài tuổi thọ là môn đề chính mà hắn nghiên cứu, chẳng qua phương hướng nghiên cứu của hắn không giống các nhà khoa học về gien khác, hắn mê muội với kinh mạch và huyệt vị trong Trung y cùng với thuyết Ngũ Hành cân bằng, hắn cho rằng những thứ không nhìn thấy mới là nguyên tố quan trọng nhất có thể đột phá gien.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đang nói liền lâm vào trầm tư, hắn lại lần nữa nuốt chuyện về đá Thần Huyết vào lòng. Được rồi, Mặc đã bận như vậy, thân thể hắn cũng chưa thật sự xuất hiện vấn đề gì, không bằng chờ đến mùa đông, tất cả mọi người đều rảnh rồi lại nói.

"À, đúng rồi, tôi lấy được phép huấn luyện trung cấp từ chỗ của Tổ Thần, sơ cấp chỉ có thể luyện đến cấp năm thôi, cấp sáu đến cấp tám phải dùng trung cấp."

Nguyên Chiến vừa nghe thế, lo lắng về đá Thần Huyết liền không cánh mà bay, hắn nghĩ ấn đường trướng đau là vì hắn đã cấp sáu mà vẫn dùng bản huấn luyện sơ cấp.

Hai ngày sau, dưới sự cầu phúc của Nghiêm Mặc, đội săn thú xuất phát.

Ngày thứ ba, người ở lại trong thành bắt đầu thu hoạch bông.

Ngày thứ tư, Mãnh phụ trách tuần tra bên ngoài chạy về báo một tin tức xấu.

"Chiến, Mặc, tộc Si ra khỏi rừng!"

"Phương hướng?" Nguyên Chiến nhíu mày hỏi.

Mãnh tranh thủ thời gian uống miếng nước, nhanh chóng nói: "Bọn chúng đi ra từ bìa rừng phía Tây Bắc, bên kia vốn dĩ có một đám người lùn đang ở, bây giờ đều chạy hết sang chỗ chúng ta. Tộc Si thì theo sau bọn chúng."

"Bao lâu nữa thì tới chỗ chúng ta?"

"Tốc độ chúng rất nhanh, chắc tầm ba bốn ngày nữa sẽ tới Cửu Nguyên."

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau một cái, Nguyên Chiến lập tức ra lệnh cho chiến sĩ liên lạc bên cạnh: "Truyền lệnh của tôi, bảo Sa Lang thổi kèn lên, thông báo cho tất cả đội săn thú ra ngoài vào đêm trước lập tức trở về thành trong hôm nay!"

"Vâng." Chiến sĩ liên lạc nhanh chóng chạy đi.

Mãnh trông mong nhìn về phía Nghiêm Mặc, cậu vừa mới dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, cho cậu nghỉ ngơi một chốc được không?

Tiếc là Nghiêm Mặc chưa kịp mở miệng, thì Nguyên Chiến đã vô tâm vô tình nói: "Mãnh, mày tiếp tục đi trinh sát, chú ý tới mục đích của tộc Si, nếu có phát hiện gì mới thì phải trở về nói cho tao biết, đi đi, cẩn thận đấy."

Mãnh khụt khịt một tiếng, từ khi cậu thức tỉnh dị năng tốc độ tới giờ, ngày nào cậu cũng phải chạy tới chạy lui bên ngoài, Nguyên Chiến có việc gì cần thông báo đều tìm cậu làm chân chạy vặt, cậu chạy tới mức sắp gãy chân rồi. Cậu là thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn thứ tư, chứ không phải thám báo hay lính liên lạc đâu!!

Nhưng Mãnh cũng đành chịu, Nguyên Chiến là lão đại của bộ lạc, còn là người mạnh nhất, cho dù cậu có đầy bụng oán hận thì cũng không thể xả ra, chỉ có thể tiếp tục chạy.

Haizzz, Mặc nói không đúng, càng giỏi càng khổ, ai biểu cả bộ lạc chỉ có mình cậu là có dị năng tốc độ chứ. Mãnh vừa đau khổ vừa kiêu ngạo, lần nữa chạy ra khỏi thành.

Nghiêm Mặc thấy vậy, có chút suy nghĩ: "Về sau không biết tộc Phi Sa có xuất hiện dị năng tốc độ nào nữa không, mà tôi cảm thấy dị năng hệ phong cũng tốt lắm, có công dụng như dị năng tốc độ vậy, nhưng nếu chỉ để bọn họ chạy báo tin thế này thì lãng phí quá, huống chi Mãnh còn có một chiến sĩ đoàn phải quản lí."

"Cậu có ý tưởng gì sao?"

"Tôi tính tìm Cửu Phong hỏi một chút xem, xem nó có thể giúp tôi thuần phục một ít chim hay không, nếu được, chúng ta có thể thành lập một đội trinh sát trên không, hơn nữa, tộc Hắc Nguyên còn có ưu thế về mặt thị lực, nếu luyện cung tiễn cho tốt, cộng thêm điều kiện trên không, bọn họ không những có thể trở thành thám báo trên trời, mà còn có thể trở thành sức uy hiếp cực lớn đối với kẻ địch."

Chương 173: Chim nhỏ phẫn nộ

Nguyên Chiến ra lệnh một tiếng, toàn bộ con dân Cửu Nguyên trở về nội thành, chỉ chừa lại cửa thành tây, ba cửa thành còn lại đều đóng kín.

Các người lùn và người cá đều đã nhận được tin từ Cửu Nguyên, biết tộc Si đang đến gần nơi này, tộc Người Cá không có gì cần căng thẳng, chỉ tăng thêm số nhân thủ tuần tra và phòng hộ mà thôi. Nhưng các người lùn thì lại khác, bọn họ đã bị tộc Si đánh bại một lần, trong lòng vừa có thù oán vừa có sợ hãi, nghe nói tộc Si đang kéo quân tới, rất nhiều người vội vội vàng vàng không biết nên làm sao bây giờ, dù đã có một con sông đào rộng lớn bảo vệ, nhưng bọn họ vẫn sợ.

"Bọn ta muốn gặp Mặc đại nhân." Tộc vu Áo Mạt và Tạp Đế cùng đứng ở cửa thành tây, sử dụng ngôn ngữ thông dụng đã học được nói chuyện với chiến sĩ thủ thành.

"Mặc đại nhân đang bận." Chiến sĩ thủ thành như sợ hai người không tin, còn bỏ thêm hai chữ: "Rất bận."

Áo Mạt và Tạp Đế cũng không mong có thể dễ dàng gặp được Nghiêm Mặc, Áo Mạt thở dài một tiếng: "Xin chuyển lời lại cho Mặc đại nhân, bọn ta đồng ý trao đổi."

"Trao đổi cái gì?" Chiến sĩ làm hết phận sự hỏi.

"Anh cứ nói với Mặc đại nhân như vậy, cậu ấy sẽ hiểu." Áo Mạt học ngôn ngữ thông dụng đã một thời gian, nhưng vẫn là quá ngắn, muốn nghe nói trôi chảy vẫn rất cố sức.

Tạp Đế là người trẻ tuổi, thấy chiến sĩ thủ thành vẫn cứ ngăn cản mình, không khỏi tức giận, nhưng cô không thể phát hỏa, chỉ đành nhẫn nại.

Cũng may tên chiến sĩ kia biết ngôn ngữ của các người lùn vẫn còn trắc trở, nên không làm khó bọn họ, dặn dò gì đó với chiến sĩ bên cạnh, rồi gọi một chiến sĩ khác tới thay thế vị trí của mình, sau đó chạy vào thành tìm tư tế đại nhân.

Mọi người đều biết trong khoảng thời gian này nếu muốn tìm Mặc đại nhân, thì phải đến phòng khám ở khu trung tâm, khả năng tìm được người ở đó rất cao.

Vị chiến sĩ kia không được trực tiếp gặp tư tế đại nhân, anh ta chuyển lời xin gặp Mặc đại nhân của người lùn lại cho thủ lĩnh đội hộ vệ - Đại Hà, rồi an tĩnh chờ trước cửa phòng khám.

Hiện giờ ai chẳng biết tư tế đại nhân đang bận kích phát nhóm chiến sĩ thần huyết tương lai thứ hai bên trong? Cho dù nơi kích phát chiến sĩ ở đằng sau nữa nhưng tất cả mọi người đều rất tự giác, mỗi khi vào phòng khám làm việc hoặc tìm bác sĩ chữa bệnh đều rất an tĩnh, chỉ sợ quấy rầy đến tư tế đại nhân.

Có điều, lúc này Nghiêm Mặc không có ở đấy, hắn đang ở nhà mình bên trong rừng cây nhỏ, đứng trên sân thượng cố gắng nói chuyện với Cửu Phong.

"Cửu Phong à, tao biết mày có thể thuần phục được mấy con chim lớn đó, để chúng nó nghe lời mày, có đúng không?"

Cửu Phong giẫm móng vuốt lên mặt hắn, đồng thời còn phát ra tiếng grừ grừ đầy phẫn nộ từ cổ họng.

Nghiêm Mặc vất vả lắm mới gỡ cái móng vuốt to chà bá đang đè trên mặt mình ra, nằm trên sàn cười khổ: "Cái này thật sự là chủ ý của tao, không phải của Nguyên Chiến."

"Kiệt!" Không tin. Bây giờ cậu toàn ngủ với thằng đó, không ngủ với ta!

"Thì tại do trời nóng mà, ngủ dưới bụng mày chắc tao sốt luôn quá." Hồi đó mày còn có ve chó, cũng may bây giờ tao có thể phối thuốc diệt ve cho mày!

"Khặc khặc!" Cậu với tên quái hai chân kia ôm thành một cục bộ không nóng à? Ta thấy hết từ cửa sổ nhé!

"Là anh ta ôm tao mà, có phải tao ôm đâu! Tao đã nói với anh ta bao nhiêu lần rồi, nhưng đêm nào cũng thừa lúc tao ngủ say rồi ôm trộm. Thiệt đó!"

"Khặc khặc!" Cậu còn sinh cho thằng đó một đống quái hai chân con!

"Mấy tên người lùn đó không phải tao sinh mà! Cửu Phong, tao biết mày hiểu, mày... rốt cuộc mày làm sao vậy? Sao lại đột nhiên khó chịu như thế?"

Cửu Phong thở phì phì, hừ, quay đầu đi không thèm nhìn nữa!

"Cửu Phong đại gia à!" Nghiêm Mặc rơi lệ, từ sáng tới giờ hắn đã nói một đống lời hay ý đẹp rồi, nhưng Cửu Phong hoặc là không để ý tới hắn, hoặc là dùng móng vuốt giẫm lên người hắn, hắn muốn đi, thì nó lại dùng miệng lôi hắn trở về. Ai tới nói cho hắn biết, Cửu Phong bữa nay bị cái gì không?

"Cửu Phong bảo bối, Cửu Phong bé ngoan, nào, nói cho tao biết, mày đang tức giận cái gì?"

Cửu Phong bực mình phẩy phẩy cánh, phẫn nộ grừ grừ trong cổ họng.

Nghiêm Mặc đành phải ăn nói khép nép để mà dỗ dành nó.

Cửu Phong như một ông lớn, lại dùng móng vuốt giẫm lên bụng hắn.

Có điều với sức đè của cái móng vuốt trên người hắn, có lẽ dù Cửu Phong có nổi cơn tam bành cũng sẽ không có ý muốn đả thương hắn đâu.

Nghiêm Mặc không nói gì, ôm lấy cái móng chim, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cửu Phong bị sờ soạng trong chốc lát, đột nhiên phát ra tiếng ục ục đầy tủi thân.

"Ục ục, ục ục!" Ta tìm cậu chơi, mà cậu không để ý tới ta. Mỗi ngày nếu cậu không ở trong nhà, thì cũng là ở trong rừng, cậu không thèm tới gặp ta!

"Tao có tới mà, nhưng mỗi lần mày nhìn thấy tao đều nói muốn đi tìm cá lớn báo thù, mà bây giờ chúng ta tạm thời vẫn chưa thể..."

"Kiệt --!" Cửu Phong được nhắc cho nhớ lại, phạch một cái banh hết hai cánh ra. Báo thù! Nhất định phải báo thù! Vì sao không báo thù? Ta muốn ăn con cá lớn đó, ta muốn ăn nó!

"Nhưng bây giờ chúng ta không đánh lại."

"Kiệt --!" Cửu Phong tức giận bay lên, phun một đống lưỡi dao gió về phía hồ Thanh Uyên.

Cuối cùng Nghiêm Mặc cũng biết được nguyên nhân, kỳ thật không phải bởi vì hắn không chơi với Cửu Phong, cũng không phải Cửu Phong ghen, con chim ấu trĩ này làm ầm ĩ với hắn chủ yếu là vì nó có thể vứt hết mặt mũi trước mặt hắn, hơn nữa điều khiến Cửu Phong ức nhất là, nó đã trở nên lợi hại hơn, nhưng vẫn không đánh lại con cá lớn kia, chuyện báo thù rửa hận tạm thời bất khả thi.

Xem ra hắn phải nghĩ cách giúp Cửu Phong xả giận mới được, có điều tên Ngu Vu đó quả thật rất mạnh, ngoại trừ thuốc độc, hắn không nghĩ ra được biện pháp gì tốt để áp chế.

Nghiêm Mặc thấy Cửu Phong tạm thời không thể nói chuyện được, liền bò dậy, nhảy xuống lầu, tính đến phòng khám trung tâm tiếp tục lăn lộn mấy tên chiến sĩ kia, đồng thời trong lòng còn nghĩ nên làm gì để dỗ Cửu Phong vui vẻ.

Mà lúc này Đại Hà cũng tìm tới.

"Đại nhân."

"Chuyện gì?" Nghiêm Mặc dừng bước.

"Hai vị tổ vu của tộc người lùn muốn gặp ngài, nói họ đồng ý trao đổi."

"Ồ? Bọn họ có nói muốn trao đổi cái gì không?"

Đại Hà lắc đầu: "Bọn họ không nói, chỉ bảo truyền lời như thế ngài sẽ hiểu."

Nghiêm Mặc quả thật hiểu rõ, thứ người lùn có thể lấy ra để trao đổi với hắn cũng chỉ có mấy thứ kia. Có thể nói, từ khi hắn lan truyền tin tức tộc Si sắp đánh tới đây, hắn liền chờ mấy người lùn chủ động tìm tới cửa.

"Đưa bọn họ tới phòng tiếp khách số 2, một tiếng nữa tôi qua sau."

"Vâng."

Thời gian đã qua hai tháng, nay Tạp Đế được vào nội thành Cửu Nguyên một lần nữa, cô cho rằng nội thành vẫn như trước kia, nhưng sau khi tiến vào mới phát hiện nó đã hoàn toàn thay đổi. Rất nhiều công trình kiến trúc ban đầu vẫn chưa hoàn công nay trên cơ bản đều đã xây xong, điểm này có thể thấy rõ ràng khi đi đến khu trung tâm nội thành.

Cây cầu gỗ đơn giản bắc ngang đường sông trong nội thành đã biến mất, thay vào đó là một con đường rắn chắc hơn không biết bao nhiêu lần với mặt đường lát đá bắc từ bờ này sang bờ kia, hai bên còn có lan can.

Quảng trường ở trung tâm vốn có một cái đài đất, hiện giờ cái đài đất đã biến thành đài đá cứng rắn, hai bên còn có cầu thang. Cái bia đá khắc cửu quy tam lệnh của Cửu Nguyên được dựng trên đài cao.

Thay đổi lớn nhất phải kể tới là sảnh nghị sự, Tạp Đế chưa bao giờ tưởng tượng ra được một căn phòng nào lại giống... thần điện trong truyền thuyết như thế, hùng vĩ, trang nghiêm, rộng lớn, người đứng dưới bậc thang sẽ cảm thấy vô cùng áp bách.

Trong sảnh nghị sự còn có thay đổi lớn hơn nữa, không phải là một đại điện trống rỗng, mà nó còn có nhiều căn phòng với các tác dụng khác nhau, thậm chí nó còn có lầu hai!

Tổ vu Áo Mạt trước đó một đoạn thời gian có tới một lần, nên không quá khiếp sợ giống Tạp Đế, nhưng bà cũng không phủ nhận, mỗi lần vào thành, mỗi lần nhìn thấy sảnh nghị sự, bà đều bị chấn động.

Có chiến sĩ dẫn đường cho họ tới phòng tiếp khách số 2.

Trong phòng tiếp khách, hai vị tổ vu bị cách bài trí trong phòng hấp dẫn.

Ở đây còn có một cái cửa sổ lớn, bên trên được treo rèm da thú, hiện giờ da thú được vén sang hai bên, gió lùa vào từ cửa sổ, tiếc là thời tiết hôm nay không đẹp lắm, sắc trời âm u không có ánh nắng.

Bốn góc phòng bày bốn cái bệ đá, trên bệ đá cắm gậy gỗ, Tạp Đế đoán chắc đây là cây đuốc.

Ở giữa phòng bày một cái bàn gỗ hình chữ nhật, hai bên bàn gỗ là bốn chiếc ghế.

Dù là bàn gỗ hay ghế, đều có vẻ rất nặng, thời nguyên thủy, tay nghề thủ công không được tinh xảo cho lắm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng nó đã được dày công mài gọt, mặt gỗ bóng loáng nhìn vào rất thích mắt.

Trên bàn còn để một cái chậu miệng to bằng đá, trong chậu có đất, trồng một cây kiểng nhiều lá khá đẹp.

Chiến sĩ dẫn đường đẩy cửa ra, ý bảo hai người vào đi, sau đó an tĩnh đứng ở cửa.

Hai vị tổ vu âm thầm ghi nhớ cách bày biện đồ vật trong nhà, kéo hai chiếc ghế dựa ra ngồi xuống.

Một lát sau, có người tiến vào đưa nước và hoa quả.

Tạp Đế nhìn thấy mấy thứ này, lòng thoáng dễ chịu hơn một chút. Nhưng sau khi đợi lâu, cô ta lại nghẹn một bụng lửa giận.

Áo Mạt bỗng nhiên vỗ vỗ mu bàn tay cô ta: "Phần lớn tộc Tế Tổ đều có tính tình nóng nảy, ngay cả tộc trưởng và trưởng lão cũng vậy, chúng ta thân là tổ vu, không thể như bọn họ."

"Tổ vu Áo Mạt..."

"Cửu Nguyên có rất nhiều thứ đáng giá để chúng ta học tập, tư tế của bọn họ rộng lòng hơn những gì ta nghĩ, con dân bọn họ tuy không thèm nhìn chúng ta, nhưng bọn họ chấp nhận con cháu chúng ta, con cháu bọn họ cũng chơi cùng con cháu chúng ta, nếu không có vị tư tế kia cho phép và thúc đẩy, thì sẽ không có khả năng như vậy, huống chi cậu ta còn cho con cháu chúng ta đi học ở chỗ cậu ta. Tạp Đế, ta đã hỏi lũ trẻ, hỏi xem tụi nó học được cái gì, mà khi ta được biết thêm nhiều thứ từ miệng lũ trẻ, thì ta càng không muốn đối địch với Cửu Nguyên, với vị tư tế kia, này không chỉ vì bọn họ mạnh, mà còn vì chúng ta sẽ không tìm thấy hàng xóm nào tốt hơn Cửu Nguyên."

"Tổ vu Áo Mạt, bà không định rời đi sao?" Tạp Đế giật mình.

"Bọn ta sẽ rời đi, nhưng không phải bây giờ. Tạp Đế, mở mắt cô ra đi, hãy nhìn xung quanh cô, nhìn gian phòng này, cô thấy cái gì? Nếu không có vị tư tế kia, cô liệu có nghĩ ra được không?"

Tạp Đế trầm mặc.

Tổ vu Áo Mạt cũng nhắm mắt lại, không nói chuyện với cô ta nữa, bà hy vọng vị tổ vu trẻ tuổi này có thể bình tĩnh suy nghĩ khi ở trước mặt vị tư tế kia.

Một tiếng sau, Nghiêm Mặc đúng giờ xuất hiện.

Hai bên hành lễ chào nhau, cũng không khách sáo gì, Áo Mạt trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.

"Tộc Si đang hướng đến nơi này, bọn ta muốn biết Cửu Nguyên định làm như thế nào?"

Nghiêm Mặc trả lời rất đơn giản: "Phòng thủ, nghênh địch. Nếu mục tiêu của chúng là bọn tôi."

Áo Mạt hiểu rõ ngụ ý của Nghiêm Mặc, ý hắn là nếu mục tiêu của tộc Si là người lùn, thì Cửu Nguyên sẽ bàng quan đứng ngoài.

"Bây giờ rất nhiều tộc Tế Tổ sống gần Cửu Nguyên, nếu tộc Si đánh giết tới, Cửu Nguyên có cho bọn họ qua sông không?"

"Muốn qua sông thì phải trả giá."

"Làm việc cho các cậu, đúng không?"

"Đúng thế. Kẻ nào dám quỵt nợ, trực tiếp bắt lại trao đổi với bộ lạc khác."

Điều kiện trao đổi nằm trong dự kiến, trước khi tới Áo Mạt đã gặp tổ vu các tộc khác, bọn họ cũng tỏ vẻ có thể chấp nhận việc làm công để đổi lấy cơ hội sống.

Mục đích thứ nhất đạt được, Áo Mạt liền đưa ra mục đích chính của buổi nói chuyện hôm nay: "Nếu tộc Si có thể vượt qua con sông đào thứ nhất, vậy Cửu Nguyên tính làm gì?"

Nghiêm Mặc cười: "Bà nghĩ chúng tôi định làm gì? Chúng tôi có nội thành, tất cả mọi người có thể trốn trong nội thành, đứng trên tường thành dùng cung tên bắn chết tụi nó. Lũ quái vật dù có qua được sông, hay biết đào hang đào động thì cũng không vào nội thành được."

"Các cậu có thể vĩnh viễn không ra khỏi thành à? Nếu tộc Si bao vây các cậu, không cho các cậu ra ngoài tìm thức ăn, các cậu tính sao đây?"

"Chúng tôi có người cá, phía sau thành đông là hồ Thanh Uyên, bà cảm thấy chúng tôi sẽ thiếu thức ăn sao? Lại nói, tôi không tin lũ tộc Si đó bị chúng tôi giết mãi mà không hết."

Áo Mạt thấy cậu tư tế thiếu niên này trả lời trót lọt mọi vấn đề, liền không vòng vo với hắn nữa, nói thẳng: "Tộc Tế Tổ có sức chiến đấu, nếu gia nhập vào Cửu Nguyên các cậu thì sẽ càng tốt hơn. Đến lúc đó chỉ cần chúng ta cùng nhau bảo vệ ngoại sông đào là lối vào duy nhất kia, thì tộc Si sẽ không qua sông dễ dàng như vậy."

"Muốn chúng tôi ra tay, các người định dùng thứ tốt gì để trao đổi?"

"Làm việc cho các cậu?" Áo Mạt thử hỏi.

Nghiêm Mặc chỉ đáp lại bằng hai chữ: "Ha hả."

Áo Mạt hiểu rõ lần này không thể không trả cái giá lớn, nghiêm mặt nói: "Nếu các cậu đồng ý cho chúng tôi vào thành, chúng tôi chẳng những sẽ cùng các cậu chống lại tộc Si, mà tôi còn nói hết cho cậu biết những gì liên quan đến tinh thạch."

Nghiêm Mặc lắc lắc ngón tay, tựa lưng vào ghế dựa, cười như có như không: "Tổ vu Áo Mạt, các người tưởng tôi là đồ ngu hả? Hay đang tự coi mình là đồ ngu đấy?"

Nửa tiếng sau, hai vị tổ vu vừa rời đi, Nguyên Chiến liền nhảy vào từ cửa sổ.

"Có cửa chính sao không đi?" Nghiêm Mặc gác chân lên mặt bàn, liếc xéo hắn.

Nguyên Chiến đi đến bên người Nghiêm Mặc, kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Sao rồi?"

"Thứ nhất, đám người lùn qua sông phải làm công cho chúng ta năm năm. Thứ hai, chúng ta và tất cả người lùn cùng nghênh chiến tộc Si, trao đổi bí mật về tinh thạch. Thứ ba, cho người lùn tiến vào nội thành, trao đổi phương pháp che giấu ấn ký chiến sĩ, mà những người lùn tiến vào nội thành phải làm công làm cho chúng ta thêm năm năm. Thứ tư, tất cả người lùn phải nghe theo sự chỉ huy của chúng ta."

"Thiệt thòi không?"

"Tôi thấy không thiệt thòi, đám người lùn cũng cảm thấy có thể chấp nhận được, bọn họ tới đây, chắc chắn trước đó đã bàn bạc kỹ cái giá cao nhất rồi, tôi cảm thấy điều kiện tôi đưa ra còn cách cái giá cao nhất của bọn họ một khoảng đó."

"Cậu nên kêu tôi tới cùng mới phải."

"Thủ lĩnh bọn họ không tới, chính là không muốn anh ra mặt." Nghiêm Mặc xoa xoa mũi: "Chắc là bọn họ nghĩ tôi dễ nói chuyện hơn?"

Nguyên Chiến không biết sao lại cảm thấy cậu thiếu niên đang gác chân trên bàn, ngồi không ra ngồi, bộ dáng lười biếng còn xoa xoa mũi thoạt nhìn thật ... đáng yêu? Đúng, chính là cái từ này, hắn từng nghe Mặc dùng cái từ này để hình dung mấy thằng nhãi trong lớp học của cậu ấy.

"Bốp!" Nghiêm Mặc đập một phát lên miệng Nguyên Chiến: "Anh làm gì đó?"

"Có làm gì đâu, muốn cắn một cái thôi mà."

"Cút! Đói thì đi ăn thịt đi!"

Nguyên Chiến đứng dậy, thuận tay xách cậu thiếu niên lên, khiêng trên vai nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Ê ê! Anh làm cái gì vậy hả?"

Bàn tay to của Nguyên Chiến vỗ bộp bộp lên mông tư tế đại nhân nhà mình: "Mang cậu đi làm thịt ăn!"

Nghiêm Mặc không nói nữa, lúc định cho hắn ăn một kim thì...

"Kiệt --!" Một bóng đen khổng lồ lao xuống, cái mỏ sắc nhọn chỉa về phía trán Nguyên Chiến định mổ.

Cửu Phong đại gia mới đi khiêu chiến với Đại Vu người cá lại thất bại liền ôm một bụng lửa giận phát tiết lên đầu con quái hai chân lớn dám cướp quái hai chân nhỏ của nó.

Không đánh lại con cá lớn kia, ta còn không đánh lại mi sao!

"Phốc phốc phốc!" Ăn ba lưỡi dao gió của ta trước đi!

"Nguyên Chiến, đừng đánh nhau với Cửu Phong trong thành!" Nghiêm Mặc theo bản năng mà hô lên.

Thân thể Nguyên Chiến lóe lên, biến mất tăm. Mặc nói không được đánh, vậy thì không đánh, hơn nữa hắn cũng không nỡ, thực lực của Cửu Phong ngang ngửa với hắn, bọn hắn mà đánh nhau trong thành, là thành Cửu Nguyên ít nhất sẽ nát hết một nửa.

"Kiệt --!" Cửu Phong không tìm được người liền tức tới mức khóc lớn, tụi bây ăn hiếp ta! Ta muốn báo thù! Báo thù!

Zombie: Chương này Cửu Phong ghen tị, cute muốn xỉu _(:3″ ∠)_

Chương 174: Quả Vu Vận không có phải ứng là tốt hay xấu?

Vì để dỗ Cửu Phong vui vẻ, hôm nay Nghiêm Mặc đặc biệt nướng một đống cá ở bên hồ Thanh Uyên phía sau thành đông.

Không biết Nguyên Chiến xuất phát từ cái tâm tư gì, lại chủ động xuống hồ bắt cá cho Cửu Phong, đương nhiên, hắn nướng cá thì có hết một nửa là đút cho mình, một nửa là đút Nghiêm Mặc, chứ không đút Cửu Phong con nào.

Cửu Phong cũng không hiếm lạ gì đồ ăn hắn làm ra, nó có Mặc nướng cá cho nó.

Có lẽ vì cá Nghiêm Mặc nướng ra đều đút nó, không cho quái hai chân lớn bên cạnh một con nào, tâm tình Cửu Phong đại gia cuối cùng cũng tốt hơn. Ăn cá nướng xong, nó tự bay là là trên mặt hồ bắt mấy con cá ăn sống.

Nghiêm Mặc biết dạ dày nó bự, cũng không dễ tiêu chảy, nên không ngăn cản nó ăn đồ sống.

Các chiến sĩ tộc Người Cá tuần tra bên hồ vừa thấy ông lớn này bay qua thì trốn hết xuống nước, không dám ngoi đầu.

Cửu Phong không đánh lại Ngu Vu, nhưng ăn hiếp mấy người cá khác thì vẫn không thành vấn đề, nếu không phải Mặc nói với nó mấy con cá trông giống quái hai chân này không thể ăn, thì nó đã sớm thấy con nào bắt con đó, quăng hết lên bờ ăn sống!

Ăn cá nướng xong, Nguyên Chiến nghiêng mình, gối đầu lên đùi Nghiêm Mặc ngủ.

Nghiêm Mặc định đẩy hắn ra, tay đã vươn, nhưng khi thấy đối phương đã sớm nhắm mắt, thì chậm rãi thu tay lại.

Người này không có giả bộ ngủ, làm bác sĩ, bệnh nhân ngủ giả hay ngủ thật, hắn có thể nhận ra được. Vừa ngã đầu xuống liền chợp mắt nhanh như vậy, chứng tỏ mấy ngày nay người này đã rất mệt rồi.

Mọi chuyện đến cũng thật không khéo, nhóm chiến sĩ thần huyết đầu tiên được kích phát đều là thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn, bọn họ lại vừa ra ngoài săn thú trước khi tin tức kịp truyền về bộ lạc, mà phó thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn và một ít nhân vật có cương vị quan trọng ở Cửu Nguyên bây giờ lại nằm hết trong phòng khám và phòng thí nghiệm, không có bọn họ, Nguyên Chiến và hắn phải tự thân quản lý nhiều việc, bởi vì hắn phải phụ trách chuyện kích phát cho nhóm chiến sĩ thứ hai, nên đại đa số công việc trong bộ lạc đều rơi lên vai Nguyên Chiến.

Mà tộc Si lại cố tình đột kích vào lúc này, dù mục tiêu của chúng có phải là Cửu Nguyên hay không, thì Cửu Nguyên đều phải chuẩn bị tốt để nghênh chiến.

Mà muốn nghênh chiến, hậu cần phải là điều suy xét đến trước nhất. Thức ăn, vũ khí, thuốc thang, thậm chí là vải bố để băng bó vết thương cũng cần chuẩn bị tốt, số lượng còn phải nhiều.

Thảo dược, thuốc thang, vải bố, và những thứ linh tinh khác là do hắn xử lý, nhưng mà có lão Vu và Vu Thanh trợ giúp, nên hắn không mệt lắm.

Nhưng Nguyên Chiến thì khác, hắn phải sắp xếp chiến sĩ thủ thành, suy nghĩ xem nên tác chiến như thế nào, đồng thời còn phải phụ trách ủ chín quả thổ nguyên và những thực vật hữu dụng khác, ngoài ra, việc chế tác và chuẩn bị vũ khí, thu thập và bảo quản thức ăn, cùng sắp xếp cho những người không có sức chiến đấu, đều do một mình hắn phụ trách.

Trừ cái đó ra, Nguyên Chiến còn phải rút thời gian ứng phó với bộ lạc Nguyên Tế, tộc Cách Lan Mã, tộc Người Cá và người lùn.

Một thanh niên mười tám tuổi, cho dù độ tuổi đó ở thời viễn cổ hoàn toàn có thể xem là một người trưởng thành, nhưng Nguyên Chiến có thể ung dung thản nhiên gánh vác những trách nhiệm đó, vẫn khiến hắn phải cảm thấy thật kinh ngạc.

Cuộc sống của hắn trong thế giới cũ không phải không có thiên tài ở phương diện này, nhưng những thiên tài đó phần lớn đều được bồi dưỡng từ nhỏ, tới tuổi thì đi theo con đường quân sự hoặc chính trị, có thể nói, những người đó từ nhỏ đã được hoàn cảnh hun đúc, từ nhỏ đã biết khi trưởng thành mình muốn làm cái gì, sẽ tiếp xúc với thứ gì. Người giáo dục bọn họ cũng sẽ đặt ra cho họ các loại giả thiết và vấn đề, để họ học cách tự hỏi trước.

Còn Nguyên Chiến thì sao?

Người này trước khi gặp hắn cũng chỉ biết đếm nhiều hơn người ta một chút, còn chỉ đếm được tới một ngàn. Sức chiến đấu không yếu, nhưng vì vết thương cũ nên vẫn là một chiến sĩ cấp hai nho nhỏ. Có chút đầu óc, nhưng nếu không có 'sân khấu' thích hợp, thì cũng không cách nào phát huy, bộ lạc càng không bồi dưỡng hắn theo hướng thủ lĩnh. Năng lực lãnh đạo từ lúc mới đi theo hắn so với các chiến sĩ khác mà nói, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Nhưng chỉ một năm ngắn ngủi, nếu tính từ lúc vết thương cũ được trị liệu hoàn toàn thì còn chưa tới một năm, Nguyên Chiến có thể trưởng thành được như hôm nay, đúng là có sự trợ giúp của hắn, nhưng nếu nói tất cả đều là công lao của hắn, thì dù da mặt hắn có dày cũng sẽ biết ngượng. Dù sao hắn chỉ là bác sĩ, không phải nhà chính trị, cũng không phải nhà quân sự, càng không phải kiểu nhân vật đế sư lòng mang thiên hạ.

Có lẽ Nguyên Chiến thật sự có thiên phú làm người lãnh đạo, hơn nữa bản thân Nguyên Chiến cũng có dã tâm, sau khi Nguyên Chiến thức tỉnh năng lực thần huyết, phần dã tâm ấy liền biểu hiện rất rõ ràng. Một người có dã tâm, có thiên phú, còn có thể chịu khổ, chịu học, chịu nỗ lực và trả giá, ở môi trường thích hợp, trong thời gian ngắn trưởng thành được đến mức này cũng không kỳ quái gì.

Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo thời thế, không biết sau này Nguyên Chiến sẽ trưởng thành đến bước nào đây? Một đời kiêu hùng? Bá chủ một phương? Hay đế vương một thế hệ?

"Ục ục." Cửu Phong cũng ngồi bên người hắn, thân thể to lớn dựa sát vào cậu thiếu niên, híp mắt lim dim buồn ngủ. Nhưng nếu có người ngoài đứng xem, thì nhìn kiểu gì cũng thấy là cậu thiếu niên dựa vào con chim khổng lồ.

Nghiêm Mặc bật cười, vươn tay vuốt ve lớp lông vụ mềm mềm dưới bụng Cửu Phong, hắn nghĩ nhiều quá, ai biết sau này Nguyên Chiến sẽ trưởng thành đến bước nào, bây giờ cứ giải quyết xong chuyện trước mắt đã.

Gió bên hồ hơi lạnh, nhưng dựa vào Cửu Phong rồi lại rất ấm áp, Nghiêm Mặc ăn uống no đủ xong cũng bắt đầu gà gật.

Một tiếng sau, Nguyên Chiến thức dậy, trong thân thể hắn như có gắn cái đồng hồ báo thức vậy, mở to mắt. Lúc tỉnh lại hắn còn có chút khó tin mà dùng mặt cọ cọ đùi tư tế nhà mình, Mặc thế mà không đẩy hắn ra?

"Tỉnh thì tỉnh, còn cọ nữa có tin tôi đánh anh không?"

Nguyên Chiến nghiêng đầu cắn một cái lên đùi cậu thiếu niên, không đợi Nghiêm Mặc phản kích, hắn đã nhảy dựng lên.

Nghiêm Mặc giơ ngón giữa tay với hắn. Nguyên Chiến vỗ vỗ mông như đang khiêu khích, bây giờ hắn đã biết cái thế tay kia có ý gì.

"Mau cút đi, còn một đống chuyện chờ anh làm kìa, đừng có lười biếng."

"Tôi về trước đây, cậu cũng đừng ở chỗ này lâu quá." Nguyên Chiến nhìn về phía hồ Thanh Uyên, hắn vẫn không yên tâm đám người cá. Hắn đã tranh thủ hai tiếng rảnh rỗi này để nướng cá, cho dù không muốn trở về, hắn cũng không thể không quay về chuẩn bị cho chiến sự căng thẳng.

Nghiêm Mặc ngồi yên không nhúc nhích, thừa dịp tâm tình Cửu Phong đang tốt, hắn muốn nhắc lại chuyện nhờ Cửu Phong giúp mình thuần phục một đám chim. Nhưng hắn không ngờ, Cửu Phong lại cự tuyệt hắn.

Nghiêm Mặc hỏi vì sao, Cửu Phong chỉ nói nó không thể làm như vậy.

Nghiêm Mặc muốn hỏi kỹ hơn, nhưng Cửu Phong không giải thích rõ được, chỉ lặp đi lặp lại rằng nó không thể làm như vậy. Nghiêm Mặc rất hoài nghi, có lẽ chuyện này có liên quan đến ký ức truyền thừa của Cửu Phong.

Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng Cửu Phong nói nó phát hiện ra một đàn ngựa sừng, hơn nữa còn cách Cửu Nguyên không xa mấy.

"Khặc khặc." Mấy con ngựa sừng đó có hữu dụng với cậu không? Cửu Phong còn nhớ rõ Nghiêm Mặc từng dùng mấy con ngựa bình thường để chở người và thồ hàng, tuy lũ ngựa sừng đó bây giờ không có ở chỗ Mặc.

"Hữu dụng! Cực kỳ hữu dụng!" Nghiêm Mặc vui mừng. Không có chim, có ngựa cũng tốt.

"Kiệt, ục ục." Ta với cả nhà Thiết Bối Long lùa chúng nó qua đây ha.

"Được được được, Cửu Phong, mày mau lùa chúng nó qua đây đi, tao rất rất rất cần chúng nó! Có thể lùa được bao nhiêu thì lùa bấy nhiêu, tốt nhất là lùa về trước khi mùa đông đến." Dù phải nuôi chúng nó một mùa đông cũng được, có Nguyên Chiến ở đây, không sợ không đủ cỏ khô để nuôi.

"Đúng rồi, có thể để lại cho tao một con Thiết Bối Long không?" Nghiêm Mặc thấy cả nhà Thiết Bối Long có thể nói chuyện với Cửu Phong, đoán rằng chỉ số thông minh của chúng chắc cũng không thấp, vậy nếu mình nói chuyện với chúng nó, nhờ chúng nó giúp vài việc vặt, chắc cũng không khó khăn gì đâu ha?

"Kiệt!" Để ta hỏi tụi nó một chút.

"Cảm ơn! Cửu Phong, mày tốt quá! Tao yêu mày muốn chết."

"Ục ục." Cửu Phong rốt cuộc cũng cảm thấy mình hữu dụng, lúc bị Ngu Vu đánh bại mà không thể cứu Mặc, tâm hồn nhỏ bé bị xúc phạm của nó cuối cùng cũng được chữa lành: "Kiệt --!" Ta đi liền đây!

Cửu Phong vội vã muốn chứng tỏ sự hữu dụng của mình, đập cánh bay đi mất, thế nên nó quên nói cho Nghiêm Mặc biết, đàn ngựa sừng kia không giống ngựa bình thường, về phần không giống như thế nào, Nghiêm Mặc cũng chỉ có thể chờ đám ngựa tới trước mặt rồi mới biết.

Nghiêm Mặc quỳ rạp trên mặt đất, chờ Cửu Phong bay xa mới đứng lên, vừa rồi Cửu Phong đi vội quá, hắn bị gió mà cánh Cửu Phong phất ra thổi bay.

Đứng lên rồi, Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng mình, vui đùa nói: "Con trai à, người ta nói tư tế và Đại Vu nào có được mày, thì giá trị may mắn sẽ lên tới maximum, mà sao từ lúc ở chỗ ba mày tới giờ, mày không có chút biểu hiện nào hết vậy? Thế thì gọi là quả Vu Vận làm gì?" Gọi quả Ô Vận có lý hơn, xem ba mày vừa về tới Cửu Nguyên mà đã có một đống chuyện phải xử lý rồi!

Đột nhiên bụng bị củng một cái.

Nghiêm Mặc cười to: "Coi chừng thủng bụng ba mày."

"Ba ơi!"

Nụ cười trên mặt Nghiêm Mặc cứng lại.

"Ba ơi, không cần ngăn cản..."

Nghiêm Mặc rất quen thuộc cách nói chuyện của con trai mình, vừa nghe liền hiểu: "Thứ gì không cần ngăn cản?"

"Nó không được ra ngoài, nên cũng không cho con ra."

Chẳng trách quả Vu Vận không có phản ứng gì, hắn đã dùng khả năng đặc biệt của cây Phản Hồn áp chế nó, thì sao nó có thể chủ động hỗ trợ chứ. Lần trước cảm giác được cá chim Ngu Huyết rồi có phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc là vì lũ cá ăn thịt người đó rất bổ cho nó.

Khi đó, đứa gọi hắn là ba chỉ sợ không phải con hắn, mà là ý thức kia của quả Vu Vận?

Nhưng hắn không thể buông thả cho quả Vu Vận được, lần trước chỉ hơi phóng túng chút xíu, mà tên nhóc đó đã dám tự ý chui ra khỏi thân thể hắn, chủ động vồ mồi.

Nhưng nếu cứ áp chế mãi, quả Vu Vận là một tên lòng dạ hẹp hòi, chắc sẽ im lìm suốt, nói không chừng không mang lợi ích tới cho hắn, mà còn gây hoạ nữa thì sao?

"Con trai, chúng ta thỏa thuận chút xíu được không? Mày giúp ba một lần, ba liền nuôi mày một lần." Ba Mặc bắt đầu dụ dỗ cậu bạn nhỏ.

"...Ăn no."

Còn phải cho mày ăn no hả? "Con trai, mày không muốn biến thành người sao? Nếu mày biến thành người, về sau muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, nhưng nếu bây giờ ăn quá nhiều, thì mày sẽ không thể biến thành người. Mày muốn làm trái cây mãi à? Hay muốn ở trong bụng ba hoài?"

"Muốn... ăn..."

Nghiêm Mặc híp mắt, đây là ý thức của quả Vu Vận? Bây giờ hình như hắn có thể phân biệt được, ngôn ngữ rõ ràng mạch lạc hẳn là con trai hắn, ngôn ngữ đơn giản, chỉ biết mấy từ đơn, chắc là phần ý thức còn lại trong quả Vu Vận.

"Ba chiều theo đòi hỏi của mày, là hại mày đó biết không? Nếu mày có ý thức có thể hiểu được, vậy mày cũng đã nghe lão Tát Mã và Đại Vu người cá nói, nếu ba cứ chiều theo ý mày, cuối cùng mày chẳng những không thể trưởng thành khỏe mạnh, mà còn sẽ bị thói phàm ăn của mày hại chết, hơn nữa, lúc chết bộ dạng rất xấu xí. Mày có muốn chết không?"

"Không..."

"Cho nên chúng ta có thể ước định với nhau, mỗi lần mày giúp ba, ba cho mày ra ngoài đi săn một lần, nhưng nhiều nhất chỉ cho ăn năm con, hơn nữa sinh vật muốn ăn phải được ba đồng ý."

"Máu..."

"Máu gì?"

"Máu thịt... của ba..."

Quả nhiên mày chui vào bụng ba chính là vì ba có thể cung cấp chất dinh dưỡng để mày trưởng thành đúng không? Bây giờ áp chế mày, mày không thể hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể ba, cũng không thể ra ngoài, chắc là ngột ngạt lắm chứ gì? Năm con mồi cộng thêm máu thịt của ba mày? Tưởng bở!

"Năm con mồi hoặc một lạng thịt của ba, chỉ được chọn một cái."

"Một... lạng?"

"Một lạng đã là rất nhiều rồi, cắt ra cũng to bằng lòng bàn tay." Để xem mày cắt làm sao.

"Muốn... nhiều hơn."

"Nhiều nhất là hai lạng, mày không chịu thì thôi. Máu thịt của ba rất quý giá, nếu không thì mày cũng đã không chui vào người ba rồi, ba nói có đúng không?"

"...Được."

Dễ lừa như vậy? Thật ra hắn đã chuẩn bị cống hiến nửa ký thịt đấy. Một khi đã vậy...

"Thế thì để ba thấy độ thành tâm của mày đi, lần trước ba cho mày ăn nhiều như vậy. Khoảng chừng hai ba ngày nữa, sẽ có một đám quái vật tên là tộc Si đến Cửu Nguyên, ba không sợ chúng nó, nhưng nếu có phương pháp đối phó nào tốt hơn, hoặc có thể tiêu diệt chúng nó trước, thì càng tốt. Chuyện này, mày có ý kiến gì không?"

Quả Vu Vận nửa ngày không có phản ứng.

Nghiêm Mặc cười: "Tiểu quỷ, ba biết mày nghe hiểu."

"Ba, nó nói lần trước không tính."Giọng của con hắn lại vang lên.

Được rồi, hắn không thể bởi vì người ta dễ lừa liền cho rằng người ta thật sự dễ lừa: "Năm con mồi."

"Ba, ở bên kia..." Quả Vu Vận đỉnh đỉnh bụng hắn.

Nghiêm Mặc xoay người đi theo, xác định hướng nó chỉ nằm ở phía nam: "Bên kia có cái gì?"

"... Hài cốt."

"Hài cốt? Hài cốt gì?"

Quả Vu Vận không trả lời, như thể nó không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ đỉnh đỉnh bụng hắn, bảo hắn đi về phía nam.

"Xa không?"

"Ba, không xa, xa, không cảm nhận được."

Nghiêm Mặc xoa xoa cằm, đợt kích phát cho nhóm chiến sĩ thần huyết thứ hai đã sắp kết thúc, chỉ cần ngâm nước thuốc vài lần là được, cho dù bớt vài lần châm cứu thì cũng không bị gì cả, mà đơn thuốc dùng để ngâm mình hắn đã phối xong rồi, ngao chế như thế nào, mấy người Vu Thanh đều biết, nói cách khác, hắn tạm thời rời đi một hai ngày cũng không sao. Chỉ cần hắn có thể trở về trước khi tộc Si tới.

Ai nha, nếu Cửu Phong không đi gấp như vậy thì tốt rồi, nhờ Cửu Phong dẫn hắn đi một chuyến, nói không chừng một ngày là có thể chạy qua chạy lại, còn thuận tiện sang hồ nước mặn thăm bọn Đại Sơn, Văn Sinh với Bàng Chiểu.

Sờ sờ cái kèn bên eo, có nên kêu Cửu Phong về không?

Đúng rồi, hắn có thể đi tìm Thiết Bối Long nói chuyện một phen, tên to xác đó chạy cũng nhanh lắm, phần lưng hình như cũng dễ rất cưỡi, đúng không?

Nghĩ là làm, Nghiêm Mặc xoay người chạy về phía Bắc, hắn nhớ có chiến sĩ tới báo, một nhà Thiết Bối Long đang ở đằng kia, mà bộ lạc Nguyên Tế cũng ở gần đó.

Chờ khi Nghiêm Mặc rời đi, trong hồ có vài chiến sĩ người cá trồi lên.

"Vừa rồi cậu ta đứng một mình bên hồ nói cái gì vậy?" Tây Mông tò mò hỏi.

"Không biết, cậu ta nói chuyện rất nhỏ." Đới Văn lắc đầu.

"Tôi thấy cậu ta lúc thì cười, lúc thì nhíu mày, giống như có người đứng bên cạnh cậu ta vậy." Một chiến sĩ người cá khác nói.

"Có người? Ai?"

"Có khi nào là thần linh mà cậu ta phụng dưỡng không?"

"Không giống vậy, chẳng phải nên cung kính với thần linh hơn sao?"

"Nhưng mà lại không thấy ai khác đứng cạnh cậu ta."

"Hay là quỷ?"

Các chiến sĩ người cá đồng loạt trừng Tây Mông một cái. Tộc Người Cá ghét nhất là quỷ!

Zombie: Chương sau qua map mới nha bà con, nhưng map nhỏ hoy à ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dite