Đoản 1 : Thành Phố Buồn [0309]
Nguyễn Văn Toàn, năm nay vừa tròn 24 tuổi, cậu đang là một nhân viên cho một quán cafe nổi tiếng ở Sài Gòn
18 giờ, kết thúc một ca làm của cậu, cậu đang tranh thủ chạy thật nhanh về nhà riêng của mình, vì hôm nay cậu có một buổi đi chơi với một người bạn, cậu gấp rút chạy hết vận tốc có thể, đã lỡ hẹn 18 giờ 30 phút là gặp nhau nhưng giờ ca làm của cậu mới kết thúc, cậu sợ trễ giờ hẹn với người bạn của cậu. Văn Toàn vốn là người kĩ tính, không muốn sai giờ nên vì thế cậu không dám trễ giờ hẹn với đối phương dù cho người đó có thân với cậu đi chăng nữa. Bon chen trên đường, sau 10 phút cậu cũng đã về đến nhà, căn nhà cậu ở không quá giàu cũng không quá nghèo, cậu thuộc dạng khá giả thôi. Trước cậu ở dưới quê lên Sài Gòn học tập, cậu đỗ Đại Học và đã tốt nghiệp, trường cậu đỗ là Quản Trị Kinh Doanh, do lúc cậu vừa đi học vừa đi làm thêm ở quán cafe, và sau khi tốt nghiệp xong cậu vẫn làm ở quán đó, hiện tại công việc của cậu cũng khá ổn. Đợi thêm một vài ngày, cậu sẽ nói chuyện xin phép nghỉ việc ở quán cafe rồi tiến hành đi xin việc ở các công ty khác
Không tốn nhiều thời gian, Văn Toàn cậu cuối cùng cũng chuẩn bị quần áo tươm tất, 5 phút sau tiếng chuông cửa nhà cậu vang lên, đó là người bạn của cậu đã tới đón cậu đi chơi, cậu tiến ra mở cửa
"Làm gì mà lâu quá vậy ? Con trai chứ có phải con gái đâu mà sửa soạn chi cho lắm" người bạn cậu trách móc vì sao lại ra mở cửa lâu đến như vậy. Giới thiệu sơ qua người bạn của cậu, anh là Quế Ngọc Hải, năm nay 25 tuổi, đang sở hữu và làm việc cho công ty Quế Thị, anh quen biết Văn Toàn do một lần vào uống cafe ở chỗ cậu làm, thấy nói chuyện với nhau rất hợp nên hai người kết làm anh em. Cả hai làm anh em đến nay cũng đã được gần 3 năm còn gì
"Đâu phải tại em, rõ ràng anh chỉ vừa mới nhấn chuông là em đã ra ngay còn gì, bày đặt trách móc. Biết thế không thèm làm việc nhanh về sớm để chuẩn bị đi chơi rồi haizz" cậu thở dài, cái tên Ngọc Hải này thật là đáng ghét, người ta đã cố ý làm việc thật nhanh để về đi chơi với hắn mà giờ lại mở miệng trách móc người ta là sửa soạn như con gái. Chẳng phải hắn đến trước giờ hẹn đấy sao ? Chỉ 1 phút nữa mới là 18 giờ 30 phút cơ mà ?
"Rồi anh xin lỗi, lên xe nhanh đi chơi này không lát trời tối đi chẳng được nhiêu lại phải về" anh nở nụ cười tươi với cậu, hiếm khi thấy nụ cười này được xuất hiện trên môi anh, người ngoài không quen biết với anh càng không dễ thấy
Ngọc Hải ga lăng đưa tay ra mở cửa xe cho cậu vào, thuận theo anh chồm qua thắt dây an toàn cho cậu rồi anh còn nở một nụ cười với cậu nữa. Thoáng chốc đã đến được chỗ chơi, nơi này rất lý tưởng, chỉ là một công viên nhưng bên trong có rất nhiều khu, chỗ vui chơi, đặc biệt ở góc nhỏ bên trái ở công viên có một chỗ vô cùng lãng mạng, chỗ đấy gần thành chắn ngang sông lớn, nơi đây rất thích hợp cho những cặp đôi tỏ tình hay thích không gian lãng mạng. Ngọc Hải mở cửa xe cho cậu xuống, nhẹ nhàng nắm tay cậu vào trong chơi, Văn Toàn cũng không phản kháng mà cứ để yên cho anh dắt, vì 3 năm qua cả 2 luôn thân mật như vậy mà, không phải người yêu nhưng phải nói là rất thân và rất hiểu nhau
"Lại chỗ kia ngồi đi, chỗ đấy đẹp và lãng mạng đó" Ngọc Hải đưa tay chỉ về phía góc bên trái, chỗ đấy là nơi lãng mạng của các cặp tình nhân mà, anh dắt cậu vào đó làm gì ? Con trai phải mạnh mẽ chứ
"Ể, bị gì đấy anh ? Bình thường men lì lắm cơ mà, nay bày đặt thích lãng mạng" cậu đập nhẹ vào lưng anh, miệng đang cười to như đang trêu chọc anh vậy. 3 năm qua chẳng thấy anh thích lãng mạng tí nào cả, phũ phàng với những thứ xung quanh, lạnh nhạt, không cảm xúc khi nhìn và đối xử với mọi người anh không quen biết, hay có quen biết anh cũng đều đối xử như vậy. Nhưng chỉ riêng mình Văn Toàn cậu là được Ngọc Hải đối xử nhẹ nhàng, ân cần chiều chuộng, chứ không giống như đối xử với người khác. Ngọc Hải anh tính làm gì cậu đây ?
"Người lúc này lúc khác, không vào chở về à" anh nhíu mày rồi làm vẻ mặt dễ thương nhìn cậu, cũng không phải lần đầu anh nhìn cậu như thế nhưng cũng chẳng có gì xa lạ. Nằng nặc đòi vào mới chịu cơ, ai nhập mà thay đổi tính vậy cà ?
Cả hai cứ thế nắm tay nhau đi về phía chỗ ấy, trên đường đi ai ai cũng nhìn hai người, không phải là kì thị nhưng cứ trông 2 người là một cặp tình nhân vậy á, dễ thương vô cùng. Bước đến bên góc, lúc này đã là 19 giờ tối, cả hai bụng đói ngồi nhìn ngắm nhau, không ai nói lời nào với nhau cả. Đi chơi với nhau mà im thin thít thế là sao ?
"Em đói quá, tự nhiên vào đây nhìn nhau rồi không nói gì hết vậy ? Bộ em đẹp lắm à ?" Cậu cười rộ lên nói
"Đói á, thế đi ăn nhé, ăn xong anh cho em cái này vui lắm" gì vậy trời, Ngọc Hải này bị làm sao, dắt vào đây ngồi xong nói được 2 câu là dắt người ta đi ăn, không hiểu ?
Chiếc xe của Ngọc Hải cứ thế mà bon bon trên đường đi đến nhà hàng để ăn. Anh tìm được chỗ đậu xe ưng ý rồi rẽ vào đậu, anh khoác tay cùng Văn Toàn vào trong nhà hàng ăn. Cả 2 chọn một chỗ ngồi vừa mát vừa yên bình vừa ngắm cảnh được, đó là một góc ngồi kế cửa kính, Ngọc Hải ấn cái nút trên bàn, và rất nhanh phục vụ đã từ trong đi ra
"Dạ cho hỏi hai quý khách đây dùng gì ạ ?" Nhân viên nhỏ nhẹ thể hiện sự cung kính của mình đối với khách hàng
"Cho tôi phần này, này, này" Ngọc Hải chỉ vào các món ăn trong menu
"Dạ vâng, xin quý khách vui lòng chờ tôi chút, món ăn của người sẽ được mang lên sớm thôi" nói rồi nhân viên cúi đầu chào, sau đó đi vào trong
"Sao, một lát ăn xong cho em xem gì vậy ?" Văn Toàn lên tiếng hỏi, vì quá tò mò, không biết rằng một lát anh sẽ cho mình xem cái gì mà tỏ vẻ bí mật dữ không biết
"Thì một lát ăn xong đi rồi cho xem" anh xua tay
10 phút sau, các món ăn đã được nhân viên mang lên bày biện khắp bàn, nhìn những món ăn thơm ngon trước mắt mình không ăn làm sao chịu nổi. 30 phút sau khi ăn, cả 2 quyết định thanh toán rồi ra về, Ngọc Hải ra lấy xe, trên đường đi Văn Toàn cậu không ngừng hỏi về câu chuyện hồi nãy, cũng là một câu hỏi và một câu trả lời, vẫn y nguyên chẳng có gì thay đổi, vậy mà sao cậu cứ hỏi anh hoài vậy ? Ngọc Hải anh rẽ vào chỗ đậu xe ở công viên, là công viên khi nãy mà, sao bây giờ Ngọc Hải lại đến đây ? Đừng nói là muốn chơi nhà hơi đấy nhé
Không nói gì, Văn Toàn đang với gương mặt ngơ ngác thì lại một lần nữa bị Ngọc Hải nắm tay kéo thẳng vào góc ở phía trái, nơi các cặp tình nhân thường ngồi và thấy lãng mạng. Chả lẽ Ngọc Hải thích lãng mạng đến thế sao ? Đã ở đây 2 lần rồi anh không thấy chán à ? Ủa mà đây là điều bất ngờ mà anh muốn cho cậu xem sao ?
"Sao lại vào đây nữa ? Chả lẽ khi nãy vào rồi sao ?" Cậu giở giọng khó chịu trách móc nói anh
"Nhìn thẳng vào mắt anh, và lắng nghe những gì anh sắp nói" anh nắm lấy tay Văn Toàn, bổng anh lấy đâu ra một bó hoa, giống như là đã có sự chuẩn bị trước vậy. Văn Toàn ngớ người đang không biết Ngọc Hải sắp định làm trò mèo gì nữa
"Văn Toàn, ngay từ lần đầu gặp em ở quán cafe, anh thấy nói chuyện thật sự rất hợp với em, sau đó hai mình đã kết nghĩa làm anh em, sau những thời gian nói chuyện qua lại với nhau, hai anh em mình càng hiểu, càng thân nhau hơn. Rồi thời gian trôi qua là 3 năm, tuy không sống cùng nhà với em nhưng anh và em lại rất hiểu nhau, chúng ta đối xử với nhau như một cặp vợ chồng, như là người yêu của nhau. Ban đầu anh đã có tình cảm với em một chút, nhưng anh cứ nghĩ nó lại là thứ tình cảm anh em bình thường thôi, nhưng về sau anh mới nhận ra con tim anh yêu em là thật. Có lẽ những lời nói này của anh khiến cho em không thể nào tin được, nhưng em hãy hiểu đây là sự thật, chỉ duy nhất một mình em có thể làm anh thay đổi tính tình, thay đổi cả lí trí, sự dịu dàng cũng chỉ dành cho một mình em, duy nhất một mình em mới có thể cảm nhận được tình cảm này. Anh không giỏi văn nên những lời anh nói ra em sẽ nghĩ là sến súa nhưng Văn Toàn à, anh yêu em, anh yêu em bằng cả con tim này, anh muốn được ở cùng em, được kết hôn cùng em, được yêu em đến hết đời. Anh yêu em, em đồng ý làm người yêu anh nhé !"
Ngọc Hải nở nụ cười tươi nhìn cậu, ánh mắt anh tràn gặp sự hy vọng, hy vọng rằng tình cảm 3 năm qua của mình sẽ được cậu đồng ý, mong rằng cậu cũng sẽ thích anh, cũng sẽ yêu anh như những gì anh nghĩ. Cậu im lặng khoảng chừng 2 phút rồi cũng lên tiếng nói
"E..m em xin lỗi, em không đồng ý, mong anh đừng buồn và tôn trong quyết định này của em. Em xin lỗi vì tất cả" cậu cuối gầm mặt xuống, đôi mắt long lanh như đang ứa lệ
Nói dứt câu cậu đứng dậy chạy đi thật nhanh. Hưm, những lời vừa rồi cậu nói là thật sao ? Tại sao ? Tại sao cậu lại không thích mình ? Hay những thứ tình cảm đó của anh bao năm nay không đủ để làm cho cậu yêu anh sao ? Anh buồn cuối mặt xuống, từ từ đứng lên rời khỏ công viên này, rời khỏi sự ồn ào náo nhiệt ở công viên. Bây giờ anh muốn một mình, Ngọc Hải đi dọc theo con đường quốc lộ lớn ở Sài Gòn, 20 giờ vẫn còn là giờ cao điểm, rất nhiều xe cộ qua lại và những tiếng còi ấn ing ỏi ngoài đường, giữa chốn đông đúc náo nhiệt như Sài Gòn đây lại lang thang một kẻ thất tình, những nỗi buồn cứ dâng lên trong lòng anh ngày một càng cao, anh đang như muốn tách biệt mình ra khỏi thế giới náo nhiệt ngoài kia, chỉ muốn một mình ngay lúc bây giờ
Ngọc Hải cứ thế bước đi, anh bước đi trong vô vọng, rồi từng giọt từng giọt nước mắt trong anh vô thức rơi ra. Cũng đúng, chẳng có gì phải buồn cả, cậu ấy không yêu mình thì mình yêu người khác thôi, trên thế giới này có biết bao nhiêu người đẹp đang sẵn sàng chờ đợi anh ? Nhưng không, đối với anh những cô gái ngoài kia chẳng là gì cả, chỉ có Văn Toàn, một mình Văn Toàn cậu là người anh yêu nhất, nhưng là người lại từ chối tình cảm của anh. Cảm giác người mình thương phũ nhận tình cảm của mình sẽ ra sao ? Rất buồn có phải không ? 3 năm thời gian cho ta những tiếng cười, những sự thân thiết, sự hiểu biết về nhau nhiều hơn, sự chân thành, 3 năm cũng không phải là một thời gian dài, cũng không phải một thời gian ngắn, nhưng trong 3 năm đó lại tạo nên một cảm giác yêu thương trong Ngọc Hải ngày càng nhiều hơn, và anh muốn có được cậu nhiều hơn
Anh không nghĩ là khi nói lời tỏ tình ấy ra lại bị cậu thẳng thừng từ chối, lúc đó anh như chết lặng ở đấy, hồn hoàn toàn bay đi mất, nụ cười vẫn còn trên môi nhưng đó lại là nụ cười của sự đau thương. Tim anh bây giờ đang như co thắt lại, nó đau dữ dội chẳng khác gì cả ngàn mũi tên đang bắn vào tim anh vậy
*Tách Tách
1 rồi đến 2 giọi mưa bắt đầu rơi xuống, những chiếc xe, những người đi ngoài đường thì nhanh chóng muốn chạy thật nhanh về với gia đình, hay là tìm chỗ trú mưa, nhưng riêng Ngọc Hải, anh không muốn về nhà, anh cứ thế đi lang thang trên Thành Phố giữa trời mưa như vậy. Mưa không to nhưng nó sẽ làm cho nỗi buồn của anh ngày càng dâng cao và buồn nhiều hơn, có lẽ ông trời cũng đang rơi lệ cùng với anh, có lẽ ông trời cũng thương thay cho một tình cảm 3 năm không được đền đáp của anh. Mà mưa to thế này cũng tốt, nước mưa và nước mắt sẽ hòa lại thành một, sẽ không ai biết được rằng có một Ngọc Hải đang buồn, sẽ không ai biết rằng có một Ngọc Hải anh đang khóc giữa Thành Phố tấp nập người qua này
Cơn mưa nhanh chóng được tạnh, trả lại một không khí lành lạnh cho người đi đường, tạo nên một không gian ẩm ướt hơn, cơn mưa đã tạnh nhưng nỗi buồn trong lòng anh có được vơi đi miếng nào không ? Hay mưa tạnh rồi anh vẫn buồn, mà thậm chí là buồn nhiều hơn ban đầu. Từ xa đang có một tiếng còi bóp ing ỏi, làm đánh thức lại tâm trí anh, anh ngoảnh mặt nhìn lại thì mới thấy mình đang đứng ở giữa lòng Thành Phố nên tiếng còi xe tải mới bóp nhiều như vậy
"Cậu kia đi đứng kiểu gì đấy, không nhìn thấy đường à ? Cậu muốn chết à ?" Tiếng nói được phát ra từ chiếc xe tải
Có lẽ vậy, có lẽ người tài xế đó đã nói đúng, Ngọc Hải bây giờ bất cần đời, anh không quan tâm đến những việc xảy ra trước mặt mình mà chỉ biết cắm đầu đi cho đỡ buồn. Người tài xế la xong cũng rời đi, Ngọc Hải kiếm một chỗ vắng người rồi vào ngồi, anh đang chìm trong chính suy nghĩ của mình, đang chìm trong những nỗi buồn của riêng mình mà không muốn ai biết
"Hư, có lẽ mình đã sai khi quyết định tỏ tình em ấy, có lẽ như nếu mình không tỏ tình thì cả hai không phải khó xử, và mình cũng sẽ không phải buồn như bây giờ, hmm có lẽ mình quá sai rồi nhỉ ? Ai ai trên đời này cũng có được hạnh phúc, nhưng sao riêng mình thì không ? Do mình tồi quá hả ? Tại sao những người khác lại có được tình yêu ? Tại sao họ lại hạnh phúc như vậy ? Mình cũng muốn có được những hạnh phúc đó dù chỉ một chút thôi cũng được. Chắc sau hôm nay mình và cậu ấy sẽ ít gặp nhau quá...anh yêu em..người anh yêu"
Nói đến đây, những giọt lệ trong mắt anh bắt đầu trào ra, anh nhẹ nhàng đưa tay đi lau hai hàng mi đang ướt đẫm, hứa chắc với lòng mình khóc nốt đêm nay, hôm sau sẽ không khóc nữa. Nhưng liệu những lời nói đó anh có làm được không ? Hay hôm sau anh lại ngồi khóc một mình ? Anh thất thần ngồi trên băng ghế cách đường một vỉa vè, nỗi buồn của anh thể hiện qua từng nét trên khuôn mặt, những tia buồn trong ánh mắt của anh. Nước trong mắt anh không hiểu tại sao cứ trào ra mãi không ngừng, dù có lau nhiều đến bao nhiêu. Cứ ngỡ cuộc đời cho anh gặp được cậu là định mệnh, cho anh biết yêu là gì, biết quan tâm, tâm sự là gì, cho anh biết sự nhẫn nại là gì, cho anh khao khát tình yêu, cho anh biết ấp ủ một hoài niệm lớn về một mái nhà hạnh phúc. Nhưng những thứ này quá khó đối với anh, cuộc đời không như là mơ mà, nên ta đành phải chấp nhận sự thật thôi !
Những nỗi buồn, những vết thương của nỗi buồn sẽ còn đọng mãi ở tim anh, chẳng bao giờ có thể xóa mờ được nó, trừ khi có người đến chữa lành cho nó mà thôi !
End đoản 1
Hihi, lần đầu viết sad nên có gì sai sót mọi người bỏ qua cho Sa nhoa 😽
Cho Sa 1 vote và 1 fl để Sa có động lực ra tiếp nà 😽💞
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com