12. Vỡ
Văn Thanh đang phải đối diện với một tình huống khiến cho trái tim hắn vụn vỡ.
-Anh chỉ là uống say thôi có phải không?
Hắn vẫn cố gắng cứu vãn mọi thứ nhưng đổi lại cho hắn là sự im lặng từ anh. Công Phượng vẫn ngồi trên giường, bên cạnh anh là Xuân Trường vẫn đang ngủ say và cả hai đều đang không mặc đồ.
-Em lấy quần áo cho anh, anh mặc vào nhanh lên nha, ông Hải sắp sang đây rồi!
-Thanh!
-Shhh! Em biết, anh không lừa dối em, chỉ là hiểu lầm thôi. Em tin anh mà!
Văn Thanh vẫn cần mẫn khoác áo cho anh người yêu, không một câu oán trách. Hắn vẫn giữ vững niềm tin, kể cả người yêu hắn trước đây đã từng thích Xuân Trường nhưng họ yêu nhau 3 năm rồi, hắn tin bản thân hắn sẽ chiến thắng.
-Anh ơi!
-Mày có mù quáng quá không vậy Thanh? - Công Phượng chán ghét nhìn điệu cười vô tư đặc trưng của Văn Thanh
-Mù quáng yêu anh em chấp nhận! - vẫn như mọi khi, giọng Văn Thanh vẫn mang ngữ điệu cợt nhả nhưng thanh âm lại có chút trầm buồn
-Đừng đùa cợt nữa! Tao với mày cần nói chuyện nghiêm túc!
-Anh đừng bỏ em anh nhé! - hắn chẳng cười nữa, lần này hắn run run ôm lấy anh người yêu từ phía sau, nấc nghẹn van xin
Công Phượng không nói nên lời, đưa tay dứt khoát gỡ tay Văn Thanh xuống, đẩy hắn ra khỏi người mình, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Chia tay đi!
Chỉ với ba chữ, Công Phượng làm cho Ngọc Hải, Văn Toàn và Duy Mạnh - cái đuôi tạm thời của Văn Thanh sau cú lừa đến từ Đức Huy, ba người ngồi ngoài phòng khách shock tận óc. Không nghe nhầm đâu, lời chấm dứt đưa ra bởi Công Phượng trong khi Văn Thanh lại là người đang cố níu kéo. Đây là kết quả không ai có thể nhờ tới được.
-Anh ơi, em xin lỗi. Em sẽ không vô tâm với anh nữa đâu. Em sẽ không cho thằng Mạnh đi theo nữa, anh đừng dỗi em nha. Thôi mà, thôi
-Đừng đùa nữa Thanh, tao đang nghiêm túc. Tao chẳng giận dỗi gì mày hết. Và mày cũng cất luôn cái thôi mà, thôi của mày đi. Tao chán ngấy rồi.
-Sao anh lại nói chia tay? Có phải em làm sai điều gì không?
-Mày không thấy à? Tao yêu Trường! Bao nhiêu năm nay vẫn vậy, mày chỉ là kẻ thay thế thôi
Văn Thanh chết lặng, lời nói của anh cứ vậy mà hoá thành những lưỡi dao bén ngọt cứa từng hồi vào trái tim của hắn. Hắn trân mắt nhìn anh, đôi mắt ầng ậc nước, đôi chân chỉ trực chờ khuỵu xuống nhưng Công Phượng vẫn lạnh lùng như vậy, bỏ vào trong phòng Xuân Trường.
-NÀY! PHƯỢNG? MÀY LÀM CÁI ĐÉO GÌ THẾ HẢ?
Đến lượt Văn Toàn bị kích động, cậu mất bình tĩnh chạy theo đập cửa thùm thụp gào thét gọi. Ngọc Hải bình tĩnh hơn được một chút vội vã ngăn em người yêu lại không để cậu tay không đấm cửa được. Văn Toàn vẫn vùng vẫy, vung chân, với người quát mắng Công Phượng.
-ĐỪNG CÓ KHỐN NẠN NHƯ THẾ! MÀY CẮM SỪNG NÓ NGANG NHIÊN VẬY ĐẤY HẢ?
Hải Quế cứ thế mà bận rộn giữ Văn Toàn để cậu không tiếp tục làm loạn. Đối lập ấy, Văn Thanh vẫn đứng như trời trồng, ánh mắt đầy sự hoảng loạn. Còn về phần Duy Mạnh, anh cũng bối rối chứ vì sau cùng anh sẽ là người chịu nhiều tác động nhất, cơ hội của anh đến Hồng Duy sau hôm nay sẽ trở lại vạch xuất phát, nhưng tạm gác lại đã, anh khẽ vỗ lên đôi vai đang run rẩy của thằng bạn thân.
-Thanh! Chắc anh Phượng chỉ hoảng loạn quá nói bừa thôi!
-Không được nói anh ấy như thế!
Văn Thanh lập tức quắc mắt lườm Duy Mạnh khiến anh cũng dựng tóc gáy, nép vội ra chỗ Hải Quế đang chật vật giữ Văn Toàn.
-THANH! MÀY PHÁ CỬA! TAO CHO PHÉP MÀY! VÀO ĐẤM VỠ MẶT LÃO TRƯỜNG CHO TAO!
-Ôi em ơi bình tĩnh!
-BÌNH TĨNH CÁI ĐÉO GÌ? ANH THẤY CÁI SỰ TRƠ TRẼN CỦA NÓ KHÔNG?
-KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ! - đến lượt Văn Thanh là người gào lên - Là tại tao!
-Mày nói cái đéo gì?
-Là tao bỏ anh Phượng trước!
-Nó đứng trước mặt tao chia tay mày, làm bẽ mặt mày như thế...
-Anh Quế! Anh giúp em nhé!
Ánh mắt Văn Thanh lúc này nhìn Ngọc Hải như van xin, hắn tha thiết duy nhất một điều mà ai hiểu được cũng phải xót xa. Ngọc Hải chần chừ rồi anh cũng gật đầu, dỗ Văn Toàn về phòng cậu rồi nhẹ giọng khuyên.
-Em lên khách sạn trước, Trường với Phượng chắc tối lên cùng bọn anh. Anh sẽ không để lộ chuyện này cho ai biết đâu, yên tâm!
-Vâng, em cám ơn anh!
-Mạnh đi cùng Thanh luôn nhé!
————————
Không lắm bùng binh đời không nể
Dũng Chíp: Nhắc lần cuối, không đổi phòng nhé mấy đứa
Dũng Chíp: Tư với Phượng cũng về phòng đi hai đứa, sắp đến giờ đi kiểm tra rồi
Ngọc Chin: Hôm nay không khi cư hoi hơi ki hay sao ý nhơ
Trăng Khuyết: Ừ trầm lắng đến đáng sợ luôn ấy
Hồ ly lai ỉn: Anh Chíp ơi cho bồ Dũng ở lại ru em ngủ được không? "Bão" như này em sợ
Đức Cọt: Huhu em không dám về phòng một mình anh Chíp ơi
Đại Nắng: Anh đang ở phòng nào? Em qua đón anh về
Hai Mặn: Không cần đâu, tôi đưa Cọt về phòng rồi
Ké xông lên: Từ từ Hai ơi mày đợi anh sang đấy hẵng đi, để Toàn một mình bão to hơn đấy
Quý tộc lắm lông: Giờ là khi nào rồi còn bán cơm chó?
Ké xông lên: Mày không có ai bán cùng nên gato chứ gì?
Hậu rô chè: Hình như hôm nay hơi lạ đến từ team Gia Lai hay sao ý nhỏ
Thùng Chanh: Cái đm Tều ơi là Tều
Tài phát lộc: Ê đứa nào lập team đập thằng Tều đi chứ đù mẹ chọc không đúng chỗ rồi
Ké xông lên: Chúng mày để đấy anh gõ đầu nó cho
Trăng Khuyết: Uầy nay anh Ké lạ quá
Ké xông lên: Anh mày vì lợi ích cao cả thôi đm
Quý tộc lắm lông: Chíp ơi thằng Thanh chưa về khách sạn
Dũng Chíp: Thanh đi đâu?
Quý tộc lắm lông: Em biết đéo đâu ý, nó lên đây quăng cái vali vào phòng rồi lù lù bỏ đi, mặt nó ghê bỏ mẹ em mà hỏi là nó giã em luôn chứ đùa
Dũng Chíp: Mạnh!
Hai Mặn: Dạ?
Dũng Chíp: Không, @Duy Mạnh mày biết Thanh đi đi đâu không?
Rapper Đông Anh: Lúc nhận phòng là lần cuối em gặp nó luôn đấy
Pinky Di: Anh để đấy em đi tìm cho
Vương Giả: Thôi tao xin. Mày đi tìm rồi nhỡ nó rượu chè gì mày ngã luôn theo nó à?
Pinky Di: Chứ anh để nó la cà thế mà được à?
Vương Giả: Tao bảo tao kệ nó đéo đâu, tao đi tìm được chưa?
Hoàng Thượng: Mọi người bình tĩnh nào
Zăn Tòn: Thôi, em hiểu nó lúc này hơn, để em đi tìm nó
Pinky Di: Không, tao đi!
Gấu Nga: Mấy đứa đừng tranh hơn nữa
Vương Giả: Tao lớn, tao bảo để tao đi!
Zăn Tòn: Ông biết cái đéo gì? Để tôi đi!
Hai Mặn: Ơ thôi đừng cãi nhau
Dũng Tư: Nào thôi nhé, không được cãi nhau cái chuyện đấy anh Chíp còn chưa nói gì sao mấy đứa đã nhao nhao lên thế?
Zăn Tòn: @Hùng Dũng để em đi tìm thằng Thanh anh nhé
Pinky Di: Không được, mày tâm trạng bất ổn ở nhà với ông Ké đi
Vương Giả: Anh Chíp đừng cho nó đi, em lớn hơn kiểu gì thằng Thanh cũng phải nể em hơn chúng nó một ít
Lưu manh lắm: Hoàng Anh Gia Lai ngồi im
Zăn Tòn *đang nhập
Pinky Di *đang nhập
Vương Giả *đang nhập
Lưu manh lắm: ?
Pinky Di: Dạ im
Vương Giả: Im luôn ạ
Hải con: Wow
Bình Loe: Anh Tuấn Anh quyền lực vãi
Xa Dần: Giờ em hiểu vì sao gọi anh Tuấn Anh là bùa chốt mồm rồi
Việt Mõm: Chết mẹ, lúc chiều lên đây lỡ trêu anh Tuấn Anh
Gấu Nga: Nào mấy đứa, không phải lúc đùa đâu
Lưu manh lắm: Xin lỗi mọi người vì bọn em đã làm phiền rồi. Duy Toàn Vương đều ở lại khách sạn hết, không đứa nào được đi tìm thằng Thanh, biết đi khắc biết về. Phiền hai Mạnh với Tư có gì giữ ba người này ở lại giúp tôi nhé
Dũng Tư: Ông yên tâm
Lưu manh lắm: Anh Chíp ơi, em vừa gọi Thanh rồi. Nó bảo sẽ về luôn nếu nó về muộn quá giờ anh phạt nó giúp em với ạ
Dũng Chíp: Ừ được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com