giấc mộng của mùa hè
"Tôi muốn nắm lấy bàn tay trái, rồi khẽ mỉm cười tựa đầu vào vai phải của cậu
Tôi muốn trong ánh mắt cậu có hình ảnh tôi ngông cuồng chạy mãi
Tôi muốn một ánh mắt là đến già nua"
(Tát Dã)
.
Đêm đen tĩnh mịch luôn sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ trong nỗi cô đơn.
Bùi Tiến Dụng đứng cạnh cửa sổ, điếu thuốc cầm trên tay đã tàn lấy lấy phân nửa, ánh mắt đăm đăm về một phía. Thuốc lá, bình thường Đoàn Văn Hậu sẽ chẳng để hắn động tới nó, chỉ cần người ám một chút mùi thuốc thì Hậu đã khó chịu ra mặt. Nhưng giờ thì Hậu chẳng thể ở đây mà cằn nhằn.
- Nghỉ ngơi một chút đi, chú mày tiều tuỵ quá rồi đấy. Đến khi Hậu tỉnh lại sợ chẳng nhận ra mày là ai.
- Anh hai...
Bùi Tiến Dụng cười trừ, ngón tay gõ lên thân điếu thuốc để tro tàn rơi xuống nền đất lạnh.
Trở lại ngày hôm đó, một ngày kinh hoàng với Bùi Tiến Dụng.
Bùi Tiến Dụng run rẩy ôm lấy Đoàn Văn Hậu vào lòng, để đầu nó tựa sát vào lồng ngực, trân quý như sợ rằng chỉ cần hắn sơ sẩy buông lỏng thì người trong lòng sẽ biến mất. Hắn cúi đầu, hôn lên vầng trán đầm đìa mồ hôi và cả máu của Hậu, miệng không ngừng lẩm bẩm, giọng điệu chật vật khi cảm nhận nhịp thở của người trong lòng cứ chậm dần, dòng máu nóng hổi trong lòng bàn tay.
- Không sao rồi... có anh ở đây. Ngoan nào, đừng ngủ.
- Anh xin em...
Bùi Tiễn Dũng cầm lái, thi thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, cái bộ dạng thống khổ của Bùi Tiến Dụng là lần đầu anh thấy, kể cả khi bị bỏ rơi, hay bị bắt nạt tại cô nhi viện anh cũng chưa từng thấy em trai mình như vậy.
Tình hình của Đoàn Văn Hậu rất tệ, bọn họ lại không thể trực tiếp đưa nó tới bệnh viện. Nguyễn Văn Hoàng lập tức được gọi trong đêm, cùng với Phan Văn Đức làm phụ tá, nhanh chóng tiến hành cấp cứu. Sau vụ nổ lớn, Đoàn Văn Hậu đã bị một mảnh kim loại găm vào trong đầu, và chỉ một chút nữa thôi sẽ chạm đến dây thần kinh. Nguyễn Văn Hoàng đã cố hết sức để lấy mảnh kim loại đó ra nhưng dường như vẫn còn sót lại một vài mảnh nhỏ, trước mắt có thể không ảnh hưởng nhiều nhưng về lâu về dài thì không có gì đảm bảo, Đoàn Văn Hậu còn phải trải qua đôi ba lần phẫu thuật nữa.
Sau cuộc phẫu thuật kéo dài cả chục tiếng đồng hồ, tại phòng khám tư của Nguyễn Văn Hoàng, cuối cùng bầu không khí nặng nề tạm được gỡ bỏ. Bấy giờ Bùi Tiến Dụng mới dám ngẩng đầu lên, toàn thân vẫn đầy bùi đất và máu, đôi mắt ngâu đỏ.
- Là em không bảo vệ được em ấy...
- Đừng tự trách nữa. Nó cũng không mong muốn thấy mày như vậy.
Bùi Tiến Dũng vỗ nhẹ lên vai đứa em của mình rồi rời đi, anh biết Tiến Dụng hiện tại rất cần yên tĩnh.
Bùi Tiến Dũng, Bùi Tiến Dụng, Hà Đức Chinh và Đoàn Văn Hậu là những đứa trẻ lớn lên trong cùng một cô nhi viện. Khi mới đến, ấn tượng trong mắt mọi người chính là một Đoàn Văn Hậu ốm yếu, ít nói và chỉ lầm lì ở một góc. Bọn trẻ ở cô nhi viện thường xuyên lấy nó ra làm mục tiêu để bắt nạt, chúng chửi rủa nó là con của kẻ giết người, rằng nó là thứ ghê tởm. Nhưng Đoàn Văn Hậu vẫn một mực chịu đựng.
Cho tới một ngày, Đoàn Văn Hậu bị nhốt trong nhà kho, tối om, ẩm mốc và chật hẹp. Những kí ức đen tối ùa về làm nó hoảng loạn, cầu xin ai đó tới cứu nó, da thịt nó bỏng rát, đau quá...
Những tưởng sẽ chẳng ai nghe đến lời cầu xin ấy, nhưng rồi cánh cửa nhà kho mở ra, là Bùi Tiến Dụng, phía sau có Hà Đức Chinh đang nép sau lưng Bùi Tiễn Dũng. Đoàn Văn Hậu tròn mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt vẫn tèm nhem, miệng hơi hé ra dường như muốn nói gì nhưng đã quá mệt mỏi để có thể biểu đạt một câu nào đó hoàn chỉnh. Rồi, Bùi Tiến Dụng lại gần, quỳ một gối trước mặt nó, lau đi nước mắt, bằng khuôn mặt nghiêm túc nói với nó:
- Con trai thì không được khóc.
Sau đấy thì bốn đứa chơi cùng nhau, kè kè như hình với bóng, nương tựa lẫn nhau như anh em ruột. Đoàn Văn Hậu cũng dần cười nhiều hơn, nụ cười mà đối với Bùi Tiến Dụng chính là giữa mùa hè oi bức thì mát rượi mà trong mùa đông lạnh giá lại ấm áp. Cũng từ đấy, một đời này Bùi Tiến Dụng đã là để định rằng sẽ bảo vệ nụ cười ấy bằng mọi giá.
Nhưng ở cô nhi viện, ai rồi cũng phải rời đi thôi. Một ngày nọ, có một cặp vợ chồng hiếm muộn đến cô nhi, mang theo bao nhiêu là quà bánh, chơi đùa cùng những đứa trẻ. Bùi Tiến Dũng thấy sự long lanh nơi đáy mắt Hà Đức Chinh, thấy cậu ấy níu góc áo mình, thủ thỉ nói rằng, người kia thật giống với người mẹ đã mất của mình. Bùi Tiến Dũng nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu, nhìn thấy sự khao khát kia, nhìn hồi lâu rồi vẫn phải nở một nụ cười, xoa mái tóc cắt ngắn cũn của nó.
Bùi Tiến Dũng lấy hết can đảm đến phòng của viện trưởng khi đôi vợ chồng kia cũng lên đó để quyết định sẽ nhận nuôi đứa trẻ nào. Đi qua dãy hành lang dài dằng dặc, cuối cùng Tiến Dũng cũng tới được căn phòng sáng đèn duy nhất nơi cuối hành lang. Bên trong vang lên những tiếng tranh cãi nhưng vẫn cố gắng ghìm giọng xuống.
- Ý các người là sao? Con gái tôi vẫn nằm đó, trên giường bệnh và nó cần ghép tim ngay bây giờ!
Bùi Tiến Dũng nép sau cánh cửa, bàn tay bịt chặt lấy miệng của mình, đôi mắt mở to hoảng hốt. Mặt trái của cô nhi viện này, mặt trái đằng sau những khuôn mặt hiền lành kia lại bị Bùi Tiến Dũng bằng cách không mong muốn nhất phát hiện. Đó là lý do những đứa trẻ đã rời đi không bao giờ quay lại thăm cho dù trước đó hứa hẹn đủ điều.
"Cạch"
Khuỷu tay của Bùi Tiến Dũng vô tình chạm phải cạnh cửa, âm thanh vang lên dù nhỏ nhưng ở cái nơi lạnh lẽo, yên tĩnh này thì vậy là đủ để đánh động người bên trong.
- Ai đấy?
Không có tiếng trả lời. Viện trưởng thoáng nhíu mày rồi ông ta trợn mắt, chạy vội ra cửa. Bùi Tiến Dũng may mắn đã thoát ra ngoài, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị tìm ra.
Đêm giáng sinh năm đó, cô nhi viện xảy ra một vụ cháy lớn, những đứa trẻ và những người làm việc ở đây hầu như được cứu ra, ngoại trừ phòng của của viện trưởng bị khoá từ bên ngoài khiến ông không kịp sơ tán cùng với sự mất tích của 4 đứa trẻ mãi mãi là một bí ẩn.
Bùi Tiến Dụng quay trở lại căn phòng nơi Đoàn Văn Hậu đang nằm, an yên như thể cậu nhóc chỉ đang ngủ mà thôi. Hắn vuốt nhẹ gò má mềm rồi đến khóe mi ngoan, dịu dàng nở nụ cười. Chợt nghĩ, nếu Đoàn Văn Hậu tỉnh lại hẳn nó sẽ hoảng hốt mà sờ trán sờ tai hắn mà hỏi han xem có bị sốt không, đã uống thuốc chưa, đại loại những lời như vậy. Thật ra, Đoàn Văn Hậu có tướng ngủ không đẹp cho lắm, nhưng Bùi Tiến Dụng vẫn thích ngắm nhìn bộ dáng ấy, vừa ngốc vừa đáng yêu. Giống như hồi còn nhỏ, Đoàn Văn Hậu vẫn hay ngủ gục trên vai hắn.
Mùa hè đến, ve sầu kêu râm ran, người lớn thì cảm thấy khó chịu chứ với con trẻ, mùa hè vĩnh viễn là một hộp Pandora không bao giờ khám phá hết. Bốn đứa trẻ trong giờ ngủ trưa đã len lén chạy ra khu vườn phía sau cô nhi viện, đứa cầm vợt, đứa cầm lồng đi bắt ve sầu. Hà Đức Chinh chẳng cần phải nói chính là đứa xung phong trèo lên cây cao để bắt con ve sầu khỏe nhất.
- Chinh! Mau xuống đi, đừng qua cái cành đó, mày làm như mày nhẹ lắm ấy.
Bùi Tiến Dũng sốt hết cả ruột, ở phía dưới không ngừng hét lên trên với thằng bạn, cái đứa sinh năm con trâu nhưng cầm tinh con khỉ đang vắt vẻo trên cây.
- Một chút nữa thôi... A! Bắt được rồi.
- Anh Chinh giỏi thấy đấy!
Đoàn Văn Hậu (khi này còn lễ phép) reo lên, còn Hà Đức Chinh thì nở một nụ cười tự đắc khua khua con ve sầu để khoe chiến tích. Có được nó rồi, thằng Thái sẽ không trêu trọc con ve sầu "ốm đói" của Dũng nữa. Hà Đức Chinh thoăn thoắt leo xuống, nhưng Bùi Tiến Dũng còn chưa kịp thở phào thì lại nghe tiếng la "oái", cứ thế thằng bạn mình ngã dúi dụi vào Đoàn Văn Hậu, đã thế môi hai đứa còn bập vào nhau... tróc cả da, chảy cả máu.
- Huhu... anh Dụng.
- Huhu... Dũng ơi.
Hai đứa đều bật khóc tu tu, chỉ tội anh em họ Bùi.
Rồi sao giờ, đầu gối Hà Đức Chinh cũng đau rồi, ngã như vậy cơ mà. Bùi Tiến Dũng dỗ dành một hồi không xong liền dọa nạt rồi bắt Hà Đức Chinh ngồi lên lưng để mình cõng. Hà Đức Chinh gác cằm lên vai Bùi Tiến Dũng, len lén nhìn thằng bạn có vẻ vẫn quạu dữ lắm, cậu áp bàn tay vẫn nắm chặt của mình lên tai Bùi Tiến Dũng, con ve sầu vẫn được giữ kĩ, bắt đầu kêu, Hà Đức Chinh cười khì, Bùi Tiến Dũng cũng còn đâu tâm trạng để mà giận nữa.
Hà Đức Chinh trở về nhà sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhìn đồng hồ cũng đã tới 3h sáng. Cậu vùi mặt vào gối, giờ chỉ cần một giấc ngủ mà thôi, nhưng đôi khi việc dỗ giấc cũng quá khó khăn, cứ trằn trọc thế này chẳng mấy chốc lại tới sáng mất, chắc phải dùng tới vài viên thuốc ngủ thôi. Khi Đức Chinh uể oải muốn chống người ngồi dậy thì mặt nệm chợt lún xuống, có một người ôm lấy Hà Đức Chinh vào lòng, chầm chậm vỗ nhẹ lên lưng, thì thầm điều gì bên tai. Cứ như vậy, nhịp thở dần đều, Hà Đức Chinh lại dễ dàng tìm đến một giấc mộng ngoan.
.
mấy bồ ưi, mấy bồ cmt gì đó đi, cmt đi, cmt đi, cmt điiiii cho tui có động lực viết với ᕕ( ಠ‿ಠ)ᕗ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com