Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Cảm giác như ta đã yêu từ lâu

"Chuyến bay Pleiku - Hà Nội mang số hiệu VJ-32807 chuẩn bị khỏi hành trong 15 phút nữa, quý hành khách vui lòng di chuyển đến cổng 02 để làm thủ tục"

Âm thanh thông báo vang lên đúng lúc Hồng Duy đến được đến sân bay. Cậu cuống lên, vội quét ánh mắt nhìn xung quanh để tìm dáng hình của Duy Mạnh. Ngày thường sân bay này vốn quá quen thuộc với cậu nhưng hôm nay việc tìm cửa dẫn vào máy bay bỗng khó khăn đến lạ với cậu. Đến tận lúc cửa máy đã đóng, Hồng Duy mới chạy được đến nơi. Chẳng còn ai đứng đó cả, cậu cố hi vọng rằng có lẽ hắn sẽ đi một chuyến bay khác chứ không phải chuyến vừa cất cánh. Vận hết những hi vọng cuối, Hồng Duy lao đến bảng giờ bay, tìm toàn bộ các chuyến bay đến Hà Nội đều không có chuyến nào trong 2 giờ tới.

Tìm kiếm hi vọng ở sân bay thất bại, Hồng Duy lao về kí túc xá, quả nhiên là Duy Mạnh cũng đã rời đi thật.

-Không phải lỗi của mày mà! Tao không có trướng mắt mày đâu mà!

.

.

-Ê Vương! Có phải mặt Trường Chiến đỏ đỏ từ lúc lão ý về không?

-Mày lôi tao ra khỏi lòng Hoàng chỉ để hỏi thế hả Toàn? Rảnh thế bay mẹ nó ra Nghệ An đi!

-Ai bảo nãy tao đang chuẩn bị được ăn rồi thì mày bắt tao đi tìm hai đứa kia về? Trời nóng bỏ bu ra ấp ấp cl!

Vẫn học hằn vì bị đá đi tìm người, Văn Toàn quyết tâm không để đồng bọn được yên.

-Mặt đỏ thì làm sao? Liên quan gì tao nữa?

-Mày hâm à? Tao có bảo liên quan đâu, tao chỉ muốn chắc chắn là tao không nhìn nhầm thôi!

-Ừ thì cũng có, nhưng rồi sao nữa?

-Thế mày không thấy nó đi cùng Nhô à? Có khi nào...

-Sao thế nhanh thế được, Nhô bảo nó vẫn xem Trường là anh em thôi!

-Anh em nương tựa???

-Đéo nói với mày nữa! Cút, cút, cút!

Minh Vương vẫn phát cáu với Văn Toàn, liên miệng quát, chân đá lia lịa vào người cậu cho hả giận. Thấy Văn Toàn cười hềnh hệch, Minh Vương chỉ lườm một cái rồi kết thúc chuỗi làm Toàn cơ cực và chuẩn bị trở về phòng với người yêu.

-Hai đứa nó rước được nhau về cũng tốt Vương nhờ! Lão Trường cũng bớt cái gánh nặng phải buông bỏ rồi thằng Nhô cũng phải học cách chịu trách nhiệm với tình cảm.

-Tao chẳng biết nói sao nữa! - Minh Vương nghe Văn Toàn nói lại quyết định nán lại thêm chút nữa, anh chống cằm vào lan can nhìn lên bầu trời sáng đến giờ âm u nhưng giờ đã dần trong veo và bắt đầu ló dạng vài đốm sáng sao - Thưở còn trẻ tao mải miết chạy theo thằng Trường nhưng ánh mắt nó thì luôn hướng đến thằng Nhô. Cái hồi ấy mỗi lần nghe thằng Nhô huyên thuyên về chuyện nó muốn theo đuổi thằng Huy là một lần tao muốn đấm nát cái mặt nó. Kiểu đâu mập mờ mập mờ, chẳng nói rõ tình cảm mình hướng về đâu rồi để thằng chạy theo sau phải khổ.

-Nhưng xong cũng đéo đấm được phải không?

-Ừ buồn cười là vậy đấy! Tao suốt ngày chọc thằng Nhô chỉ để nó nói ra bốn chữ "tao không thích Trường" để cái thằng mắt ti hí kia khỏi vọng tưởng mà khó ghê ấy! Nhưng mà xong tao nhìn lại thì tao có Hoàng này, mắt Hoàng to, người cũng to đủ dùng rồi!

-Èo phũ crush cũ thế!

-Chứ giờ muốn sao? Chân tao ngắn, chạy nhiều cũng đau mà cũng chả muốn đau hông nữa!

————————

Không lắm bùng binh đời không nể

23:28

Zăn Tòn: Huhu Ké ơi cíuuuuuuuuu

Gấu Nga: Ủa Toàn? Sao giờ muộn rồi vẫn lên đây thế?

Zăn Tòn: Huhu Gia Lai bị sao ý, nó cứ văng vẳng bên tai em mấy tiếng nghe ghê quá

Dũng Tư: ... không phải ma chứ? Trong Gia Lai núi rừng...

Đức Cọt: Ma cỏ gì, anh nghĩ vớ vẩn nào

Hai Mặn: Tiếng ghê như nào đấy Toàn? Toàn ngủ được không?

Zăn Tòn: Huhu Mì ơi, tôi không biết tả như thế nào nữa, nghe giống giống tiếng khóc mà cũng giống tiếng la

Dị ứng quần áo: Nghe giống tiếng mày ứ ứ với ông Quế hả?

Hậu rô chè: Khiếp anh Thanh đồi truỵ thế?

Quý tộc lắm lông: Đm mày lại bảo không phải mày ôn bài thành công rồi đi Thanh?

Dị ứng quần áo: Ông hâm à? Nếu được thế tôi lên đây làm gì?

Tài phát lộc: Anh Thanh có vẻ rành thứ âm thanh ấy ghê

Dị ứng quần áo: Đm tao mất công ngoi lên đây hỗ trợ thằng Toàn mô tả dị âm mà chúng mày lại vấy hết lên đầu tao, sống có lương tâm tý đi chứ!

Trăng Khuyết: Thôi thứ âm thanh như ông nói thật thì Gia Lai các ông tự nghe một mình đi, đừng lôi lên đây, đồi truỵ vờ lờ

Zăn Tòn: Đm tao cũng nghi lắm, nhưng tiếng đéo gì mà vang quanh phòng tao luôn, trong này có ông Hoàng thì cũng hiểu, nhưng tao cảm giác nó ở tứ phía ý. Hay thằng choá đốm kia mày làm gì bạn thân tao rồi?

Dị ứng quần áo: Mày điên à? Tao ở phòng tao! Mà anh Phượng ở phòng mày mà đm?

Tài phát lộc: Gia Lai bị ma che mắt à?

Dũng Tư: Nàg yhooi mgay nhad

Tài phát lộc: Thằng Trọng nó ngủ thẳng cẳng rồi anh đi ngủ đi đừng hóng nữa!

Zăn Tòn: À quên, thằng Phượng trùm chăn kín đầu tao không để ý nó

Dị ứng quần áo: Ê mà Tạo ơi, mày thấy Trường Chiến loanh quanh bên đấy không?

Zăn Tòn: Mày thấy tao nói ở trên không? phượng ngủ rồi, lão Trường ở bên này để làm tao cơ cực à?

Ngọc Chin: Đich thị la Gia Lai co ma rôi! Anh Trương mất tich xong tiêng kêu la lạ

Hải con: Anh Toàn ơi, anh Vương có an toàn không ạ?

Hậu rô chè: Ơ sao anh lại hỏi anh Vương?

Dị ứng quần áo: Thằng Hải yên tâm, Vương nó bình thường, có điều là chắc hơi đau hông

Hải con: Sao lại đau hông anh?

Quý tộc lắm lông: Đm thằng Hậu thu điện thoại thằng Hải ngay cho tao!

Hậu rô chè: Anh muốn biết thì em qua nhà cho anh biết luôn này anh Hải!

Đức Cọt: Anh Huy giao trứng cho ác rồi kìa

Dị ứng quần áo: Ê mà Tạo ơi, thằng Duy đâu?

Zăn Tòn: Đm mày nwngs lên đi tìm thằng Duy à? Tao chẻ đầu mày bây giờ đấy!

Dị ứng quần áo: Mày điên à? Thầy vừa qua chỗ tao hỏi chứ được ra khỏi phòng đéo đâu?

Ngọc Chin: Ơ lai mất tich a? Sao các anh thich mât tích thê? Hôm trươc vưa la anh Mạnh hôm nay đên anh Duy rôi

Tài phát lộc: Hôm trước ông Mạnh mất tích xong xuất hiện ở Gia Lai. Có khi nào?

Ngọc Chin: Hay la mai anh Duy xuất hiên ở Ha Nôi nhơ?

Việt Mõm: Cảm phiền các bô lão bớt chuyện đi và đi ngủ ạ, âm thanh thông báo của mấy ông ồn vãi, thằng Bình đéo ngủ được!

Hậu rô chè: Ơ thằng này láo! Mà biết mày có người yêu rồi, đéo phải khoe!

—————————

Thật ra lời kêu cứu của Văn Toàn không phải không có lí do. Thanh âm kì lạ thật sự đã phát ra từ phòng Minh Vương, hoặc ít nhất là vậy.

Quay lại khoảng gần một tiếng trước, sau khi Minh Vương tán nhảm cùng Văn Toàn một lúc, cậu về phòng, chui trở lại vào lòng người yêu làm nũng. Văn Hoàng cũng yêu chiều phối hợp, rụi đầu mũi lên cổ, lên tóc người nhỏ hơn.

-Vương bỏ tôi đi nói chuyện về Trường sao?

Câu hỏi mang phần nào sự trách móc, cũng có hơi chút tủi thân làm Minh Vương hơi dựng tóc gáy, cậu e dè hơi nhích người cho thẳng lại, khẽ né đầu mũi rồi bây giờ là cả đôi môi của người yêu đang rê đều trên da thịt.

-Sao Vương không trả lời? Hay Vương lại thương Trường rồi?

- Không! Không phải đâu! Hoàng đừng tưởng tượng, tin tôi, tôi hết tình cảm với Trường rồi!

-Nhưng tôi nghe Vương nói chuyện với Toàn to lắm, toàn về chuyện theo đuổi Trường thôi! Vương không bỏ tôi đi đấy chứ?

Nghe giọng điệu chuyển hẳn qua phụng phịu từ người yêu lớn, Minh Vương vội vàng xoay người lại, ôm ghì cổ Văn Hoàng, hai chân kẹp lấy thắt lưng anh rối rít phân bua.

-Thật ra..thật ra tôi chỉ nhảm với Toàn một tý! Chỉ là đồng đội quan tâm nhau thôi, tôi thề...tôi thề là tôi không có tình cảm với Trường nữa mà!

-...Vương chưa buông bỏ được hết thì cứ nói ra đi, tôi thương Vương, không để ý gì đâu! Tôi biết mình là người đến sau mà!

-Không! Tôi không có ý đó! Hoàng đừng nuông chiều tôi quá như vậy! Tôi nghiêm túc với Hoàng đấy, không có ý dùng Hoàng làm thay thế gì đâu!

Mimh Vương càng cuống quýt hơn, cậu biết trong quá khứ bản thân từng đối diện với tình cảm của Văn Hoàng ra sao. Khi quyết định chọn Văn Hoàng, chính cậu đã tự hứa tuyệt đối không để anh phải có cảm giác là người thay thế hay người đến sau một chút nào.

-Hoàng không phải người đến sau mà Hoàng vốn luôn ở đấy, chỉ là tôi khù khờ quá chưa kịp nhận ra. Tôi biết cảm giác ở bên Hoàng trước giờ vẫn không thay đổi, là lỗi của tôi đã nhận ra muộn màng. Tôi bù cho Hoàng nhé!

Tư thế vẫn không đổi Minh Vương nhướn người, hôn lên đôi môi cyar Văn Hoàng rồi chuyển miệng xuống cúc áo của anh, tay cũng tự tháo cổ áo của mình. Đến đây bắt đầu đến lượt Văn Hoàng cuống, anh chỉ định trêu người yêu nhỏ chút ít thôi, ai ngờ cậu nói bù là bù luôn. Anh hoảng hốt đưa tay lên giữ tay Minh Vương lại.

-Vương chúng ta mới chính thức được 3 tuần thôi!

-Không sao! Tôi tự nguyện!

-Không phải! Ý tôi là...ờm...

-Tình yêu này tôi chẳng muốn đánh giá bằng thời gian, chỉ cảm thấy, dường như mối tình này đã rất lâu rồi vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com