34. Bồ
-Bồ ơi!
Tiếng gọi thân thương cất lên sau bao ngày mong nhớ. Tiến Dũng không đếm nổi, đã bao lâu anh chưa được nghe tiếng gọi này, anh hồ hởi quay lại theo tiếng gọi. Nhìn đúng dáng hình thân thương, anh lao đến ôm chặt lấy cậu như sợ cậu chỉ là ảo ảnh, chỉ cần lỏng tay, Đình Trọng sẽ lại biến mất một khoảng thời gian nữa.
-Trọng! Anh nhớ em!
-Bồ Dũng!
Đình Trọng vẫn nhỏ giọng gọi, lâu rồi không được nũng nịu gọi như vậy, cậu cũng đâu có chịu được. Người trước mặt cậu còn yêu rất nhiều, vẫn còn mong muốn được làm nũng anh cả một đời kia mà.
-Bồ Dũng!
-Ừ anh đây!
Giọng nói của anh vẫn yêu chiều như vậy, vẫn như một mái nhà bình yên cho Đình Trọng trở về. Nhưng việc cần làm rõ vẫn còn đó , Đình Trọng gỡ tay anh ra khỏi người mình, nhìn anh một cái thật lâu rồi bắt đầu bước lùi trên bờ biển. Tiến Dũng hiểu ý, đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cậu rồi chân bước theo.
-Em có rất nhiều muốn nói với bồ... cũng có nhiều điều muốn hỏi bồ... bồ sẽ cho em biết hết chứ?
Nghe câu hỏi của cậu, Tiến Dũng chần chừ một hồi rồi gật đầu khẳng định.
-Ừ, anh sẽ không nói dối bồ...
-Em biết bồ Dũng sẽ không nói dối em mà! Cái chuyện kia...
-Bọn anh đã hoàn toàn cắt đứt khi anh ngỏ lời yêu em! Không nửa lời còn dính líu
-Em biết! Cô ấy nói với em chẳng qua muốn một chút nổi tiếng, nhưng không ngờ lại thành ra như thế. Nhưng sao hôm ấy bồ lại muốn tránh mặt em?
-Anh..
-Bồ biết không? Em luôn bị mọi người trêu là lăng nhăng, nhưng em chẳng bao giờ xấu hổ vì bản thân em không làm gì hổ thẹn cả, em cũng chẳng bao giờ để tâm bởi bồ vẫn luôn tin tưởng em. Vậy sao lúc bồ xảy ra chuyện, bồ lại không nghĩ em sẽ tin tưởng bồ?
-Tại anh...
-Lúc ấy, dù bị cô ấy sỉ vả như thế nào, em cũng không sợ dù chỉ là một ít. Nhưng bồ không nói không rằng biệt tăm cả một ngày như vậy, em sợ lắm! Em sợ lời cô ấy nói là thật, sợ bản thân em thật ra lại là kẻ đáng ghét đi lấy cắp hạnh phúc của người khác như vậy
-Anh xin lỗi! Đúng ra anh phải nói rõ với bồ trước, nhưng anh sợ bồ nghĩ nhiều quá... sẽ không tốt!
-Bồ sợ em biết quá khứ của bồ đến vậy sao?
-Ừm...- Tiến Dũng gãi tai
-Bồ không giấu được em đâu! Có thể là hội Viettel như bồ Đại, bồ Đức vì sợ anh mà không nói nhưng không có nghĩa là bồ giấu được em, có thể hỏi anh Phượng, anh Huy sẽ không nhiều bằng nhưng cũng đủ để em hiểu...Chỉ là sau cùng em muốn chính bồ là người nói ra với em
-Nhưng anh và quá khứ đã không còn liên quan, Trọng à em đừng quan tâm quá khứ có được không?
-Em không quan tâm quá khứ, đúng. Bồ không muốn kể lại những mối quan hệ cũ, không sao. Nhưng em chỉ cần bồ khẳng định với em rằng sẽ không có thêm một cô Valera 2.0 có thể làm cho mình xa cách như bây giờ nữa.
-Trần Đình Trọng! Bùi Tiến Dũng anh xin thề, dù quá khứ của anh có như thế nào, giờ này phút này giây này, anh chỉ yêu có mình em!
-Không được bỏ đi lúc em cần bồ!
-Anh đi theo bồ đến đuổi cũng không đi!
-Cả không lừa dối em nữa!
-Anh chưa bao giờ lừa dối em! Nửa lời cũng chưa, anh nói thật đấy!
-Thôi bồ đang nói dối em đây này! Chuyện cái đêm ấy ấy ý... em mới là đứa bị dụ chứ đâu phải bồ. Bồ không giấu được nữa rồi!
-Đêm nào cơ?
-Cái đêm ấy ý!
-Trọng?
-Bồ kỳ ghê, cứ phải để người ta nói hẳn ra. Cái đêm mà mình "khởi nghiệp" với nhau ý! Bồ rõ ràng là ăn em xong lại cứ làm em tưởng em dụ được bồ còn gì!
Nghe Đình Trọng nói vậy, biểu cảm gương mặt Tiến Dũng chuyển từ yên tâm sang hốt hoảng.
-Tửu lượng của bồ rất tốt, làm gì có chuyện bồ bị em lừa lên giường đâu nhở!
-Em nghe cái này ở đâu? Đại nói em phải không?
-Là em nói đúng rồi đúng không? Thế mà mấy năm nay em cứ tưởng bở, tưởng em dụ dỗ thành công chú bộ đội chính nhân quân tử chứ! Mừng hụt rồi, tiếc ghê!
-Trọng. Không được tin Đại nói lung tung!
(Nguyễn Trọng Đại ở một nơi nào đó hắt xì một cái rất to)
-Đâu có, em nghe anh Quế nói đấy! Chắc anh Quế không trẻ trâu đến mức lôi quá khứ ra lừa đâu bồ nhở!
-...
Tiến Dũng im lặng không thể phản biện lại nữa. Anh nhớ lại cái hồi cả hai vẫn là cầu thủ U23 ở Thường Châu năm nào, thấy Đình Trọng thi thoảng lại sầu não, có hỏi cậu cũng chỉ đùa đùa rằng cậu vừa mới chia tay. Anh tin là thật nên có chút đồng cảnh ngộ, anh cũng thường xuyên thăm hỏi, động viên cứ vậy tình cảm cả hai lớn dần lên nhưng không biết thổ lộ ra sao. Rồi không nhờ quân sư nào cả, anh nhân một buổi liên hoan hậu Asiad năm ấy, thấy cậu cũng hơi lâng lâng hơi men, anh đưa cậu về và "chén nhau" trước. Sáng hôm sau anh cứ giả vờ lơ ngơ, thấy cậu ăn vạ nên thuận nước đẩy thuyền bảo "do anh say, nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm" thế là cả hai dính nhau đến tận bây giờ. Sau này Đình Trọng cũng thú nhận với anh rằng cậu cố tình gài anh vào đêm xuân nhưng anh cũng chỉ cười xòa cho qua.
Câu chuyện theo góc nhìn của Đình Trọng lại khác. Cũng ở Thường Châu tuyết trắng, cậu mới chia tay Văn Hoàng là thật nhưng là vì cả hai muốn tập trung vào sự nghiệp phía trước chứ không phải giận nhau không hợp nữa nhưng thấy anh tin quá vào chuyện cậu buồn vì tình mà quan tâm cậu nhiều hơn các đồng đội khác cũng thấy hơi thích thích. Rồi cũng tại buổi liên hoan định mệnh ấy, nhìn anh có vẻ đã say nên cũng lân la lại gần rồi cũng theo anh về. Đến sáng hôm sau thì cứ lu loa lên làm anh luống cuống xin chịu trách nhiệm nên cứ nghĩ bản thân dụ thành công anh rồi. Lại thêm mấy buổi liên hoan sau này lần nào anh cũng xin thôi uống sớm nên càng củng cố niềm tin nữa. Đến tận hôm cậu vào Nghệ An chơi, nghe Hải Quế buột miệng cậu mới biết chú bộ đội nhà mình tửu lượng tốt hơn cậu tưởng nhiều, lấy đâu ra cái mùa xuân say sưa để rơi vào lưới tình của cậu.
-Thôi coi như em lỡ dại, giờ trả giá bằng cả đời bên anh. Anh có chịu hay không? -Đình Trọng thấy mặt anh cứ ngờ nghệch đành trề môi, ôm thắt lưng anh kéo lại gần mình
-Có anh chịu hết!
-Tý về khởi nghiệp lại đi bồ!
.
.
.
-Anh Huy ơi thấy hai người kia ôm nhau chắc là xong rồi nhở, em về nhá!
-Thôi mày ở lại thêm tý đi lỡ hai đứa nó chưa giải quyết xong cãi nhau tiếp thì sao?
-Thôi. Chinh đi dzìa đây, nghe thấy gạ nhau khởi nghiệp rồi, ở thêm tổn thương tâm hồn trong trắng trinh nguyên của em
-Nào, mày im thêm tý nữa đi Chinh. Tao ở xa đang bận mới nhờ mày chứ!
-Không chịu đâu, bồ gọi rồi!
-Thằng Xoăn là bồ á? Thế càng đợi lâu thêm được!
-Không. Dúng sắp cưới vợ rồi, em cũng có người mới rồi. Đi dzìa đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com