6 - Bị bắt nạt
Phạm Đức Huy tự hỏi rốt cuộc mình đã làm gì sai mà ông trời cứ bắt anh dính vào cái lũ yêu nhau đáng ghét. Kết quả chia phòng, Đức Huy chung phòng với Trọng Đại. Điều này khiến con mèo vàng Nghệ An cau có cả buổi tập, còn tên người yêu của mèo thì buồn thiu thỉu.
- Anh Đức ơi, sao số mệnh chẳng cho chúng mình chung phòng thế này?
“Số mệnh” đang đứng tập bóng cho Minh Vương đằng sau, bỗng hắt xì một cái rõ to.
- Bực quá là bực, tại sao Đại lại ở với Huy?
- Đm bố mới là thằng có quyền bực tức ở đây.
Phạm Đức Huy sút một giày vào mông Nguyễn Trọng Đại rồi ton ton chạy ra chỗ Lương Xuân Trường cấu mắt anh, bỏ lại Phan Văn Đức với cái lườm cháy cả sân cỏ.
- Anh Huy không có bồ thì cũng không nên bắt nạt bồ người ta như thế chứ!
- Im đi thằng lợn này. Tao chưa giã đến chúng mày đấy!
- Anh Dũng anh Dũng, anh Huy bắt nạt em!
- Huy, đừng bắt nạt Trọng như thế. Thôi anh dẫn em đi ăn nhé?
Thế là Đình Trọng nhảy chồm lên lưng Tiến Dũng, tíu tít cười đùa chòng ghẹo anh nhà để Tiến Dũng quay lại cưng nựng. Cậu cũng không quên quay lại lêu lêu Đức Huy.
Tao đốt cả tuyển! Tao đốt!
Ngọn lửa tức giận của Phạm Đức Huy nhanh chóng được lan truyền. Gặp cặp nào vô tình tình tứ trước mắt, hoặc có khi chỉ cần ở cạnh nhau là anh lập tức hóa siêu xayda xông vào phá. Khổ nỗi, đứa nào có cặp thì hoặc là thành phần to khỏe hoặc bồ nó là thành phần to khỏe, nên Huy không làm gì được.
Chỉ còn mỗi cặp Đại Đức, thằng to thì hiền hiền lừ đừ, thằng gan ăn thì nhỏ con, lại được thời chung phòng với Huy. Thế này chúng mày biết tay bố!
Cặp đôi Nắng và Mèo vẫn vô tư tung tăng đi ăn chè, chưa biết số phận mang tên Phạm Đức Huy đang chờ tụi nó ở sảnh với khuôn mặt mà Xuân Trường vừa lớn mồm gọi là: “Thô bỉ ổi dở hơi cám lợn.”
- Ơ nhưng tại sao?
- Tại sao cái gì mà tại sao. Hay mày muốn tao mách ông Quế vụ mày trốn tập đi hú hí với thằng Đức? Tao mách là không chỉ mày chịu phạt đâu.
Trọng Đại lại buồn thiu sau khi nghe luật “giờ giới nghiêm’’ của vị hoàng tử bánh gấu kia. Thế là đi tong những cuộc hẹn hò đêm, những lần ngắm sao trời, những lúc chạy dưới mưa và hôn nhau… Ôi, Đại ơi, sao Đại khổ thế!
Trọng Đại không muốn kể cho Văn Đức nghe, vì Văn Đức thà chịu phạt còn hơn là để cậu bị nhốt trong phòng sau 10h tối, nhưng mèo nhỏ của cậu đang bị cảm nên cậu cũng không nỡ để anh chịu phạt cùng mình.
- Tối nay mình đi ngắm sao đi Đại?
- Thôi anh, em bận rồi.
- Bận gì nữa? Sao dạo này Đại cứ lấy lý do này nọ để tránh mặt anh vậy?
- Em đâu có tránh mặt anh đâu.
- Chứ không là gì? Hễ tối nào anh rủ Đại đi chơi, Đại lại viện cớ để về phòng. Nắng hết thương Mèo rồi!
- Ơ anh đừng đi mà!
Thế là chú bé xứ Nghệ mắt rưng rưng mặt cau có quay lưng bỏ đi, bỏ lại chú bé Hải Dương chỉ biết gọi với theo mà không dám níu kéo, vì không biết giải thích làm sao.
Thôi được, lần này quyết một sống một chết với Phạm Đức Huy!
Vừa mới nghĩ tới Trọng Đại đã gặp ngay hoàng tử bánh gấu khi vừa quay người lại. Đức Huy với vẻ mặt phè phỡn cười nhìn cậu, vỗ vỗ vào vai.
- Về phòng đi. Tới giờ rồi.
Văn Đại nghiêm mặt nhìn anh, mạnh bạo gạt bàn tay đang đặt lên vai cậu.
- Anh nói vậy người khác hiểu nhầm đấy. Với cả em không về.
- Ờ đúng là dễ h… Khoan, mày nói gì?
- Em không về!
Nguyễn Trọng Đại nhìn Phạm Đức Huy một cách cương quyết. Chàng tiền vệ HNFC nhếch mép nhìn cậu.
- Ngon! Muốn phản tao? Còn nhớ vụ trố…
- Anh Huy ăn bánh gấu nhé?
Đức Huy suýt ngã ngửa vì cái thái độ lật 360 độ còn nhanh hơn cả bánh tráng của cậu em. Trọng Đại nhanh nhảu trưng ra bộ mặt cầu xin, hai tay níu áo Đức Huy.
- Gớm vl! Đéo cần! Muốn thoát khỏi anh mày đâu có dễ.
- Thế em bao anh ăn sáng nhé?
- Ăn khuya nữa.
- Dạ…
- Cấm tí tởn với thằng Cọt nữa.
- Không được!
- Vậy thì ra solo với tao.
Trọng Đại ngơ ngác nhìn người đàn anh, bất giác lùi lại trong tư thế phòng hộ. Đức Huy bật cười hê hê, chuẩn bị tung cước thì bỗng có cái gì lao thẳng vào người anh, khiến anh ngã ngửa.
- Cái đ…
- ANH HUY KHÔNG ĐƯỢC BẮT NẠT ĐẠI!
Văn Đức đầu tóc bù xù, gương mặt đỏ gay đang chống tay nhìn xuống Phạm Đức Huy. Ở bên cạnh, Nguyễn Trọng Đại há hốc mồm nhìn anh người yêu hoá sư tử.
- Mèo…
- Anh muốn solo thì em solo với anh!
Phạm Đức Huy vừa mới lật đật đứng dậy đã bị Phan Văn Đức lôi vào trong phòng. Tới khi cánh cửa phòng đóng cái rầm một phát trước mặt, Trọng Đại mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Cậu ra sức đập mạnh vào cửa, gọi khản cả giọng nhưng chẳng ăn thua gì.
Nguy rồi, Mèo làm sao đọ nổi anh Huy. Có nên đi kêu mọi người, đi kêu thầy…
Vừa nghĩ tới đó thì cánh cửa mở ra khiến Trọng Đại giật mình. Văn Đức hơi tả tơi một tẹo, nhưng nói chung vẫn nguyên vẹn người đang đứng thở hồng hộc, lao vào lòng cậu. Cậu ôm lấy người anh, cảm nhận được tim anh đang đập mạnh. Sau lưng anh, Đức Huy nằm chổng mông, bất động trên giường.
- Mèo có sao không?
- Mèo không sao đâu. Đại hôn Mèo một cái đi.
Trọng Đại bối rối nhìn gương mặt phụng phịu của Văn Đức, rồi lại ái ngại nhìn Đức Huy nằm kềnh ra trong phòng, không hiểu rốt cuộc đúng là vừa đánh nhau bất tỉnh không nữa.
- Huy bất tỉnh rồi, không sao đâu.
Gì mà không sao chứ, cái anh này!
Trọng Đại chép miệng, rồi mỉm cười. Cậu dịu dàng đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào, hoá giải những hiểu lầm bấy lâu.
Bầu trời đêm dường như hiểu thấu lòng người, mang ra những vì tinh tú sáng nhất để chào đón hai kẻ dại khờ.
______
Phạm Đức Huy sau khi chắc chắn hai kẻ phiền phức kia đã rời đi, liền lật người lại, với lấy điện thoại. Nghĩ gì mà dễ dàng hạ được bố mày!
Dù gì thì cũng chán. Cản cứ cản, yêu đương tí tởn vẫn không ngăn được.
Một tin nhắn tới.
“Huy đang làm gì thế?”
“Sắp ngủ”
“Hôm nay có chuyện gì không?”
“Bị bắt nạt”
“Huy mà cũng bị bắt nạt à? Ai bắt nạt?”
“Mấy đứa yêu đương tí tởn thích ngắm sao. Còn mày, đang làm gì?”
“Đang ngắm sao”
…
“Huy tủi thân à?”
“Thèm vào”
“Ở đội ai cũng có đôi có cặp, tủi thân cũng đúng thôi”
…
“Thế nên khi nào gặp, mình bù cho Huy một chút yêu thương nhé”
“Bù thì bù nhiều vào, bù một chút thì bù làm đéo gì”
“Ừ nhỉ”
“Biết rồi. Ngủ sớm đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com