Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Lạc trôi khỏi quê hướng

Trong cơn lóc xoáy hỗn loạn, tôi đã cố gắng tìm lấy mẹ đó là ký ức cuối cùng. Sau đó tôi đã bị một thứ gì đó cứng cáp va mạnh vào đầu đánh ngất đi. Bất tỉnh ngay trong cơn lốc xoáy, tôi nghĩ chắc là mình cũng không may mắn như phù thủy xứ Oz rồi.

Khép đôi mắt lại tôi chắc chắn là mình sẽ phải chết.

Cuộc đời mới rồi một tương lai siêng năng để sống cứ thế mà kết thúc khi tôi còn chưa kịp tận hưởng, đúng là tiếc thật đấy...

{Giờ thì...}

Không biết bao nhiêu lâu chìm trong đêm tối, tôi cuối cùng đã thấy được một tia ý thức.

- Khụ khụ...

Tôi ho nhẹ đầu óc cũng hơi mơ hồ.

{Không thể mở mắt được...cũng không thể cử động, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.}

Tôi thử cố gắng mở mắt nhưng giống như có thứ gì đó ngăn cản lại vậy, cả tay chân cũng thế chỉ khác ở chỗ là nó bất lực hơn mà thôi.

- Có ai không...

Tôi thử gọi và chất giọng vô cùng yếu như từ trong cơ thể vậy.

{Phải rồi...chuyện đó, mình còn chưa chết sao?}

Vào lúc này tôi mới chợt nhớ lại chuyện đã diễn ra với mình.

Tiếp đó bên tai tôi bỗng vang lên một tiếng bước chân, nó không phải tiếp cận tôi mà xuất hiện ở cách chỗ tôi không xa rồi rời đi.

- Này...

Tôi cố gọi và tất nhiên là hoàn toàn bị phớt lờ.

Từ những âm thanh tôi nghe dường như tôi đang ở trong một căn phòng, còn cái người vừa rồi chính là đi ra khỏi căn phòng này sau một tiếng khép cửa.

Tôi bị để ở lại với cơ thể bất lực cũng cảm giác sợ hãi, thử cố gắng làm vài chuyện nữa những toàn bộ đều vô dụng.

Lúc nhận ra, tôi mới phát hiện cơ thể của mình đã bị thương rất nặng. Tôi hoạt động hay mở mắt không được, toàn bộ đều là do nó mà ra.

Một lát sau, trong khi tôi không biết rốt cuộc mình bị thương năng đến mức nào tiếng mở cửa lại xuất hiện.

Lần này có nhiều hơn vài bước chân bước đi vào.

- Ai ai vậy? Tôi đang ở đâu thế này.

Tôi cố yếu ớt hỏi trong sự lo lắng.

- Thật không ngờ, ý chí của cô bé lại mạnh mẽ như vậy có thể sống qua được cả cơn siêu bão đó.

Người kia cảm thán, giọng nói là một người đàn ông nghe khá trầm.

- Siêu bão...vậy là tôi chưa chết. Tình trạng của tôi hiện tại ra sao rồi, có thể khôi phục bình thường không?

Không có lời đáp trả và nó làm tôi hồi hộp.

- Không lẽ không thể sao?

- Hmm...

Giọng người đàn ông ra vẻ suy ngẫm.

- Có thì có thể...nhưng mà cô bé sẽ không thể trở về như cũ được. Cô bé đã có thể chịu đựng bên trong cơn siêu bão đó đã là một kỳ tích rồi, kể cả khi khoẻ lại cô bé cũng chắc chắn sẽ không thể nào. Tương lai không lưu lại một số chấn thương vĩnh viễn là không thể nào.

- ...Mắt tôi...nó có khôi phục không?

Lời của người đàn ông làm tôi suy nghĩ đến một số chuyện tội tệ.

- Này, hãy cho tôi biết đi chứ.

Ông ấy lại im lặng.

- Cô bé, kiên cường lên. Sống sót là tốt rồi, đôi mắt cũng không phải là thứ quan trọng hơn đúng không?

- ...

{Sao có thể...sao có thể...sao có thể!! Mắt mình...}

Nếu không còn đôi mắt có thể sống kiểu gì cơ chứ, tôi gần như muốn điên lên với sự an ủi của người đàn ông.

- Hà...ta hiểu, cô bé chắc là đang tuyệt vọng lắm, nhưng hãy kiên cường lên nhé, ta nhất định sẽ giúp cô bé khôi phục lại cơ thể tốt hơn.

Nói với tôi xong ông ta đã hướng sang một người khác.

- Selin, cô bé tỉnh rồi thì hãy nấu một ít cháo cho cô bé ăn, còn thuốc ta sẽ đổi sang loại khác trưa nay ta sẽ đưa đến.

- Vâng thưa ngài Sifer.

Người đó chính là một người phụ nữ dường như là đã đừng ở đó từ đầu rồi.

- Thôi, tạm biệt nhé cô bé.

Sau khi cả hai xong người đàn ông đã rời đi, còn người phụ nữ thì cũng rời đi sau đó không lâu.

{G-Giờ biết sống thế nào đây...}

Tôi hỏi mình trong tuyệt vọng, cái tương lai mà tôi thấy sẽ tốt đẹp giờ phút này đã trở nên đen tối hơn bao giờ hết vì đôi mắt được bảo là không thể khôi phục. Người đàn ông Sifer kia không có nói, nhưng qua lời của ông ta chẳng lẽ tôi nghe không rõ ràng việc đôi mắt của tôi chính là thứ sau này sẽ không thể khôi phục kia chứ.

===
Một tháng sau.
===

Đã được một tháng kể từ khi tôi được giúp đỡ bởi ai đó.

Tôi mới đầu còn tưởng bản thân mình được cứu bởi một bệnh viện nào đó tại thế giới này, nhưng sau khi đã nghe đi nghe lại những lời kể từ Selin, người được phụ trách chăm sóc tôi. Tôi cũng đã dần hiểu ra sự tượng tượng của mình còn hơi quá sức bình thường so với sự thật.

Bệnh viện mà tôi nghĩ thực ra là một căn dinh thự lớn của một vị Bá tước, nằm không biết là ở nơi nào cách xa khỏi quê hương của tôi là bao xa.

Theo lời kể của Selin, tôi dường như sau khi trãi qua việc bị cuống trong siêu bão một thời gian thì mới bị văng đến nơi này và được vị Bá tước này hổ trợ cứu chữa cho mình đến bây giờ. Tạm thời tôi hỏi Selin cũng chỉ biết như thế, cũng không rõ đây thật sự phải người tốt bụng hay không khi cứu một dân thường đã vứt đi như mình. Tôi cũng chưa từng gặp ông ta bao giờ kể từ khi đến đây nên cũng không rõ ràng lắm về ân nhân này. Có, có lẽ cũng chỉ biết tên của ông ta là Livian Siellen thôi.

Như người đàn ông Sifer, chính là bác sĩ tư của vị Bá tước kia nói, mắt tôi thật sự là không thể lấy lại được thị giác nữa.

Một tháng trôi qua mắt tôi vẫn đóng chặt như cũ và dường như đã không còn có thể mở ra được nữa rồi.

Có lẽ điều may mắn với lúc này cũng chính là tay với chân, chúng vẫn còn có thể hoạt được và ngoài chân phải đã để lại chút di chứng thì số còn lại đều hoạt động được ở mức bình thường.

Nửa tháng trôi qua sau khi được chữa trị, tôi cũng đã đi lại được ở mức độ thấp, sau một tháng thì tôi cũng đã khôi phục được như một người bình thường, trừ chiếc chân phải đã đi cà nhắc bởi sự vô lực ở cẳng chân. Nghe Selin nói, nó đã từng bị thương rất năng vào cái ngày mà tôi đến đây nên thiết nghĩ giữ được nó gần như là may mắn lắm rồi chứ đừng nghĩ đến việc hồi phục hoàn toàn.

Dù rất không muốn chấp nhận chuyện đang diễn ra với mình cho lắm, nhưng một tháng qua nghĩ đến mình bây giờ và quá khứ tuyệt vọng thế giới trước tôi đã không muốn mình phải bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Chỉ là mất một đôi mắt thôi, thế giới trước của tôi cũng không phải là không thể sống tốt với nó.

- Chị nói sao?

Vừa thức dậy buổi sáng, Selin đem đến cho tôi bữa sáng như thường lệ thì cô ấy bỗng nói cho tôi biết một tin bất ngờ.

- Đúng vậy, ngày hôm nay ông chủ, ngài ấy muốn gặp em.

- ...

Tôi có dự cảm không lành vì chuyện này.

- Cũng phải...em được ngài ấy cứu giúp đến hôm nay là tốt lắm rồi.

{Ơn phước chắc chỉ đến đây, mình cũng đã dự tính trước rồi, chắc là sẽ ổn thôi.}

Tôi tự cỗ vũ với mình rồi gật đầu.

- Em hiểu rồi.

Tôi nói rồi đưa tay sờ mó bữa sáng ngon lành trên bàn lần cuối vì biết sau hôm nay biết mình sẽ không còn cơ hội để thưởng thứ nó nữa.

- Em sẽ đến gặp ngài ấy.

Nói rồi tôi cũng từ tốn dùng bữa sáng của mình.

- Chuyện ông chủ muốn gặp em...chị muốn nói cho em biết một chuyện.

- Dạ?

Lời của Selin như đang muốn khuyên bảo tôi một chuyện gì đó quan trọng.

- Kể cả khi ngài ấy yêu cầu chuyện gì với em, em tuyệt đối cũng không được từ chối được không?

Selin nói như có hơi lo lắng.

- ...Dạ, em hiểu rồi.

Tôi không biết là chuyện gì nhưng cũng không thể từ chối được.

- Được rồi em ăn sáng đi, xong chị sẽ dẫn em đi đến điện kiến ngài ấy.

- Dạ, mà ngài ấy có đáng sợ không chị?

- Nói đáng sợ thì cũng không hẳn, nhưng ngài ấy lại trông khá lạnh lùng chị chưa từng thấy ngài ấy cười bao giờ cả. Nhưng tốt nhất là em đừng quá tỏ ra sợ sệt trước mặt ngài ấy, ngài ấy rất dễ bị khó chịu với những người như vậy.

- ??

Selin trả lời của tôi nhưng trong lời nói không hiểu sao lại xen lẫn sự ngưởng mộ.

- Em hiểu rồi.

{Chắc là mình nghe nhầm, thôi vậy.}

Tôi gật đầu nhẹ với Selin rồi cũng không già mồm nữa và chăm chú ăn cho hết thức ăn của mình thật nhanh.

- Xong rồi ạ. Chúng ta đi thôi.

Tôi nốc hết cốc nước rồi chùi miệng đứng lên cố gắng tỏ ra mạnh mẽ hết sức.

- Nắm tay chị.

Theo lời của Selin, tôi bắt lấy tay của cô ấy rồi được dẫn ra đi ra khỏi phòng.

Bởi vì cơ thể nên đây có thể là lần đầu tiên tôi ra khỏi phòng chữa bệnh cho mình.

Mùi hương bên ngoài tôi cũng không xác định nó ra làm sao, chỉ nghe được một ít mùi mới lạ và chút hương hoa thoang thoảng đâu đây.

- Cẩn thân bậc thang ở chỗ này.





































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com