Chương 181 - 183
Chương 181: Mốt thời trang của tư tế đại nhân
Mãnh mang về một tin tức quan trọng, tộc Si dừng lại ở nơi cách Cửu Nguyên chừng một trăm dặm, một đám người lùn chạm trán với chúng nó, hai bên đánh đến mày chết tao sống.
Nguyên Chiến rất muốn chủ động ra quân, hắn không thích chờ nguy hiểm tới cửa rồi mới xử lý, chôn vùi toàn bộ nguy hiểm mới là bản tính của hắn, huống chi hắn có năng lực làm như vậy.
Nghiêm Mặc cũng muốn thế, khi nghe nói tộc Si đang đi về hướng này, hắn đã có cái suy nghĩ đó, năng lực kéo bè kéo lũ đánh nhau của Nguyên Chiến quả thực là cái máy gian lận xịn nhất, nhưng hắn bị sách hướng dẫn vướng chân, làm là chắc chắn sẽ có trừng phạt, hắn không thể mở miệng nói thẳng.
Nguyên Chiến hiểu, hắn cũng không muốn thấy cảnh tư tế nhà mình bị Tổ Thần trừng phạt, hắn từng nghĩ tới việc có nên khiêu khích tộc Si giống lần trước đã khiêu khích tộc Trệ hay không, chọc cho chúng nó chủ động tấn công mình, như vậy hắn sẽ có lý do để phản kích.
Nhưng tên Đại Vu người cá làm hắn không dám rời khỏi Nghiêm Mặc quá xa, cho dù Nghiêm Mặc không yếu ớt, hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, thì hắn vẫn không an tâm, hơn nữa hắn cũng muốn thử xem năng lực phòng thủ và ứng chiến bây giờ của Cửu Nguyên như thế nào, về sau Cửu Nguyên sẽ có những kẻ địch mạnh hơn nữa, chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể được.
Mặc cũng đã nói, tỉ lệ chiến sĩ thần huyết không cao, ban đầu có thể thành công toàn bộ là vì tố chất và thiên phú bản thân của nhóm người thứ nhất đã rất tốt rồi, điều này cũng đã nói cho cả bộ lạc biết, để họ không ôm quá nhiều chờ mong, vì thế, sau này dân cư Cửu Nguyên sẽ có tỉ lệ người thường chiếm chủ yếu, chiến sĩ thần huyết chỉ là số ít.
Mà cơ hội lần này cũng thật khéo, vừa lúc ngoại trừ hắn và Mặc là những người cá biệt, thì đa số các chiến sĩ thần huyết đều bị phái ra ngoài đi săn, hiện giờ trong bộ lạc chỉ còn chiến sĩ bình thường và người già, phụ nữ, trẻ em hầu như không có sức chiến đấu.
Có thể nói đây là một cơ hội tốt để thử nghiệm sức chiến đấu và phòng thủ của Cửu Nguyên, cũng là một cơ hội để người Nguyên Tế cũ và tộc A Ô hòa hợp với nhau, đồng thời cũng có thể xem xem đám người lùn có thật sự muốn hợp tác hay không. Nguyên Chiến tin tưởng bản thân, chỉ cần trong quân kẻ địch không có chiến sĩ cấp sáu trở lên, thì dù thua trận, hắn vẫn có thể đảm bảo an toàn cho hơn tám mươi phần trăm dân cư.
"Anh có phát hiện chiến sĩ thần huyết trong lũ tộc Si không?"
"Không có." Mãnh rất chắc chắn.
"Cụ thể chúng nó có bao nhiêu người?"
"Không phải con số hay ho gì, tôi đếm được cũng tầm hai ngàn." Mãnh không dám chắc.
"Đám người lùn đánh nhau với chúng nó có bao nhiêu?"
"Chỉ có bốn, năm trăm người, lúc tôi về, bọn họ đã sắp toi rồi, vừa đánh vừa lùi."
"Mấy người lùn khác không trợ giúp bọn họ à?"
Mãnh lắc đầu, bĩu môi: "Đám lùn đó giống chúng ta, mỗi bộ tộc đều có một tâm tư, trên đường đi tôi còn thấy không ít người chạy qua bên chúng ta, không có chút ý định trợ giúp nào."
"Lũ quái vật da xanh rốt cuộc muốn làm gì vậy chứ?" Nghiêm Mặc cảm thấy thật mệt mỏi, ôm cái đầu nặng trịch lầm bầm, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.
Vấn đề Nghiêm Mặc đưa ra cũng là vấn đề mà Nguyên Chiến muốn biết.
Nhưng Mãnh lại lắc đầu lần nữa: "Tôi hoàn toàn không biết chúng nó muốn làm gì, tôi không thể tới gần chúng nó, cũng không hiểu chúng nó nói cái gì. Có khi nào là vì thức ăn không?"
"Thức ăn trong rừng bộ không đủ sao? Mặc, tôi tính ngày mai đi theo chiến sĩ thủ lĩnh của tộc Người Cá, Lạp Mông... Mặc?"
Nghiêm Mặc há miệng, ngửa đầu ngủ khò khò.
Nguyên Chiến chỉ tay ra cửa.
Trên mặt Mãnh hiện ra dấu chấm hỏi.
"Mày có thể cút, nghỉ ngơi đến giữa trưa, tiếp tục đi tra xét."
Mãnh: "..." Mày lên làm lão đại rồi ngon ghê ha! Hừ, cút thì cút! Tao đi tìm Hạ Phì ngủ, có gan thì cũng đè tư tế đại nhân ra ngủ đi!
Sáng hôm sau, khi Nghiêm Mặc xuất hiện trước mặt người khác, trên đầu có thêm một cái mũ da to to tròn tròn.
Cũng may lúc này thời tiết đã chuyển lạnh, tuy vẫn chưa chính thức bước vào mùa đông, nhưng gió cuối thu vẫn lạnh muốn thấu xương, tư tế đại nhân làm việc gì cũng đều đi trước người khác vài bước nay đã bận trang phục mùa đông cũng không lạ lẫm gì.
Khụ, nhưng Nghiêm Mặc đã quên mất một điều, xã hội nguyên thuỷ nơi đây chưa có ai từng thấy vật phẩm tên là 'mũ' này, ít nhất thì bộ lạc Cửu Nguyên, tộc Người Cá và các người lùn chưa từng thấy qua, cho nên điều hắn tưởng là việc nhỏ, nay lại thành chuyện khiến người khác chú ý nhất.
"Trên đầu Mặc đại nhân có cái gì vậy?"
"Nghe nói tên là 'mũ'!"
Hiện giờ hai câu đối thoại này có thể nghe thấy khắp nơi trong bộ lạc, rất nhanh sau đó, mọi người đều biết đến 'mũ'.
"Mặc đại nhân nói mũ có thể chống lạnh trong mùa đông, bảo vệ đầu và lỗ tai, đội lên sẽ ít bị bệnh." Bọn học trò của Nghiêm Mặc đã đồn đãi khắp nơi.
"Ngoại trừ Mặc đại nhân, chúng ta cũng có thể đội?" Đây là con dân của bộ lạc.
"Đương nhiên có thể. Mặc đại nhân nói ai cũng có thể đội mũ, ngài ấy đội là muốn để mọi người làm theo." Bọn nhỏ kiêu ngạo khoe khoang.
Nghiêm Mặc vừa thấy cái mũ da của mình tạo ra náo động mà mình không ngờ tới, liền thuận nước đẩy thuyền luôn, vẽ hơn mười loại áo khoác lông, da áo cộc tay, áo lót da, quần da, vân vân, đặt trong sảnh nghị sự để mọi người tham khảo làm đồ mới, còn về phần có thể làm ra hay không... chắc trong số họ sẽ có một hai người thông minh khéo léo ha?
Nguyên Chiến đi tìm người cá bàn chuyện cùng nhau phòng thủ và chống lại ngoại địch, Nghiêm Mặc sợ hắn không kiềm chế được tính tình nên cũng đi theo.
Thật ra Nghiêm Mặc nghĩ nhiều rồi, Nguyên Chiến đểu cáng hơn cả hắn, nên càng có thể nhẫn nhịn.
Nếu Nguyên Chiến đã chủ động tìm người cá bàn bạc, thì sẽ không tùy tiện nổi nóng, trừ phi cần thiết.
"Sao anh đột nhiên muốn đi tìm người cá vậy? Chẳng phải bọn họ đã đáp ứng sẽ phái chiến sĩ tới hỗ trợ, đồng thời nghe theo sự sắp xếp của chúng ta sao?"
Nguyên Chiến xì một tiếng, giễu: "Chúng ta chắn trước hồ Thanh Uyên, nếu tộc Si thật sự tấn công sang đây, vậy đám người cá đó chỉ cần trốn vào hồ, một cái rắm cũng không đánh, thì chúng ta làm sao đây? Chúng ta phải trả thù lao cho những chiến sĩ mà bọn họ phái sang. Đó vẫn chưa tính đến chuyện tộc Si là địch nhân của chúng ta, nếu không phải, vậy mắc cái gì chúng ta lại gánh vác chuyện an nguy của hồ Thanh Uyên, còn phải mang lợi ích lại cho chiến sĩ bọn hắn?"
Nghiêm Mặc dùng ánh mắt bội phục nhìn người thủ lĩnh trẻ tuổi này, thật đúng là không chịu ăn thiệt dù chỉ một chút.
Khoảng thời gian này Lạp Mông đã nhận lệnh phải tạo mối quan hệ thân thiết với người Cửu Nguyên nên vẫn luôn túc trực, nghe nói Nguyên Chiến tới tìm mình, anh liền có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Anh đã thấy, thủ lĩnh Cửu Nguyên đã thành chiến sĩ thần huyết cấp sáu rồi, mà anh chỉ mới cấp năm, ở trước mặt Nguyên Chiến chỉ có nước bị đánh ra bã.
Không phải trong tộc không có chiến sĩ lợi hại hơn, nhưng những chiến sĩ đó đều là lực lượng quý giá của tộc, nếu không phải trường hợp tất yếu, thì tộc trưởng sẽ không cho bọn họ ra mặt dễ dàng như vậy.
"Tộc nhân của tôi truyền tin về, ước chừng có hai ngàn tên, chúng nó đang chạy về phía hồ Thanh Uyên. Bọn tôi không biết mục đích của chúng rốt cuộc là hồ Thanh Uyên hay là Cửu Nguyên, cho nên tôi đến đây để hỏi các người một chút, tộc Người Cá các người có định liên thủ với bọn tôi hay không?" Nguyên Chiến bình tĩnh nói chuyện với Lạp Mông như thể những xích mích trước đó chưa từng xảy ra.
Lạp Mông giật mình, thì ra không phải tới đánh anh, nguy hiểm thật! Anh lập tức nghiêm mặt nói: "Cảm ơn tin tức của anh, tộc tôi đã chuẩn bị tốt. À, Chiến thủ lĩnh, anh nói liên thủ là sao?"
"Dù tộc Si là tới tấn công các người, hay tấn công bọn tôi, thì hai tộc chúng ta đều phải liên thủ chống địch. Trong lúc này, các người không cần trả thù lao cho bọn tôi, bọn tôi cũng sẽ không trả thù lao cho các người."
Ở chung với Cửu Nguyên lâu như vậy, Lạp Mông đương nhiên biết 'thù lao' là cái gì, anh không dám lập tức đáp ứng, chỉ cẩn thận nói: "Điều này tôi phải báo lại cho tộc trưởng, bây giờ tôi chưa thể trả lời anh."
"Muộn nhất là đêm nay tôi phải nhận được đáp án." Nói xong câu đó, Nguyên Chiến không cho Lạp Mông có cơ hội chào hỏi Nghiêm Mặc, kéo tư tế nhà mình đi về.
Nghiêm Mặc từ đầu tới cuối không có cơ hội mở miệng nói chuyện: "..."
Lạp Mông rất tò mò cái mũ da mà tư tế nhỏ đội, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm, thuận tiện làm thân trở lại: "..."
Giữa trưa, đi xem nhóm chiến sĩ thứ hai sắp kích phát năng lực thần huyết, đến chiều, Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến bận đến độ xanh mặt, mà số nhân thủ có thể sử dụng còn lại trong bộ lạc quá ít, hắn đành tạm thời dừng việc học thuật luyện cốt, nhận quản lý những việc ở hậu cần.
Thức ăn và những thứ cần thiết đã chuẩn bị tốt hơn dự đoán của Nghiêm Mặc, đặc biệt là da lông dự trữ.
Hiện giờ bộ lạc cũng không thiếu da lông, một là bọn họ có nhà ở, không cần da lông dựng lều. Hai là động thực vật trên mảnh đất này phong phú, trên cơ bản hầu như không có dấu hiệu giảm sút vì con người sử dụng, mỗi lần săn thú đều có thu hoạch không tồi. Ba là, nhờ có thủ lĩnh lợi hại như Nguyên Chiến dẫn mọi người đi khắp nơi săn thú, chẳng những một lần bẫy được rất nhiều dã thú, mà khi gặp phải nguy hiểm, bọn họ còn có thể trốn dưới lòng đất, vì thế, bọn họ không có bao nhiêu thương vong, thu hoạch còn nhiều hơn cuộc sống trước đây không biết bao nhiêu lần.
Thu hoạch nhiều, thì da thú cũng nhiều, mùa đông vẫn chưa đến, bọn họ đã thuộc được một lượng lớn da lông để dự phòng.
Sau lại, tuy Nguyên Chiến không dẫn chiến sĩ đi săn nữa, nhưng sau khi đám người Tranh đến, bộ lạc thành lập chiến sĩ đoàn, mọi người thay phiên nhau ra ngoài săn thú, tuy thu hoạch không nhiều bằng trước kia, nhưng cũng thừa sức để ăn no mặc ấm.
"Chúng ta ở đây chưa tới một năm, dã thú hình thể lớn trong phạm vi trăm dặm ở vùng phụ cận đã bị đuổi đi gần hết, hiện giờ có nhiều người lùn như vậy ở xung quanh, hơn nữa còn có bộ lạc Nguyên Tế, về sau nếu muốn có thu hoạch tốt thì phải đi xa hơn." Nghiêm Mặc đang thống kê, thấy số liệu như vậy liền nhắc nhở Nguyên Chiến.
"Nơi nào cũng vậy thôi." Nguyên Chiến không để tâm, cùng lắm thì đi xa một chút để săn cũng không sao.
Nghiêm Mặc trợn mắt: "Đừng có ngu xuẩn! Nhìn bộ lạc Nguyên Tế cũ xem, mùa đông đến thì đói thành cái dạng gì? Tôi nghĩ khi bọn họ mới chuyển tới, hai ba năm đầu có lẽ cũng không lo việc ăn uống giống như chúng ta, nhưng mấy năm, mười mấy năm sau thì sao? Lũ dã thú dù có thể sinh, những cũng sẽ không đuổi kịp tốc độ bắt giết hằng năm không ngừng."
"Tất cả mọi người đều như vậy mà... không phải cậu bảo tôi trồng nhiều cây thổ nguyên sao? Còn cho mọi người bắt giữ dê bò sống về nuôi, bấy nhiêu vẫn chưa đủ?"
"Đương nhiên không đủ! Thuần hóa phải mất nhiều năm, dùng phương pháp thúc đẩy và ủ chín quả thổ nguyên không phải kế lâu dài, chất dinh dưỡng được tái tạo trong đất sẽ không đuổi kịp lượng dinh dưỡng tiêu hao, anh muốn đất trong nội thành biến thành đất bị nhiễm phèn nhiễm mặn hả?"
"Sao đất lại nhiễm phèn nhiễm mặn? Đất nhiễm phèn nhiễm mặn là cái gì?"
"Là..." Nghiêm Mặc đành phải tốn chút nước miếng giải thích.
Nguyên Chiến hiểu rồi, đất đai cũng giống người, muốn nó làm việc, thì phải không ngừng bón chất dinh dưỡng và độ ẩm, còn phải chú ý liều lượng, nếu không đất sẽ chết hoặc rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết, đến lúc đó có muốn nó làm gì cũng không được.
"Nghĩa là về sau cố gắng hạn chế thúc đẩy và ủ chín một lượng lớn thực vật nhiều lần trên cùng một khu đất?"
"Đúng vậy, không chỉ là cùng một khu đất, về sau trừ phi để thí nghiệm, chúng ta phải cố gắng để mọi người gieo trồng một cách bình thường."
Nguyên Chiến gật đầu, cho dù hôm nay Nghiêm Mặc không nói, hắn cũng không định một mình gánh hết chuyện đồng ruộng của cả bộ lạc, bởi vì chẳng những khiến cho người trong bộ lạc lười biếng, mà còn khiến bọn họ hình thành thói quen ỷ lại, cái này tuyệt đối không được!
Nghiêm Mặc vừa ghi ghi chép chép trên phiến đá, vừa nói kế hoạch của mình cho Nguyên Chiến nghe.
"Bây giờ chúng ta đang nuôi 215 con dê, 19 con bò, qua mùa đông này không biết dư lại được mấy con. Lũ dê bò đó vẫn còn dã tính, lực tấn công mạnh, suốt ngày chỉ muốn bỏ trốn, ba người tôi phái đi chăn dê chăn bò có hết hai người bị thương, lúc trước không chỉ là con số này, số dê bò chạy trốn và bị giết chết có không ít."
"Để tôi đào một cái hầm."
"Không được, vậy có khác gì bộ lạc Nguyên Tế đâu? Cái tôi muốn là chúng nó chịu ở lại, về sau sinh con đẻ cái trong này, không phải chỉ ăn trong một mùa đông là hết. Chờ trời lạnh thêm chút nữa, đợi tôi học thêm vài thứ từ thuật luyện cốt, để xem có thể dùng xương xỏ khoen mũi cho lũ bò hay không."
"Hả? Khoen mũi?"
"Là thứ để khiến bò nghe lời, anh có muốn một cái không?"
"Nếu cậu đeo, thì tôi sẽ đeo." Nguyên Chiến không có bị ngu.
Nghiêm Mặc cười ha hả, tiện tay búng búng lỗ tai Nguyên Chiến: "Đến lúc đó xỏ cho anh một cái trên tai."
Nguyên Chiến nghĩ thầm, cậu dám xỏ cho tôi, tôi cũng sẽ xỏ cho cậu một cái!
Nguyên Chiến cũng đang bận, Nghiêm Mặc thống kê thức ăn, hắn thống kê vũ khí.
Cuối cùng, hai người thống kê xong, liền đưa số liệu cho nhau để kiểm tra và đối chiếu.
"Thịt dự trữ khá đầy đủ, rau quả ít, da lông đủ, vũ khí không ít, nhưng cung tên, rìu đá, chuỳ đá, được làm bằng thủ công nên thô ráp, đặc biệt là cung tên, mấy cái cung này dùng được một thời gian là sẽ hư, mũi tên cũng không đủ bén nhọn, khoảng cách bay không đủ xa, lực sát thương cũng không lớn, vấn đề kỹ thuật đúng là nan giải." Nghiêm Mặc chỉ là một bác sĩ giỏi, hắn có thể nhớ được ngoại hình đại khái của mớ vũ khí này đã là không tồi rồi, nào biết được phương pháp chế tác kỹ càng tỉ mỉ chứ. Cho nên hắn cũng không mong đợi mọi người có thể làm ra thành phẩm xuất sắc gì, chỉ có thể chờ mọi người chậm rãi mày mò để hoàn thiện.
"Chờ sau khi cậu học xong truyền thừa của tộc Luyện Cốt, chúng ta có thể làm thử cung tên bằng xương, rắn chắc và cứng cáp hơn." Nguyên Chiến không có so sánh, chỉ cảm thấy hết thảy những thứ có trong tay bây giờ đã không thể tưởng tượng được. Hắn cảm thấy cung tên là một thứ vũ khí đại sát, nếu không biết có thứ đồ chơi như vậy tồn tại, thì một chiến sĩ thần huyết trong tình huống không phòng bị rất có thể sẽ bị chiến sĩ cấp một bắn chết.
Nghiêm Mặc chưa bao giờ trông cậy vào thứ mình không hoàn toàn nắm chắc trong tay, hắn không lạc quan như Nguyên Chiến, gõ gõ phiến đá, nhìn con số thống kê bên trên, nhíu mày nói: "Thoạt nhìn không tồi, cũng đủ cho hơn ba trăm người ăn trong một mùa đông, nhưng dự trữ bấy nhiêu đây vẫn không đủ, ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì."
"Bọn Tranh vẫn chưa về, chờ bọn hắn về hẳn sẽ mang theo một vụ thu hoạch lớn nữa."
"Nhưng bọn họ vẫn chưa trở về! Hơn nữa chúng ta không thể chỉ suy xét cho một bộ lạc của mình, nếu Nguyên Tế và các người lùn cũng xin chúng ta giúp đỡ thì làm sao đây? Trước khi mùa đông chính thức bắt đầu, tốt nhất là anh dẫn người đi một chuyến vào rừng lần nữa đi, nghĩ cách tóm một ít gà rừng sống về, tôi muốn thử xem có thuần hóa chúng nó được không. Nếu có thể thì bắt cả lợn rừng con càng tốt, lợn rừng có thể để dưới hầm mà nuôi, loài đó ít thiên địch, lại ăn tạp, cái gì cũng ăn được."
"Ừ." Nguyên Chiến đáp ứng, mấy cái đó đều là việc nhỏ.
"Tôi có một loại dự cảm, tộc Si chỉ mới là nhóm địch nhân đầu tiên của chúng ta mà thôi, có quả Vu Vận, kẻ địch của chúng ta chỉ sợ sẽ cuồn cuộn không ngừng."
Nguyên Chiến cảm thấy có điểm bất thường: "Có phải cậu nghĩ ra cái gì rồi không?"
Quả thật Nghiêm Mặc có vài suy nghĩ, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa định nói cho đối phương biết.
Nguyên Chiến đang định ép hỏi hắn, thì thủ vệ bên ngoài gõ cửa: "Thủ lĩnh, Mặc đại nhân, có người cá tới truyền tin."
Lạp Mông đích thân tới đây, trong hoa viên phía sau sảnh nghị sự có một cái hồ nhỏ nối liền với đường sông bên ngoài, bây giờ anh ta đang chờ ở đó.
Đây là một lỗ hổng trong hàng phòng ngự, nhưng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc tạm thời không có ý định lấp kín nó. Dù sao cũng không ngăn nổi, còn chẳng bằng hào phóng một chút.
Lạp Mông truyền đạt lại quyết định của tộc trưởng Hải Sâm cho hai người: Tộc Người Cá sẽ cùng tiến cùng lùi với Cửu Nguyên, dù là kẻ địch tấn công vào đối tượng nào, thì đối tượng còn lại sẽ chung tay đối phó.
Lạp Mông còn mang theo tín vật liên thủ của hai tộc: "Đây là ốc biển mà tộc Người Cá dùng để liên lạc khi khẩn cấp, lúc các cậu gặp nguy hiểm thì thổi ốc biển trong nước, chỉ cần quanh đó có chiến sĩ người cá, các chiến sĩ chúng tôi sẽ lập tức đến giúp."
Nghiêm Mặc nhận lấy con ốc biển, phát hiện đầu tiên là con ốc biển này cũng là vật phẩm luyện cốt: "Khoảng cách hữu hiệu có rộng không?"
"Trong hồ Thanh Uyên chắc chắn có thể nghe thấy, nếu không phải hồ Thanh Uyên, thì chỉ cần là khu vực nước nối liền với hồ Thanh Uyên, theo như cách các cậu nói thì... khoảng chừng ngàn dặm chúng tôi vẫn có thể nghe được."
Nghiêm Mặc cũng lấy một cái kèn trong túi ra đưa cho Lạp Mông: "Nếu tộc Người Cá có cần Cửu Nguyên giúp, thì thổi cái kèn này, chúng tôi sẽ cố hết sức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi cất lên tiếng kèn."
Nói tới đây, hắn cười cười: "Nhưng không nên ở trong nước, người chúng tôi đánh trên mặt nước còn không được, thì huống chi là trong nước."
Lạp Mông cũng cười, anh không cảm thấy tộc đuôi dài bọn họ sẽ bị ép tới mức phải thổi cái kèn này, tộc trưởng chịu đưa con ốc biển kia ra, chủ yếu là vì nể mặt cậu tư tế nhỏ, tuổi không lớn mà lại rất thần bí này.
Tộc trưởng còn chính miệng nói, có cậu tư tế nhỏ, Cửu Nguyên mạnh lên chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Trong tộc có không ít người lo số lượng nhân loại bên ngoài quá nhiều, sau khi mạnh lên sẽ bắt đầu làm hại đến tộc Người Cá, nhưng tộc trưởng lại nghĩ thoáng hơn mọi người, ông nói hồ Thanh Uyên rộng như vậy, bờ hồ lại dài như thế, hôm nay cho dù không phải Cửu Nguyên thành lập ở đây, thì ngày mai cũng sẽ có chủng tộc khác hoặc bộ lạc khác xuất hiện, muốn đuổi là phải đuổi suốt đời suốt kiếp.
Thay vì mỗi ngày đều phải đánh nhau với hàng xóm, còn không bằng kết giao với người đáng kết giao, hỗ trợ lẫn nhau, tuy có nguy hiểm, nhưng nguy hiểm và kỳ ngộ đều cùng tồn tại.
Lạp Mông không hiểu ý tộc trưởng khi nói đến 'kỳ ngộ' là chỉ cái gì, có điều tộc trưởng đã nói như vậy, chắc chắn có đạo lý.
Sau khi Nghiêm Mặc cất con ốc biển, trong lòng sinh ra một chút kính nể đối với vị tộc trưởng Hải Sâm mà đến giờ hắn vẫn chưa được gặp mặt kia.
Có phải da mặt tộc trưởng nào cũng dày, nên tâm tư dày hơn cả người bình thường không?
Nguyên Chiến sau khi bị Đại Vu của đối phương đánh ra bã mà còn có thể mặt không đổi sắc bàn chuyện liên thủ kháng địch với người ta, đơn giản là vì chuyện này có lợi ích cho toàn bộ Cửu Nguyên.
Mà tộc trưởng đối phương dưới tình huống thiếu chút nữa xé rách da mặt, lại có thể tiếp nhận cành ôliu mà 'kẻ địch' thảy ra, hoàn toàn không sợ Nguyên Chiến qua cầu rút ván.
Rõ ràng tộc Người Cá mạnh hơn Cửu Nguyên rất nhiều, nhưng vì sao bọn họ tràn ngập ưu thế như vậy lại đi đồng ý hợp tác bình đẳng với Cửu Nguyên? Nếu dựa vào sức chiến đấu của hai bên, đồng ý lần liên thủ này, tộc Người Cá là tộc chịu lỗ nặng.
Nghiêm Mặc có chút không hiểu nổi, đối phương không lý nào chỉ vì cố kỵ năng lực chế thuốc độc của hắn.
Trước khi vào sảnh nghị sự, Nguyên Chiến đi bên cạnh hắn đột nhiên nói: "Có lẽ tôi lại sắp thăng cấp."
"Hả?!"
...
Một gã đàn ông râu quai nón nằm sấp trong bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn hồ Thanh Uyên cách đó không xa, rồi nhìn nhìn tòa thành to lớn ở phụ cận.
Không ngờ, nơi này lại xuất hiện một bộ lạc lớn không thua gì Tam Thành!
Thật kỳ lạ, lần trước lúc gã vào rừng sao lại không nhìn thấy? Chẳng lẽ bởi vì phương hướng không đúng?
Một bộ lạc to và bắt mắt như thế, còn có hai con sông lớn vừa thấy liền biết không phải do thiên nhiên tạo thành, bên trong chắc chắn có rất nhiều chiến sĩ thần huyết cấp cao, gã không muốn vào thời điểm gã còn yếu mà đắc tội với bộ lạc này đâu.
Đặc biệt là khi gã thấy lũ người lùn chạy ra từ rừng đều biến thành nô lệ của bộ lạc lớn này, bọn người lùn như đám ong thợ vậy, vội vàng xây nhà cửa và tường thành ở ngoại thành. Càng đáng sợ hơn là, ngay cả chiến sĩ tộc Người Cá cũng bị bộ lạc đó thu vào dưới trướng, hiện đang tuần tra trong con sông lớn nọ!
Phải đi vòng qua bọn họ, tuyệt đối không thể khiến người trong thành phát hiện ra mình, càng không thể để bọn họ nhận ra mục đích của mình.
Gã râu quai nón nhanh chóng thay đổi phương hướng, ra lệnh cho một tên tộc Si đi theo bên cạnh, phát âm của gã rất kỳ quái, ngắn gọn mà bén nhọn, giống hệt như thứ ngôn ngữ mà lũ tộc Si nói chuyện với nhau.
Tên tộc Si kia nghe gã râu quai nón dặn dò xong, thì xoay chạy người về đường cũ. Nó phải nhanh chóng trở về nói cho tộc nhân của mình biết, mau chóng lui vào rừng, đừng đối đầu với những chiến sĩ của bộ lạc đó.
Zombie: Lâu lâu mới thấy có đứa khôn.
Chương 182: Cút mẹ đi, thuật thải bổ!
Nghiêm Mặc đặt ngón tay trên mạch Nguyên Chiến, vẻ mặt không có chút biểu tình nào.
"Đổi tay."
Nguyên Chiến ngoan ngoãn chìa cái tay khác ra.
Liền có đầu ngón tay ấm áp dán lên da hắn.
Chừng hai phút sau: "Thè lưỡi ra."
Cẩn thận kiểm tra màu của bựa lưỡi, Nghiêm Mặc còn kề sát vào ngửi ngửi: "Hà hơi xem nào."
Nguyên Chiến ngoan ngoãn làm theo mọi yêu cầu của tư tế đại nhân.
Nghiêm Mặc khám bệnh xong hình như đã cho ra được kết luận, thu tay lại, ngồi trên ghế trầm tư tự hỏi.
Nguyên Chiến thả lỏng thân thể, không quấy rầy hắn, cầm phiến đá trên bàn chậm rãi xem kế hoạch chuẩn bị cho mùa đông mà hắn đã viết ra.
"Thăng cấp nhanh là chuyện tốt, nhưng tốc độ thăng cấp của anh hiển nhiên rất bất thường." Nghiêm Mặc mở miệng.
Nguyên Chiến ngẩng đầu.
"Hỏa khí trong cơ thể anh quá thịnh vượng, mà hỏa sinh thổ, anh thăng cấp nhanh là do như vậy."
"Hỏa sinh thổ?"
"Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, trong cơ thể anh đã hình thành một nửa vòng tuần hoàn, đây vốn là chuyện tốt, nhưng việc cân bằng vòng tuần hoàn này cực kỳ quan trọng, nếu bản thân anh thuộc tính hỏa, vậy hỏa khí thịnh vượng một chút chẳng những không phải chuyện xấu mà còn là chuyện tốt, nhưng anh lại có thuộc tính thổ, hỏa khí quá thịnh vượng sẽ biến thành trong thổ sinh ra hỏa, tạo nên thế núi lửa."
Nguyên Chiến nghe mà cái hiểu cái không.
Nghiêm Mặc vẫn nói tiếp: "Thổ trong người anh đã không thể cất chứa hỏa được nữa, một khi núi lửa phun trào, tuy anh có thể mượn đà thăng cấp, nhưng việc thân thể vỡ nát cũng là điều không thể tránh khỏi."
"Rốt cuộc là sao?"
"Nghĩa là, anh sẽ chết." Nghiêm Mặc đơ mặt nói: "Thăng cấp càng nhanh, chết càng lẹ."
Nguyên Chiến nghe thế nhưng lại không cảm thấy kinh ngạc, hơn nửa năm từ cấp hai lên tới cấp năm có thể nói là 'hậu tích bạc phát' (tích lũy lâu dài sử dụng một lần), nhưng lên tới cấp bảy? Còn chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã thăng liền hai cấp? Hắn dù có ngu cách mấy cũng biết tình huống này cực kỳ bất thường.
Đúng lúc đó!
"Thủ lĩnh, Mặc đại nhân! Hồ Thanh Uyên nổi loạn!" Bên ngoài có người vừa chạy vừa hô to.
Hai người cùng đứng lên, hồ Thanh Uyên nổi loạn? Là sao?
Mà người báo tin cũng không kể rõ ràng được, Nguyên Chiến không có kiên nhẫn đứng chờ, túm lấy tay Nghiêm Mặc kéo chạy về phía hồ Thanh Uyên.
Vài hộ vệ và chiến sĩ cũng theo sát.
Bọn họ vẫn đang chờ lũ quái vật da xanh đánh tới đây, không ngờ hồ Thanh Uyên lại là nơi xảy ra biến cố trước tiên.
Chuẩn bị cho chiến tranh, thổi kèn lên, chiến sĩ tuần tra trên đầu tường cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái phòng thủ.
Con dân trong thành Cửu Nguyên đã sớm được căn dặn, vừa thấy tình huống có biến, lập tức có người dựa theo phân phó trước đó của tư tế đại nhân, tập hợp những người già, phụ nữ và trẻ em lại, dẫn bọn họ chạy tới nơi an toàn nhất.
Các người lùn ở phía tây ngoại thành bây giờ vẫn chưa biết gì hết, nhưng bọn họ biết ý nghĩa của tiếng kèn, vừa nghe thấy tiếng kèn vang lên, thiếu chút nữa đã đại loạn.
"Tộc Si ở đâu? Lũ quái vật đó ở đâu?"
"Chúng ta liều mạng với chúng!"
"Có ai thấy chúng nó không? Là ở hướng khác à?"
"Có ai biết tình hình cụ thể thì rống một tiếng coi."
Có người hô lên, nhưng không phải báo cho các người lùn tình huống cụ thể, mà là tộc trưởng và trưởng lão hai tộc gầm rú thúc giục bọn họ mau tiến hành theo kế hoạch.
Có người dẫn đầu, cảm xúc hoảng loạn và phẫn nộ của các người lùn mới chậm rãi được ổn định, nhao nhao chạy lên chỗ cao, mang hết cung tên, máy bắn đá, giáo mác gậy gộc ra.
Chiến sĩ tộc Người Cá trong ngoại sông đào hình như còn căng thẳng hơn cả đám người lùn, rất nhiều chiến sĩ tộc Người Cá trồi lên khỏi mặt nước, tựa như đang phòng bị hay chờ đợi cái gì đó.
Đám người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc còn chưa chạy đến hồ Thanh Uyên thì từ xa đã thấy hồ Thanh Uyên lúc bình thường không có bao nhiêu sức gió nay lại sóng cuộn ngập trời.
"Lạp Mông! Có chuyện gì xảy ra?" Nguyên Chiến tới mà còn chưa thấy người đâu, đã nghe tiếng gào hỏi trước.
Lạp Mông cũng không rõ lắm, anh chỉ biết loại dị tượng lan khắp cả nửa hồ Thanh Uyên này chỉ có vài vị cấp tám trở lên kia mới có thể làm ra.
Có điều, rất nhanh sau đó bọn anh nhận được mệnh lệnh, nên biết đại khái.
Chiến sĩ tuần tra tộc Người Cá quanh bờ hồ tản hết ra, lục soát xung quanh kỹ càng, mà các chiến sĩ người cá khác cũng từ đáy hồ bắt đầu tản ra khắp hồ Thanh Uyên với số lượng không thể đếm xuể.
Nhìn thấy các chiến sĩ đến từ Cửu Nguyên chạy tới, những chiến sĩ tộc Người Cá ngày thường đều rất có hảo cảm với con dân Cửu Nguyên nay lại thay đổi sắc mặt, rất nhiều người cá mang theo vẻ tức giận. Lũ nhân loại giảo hoạt tham lam!
Lạp Mông vuốt mặt, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán, tin tưởng người Cửu Nguyên, hay trở mặt với bọn họ?
Lúc này, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đã đến bên bờ hồ, hơn mười chiến sĩ người cá ở chỗ đó lập tức chỉa đầu mâu về phía hai người.
Hỏa khí trong cơ thể Nguyên Chiến vốn đã dữ tợn, căn bản không nhịn được khi bị gây sự, vừa thấy người cá có địch ý với mình, lập tức cười lạnh một tiếng, đánh thì đánh, hắn đã sớm muốn dạy cho lũ người cá này một bài học!
"A Chiến!" Nghiêm Mặc vội cản hắn.
Lạp Mông điều khiển nước nâng mình nhảy ra khỏi mặt nước, đồng thời kêu to với Nguyên Chiến: "Có nhân loại xâm nhập vào thánh địa của tộc tôi, thủ lĩnh Cửu Nguyên, xin trợ giúp tộc tôi tìm một gã đàn ông để râu xồm xoàm, thân hình thô to cường tráng, mặc da thú váy! Nếu tìm được kẻ này, tộc tôi chắc chắn sẽ hậu tạ!"
Nhân loại xâm nhập thánh địa của tộc Người Cá? Sao có thể? Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Nghiêm Mặc. Nhưng ngay sau đó, hắn biết tính nghiêm trọng của chuyện này!
Trong một khắc, Nghiêm Mặc rất cảm kích Lạp Mông, vì Lạp Mông chọn cách tin tưởng Cửu Nguyên, chứ không phải dùng thái độ hoài nghi để chất vấn Cửu Nguyên. Cửu Nguyên bây giờ không chịu nổi tình thế hai mặt thụ địch! Càng đừng nói đến việc một trong hai kẻ địch còn là tộc Người Cá cường đại.
Lạp Mông cũng cảm kích Nghiêm Mặc, vì Nghiêm Mặc đúng lúc cản Nguyên Chiến lại. Tộc Người Cá tuy không sợ Cửu Nguyên, nhưng có thể khiến Đại Vu và tộc trưởng phải kiêng kị, vậy chắc chắn Cửu Nguyên có một sức mạnh đáng sợ nào đó mà anh không biết. Hơn nữa, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ tộc Người Cá phải tổn thất lớn, không nói đến Nguyên Chiến có năng lực khống chế đất, một mình Cửu Phong thôi đã đủ tạo nên thương vong cực lớn cho bọn anh rồi.
Các chiến sĩ người cá khác vừa thấy thái độ của Lạp Mông, lập tức thu cốt mâu lại.
Nguyên Chiến giận thì giận, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt lợi và hại, không đợi các chiến sĩ Cửu Nguyên chạy theo phía sau đứng vững, đã trầm giọng truyền lệnh: "Sa Lang, Hồ Hồ nghe lệnh! Sa Lang dẫn một nửa người thủ trong thành, Hồ Hồ dẫn một nửa người ra khỏi thành tìm kiếm ở phụ cận một gã đàn ông lạ mặt để râu xồm xoàm, thân hình thô to cường tráng. Đóng chặt tất cả các cửa thành, Sa Lang phụ trách tìm người trong thành."
"Vâng!" Sa Lang và Hồ Hồ nhận lệnh rời đi, không một chút chậm trễ.
Lạp Mông gật mạnh đầu với Nguyên Chiến, vung thanh cốt mâu, sau đó nhảy xuống nước, anh muốn dẫn các chiến sĩ tộc Người Cá cẩn thận tìm kiếm ở bờ hồ.
Nguyên Chiến cũng xoay người gia nhập đội tìm kiếm, Nghiêm Mặc rất tò mò cái gã có thể xâm nhập vào thánh địa của tộc Người Cá này, đương nhiên cũng đuổi theo. Tiếc là Cửu Phong không có ở đây, nếu tìm trên bầu trời, thì ngay cả một con chuột cũng đừng hòng qua mắt nó.
Chuột... Nghiêm Mặc vươn tay tháo con Cốt Chuột đeo bên hông xuống.
Thứ này rốt cuộc có ích lợi gì? Làm sao mới sử dụng được nó?
Con Cốt Chuột nâng cái đầu nhỏ lên, lắc lắc đuôi.
Nó cử động kìa!
"Tao phải làm sao để điều khiển mày đây?"
Cốt Chuột chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Mặc cũng nhìn nó, không biết não hắn bị co rút ở đâu, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, nói: "Đi tìm một gã đàn ông hình dáng giống như nhân loại, có bộ râu xồm xoàm, cơ thể thô to cường tráng."
Con Cốt Chuột kia đột nhiên nhảy khỏi tay hắn mà không có bất cứ tiếng động nào, lủi vào trong một bụi cỏ.
A, cái này là bỏ chạy, hay là đi hoàn thành mệnh lệnh của hắn vậy?
Con Cốt Chuột kia có thể nghe hiểu và nhận lệnh của hắn không? Hay phải dùng phương thức điều khiển khác?
Nghiêm Mặc vừa đi vừa nghĩ, đồng thời giơ tay ôm bụng, quả Vu Vận thiếu đánh lại lộn xộn! Hắn đã giao ước với quả Vu Vận, sẽ không áp chế nó hoàn toàn, nhưng nó cũng không thể tùy tiện chui ra khỏi cơ thể hắn, nên lâu lâu quả Vu Vận sẽ ngọ nguậy trong bụng hắn tìm chút cảm giác tồn tại.
"Có thể lấy nó ra không?" Nguyên Chiến gõ gõ cái trán mình.
Nghiêm Mặc quay đầu, cũng nhìn về phía trán hắn, không cần đoán, hai người đều biết rõ sự biến đổi bất thường của Nguyên Chiến trong khoảng thời gian này chắc chắn liên quan tới viên tinh thạch có chấm đỏ ở giữa mà hắn nuốt vào
"Tôi không biết, tôi cần kiểm tra thân thể anh một cách kỹ càng tỉ mỉ, đặc biệt là não bộ." Nghiêm Mặc dẹp những suy nghĩ tán loạn sang một bên, tập trung tinh thần cân nhắc trong phạm trù y học, xem viên tinh thạch thành thể ký sinh hoặc một bộ phận cấy ghép.
Mà mặc kệ là thể ký sinh hay bộ phận cấy ghép, thì phải xem nó mọc ở bộ phận nào, mức độ dung hợp của nó với thân thể bệnh nhân là bao nhiêu, nếu đã tới mức không thể tách ra, hoặc là tách ra sẽ khiến bệnh nhân tử vong, vậy còn không bằng để lại.
Trong Trung y có phương pháp trị liệu khỏi hẳn mà không cần động dao, dùng thuốc và châm cứu là có thể khiến khối u hoặc tế bào ung thư tự biến mất trong cơ thể người bệnh, nhưng đấy là thử thách cực cao đối với những thầy thuốc đã có vốn kinh nghiệm y học và phối thuốc phong phú, cho nên, việc trị ung thư bằng Trung y luôn là truyền thuyết mà người đời cho rằng nó vô căn cứ.
Nghiêm Mặc đã chứng minh điều đó không phải lời nói vô căn cứ.
Nếu tinh thạch trong ấn đường Nguyên Chiến không thể động dao kéo để lấy ra, vậy hắn sẽ thử để Nguyên Chiến tự tiêu hóa hấp thu nó, trong quá trình hấp thu, hắn sẽ phối thuốc và châm cứu để hỗ trợ.
Có điều, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chứng bệnh này, trước kia không có ví dụ, dùng phương thuốc gì, dùng thủ pháp gì, hắn còn cần xem xét tình huống thân thể đối phương để mà cẩn thận quyết định, chỉ là vấn đề thời gian!
"Tôi còn có thể kiên trì được bao lâu?" Vẻ mặt của Nguyên Chiến quả thực còn bình tĩnh hơn cả Nghiêm Mặc.
"Cái đó tùy vào tốc độ thăng cấp của anh, về phần rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu thì phải xem thân thể anh chứa được bao nhiêu năng lượng."
"Nói cách khác, tôi muốn sống thì phải áp chế bản thân, không để mình nhanh chóng thăng cấp?"
"Chỉ sợ anh có áp cũng không được." Thậm chí càng áp càng tệ hơn.
"Không thể dẫn hỏa khí ra khỏi cơ thể tôi sao?" Nguyên Chiến nghĩ rất đơn giản, hỏa khí trong người tôi thịnh vượng chứ gì, vậy tìm cách xả bớt: "Nói không chừng cậu ngủ với tôi vài đêm, thì tôi sẽ tốt lên đó."
"..." Nghiêm Mặc vậy mà thật sự nghiêm túc tự hỏi.
Tư tế đại nhân của hắn lại nghiêm túc tự hỏi cái đề nghị này!?
Nguyên Chiến dừng bước, có chút không thể tin được.
"Nếu có người có thuộc tính thủy dồi dào giúp anh khai thông, nói không chừng có thể giảm bớt tình trạng này. Thủy khắc hỏa, thổ lại khắc thủy. Nếu thực sự có một người như vậy, anh sẽ có thể được lợi ích lớn nhất." Nghiêm Mặc cũng đứng lại.
Nguyên Chiến không biết cái gì gọi là thuật thải bổ, trực tiếp hỏi: "Cậu là thuộc tính thủy hả?"
"Không, ngũ hành của tôi cân bằng." Vào ngày đầu tiên có được phòng thí nghiệm, hắn đã dùng thân thể mình để trải nghiệm hết tất cả các dụng cụ và hạng mục kiểm tra trong phòng thí nghiệm, thuận tiện lấy số liệu về thân thể mình.
Nói ra cũng lạ, tuy hắn từng hấp thu trứng ong chúa có thuộc tính hỏa, sau đó còn hấp thu cây Phản Hồn có thuộc tính mộc, nhưng ngũ hành trong thân thể hắn vẫn luôn cân bằng, chẳng lẽ có liên quan đến tính chất đặc biệt của thân thể hắn?
Nguyên Chiến không hiểu cái gì là ngũ hành cân bằng, hắn nhíu mày: "Tôi không muốn ngủ với người khác."
"Ngủ?" Nghiêm Mặc tức đến phì cười, cất bước đi tiếp: "Tôi nói giúp anh khai thông không phải là ngủ với anh! Khai thông có rất nhiều biện pháp."
"Ồ? Biện pháp gì? Cậu có người muốn chọn à?" Nguyên Chiến đuổi theo, hai mắt không quên bắn phá bốn phía.
Bọn họ cũng không trông mong gì có thể dễ dàng tìm được người, nhưng tộc Người Cá đã xin bọn họ hỗ trợ, bọn họ muốn làm bộ thì cũng phải ra dáng một chút. Hơn nữa, gần Cửu Nguyên xuất hiện gã lạ mặt, điều này cũng cần cảnh giác, nếu có thể, Nguyên Chiến rất muốn bắt được gã.
Nghiêm Mặc gật đầu: "Trước tiên cứ tìm trong bộ lạc thử xem, nếu không được, tôi định tìm tộc Người Cá, bọn họ chắc chắn đều là thuộc tính thủy, đến lúc đó tìm một người dễ nói chuyện, lấy phép huấn luyện sơ cấp ra trao đổi, dạy cho anh ta, để anh ta đưa năng lượng vào cơ thể anh, giúp anh dẫn hỏa khí ra ngoài, như vậy có thể giúp anh tranh thủ được nhiều thời gian rèn luyện thân thể hơn, chỉ cần thuộc tính thổ của anh có thể ngang ngửa hoặc vượt qua thuộc tính hỏa, thì anh không cần lo thân thể sẽ vỡ nát."
"Tộc Người Cá?" Nguyên Chiến bĩu môi. Hắn không muốn nhờ vả gì tộc Người Cá, càng không muốn dạy phép huấn luyện sơ cấp cho họ.
"Đây là biện pháp bất đắc dĩ, bởi vì anh không có quá nhiều thời gian." Nghiêm Mặc không bài xích gì tộc Người Cá, cho dù bọn họ có một tên Đại Vu vừa mạnh vừa biến thái. Ban đầu hắn không có ý định dạy phép huấn luyện sơ cấp cho người khác, nhưng nhờ những lần trừng phạt và khen thưởng, hắn cũng từ từ tìm ra được một vài quy tắc, chỉ sợ sách hướng dẫn cũng không muốn nhân loại độc chiếm thế giới này.
Nghiêm Mặc cũng không muốn, đây là một thế giới rất kỳ thú, có quá nhiều thứ để cho hắn nghiên cứu, hắn làm sao cam lòng để những sinh vật thần kỳ mà mình chưa từng gặp qua cứ như vậy biến mất hoặc giảm đến mức độ không đủ để nghiên cứu.
Nhưng mà, vì tự vệ, Nghiêm Mặc sẽ không ngu đến độ khi chưa đứng vững gót chân đã bày ra trân bảo, cho dù tương lai có muốn dạy, hắn cũng sẽ không dạy miễn phí. Nếu toàn bộ lạc và vùng phụ cận thật sự không tìm thấy một người có thuộc tính thủy dồi dào, thì hắn mới suy xét đến người cá.
"Này, đừng thúc lên nữa!" Nghiêm Mặc ôm bụng.
"Đổi..."
"Đổi gì?" Tim Nghiêm Mặc hơi đập loạn. Không phải như hắn nghĩ đấy chứ?
Nguyên Chiến cũng dời mắt nhìn bụng hắn.
"Đổi... Ăn..."
"Ý mày là gần đây có thứ tốt? Ở đâu?" Người nào đó hưng phấn. Có khi nào là thứ tốt mà gã đàn ông lạ mặt kia chôm ra được từ thánh địa của tộc Người Cá rồi bị quả Vu Vận phát hiện không? Nếu thật là vậy... hế hế!
"Đổi..."
"Được, năm con dã thú! Bây giờ mày có thể nói cho ba biết không?"
Bụng lại bị vật tròn tròn nào đó đỉnh lên, chỉ về phía đông bắc.
"Phía đông bắc? Bộ lạc Nguyên Tế ở đằng đó." Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn về phía nọ.
Chương 183: Chuyện không thể không kể của gã râu quai nón và con Cốt Chuột
Con Cốt Chuột trắng như tuyết đang linh hoạt chui tới chui lui trong các bụi cỏ, đường đi không hề có kết cấu, nhìn như bị lạc đường, lại như không nhận được mệnh lệnh rõ ràng nên không biết làm cái gì bây giờ.
Mấy chiến sĩ Cửu Nguyên cũng nhận lệnh tìm người chạy sượt qua nó, nó liền ngoẹo đầu dòm, nhìn một người trong số họ.
Râu xồm xoàm, thô to cường tráng, đàn ông, nhân loại.
Hoàn toàn phù hợp.
Nghiêm Mặc đang cùng Nguyên Chiến chạy về phía đông bắc đột nhiên choáng đầu, trời đất quay cuồng, chân mềm nhũn một cái, lảo đảo.
Cũng may Nguyên Chiến phản ứng nhanh, vội ôm lấy hắn.
"Mặc?"
Nghiêm Mặc há miệng nói không nên lời, trước mắt hắn... không đúng... trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.
Trời xanh, bụi cỏ, các chiến sĩ hì hục chạy.
Hắn muốn 'nhìn' rõ một chút, nhưng hình ảnh cứ chuyển động làm hắn càng choáng đầu hơn nữa.
Chuyện gì thế này?
Sao hắn lại có cảm giác như mình trở nên thật nhỏ bé, và khủng bố khi phải ngửa đầu nhìn người khổng lồ?
Ủa, người khổng lồ này có một bộ râu xồm xoàm!
Râu? Hình như hắn hiểu ra cái gì rồi, tuy không rõ Cốt Chuột làm sao làm được điều này, nhưng hẳn là thuộc về lĩnh vực kết nối tinh thần lực.
Chuyện nghiên cứu để sang một bên đã, Nghiêm Mặc tập trung tinh thần, áp cảm giác choáng đầu xuống, liều mạng nghĩ: Không phải, không phải người này.
Hắn biết mặt vị chiến sĩ râu xồm kia, còn không phải là Hồ Hồ sao!
Phía đông bắc! Tìm phía đông bắc!
Cốt Chuột đang chạy theo vị chiến sĩ phù hợp với yêu cầu được một chốc thì bỗng nhiên thắng lại.
Nó đứng yên, tựa như đang nhận tin tức, một lát sau, nó lại chạy, những lần này nó chạy về phía đông bắc.
Nghiêm Mặc nghỉ ngơi một hồi lâu mới khôi phục lại, cảm tạ tộc Luyện Cốt, con Cốt Chuột kia không có vừa chạy vừa truyền hình ảnh nó nhìn thấy tới, chứ nếu thế, chắc hắn ngay cả đường cũng đi không nổi.
Mày Nguyên Chiến đã nhíu ra cái khe rồi: "Là do cái đầu lâu?"
"Không phải cốt thừa, là do con Cốt Chuột, hình như giữa tôi với nó hình thành một loại liên hệ nào đó, nó có thể truyền hình ảnh nó thấy được vào đầu tôi." Lúc này Nghiêm Mặc quả thực bội phục người Luyện Cốt tới sát đất.
Cái chủng tộc này chẳng những có thể sử dụng năng lượng trong tinh thạch để luyện chế ra những con rối hài cốt có thể hoạt động, mà còn có thể khiến chúng nó nghe hiểu, hoàn thành mệnh lệnh và truyền lại hình ảnh.
Nếu nói cái trước là vận dụng năng lượng, vậy cái sau chính là khai phá tinh thần lực.
Nói đến thần bí, mới đầu hắn cũng thiếu chút nữa ngu người, sau đó hắn đổi thuật luyện cốt và con rối thành những kiến thức ở thế giới hiện đại với khoa học kỹ thuật phát triển để giải thích, liền dễ hiểu hơn nhiều.
Thí dụ như: Những bộ hài cốt được luyện chế là máy móc, năng lượng trong tinh thạch là điện năng, những hoa văn năng lượng là dây điện và mạch điện tử được lắp đặt. Người sử dụng dùng giọng nói hoặc trực tiếp dùng suy nghĩ đưa ra mệnh lệnh, cũng đồng dạng với việc sử dụng sóng âm và sóng điện não để điều khiển.
Chỉ là hắn không rõ hình thức điều khiển sóng điện não, dưới tình huống không có bất cứ sự tiếp xúc nào, thì làm sao mà truyền đi được?
Có điều, bây giờ hắn mới chỉ học đến cấp ba, hắn tin rằng sau khi học xong, hắn sẽ hiểu rõ nguyên lý và cơ sở thành lập nên đường truyền tinh thần lực.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đột nhiên cùng ngẩng đầu, tên Đại Vu người cá tới!
Ngu Vu xuất hiện rất uy vũ, rất kinh người, rất chấn động, nhưng trong mắt hai người không có ấn tượng tốt gì với y, liền biến thành: Chậc, nhìn con cá già không biết xấu hổ đang làm bộ làm tịch kìa, xuất hiện thì cứ xuất hiện đi, làm chi mà phải đứng cao dữ vậy, sợ người khác không nhìn thấy cái đuôi cá đầy đặn của mình hả?
Kỳ thật Ngu Vu người ta rất chú trọng 'chuyện thầm kín', không phải ai cũng được nhìn đâu, lúc này y chỉ để lộ nửa người trên cuộn sóng, còn lại là hơi nước lượn lờ mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng, chứ không thấy rõ rốt cuộc trông như thế nào.
"Y như thần côn!" Nghiêm Mặc đưa ra tổng kết.
Rất nhiều người trong bộ lạc Nguyên Tế đều chạy ra khỏi lều, các chiến sĩ căng thẳng cầm giáo trong tay, hướng về phía hồ Thanh Uyên.
Hồ nước sóng lớn ngập trời, tiếng sóng vỗ vào bờ ầm ầm khiến người Nguyên Tế sợ kinh hồn táng đảm. Bọn họ cách hồ Thanh Uyên không xa! Nếu nước hồ dâng lên, bọn họ sẽ trốn không kịp.
Vài chiến sĩ tộc Hắc Nguyên vây quanh tù trưởng Hào, lão tư tế Thu Thực thì lo chạy lên chỗ cao, đệ tử Thu Ninh của lão của nhắm mắt đuổi theo, đi bên cạnh lão tư tế.
"Lập tức phái người sang Cửu Nguyên, hỏi bọn họ xem có biết là chuyện gì không." Hào hạ lệnh cho một chiến sĩ đứng bên người.
Chiến sĩ kia đáp một tiếng, rồi cầm giáo chạy đi.
Lão tư tế hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì mà hỏi. Ta đã nói rồi, đến một vùng đất mới, muốn sống yên ổn thì phải hiến tế cho Già Ma đại thần, nhưng ông không cho phép! Giờ thì nhìn đi, Già Ma đại thần tức giận rồi."
Hào siết chặt nắm tay: "Thu Thực, ta lặp lại một lần nữa, chỉ cần ta còn là tù trưởng Nguyên Tế, Nguyên Tế sẽ không bao giờ dùng người sống để hiến tế! Ai cũng không được phép!" Bây giờ dân cư của Nguyên Tế quá ít, không chịu nổi sự dày vò của lão nữa.
Lão tư tế lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng. Hào thật sự đã không còn thích hợp làm tù trưởng nữa, ông ta sao có thể không cho phép hiến tế? Có bộ lạc nào lại làm như vậy? Ông ta muốn bộ lạc diệt vong ư?
"Nhất định phải hiến tế, việc này liên quan đến toàn bộ lạc! Cùng lắm thì dùng nô lệ của ta." Lão tư tế không nhường một bước.
"Ông còn bao nhiêu nô lệ?" Hào cười lạnh.
Thu Ninh và các chiến sĩ thủ lĩnh khác thấy tù trưởng và tư tế xung đột, đều cúi thấp đầu, cảnh tượng này đã không phải lần đầu tiên phát sinh, trước kia tù trưởng còn có thể nhường lão tư tế, nhưng từ sau khi di cư, tù trưởng tựa hồ như càng ngày càng không muốn nhịn lão tư tế nữa.
Nhưng mà, có so sánh mới biết được tốt xấu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rồi bộ lạc sẽ trở nên thế nào?
Thu Ninh là người phải chịu áp lực lớn nhất, tù trưởng không chỉ một lần đi tìm cậu, hỏi cậu đã có thể tiếp nhận vị trí tư tế hay chưa, nhưng đến bây giờ cậu ngoại trừ biết mấy loại thảo dược đơn giản, thì mấy cái khác như làm sao để nhìn ra xa như lão tư tế, hay cách chúc phúc cho các chiến sĩ, thì cậu chẳng biết cái gì hết.
Thậm chí việc tù trưởng đi tìm cậu bị lão tư tế phát hiện, lão đã không còn tin tưởng cậu giống như trước nữa.
"A!" Lão tư tế đột nhiên kêu lên đầy sợ hãi, chỉ về phía hồ Thanh Uyên đứt quãng hô lên: "Thần! Đó là... thần?"
Hào và người Nguyên Tế cũng thấy Đại Vu người cá đứng giữa không trung, cả đám cả kinh nói không nên lời, không ít người trong bộ lạc Nguyên Tế quỳ xuống trước mặt Ngu Vu.
Bầu không khí vừa ngột ngạt vừa kích động, mọi người chỉ chú ý đến hồ Thanh Uyên, chứ không ai để ý tới gã đàn ông để râu quai nón đang nằm sấp trong bụi cỏ cao cao, mà nửa người dưới của gã đã hoàn toàn biến mất.
Gã râu quai nón nằm trong đó, hơi thở mỏng manh yếu ớt như một con sâu, nhưng gã vẫn còn sống! Cho dù vũng máu chảy lênh láng và cái eo đứt đoạn của gã đủ để khiến gã chết hai lần, thậm chí nội tạng gã còn xổ tung ra ngoài.
Gã râu quai nón như không cảm thấy đau, hai mắt nhìn chằm chằm tên thiếu niên trẻ tuổi đứng trên chỗ cao, tư chất thoạt nhìn tốt nhất trong đám người, gã đang chờ đợi cơ hội.
Gã trốn thoát được, nhưng thân thể này cũng hỏng mất rồi.
Không ngờ tộc Người Cá trong hồ lại có sức mạnh đáng sợ tới vậy, gã cho rằng người cá với sức mạnh kiểu đó hẳn chỉ sống trong biển, nào biết!
Gã đã quá sốt ruột rồi, ỷ vào tuyệt chiêu thoát thân của mình, cứ như vậy xông vào hồ, khi gã thấy cái tòa thành không thua gì Tam Thành kia gã nên tạm thời từ bỏ, rồi tìm hiểu thực lực của các chủng tộc và bộ lạc gần đây sau đó hẵng động thủ mới đúng.
Có một tòa thành như vậy xây bên cạnh hồ, nếu tộc Người Cá không bị nô dịch, vậy khẳng định phải có sức mạnh có thể chống lại.
Điều này vốn rất rõ ràng, nhưng gã lại bị nguồn năng lượng của viên thủy nguyên tinh cấp chín hấp dẫn, tưởng nhầm là cây tổ thủy nguyên, tâm tình lại đang bức thiết muốn khôi phục thực lực, liền mất đi sức phán đoán thường ngày.
Chỉ là bây giờ có hối hận cũng đã muộn, không, nếu gã biết tộc Người Cá trong hồ có giấu một viên thủy nguyên tinh cấp chín, gã chắc chắn sẽ càng nóng lòng muốn lấy được nó.
Thủy nguyên tinh cấp chín chính là bảo bối gần như chỉ có trong truyền thuyết, ở một mức độ nào đó, thậm chí nó còn quý giá hơn cả cây tổ thủy nguyên. Cây tổ thủy nguyên có bộ rễ sản xuất ra thủy nguyên tinh, nhưng tinh thạch cấp chín dù có tốn mấy triệu năm cũng chưa chắc hình thành nên, về phần cấp mười, ấy hoàn toàn là vật trong truyền thuyết, tinh thạch cấp chín đã là cấp bậc cao nhất mà mọi người biết đến!
Gã râu quai nón cười một nụ nười quỷ dị, miệng gã hé ra, trong khe răng có nhét một viên tinh thể nào đó.
Gã không lấy được viên thủy nguyên tinh cấp chín được cất giữ ở tầng trên cùng, nhưng viên cấp bảy đã là không tồi, hơn nữa trên người gã còn mang một viên mộc nguyên tinh cấp ba, đủ để gã tích tụ sức mạnh đổi sang một thân thể mới.
Tuy lãng phí cái thân thể vất vả lắm mới bồi dưỡng ra này, lại lãng phí thêm một viên thủy nguyên tinh cấp bảy quý giá, nhưng gã đã biết vị trí của cây tổ mộc nguyên, cũng đã biết trong cái hồ này có một viên thủy nguyên tinh cấp chín, chờ khi gã sống lại lần nữa, những bảo bối đó đều là của gã!
Nhưng bây giờ!
Luồng hơi thở cường đại kia đã quét đến nơi này, thứ sức mạnh đặc thù nào đó trong thân thể gã cũng đồng thời vận chuyển tới cực hạn.
Không một tiếng động, ấn đường gã râu quai nón nứt ra, một chùm sáng trắng lóe lên.
Sột soạt, bụi cỏ tách ra, một con Cốt Chuột trắng phau nhảy tới, nhìn chằm chằm gã râu quai nón hồi lâu, sau đó nhảy lên mặt gã, mấy cái móng vuốt nhỏ giẫm giẫm mấy cái, tựa hồ như đang xác định xem cái mặt gã này có phù hợp với yêu cầu hay không.
Chùm sáng nọ trồi lên trên ấn đường một chút, lúc sắp hoàn toàn thoát ra khỏi.
Cốt Chuột tựa hồ như không biết chùm sáng là gì, sau khi truyền hình ảnh của tên nhân loại phù hợp với yêu cầu này về cho người điều khiển, nó liền dùng móng vuốt nhỏ vói vào trong khe ấn đường đã nứt ra của gã râu quai nón, móc móc mấy cái.
Chùm sáng hơi đong đưa, vốn đang ngưng tụ thành hình người thì lập tức tản ra, cùng lúc đó, sinh vật trong phạm vi trăm mét đều nghe thấy tiếng thét chói tai đầy đau đớn của linh hồn.
"Mọi người có nghe thấy không?" Hào theo bản năng mà kéo Thu Ninh nhỏ tuổi nhất ra phía sau che chắn.
Thu Ninh ôm đầu, đau đớn rên rỉ.
"Đó là tiếng gì vậy?" Có chiến sĩ thủ lĩnh hoảng sợ hỏi.
"A, thật đáng sợ, đầu tôi đau quá." Một chiến sĩ khác ôm đầu rên rỉ.
Đầu lão tư tế cũng vô cùng đau đớn, nhưng lão cố chịu đựng, lão hô lớn: "Đây là dự báo của Già Ma đại thần! Hào, vừa rồi ông nói không hiến tế, đã chọc giận Già Ma đại thần rồi, ngài ấy cảnh cáo chúng ta! Thần đã bị ông chọc cho tức giận!"
Hào không tin, nhưng không ít chiến sĩ lại tin, bọn họ từ nhỏ đã sống dưới dâm uy của lão tư tế, cho dù sau đó có tư tế Cửu Nguyên ảnh hưởng đến, nhưng tín ngưỡng đối với lão tư tế vẫn kiên định như cũ, đặc biệt là hành vi dùng nô lệ hoặc người sống hiến tế, nó đã khắc vào trong xương cốt bọn họ rồi, Hào nói muốn hủy bỏ, điều này làm họ chẳng những khó có thể chấp nhận và thích ứng, mà nay trong bộ lạc mỗi khi phát sinh chuyện xấu gì, họ đều cảm thấy nguyên nhân là vì không hiến tế.
Hơn nữa, tiếng kêu vừa rồi quá quái dị, quá đáng sợ, căn bản không giống tiếng kêu của người. Lão tư tế vừa nói là cảnh cáo của Già Ma đại thần, họ liền cảm thấy như mình tìm được lý do rồi.
"Nếu thật là cảnh cáo của Già Ma đại thần, vậy kêu ngài ấy trừng phạt ta!" Hào cả giận nói.
"Hào! Ông có biết ông đang nói cái gì không?" Lão tư tế hận không thể lập tức giáng cho Hào một cái trừng phạt của thần: "Nếu thần thật sự giáng trừng phạt xuống người ông, thì ông sẽ không bao giờ có thể..."
Mấy chữ cuối cùng lão tư tế chưa kịp nói hết, thì hai mắt bỗng nhắm lại, ngã xuống đất.
"Tư tế đại nhân!"
Nghiêm Mặc nhận được hình ảnh mà Cốt Chuột vừa truyền đến, nhanh chóng xác nhận được gã râu quai nón đó không phải người Cửu Nguyên, lúc hắn nhìn thấy thân thể đối phương đã đứt hết một nửa, liền xác định ngay rất có thể người này chính là tên cắp mà tộc Người Cá muốn bắt.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ Nguyên Chiến, bảo hắn mau cõng mình chạy cho lẹ.
Ngu Vu không phải người tầm thường, hắn có thể phát hiện ra gã râu quai nón, vậy y chắc chắn cũng có thể phát hiện.
Bây giờ phải xem ai nhanh hơn ai.
Zombie: Xin rút lại câu nói khi trước, thằng cha này cũng không khôn mấy :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com