Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35.Văn Toản x Thành Chung

Văn Toản vừa hoàn thành ca phẫu thuật khoảng 2 tuần trước. Cậu nheo mắt nhìn bầu trời, hôm nay ánh sáng bỗng rực rỡ đến lạ.

-Toản, về nhà thôi con!

Nghe tiếng mẹ gọi, Văn Toản có chút vui nhưng cũng thoáng chút buồn bã bởi vốn từ nhỏ cậu đã phải sống chung với căn bệnh tim nên chỉ biết bầu bạn với bệnh viện, các y bác sĩ, những người đồng trang lứa cũng không dám chơi quá thân thiết với cậu vì lo sơ sảy sẽ làm cậu trở bệnh, đến năm 20 tuổi sau khi tìm được đối tượng ghép tạng phù hợp, Văn Toản đã chấm dứt tuổi niên thiếu sống cùng thuốc tuy nhiên khi xuất viện rồi, cậu lại tiếc, một quãng thời gian hậu phẫu ở viện tuy không dài nhưng cậu lại làm quen được với nhiều người bạn mới, ở bên họ quả thực rất vui, mà vui nhất là một người anh lớn hơn cậu hai tuổi tên là Thành Chung. Anh không điều trị cùng khoa với cậu mà là khoa ngoại do tai nạn nhưng hai người tình cờ gặp nhau tại vườn hoa khuôn viên bệnh viện, hai người nói chuyện với nhau rất hợp cứ như đã quen thân từ trước.

Ngày Văn Toản xuất viện, Thành Chung cũng đến tiễn, anh đã nắm chặt tay cậu nhắn nhủ, dặn đi dặn lại là nhất định phải vào thăm anh thường xuyên vì không có cậu thật sự rất cô đơn. Với một người hiếm hoi tình bạn như Văn Toản nào từ chối được mong muốn của anh thế là cứ cách hai ngày cậu lại vào viện thăm Thành Chung.

-Tuần sau anh xuất viện rồi á? Sao bác sĩ nói là anh phải ở lại đến giữa tháng?

-Tại anh phục hồi tốt hơn dự tính nên được ra viện sớm đó! Mà hôm đó em đến đón anh được không?

-Được chứ ạ!

Văn Toản không chần chừ mà lập tức đồng ý, cậu từng nghe kể Thành Chung sống tự lập từ sớm, gia đình đều ở quê xa xôi nên chẳng mấy khi có ai bên cạnh.

-Chỉ một mình em thôi nhé! Anh chỉ thích một mình em đi thôi!

-Vâng được ạ!

Tình bạn với Thành Chung là điều mà Văn Toản luôn trân trọng, từng li từng tí một cậu luôn theo ý Thành Chung tựa như một sự nuông chiều. Ngày Thành Chung được xuất viện, Văn Toản y lời đã hứa, một mình đến đón anh với mộ chiếc moto. Thành Chung ngồi sau yên xe của cậu lạng lẽ vòng hai tay lên ôm siết nhẹ quanh vòng eo, đầu thoải mái áp vào lưng cậu. Hành động này của anh làm Văn Toản có chút giật mình nhưng cũng để yên cho anh ôm hết quãng đường.

Mối quan hệ với Thành Chung gần như được Văn Toản coi như là thành quả duy nhất mà căn bệnh tim cậu ghét cay ghét đắng đem lại, hai người vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết kể cả sau khi ra viện, thi thoảng Văn Toản sẽ ghé qua đưa Thành Chung đi chơi và dường như đều là thuận theo ý anh hết. Dần dà, tình cảm cứ vậy lớn lên trong hai người.

-Anh! Em thích anh, anh làm người yêu em nhé!

Tính đến thời điểm này, Văn Toản đã quen biết Thành Chung được hơn 2 năm, cậu đã mạnh dạn tỏ tình anh ngay một chiều đầu đông. Hít một hơi dài, cậu thổ lộ. Nhìn Thành Chung hơi lặng im, cậu xoa hai tay lại với nhau lo lắng, lỡ đâu anh không dồng ý, cậu sẽ mất đi mói quan hệ này.

-Anh đồng ý! -Thành Chung nhìn dáng vẻ của cậu thì bật cười, đáng yêu quá - Đừng căng thẳng như thế anh đồng ý rồi mà!

Phải đến lần thứ hai đánh tiếng, Văn Toản mới bừng tỉnh, cuống quýt nhấc bổng anh lên xoay vòng vòng, cười sung sướng.

-Nào thôi được rồi, thả anh xuống! Thả anh xuống đi! Đừng quá khích như vậy nữa!
Thành Chung cười hiền rồi vỗ nhẹ lên vai em người yêu đang quá khích.

-Em phải cho cả thế giới biết anh là người yêu của em!
Văn Toản vẫn phấn khích la lớn khiến cho nhiều người đi qua cũng phải ngoái lại nhìn

-Rồi, được rồi, người ta nhìn rồi cười cho kìa, ngại quá đi mất!
Anh đỏ mặt cố nhảy xuống khỏi vòng tay của người yêu nhỏ tuổi

-Aww! Em yêu anh quá đi mất!

Văn Toản và Thành Chung yêu nhau thêm được một năm, hai người bắt đầu chuyển hẳn đến sống chung với nhau tại một căn hộ riêng. Dù yêu nhau cũng đã lâu nhưng hai người vẫn tình cảm ngọt ngào như thuở mới tỏ tình. Văn Toản vẫn hết mực chều người yêu, việc gì cũng nghe anh, theo anh hết.

-Anh à, sáng rồi dậy thôi!
Cậu nhẹ nhàng ghé tai anh khẽ đánh thức anh dậy

-Ưhmmm để anh ngủ thêm chút nữa đi!

-Chút nữa thôi nhé!

-5 phút thôi! -Thành Chung nũng nịu cuộn chăn lại, áp mặt vào lồng ngực cậu ngủ tiếp

10 phút sau.
-Anh àaaaaaaa! Dậy thôi chúng ta sắp muộn làm rồi!

-Một chút nữa thôi mà Toản!

Văn Toản đương nhiên chẳng cưỡng lại nổi trò làm nũng để được ngủ thêm của anh thế nên lại nắm im cho anh ôm ngủ tiếp. Và ngày hôm đó, cả hai muộn làm trong sự mãn nguyện của Văn Toản.

Quãng thời gian hai người yêu nhau lại dài thêm một năm nữa. Trải qua hai năm bên nhau, lần đầu anh và cậu cùng nhau trải qua sóng gió.

-Anh! Anh ơi! Anh Chung ơi, anh đừng làm em sợ! -Văn Toản gấp gáp sau khi tỉnh lại giữa đêm bỗng phát hiện người yêu mình bị co giật, mê man, nói sảng

Đêm hôm ấy nhập viện, bác sĩ kết luận do di chứng hậu chấn thương của tai nạn năm ấy. Sau khi về nhà Thành Chung bỗng lầm lì hơn, ít nói cười hơn. Anh như biến thành một con người khác, đã vậy thi thoảng còn hay gọi Văn Toản với cái tên lạ hoắc. Văn Toản lo sợ bệnh tình của anh trở nặng, không cho anh đi làm nữa, một mình cậu nuôi anh sẽ cố gắng được.

Nhưng không được bao lâu, công ty của Văn Toản gặp khủng hoảng, lương thưởng cũng bị cắt giảm. Cậu lại cố gượng thêm làm nhân viên ca đêm để trang trải đủ cho cuộc sống của hai người tuy mệt hơn nhưng thi thoảng anh đòi đi làm cậu lại không cho phép, lại nuôi dưỡng động lực lớn hơn. Một thời gian dài làm việc quá sức khiến Văn Toản bị stress, cậu tìm đến nhiều loại chất kích thích như cafe, rượu, thuốc lá.

-Anh Chung? Sao anh chưa ngủ?
Vừa về đến nhà sau ca làm đêm, thoáng thấy bóng anh, Văn Toản vội dụi tắt điếu thuốc đang dở đến gần anh

-Bình sao em lại hút thuốc? Hút thuốc có hại, em cũng ghét khói thuốc kia mà!
Anh nhăn mặt bịt mũi lại khi cậu đến gần

-Anh lại nhầm rồi, em là Toản mà!
Bình, đó là cái tên mà dạo này Thành Chung rất hay dùng để gọi cậu, Văn Toản không biết cái tên ấy ở đâu ra, có liên hệ gì với anh nhưng dường như mỗi khi mê man anh lại gọi cậu như vậy, bác sĩ nói vấn đề ấy nên sửa dần anh sẽ hết nên cậu cũng kiên nhẫn mỗi khi anh nhầm lại nhẹ nhàng chỉnh lại anh cũng à anh nhầm rồi lại bình thường. Nhưng hôm nay thì khác,

-Em là Bình, rõ ràng là Bình!
Anh đặt tay lên lồng ngực cậu, chạm nhẹ

-Không! Em là Toản, người yêu của anh! Anh nhìn kĩ lại đi này!

-KHÔNG! NGƯỜI YÊU TAO LÀ BÌNH, EM ẤY KHÔNG BAO GIỜ HÚT THUỐC, MÀY LÀ AI?
Thành Chung sau khi chuyển vị trí tay lên gương mặt của cậu bỗng phản ứng lại dữ dội, đem hết sức đập liên hồi vào người cậu

-Anh! Anh! Bình tĩnh nào! -Văn Toản ghì chặt hai tay anh lại đến khi anh không còn kích động mới chuyển xuống vuốt nhẹ lưng anh rồi trấn an - Hít sâu, đúng rồi, tất cả ổn rồi!

-Toản? -Thành Chung tựa đầu vào vai cậu một lúc rồi mới mơ hồ nhìn cậu

-Em đây!

-Toản ơi, nãy có... có...

-Không sao, không sao! Em đuổi hắn ta đi rồi!

-Nãy có một kẻ, hắn hút thuốc đấy, em ghét mùi khói thuốc phải không? Anh đánh hắn rồi đấy!

-Được rồi, không sao đâu anh! Anh mau đi ngủ đi!

-Thuốc lá có hại, em đừng bắt chước hắn hút thuốc nhé Bình!

Triệu chứng của Thành Chung ngày một nặng, anh nửa tỉnh nửa mê, lúc mê cứ hễ Văn Toản đến gần là tìm cách xua đuổi hoặc không cũng là cấu xé không thương tiếc, nhẹ hơn thì lại cứ bắt ép cậu theo khuôn mẫu của cái người tên Bình mà anh hay nhắc. Bác sĩ điều trị của anh khuyên nên để anh đến bệnh viện tâm thần nhưng cậu xót anh người yêu càng không nỡ nên cứ để anh ở nhà.

Đến một ngày, Văn Toản vừa kịp hoàn hồn thoát chết thì lại phải né ngay mũi dao khác đang nhằm cậu cắm xuống. Cậu và anh mới vài phút trước còn rất vui vẻ cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Bỗng nhiên anh gào thét một cách khó hiểu rồi hất đổ nồi canh đang sôi sục trên bếp rồi quay ra đánh đấm cậu không chút lưu tình.

-Anh Chung! Anh tỉnh lại đi!
Cậu gào lên hi vọng anh tỉnh táo lại nhưng có vẻ là vô tác dụng, ánh mắt Thành Chung vô hồn, tay vẫn cầm chặt con dao làm bếp nhằm vào cậu để hòng hạ thủ.

-Trả Bình lại đây! Mày giấu Bình đi đâu rồi?

-Anh ơi!

-Bình bảo tao em ấy phải đến một nơi xa không thể ở bên tao được nữa. Có phải do mày giấu em ấy đi hay không? Mày giấu em ấy ở đâu?

-Anh ơi, em không biết!
Văn Toản mếu máo, cậu tuyệt vọng lắm chứ. Nhưng trước mặt vẫn là người cậu yêu, nếu để kích động anh thêm cậu sợ Thành Chung sẽ tự tổn thương mình mất. Lo sợ của cậu gần như không sai, Thành Chung bắt đầu quơ quào con dao loạn xạ sắp tự đâm vào cơ thể anh đến nơi. Lúc này cậu chẳng màng nguy hiểm nữa, lao tới đỡ một dao của anh bằng bàn tay rồi ôm anh vào lòng khóc nấc lên.

-Anh ơi, em xin lỗi! Em là một người yêu tệ hại, em không thể cho anh cảm giác an toàn, không thể cho anh cuộc sống tốt. Em chẳng biết gì ngoài yêu anh hết, em vô dụng lắm phải không? Anh giận em thì đánh mắng em thế nào cũng được, anh đừng tự làm bản thân mình bị thương anh nhé!

Văn Toản cứ vậy mà oà khóc, khóc đến ướt đẫm vai áo của anh mới cảm nhận được có bàn tay đưa lên xoa đầu mình.

-Em bị thương rồi! Có đau không? Vào phòng anh sát trùng cho đã nhé!

-Anh ơi?

-Nghe lời nào, đừng khóc nhè nữa! -Thành Chung lại cười, cười rất tươi, rất vô tư

-Vâng!

Thành Chung chăm chú băng lại vết cứa dài trên bàn tay Văn Toản, cậu lại thỏ thẻ.

-Anh ơi, em xin lỗi!

-Sao em lại phải xin lỗi?

-Em không biết bây giờ anh có phải là anh mà em từng biết 4 năm về trước hay không nhưng thôi em cứ nói vậy, em sợ sau hôm nay em chẳng còn cơ hội để nói ra nữa. Em biết là em có chút giống cậu ấy nên em lợi dụng tình yêu của anh, em biết em chỉ là kẻ thay thế vì em đã mượn tạm một thứ rất quý giá từ cậu ấy. Em biết anh yêu cậu ấy rất nhiều nên đã cố chấp ở bên anh để cướp đi hạnh phúc của cậu ấy. Em xin lỗi. Có thể ngày mai em sẽ còn sống vì anh là người yêu của Nguyễn Văn Toản em nhưng cũng có thể sẽ phải trả lại anh thứ quý giá kia, nên anh có thể cho em ôm anh đi ngủ nốt hôm nay được không anh?

Thành Chung nghe xong chỉ im lặng, lặng lẽ nằm xuống cạnh cậu, áp tai vào lồng ngực cậu như mọi khi, từ từ chìm vào giấc ngủ.

-Em yêu anh, sau này lỡ như không có em ở bên cạnh, anh đừng nghịch dao như khi nãy nhé, sẽ bị thương đấy!

Đáp lại Văn Toản chỉ là một cái ôm siết chặt hơn.

————————

Hello, lại là một chiếc OE nữa đây. Tui không biết các author khác viết OE như thế nào nhưng thường tui viết OE nó sẽ hơi được cài cắm ẩn ý vào chút vì tui đã hi vọng các bạn đọc rồi sẽ để lại cho tui vài bình luận cảm nghĩ của các cậu về mấy ẩn ý ấy, có thể là phân tích theo ý hiểu hoặc là hỏi tui về mấy cái ẩn ý đó (thành tâm hi vọng mà), tui hứa sẽ rep mà nên nếu được thì cho tui xíu tương tác cmt nha

Thăn kiiuuu các tềnh iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com