Chương 7: Thử thách này nọ....
Mọi chuyện bắt đầu là khi tôi cùng cha mẹ đi mua sắm theo thường lệ trong tháng của gia đình.
Chúng tôi đến thành phố gần nhất mình sở hữu, cùng nhau có một ngày vui vẻ với những cửa hàng trong thành phố. Mẹ tôi thì rất thích thú với những cửa hàng trang phục và bà ấy luôn chi tiền xả láng cho những bộ mình thấy đẹp.
Còn cha lại khá hứng thú với những loại rượu ngon được bán. Ông lại là một người khá tin mắt, cũng như có nhiều kinh nghiệm, nên tới cửa hàng nào cứ như rằng có rượu ngon ông đều sẽ từ trên xuống dưới đem đi một lần, kể cả hàng dùng để câu khách cũng không tha.
Mất đi những chai rượu như vậy, những chủ cửa hàng ở đây đều tỏ ra vẻ mặt như muốn khóc với chúng tôi. Nhưng ai bảo danh tiếng của chúng tôi bên ngoài tồi tệ, nên kể cả cha mẹ hay tôi đều xem nó như một chuyện gió thoảng qua tai để tiền và lấy đồ đi thôi, không chút tội lỗi nào.
Sau đó chúng tôi lại đến những nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố, tùy tiện gọi những món tâm đắc của họ ra để dùng thử. Tôi thì rất bình thường ăn, nhưng cha mẹ tôi đúng chuẩn nhân vật phản diện. Vừa ăn, họ còn lôi cả chủ nhà hàng và bếp trưởng ra để phê bình một lần về khuyết điểm của món ăn và cách phục vụ của nhà hàng.
Tôi đã thấy không ít chủ nhà hàng và đầu bếp khóc trong những năm qua, nên ngoài việc vô tâm thưởng ra, tôi cũng chỉ học theo cha mẹ chêm vài lời mỉa mai vào. Chà, bị trẻ con sỉ nhục như vậy, tôi không biết nội tâm của họ thế nào, nhưng ai cũng đều đổ gục xuống sau đó cả. Ừm...còn có cả một người vì nó mà bất tỉnh luôn mới sợ chứ, không lẽ bị tôi phê bình sốc đến như vậy? Tôi chỉ chê món ăn của họ, dỡ như không có biết nêm gia vị và chỉ đáng làm ra từ người mới biết cầm dao sau khi nếm một lần thôi mà?
Chúng tôi cứ như là những người gieo rắc nổi sợ hãi vậy, ngoài những cửa hàng ra, mỗi khi chỉ cần thấy chiếc xe ngựa của tôi đi qua con phố, người dân cứ như là tránh tà vậy đều sẽ tán loạn lên hết mà bỏ chạy.
Chỉ có những người không biết gì thì mới đi ngang qua chúng tôi và những người như vậy đều sẽ biến thành trò chơi của mẹ, hoặc những vật thí nghiệm để tôi luyện ma thuật thao túng của mình.
Có hai người đàn ông nọ đã đi qua xe ngựa của tôi với bộ mặt không sợ chết, thế là bị mẹ con tôi chơi đùa bằng cách điều khiển một người vả vào mặt người kia, trong khi đó lại để tôi điểu khiển người còn lại làm một việc tương tự. Trong khi cả hai còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì tôi và mẹ đã giúp họ có một trận đánh nhau với vẻ mặt như thể gặp quỷ.
Có một cô gái đi qua xe ngựa của chúng tôi, nhìn như không biết chúng tôi là ai thì bị mẹ tiện tay ném cái ma thuật khiến cô ta té nhàu, kèm theo cả một ma thuật khiến tóc của cô ta quăng lại thành mì tôm. Điều đó khiến cô gái đó khóc thét, nhưng chẳng dám làm gì khác.
Có một số đứa trẻ đi qua xe chúng tôi trong vô tình, cũng không được tha. Bị tôi sử dụng một ma thuật ảo giác, khiến chúng nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trong đời mình đi theo xe. Nó đã khiến bọn chúng oà khóc và phải hoảng sợ bỏ chạy trong rất buồn cười.
Chúng tôi thường sẽ cười với những điều như vậy, cũng đã lâu rồi, tôi không biết lúc nào đã xem đây là một trò này là điều hiển nhiên trong cuộc sống của mình mỗi khi ra ngoài dạo. Có lẽ cũng chính vì chuyện này, nên gia đình tôi ngoài việc bị xem là một gia đình hắc ám ra, thì còn bị các quý tộc khác ghẻ lạnh hệt như dịch bệnh, chả có ai dám làm quen với gia đình tôi hay mời chúng tôi đến các bữa tiệc của mình cả.
Nhưng nó không hề cản được bước chân của gia đình tôi, để chuẩn vai phản diện và đúng như danh tiếng của gia đình. Cha mẹ tôi đôi khi cũng không cần phải đợi người khác mời, sẽ tự đến đó như ở nhà mình mỗi khi muốn và khiến cho bữa tiệc đó trở thành chuyện đáng nói nhất ngày hôm sau, khi nó trở thành chỗ để cả hai chơi đùa. Nói thì đó là vì muốn xây dựng danh tiếng cho gia đình tôi thật tồi tệ nhất trong mắt các quý tộc khác, nhưng thực chất là do cha mẹ tôi cứ thích chơi đùa với các quý tộc khác mà thôi. Chứ nếu muốn có danh tiếng xấu, chúng tôi có thừa cách để làm chứ sẽ không đi chơi đùa với các quý tộc trong nước.
Tôi nghĩ đó cũng là lý do tại sao mà mọi người trong thành phố cứ thấy chúng tôi là vắt giò lên chạy như vậy. Mà nghĩ cũng đúng thôi, ai bảo gia đình tôi đi đến đâu sẽ có chuyện không hay xảy ra ở đó. Họ không sợ thì đó mới là chuyện quỷ dị.
Rồi thì cuộc vui nào cũng tàn, chúng tôi chơi cả ngày thì cũng cảm thấy nên trở về nhà để người bên ngoài được yên ổn lại sau một ngày hỗn loạn và tiếp tục đào tạo cho tôi. Nhưng vào thời điểm chúng tôi đang trên đường rời khỏi thành phố đến gần cổng, cha tôi đang ngồi nói về mấy chai rượu của mình và muốn cùng mẹ thưởng thức với một trò chơi nhỏ, thì bên ngoài bỗng truyền đến một lượng ma lực hắc ám mạnh mẽ.
Nó khiến cho cha tôi phải dừng hành động của mình lại mà dùng mặt nghiêm túc nhất của mình để ngó ra bên ngoài.
Không chỉ cha tôi, kể cả tôi cũng có một biểu hiện tương tự. Vì từ trước đến giờ, ngoài gia đình ra, tôi chưa thấy qua ai có mức độ ma lực hắc ám tinh thuần cao đến đến như vậy. Độ tinh thuần ma lực liên quan rất lớn đến sức mạnh của ma thuật và số ma thuật có thể sử dụng. Gia đình của tôi là một trong những người sở hữu ma lực tinh thuần đó, thậm chí là mạnh nhất trong tất cả cũng không ngoa khi đã tự thử nghiệm lên chính gen của mình để cường hoá ma lực của bản thân qua các thế hệ. Ấy thế mà, lại có một kẻ có mức độ tinh thuần ma lực hắc ám ngang với gia đình chúng tôi, nó không khiến hai chúng tôi phản ứng như vậy thì cũng rất lạ.
Mắt cha mới đầu khi nhìn ra ngoài đã rất sắc bén, cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung vậy, nhưng sau đó đã mở lớn mắt mừng rỡ như thấy được kho báo.
Bởi vì bên ngoài kia, không phải là một nhân vật nào nguy hiểm, mà chỉ có một câu bé cùng tuổi với tôi đang vác trên lưng một bó củi đi ngang qua xe ngựa
Phản ứng của ông như vậy, phản ứng của tôi còn kịch liệt hơn khi nhận ra cái người mình luôn tự hỏi bao giờ mới xuất hiện đã ở ngay trước mắt. Dù đó chỉ mới là ánh nhìn đầu tiên, nhưng từ phản ứng của cha, cũng lượng ma lực hắc ám tinh thuần kia, tôi nhận ra người đó sẽ trở thành ứng cử viên...không chắc chắn là chồng tương lai của mình.
Nói thật sự, tôi cũng không phải là khoái chuyện này lắm. Chỉ là biết cuộc đời của mình không thể tránh được phải có chồng và con, nên tôi mới thấy thừa nhận nó và luôn muốn gặp người đó sớm một chút để thích nghi mà thôi. Còn việc tôi phản ứng như cha là bởi vì biết cuộc sống đơn độc với cha mẹ của mình sắp thêm vào một điều thú vị mới, sẽ có một người bằng tuổi cùng mình chơi đùa! Tôi luôn tưởng tượng ra cảnh hai đấu hai với cha mẹ sẽ thế nào, nên giờ vô cùng mong mỏi chuyện đó xảy ra. Cùng nhau nắm tay, thật tuyệt với khi tôi cùng vị hôn phu của mình vượt qua những bài huấn luyện của cha mẹ. Còn chưa nói đến việc gia đình tôi có những kỹ năng chiến đấu giành riêng cho vợ chồng nữa, tôi đã muốn học nó lâu lắm rồi chỉ thiếu chồng tương lai phối hợp thôi. Giờ người đấy xuất hiện ngay trước mắt, tôi làm sao mà không kích động cho được.
Thế nhưng kích động là vậy, cha và tôi, hay mẹ cũng không có lật đật đem cậu nhóc kia bắt lên xe mang về nhà ngay. Mà sau khi bàn bạc đôi lời, chúng tôi đã quyết định theo dõi cậu bé thành viên tương lai, làm một gia đình sát thủ chỉ để theo đuôi một cậu nhóc. Xem cậu nhóc ống ở đâu, gia đình có những ai và làm những gì, trong một tuần liền.
Thông tin mà chúng tôi thu thập từ cậu bé khá là tốt.
Đầu tiên, cậu bé này giống như đã bị gia đình bỏ rơi, hiện đang sống trong khu ổ chuột của thành phố. Nó giúp gia đình tôi không cần phải lo lắng đến xuất thân của cậu bé, cũng như những điều vướng víu từ gia đình phía kia mang lại. Nói nhỏ một chút, mẹ tôi cùng cậu bé này có tình trạng gần giống nhau, chỉ khác mỗi mẹ tôi thì là nô lệ được ông nội tôi vô tình nhìn trúng vì có ma lực tinh thuần cao nên đem về.
Thứ hai, tuy còn nhỏ nhưng cậu bé đã có thể tự kiếm được tiền bằng chính sức lực của mình chứ không cướp giật như những đứa trẻ cùng tuổi khi ở tình trạng tương tự. Điều đó được cha tôi đánh giá cao, bởi vì chỉ có những người như thế mới có ý chí tiến thủ, giúp cho gia đình càng tiến xa hơn.
Thứ ba, cậu bé này mới đầu nhìn ở ngoài hơi khờ khạo nhưng lại có một giác quan vô cùng nhảy bén của một đứa trẻ thiên tài. Mới đầu cha và mẹ, cả tôi khá là nghi ngờ về cậu bé thậm chí còn nghĩ cậu bé giả vờ khờ khạo và quan ngại khi cậu bé bẩm sinh là như vậy. Nhưng lúc lén kiểm tra cơ thể thì mới biết được, hoá ra não của cậu bé này bị thương từ khi còn nhỏ nên mới ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ như thế. Tình trạng này theo cha mẹ tôi thì ở bên ngoài khẳng định là sẽ không ai chữa được, kể cả dùng ma thuật hồi phục hệ thánh từ điện thờ thì nó cũng chỉ khiến cho tình trạng bị thương gần đây được chữa trị. Về phần não cậu bé, nó đã quá lâu đến mức thành một chuyện bình thường để có thể chưa trị rồi. Thế nhưng nếu như tham gia vào nghi thức chuyển đổi của gia đình thì cơ thể sẽ được cải tạo lại, cái tình trạng này cũng sẽ bị mất đi là điều bình thường.
Tổng cộng lại ba điều này, cậu bé này chắc chắn là ứng cử viên duy nhất cũng là tốt nhất cho vị trí chồng tôi.
Thế nhưng, theo luật của gia đình, bất cứ ứng cử viên hôn nhân nào của gia đình tôi đều sẽ trãi qua một thử thách.
Nên trước khi đưa cậu bé về và xem như một thành viên trong gia đình, tôi cha và mẹ sẽ phải thử thách cậu nhóc.
Trước khi bắt đầu, chúng tôi đã thử dựng lên vài tình huống mà nghỉ chỉ có như vậy thì cậu bé mới đủ tiêu chuẩn để gia nhập gia đình. Còn nếu không, cũng có thể nhờ những tình huống này, khiến cho cậu nhóc phải thay đổi bản tính của mình mà hợp với gia đình tôi hơn.
Đúng vậy, gia đình tôi là như thế, cái gì không thẳng, vậy thì chúng tôi cứ ép buột nó thẳng là được, làm gì có chuyện sẽ bỏ qua. Làm một gia đình phản diện không phải cứ bảo mình xấu là được đâu biết không?
Để bắt đầu thử thách, sau khi lên kế hoạch và dựng sân khấu hết xong xuôi, dù khá là thốn nhưng tôi đã tự cho mình một dao để khiến mọi thứ trở nên chân thật nhất, rồi đến nơi chỉ định trước mà nằm lăn ra ở đó không chút sợ hãi nào.
Cái kiểu đem cơ thể mình ra dùng thật như thế này đều có điều kiện cả. Là gen của cơ thể gia đình tôi, tuy không được huấn luyện khả năng kháng đau đơn, nhưng chúng tôi đã có sẵn khả năng loại bỏ cảm giác đau điếng ra khỏi cơ thể. Ngoài việc cảm giác bị đâm với một chút đau ra, tôi sẽ không có bất cứ cảm giác nào như kiểu mình sẽ chết vì nó.
Không chỉ vậy, với cơ thể sẽ hồi phục kể cả nhận một vết thương chí mạng mà không chết ngay, tôi hoàn toàn có thể yên tâm kể cả nhát đâm của mình ra là để đoạt mạng chính bản thân mình và dùng cả con dao gia truyền để tăng thêm thời gian duy trì vết thương từ khả năng làm người đâm phải xuất huyết liên tục của nó. Nhát đó đủ để khiến tôi rơi vào trạng thái khó có thể lành lại trong thời gian ngắn và kéo được nhiều thời gian hơn cho kế hoạch thử thách lần này mà không để xảy ra tình trạng, ngày hôm nay bị thương nặng, sáng mai đã lành lặng như không có chuyện gì.
Từ khi tôi tự đâm mình rồi năm ra đất, cũng là lúc mình ngất đi vì mất máu và giao phó toàn bộ mọi chuyện sắp xếp lại cho cha mẹ. Kể cả cậu nhóc có cứu tôi đúng kế hoạch, hay không cứu tôi cha mẹ của tôi cũng sẽ đứng ở sau để thao túng mọi thứ đi theo quỹ đạo lên trước.
---
Tôi tỉnh lại có lẽ cũng là một ngày trôi qua. Bởi vì cơ thể của chúng tôi được cải tạo để không thể chết ở bất kỳ tình huống nào trừ việc bị giết ngay. Nên kể cả khi bị thương nặng và rơi vào trạng thái hôn mê sâu, chỉ cần một ngày tôi đã bị cơ thể mình cưỡng chế khiến phải tỉnh lại. Điều này giúp cho thành viên trong gia đình tôi có thể sinh tồn được, tránh việc hôn mê đến chết vì bị kẻ thù tập kích, hoặc thiếu nước và thức ăn trong thời gian dài. Nó là một cơ chế khá đặc biệt nhưng cũng có khuyết điểm là trong tình trạng nguy kịch thì chúng tôi cũng chỉ có thể thức dậy được một lần và khiến cho cơ thể chúng tôi tiêu tốn một lượng lớn thể lực và ma lực. Nếu tiếp tục rơi vào tình trạng tương tự trong trạng thái cũ thì chúng tôi không thể nào thức dậy thêm lần nào nữa và chỉ còn nước chờ chết sau đó.
Chính vì vậy, sau khi tỉnh lại, tôi đã cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề như đeo chì lên người, đến mở mắt cũng là một điều khó khăn, còn ma lực trong người như bị móc rỗng chỉ còn lại một ít yếu ớt đang di chuyển. Kể từ khi được chuyển sinh đến nay, đây có lẽ là lần tiên tôi cảm thấy cơ thể của mình thảm hại đến mức này.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không quên mất vai diễn và nhiệm vụ của mình. Tỉnh lại không lâu, cảm thấy bên cạnh mình dường như có người, tôi đã cố gắng thử cục cựa người mình và rên nhẹ cố gắng mở mắt ra nhìn thử.
Theo kịch bản thử mười hai của cha. Cậu bé sau khi thấy tôi đang mất thân nhiên sau khi sốt cao sẽ dùng cơ thể mình giữ ấm cho tôi. Nó có xác suất nhỏ nhất diễn ra trong các kịch bản gia đình tôi nghĩ tới, không ngờ nó lại xảy ra.
Từ góc nhìn yếu ớt của tôi hiện tại, có thể thấy bản thân đang được cậu bé là chồng tương lai của mình ôm lấy. Trong tương lai, có lẽ đây sẽ là một kỷ niệm rất đáng nhớ với gia đình. Một quá khứ đầu tiên ngày gặp nhau, không có gì hoàn mỹ hơn bằng việc người còn gái bị nguy hiểm, còn người con trai ôm ấp che chở. Cha và mẹ tôi đều công nhận chuyện này, nên mới nghĩ ra cái thử thách này, mà thật sự họ sẽ không mong chuyện này diễn ra và chỉ nghĩ rằng cậu sẽ để tôi nằm một chỗ là tốt lắm rồi.
Thời gian trôi qua, các giác quan của tôi cũng dần phục hồi lại từ sự mệt mỏi. Ngoài cơn đau từ bụng vẫn chưa dứt, tôi cảm thấy thật ấm áp nếu như nằm ngủ kiểu này. Giữa trời đông buốt giá nằm ôm lấy nhau trong lớp chăn dày.
Mà nghĩ cũng đáng tiếc, có vẻ như cậu bé này rất lâu chưa tắm rồi nên mùi vị toát ra không phải là thoải mái cho lắm.
Nên nếu đánh giá, tôi sẽ cho hoàn cảnh này xứng đáng mười điểm. Còn cảm nhận sẽ là sáu vì mùi vị, quả thật không phải quý tộc như tôi có thể ung dung chịu đựng. Là một quý tộc thường, chắc tôi đã khóc thét lên với nó rồi, chứ không phải giờ chỉ im lặng mà không nói gì đâu.
Khó khăn lắm mới đưa đầu mình lên được, tôi cũng chỉ thấy một cậu bé mặt lắm len bùng đất đang ngủ say. Cái biểu cảm đó, tôi không nghĩ giống như là một người sẽ lo lắng cho tôi, bởi vì nó trông như cậu bé đang ngủ mà chả biết cái gì cả.
Mà tôi cũng không hi vọng lắm, vì tôi biết tình trạng của não cậu nhoc này. Rất có thể ngày hôm qua ra tay cứu tôi là một may mắn, hôm nay mở mắt ra thì đã quên tôi luôn rồi đâu.
Nhìn kỹ cậu nhóc, tôi chả thấy được cậu nhóc này dễ nhìn hay xấu khi lớp đất dơ trên mặt và máu khắp nơi...
Nó hình như không phải của mình. Có chuyện gì đã xảy ra sau đó sao?
Tôi nhìn lớp máu đó, có dấu vết ở mũi và miệng của cậu nhóc thì mới nhận ra đó không phải của mình. Theo tình trạng, còn giống như cậu nhóc đã bị gì đó và tự chảy máu ra từ cơ thể gầy gò của mình.
Điều này đúng là ngoài dự đoán. Nhưng cơ thể của cậu nhóc này cũng thật đặc biệt. Mình có thể cảm thấy lượng ma lực hắc ám kia đang giúp đỡ cậu nhóc duy trì sự sống của mình
Giống như việc tự chữa lành vết thương của gia đình tôi, năng lực này trong cậu nhóc có hơi yếu ớt, hầu như sẽ không giúp được gì nhiều. Nhưng khi ở cậu bé gặp tình trạng gì đó như bị thương nhẹ nhưng lại ở bên trong cơ thể như hiện tại, nó lại giúp đỡ cho cậu nhóc không cảm thấy tồi tệ hơn và có khả năng hồi phục nhanh hơn người thường. Tôi nghĩ có lẽ cũng chính là vì điều này, nên cậu nhóc mới có thể sống sót ở đây bất chấp là vào mùa Đông lạnh giá nhiều năm.
Tôi không thể xác định là bao lâu, nhưng từ những gì cha điều tra ra từ nhữn người cậu nhóc tiếp xúc. Đã ba năm rồi, kể từ khi họ thấy cậu nhóc này ở đây lần đầu tiên và lang thang tồn tại đến bây giờ. Chẳng khác gì mấy con mèo hoang, dù có ở trong tình trạng khốn khổ nhất, chúng vẫn có kiên cường sống để tồn tại.
Mà bỏ qua chuyện đó thì.
Cậu nhóc này khi nào mới chịu tỉnh nhỉ?
Là người trong vai người bị thương nặng, tôi hoàn toàn không có cảnh diễn nào tiếp theo nếu cậu bé cứ ngủ thế này.
Theo kịch bản ra trước, đáng lý ra cậu nhóc mới là người phải tỉnh đầu tiên, sau đó mới đến phần điễn của tôi. Nhưng ở tình trạng ngược lại thế này, tôi gần như không thể làm gì được và chỉ có thể chịu đựng việc bị ôm ấp trong cái cơ thể đầy mùi hôi thối thôi.
Mình sẽ chết nếu chuyện này tiếp diễn mất...
Tôi cảm thấy khá là tuyệt vọng bởi kiểu tình tiết này, cũng thầm nghĩ tại sao mình không phải là người thức dậy sau cậu nhóc.
Một phút trôi qua, rồi vài phút trôi qua...nửa tiếng rồi lâu hơn nữa. Tôi nằm yên như vậy đến phát chán thì quyết định tự giải thoát cho mình khỏi mùi hôi bằng cách cố gắng dùng lượng ma lực ít ỏi trong cơ thể, tự thôi miên chính mình để chìm tiếp vào một giấc ngủ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com