Châu Châu! Em đâu rồi?
' Xin lỗi Châu Châu. Tôi bắt buộc phải làm như vậy. Vì tôi yêu cậu!' Vừa dứt lời, Lâm Thiên Tứ lập tức kéo Hứa Ngụy Châu ra khỏi đống hỗn loạn rồi cõng về nhà riêng của hắn không quên dặn nhân viên của mình giữ mồm giữ miệng.
________
' Liam. Cậu ta mắc chứng máu loãng nặng như vậy mà cậu cả gan chơi liều đến thế này, tôi có phần khiếp sợ.' - Gã bác sĩ lên tiếng, sở dĩ hắn ta được Lâm Thiên Tứ nhờ vã cũng là vì hắn ta khá giỏi và làm việc khá nhanh gọn nên Lâm Thiên Tứ sẽ không lo lắng việc hắn ta tấc trách không hoàn thành nhiệm vụ hoặc là tiết lộ thông tin ra bên ngoài.
' Chẳng phải là cậu nói sẽ làm được sao?' - Lâm Thiên Tứ gấp gáp vì Hứa Ngụy Châu bây giờ đã trở nên tái xanh, máu cũng đã nhuộm hết áo sơ mi trắng mà cậu đang mặc.
' Tôi làm được... Nhưng cậu còn nhớ lời hứa chứ?' - Tên bác sĩ cười khoái chí.
' Tôi đã từng thất hứa?' - Lâm Thiên Tứ như tóe lửa vì thái độ của tên kia.
Sau một hồi loay hoay truyền máu và kiểm tra vết thương, tên bác sĩ kia cũng đứng dậy vỗ vai Lâm Thiên Tứ. ' Xong rồi. Mau chuyển khoản cho tôi.'
' Đã chuyển xong. Cậu có thể đến ngân hàng kiểm tra.'
' Rất nhanh nhỉ?'
' Chúng ta là không quen biết.' - Lâm Thiên Tứ đáp gọn rồi hươ tay ý bảo quản gia tiễn khách ra về.
___________
' Chị Lưu. Chuẩn bị nước ấm và khăn sạch cho tôi, tôi muốn thay đồ cho cậu ta.'- Lâm Thiên Tứ quay lại nói với người giúp việc.
' Việc này không cần phiền đến cậu đâu ạ. Tôi có thể làm được.'- Chị giúp việc lễ phép.
' Chị được quyền chạm vào cậu ấy sao?' Lời nói này của Lâm Thiên Tứ có thể nói là không nặng cũng không nhẹ nhưng tuyệt đối làm cho người nghe không dám hó hé thêm lời nào.
' Thưa cậu. Đồ mà cậu cần, tôi xin phép ra ngoài.' Chị giúp việc ra sau một lúc trấn tỉnh bản thân thì nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị đồ như Lâm Thiên Tứ yêu cầu rồi lập tức lui ra chứ không dám nán lại. Chị vốn chưa từng thấy Thiên Tứ như vậy trước đây, hắn ta vốn rất ôn nhu và nhã nhặn nhưng hôm nay thì khác, sát khí khắp người như thể nếu có con muỗi nào dám đưa kim lên da của cậu Hứa kia thì hắn ta cũng sẽ dùng tay không mà bứt hết chân của con muỗi đó sau thì sẽ bức cánh bẽ bụng vì dám chạm vào cậu Hứa kia.
* Phòng Thiên Tứ
' Tiểu Miêu. Cậu cứ ngoan ngoãn ở đây, một tuần thôi. Sau một tuần tôi sẽ để cậu tỉnh lại. Một tuần sau đó... vài ngày... vài ngày sau đó chúng ta sẽ lại ở bên nhau như trước, có được không?'- Lâm Thiên Tứ nắm lấy bàn tay đầy vết xước của Hứa Ngụy Châu khẽ nói. Hắn ta vốn sẽ không thẳng tay như vậy nếu như Hoàng Cảnh Du không phóng hỏa phân xưởng của hắn chỉ để có cơ hội tiếp cận với Hứa Ngụy Châu, hắn ta cũng sẽ không liều mình như vậy nếu Hứa Lam Thanh không cấm hắn lại gần Hứa Ngụy Châu. Tất cả là vì tên Hoàng Cảnh Du kia, nếu không vì hắn thì chắc chắn Hứa Ngụy Châu sẽ không nằm tại đây. Lâm Thiên Tứ cứ như vậy mà trút hết tội lỗi lên đầu Hoàng Cảnh Du.
' Tuệ Minh. Đến lượt của cô rồi'- Lâm Thiên Tứ bấm máy gọi nhanh cho một nữ nhân nào đó.
' Tôi còn tưởng cậu không nhẫn tâm. Thật đáng khen.'
' Câm miệng và làm cho tốt việc của mình.
__________
* Văn phòng công ty LIGHT
' Thưa giám đốc. Có một cô gái tên là Tuệ Tuệ muốn gặp ngài ạ.' - Cô thư ký quên mất việc gõ cửa vì thấy cửa phòng đang mở.
' Tôi không quen với ai có tên như thế.' Hoàng Cảnh Du là đang kiếm thứ gì đó dưới gầm bàn làm việc không hề nhìn lên.
' Anh xem, mới có 3 năm mà anh đã quên em rồi sao?' - Tuệ Minh trực tiếp đi thẳng lên phòng giám đốc mà không cần sự cho phép.
Giọng nói này đối với Hoàng Cảnh Du mà nói có thể xem là không quên được. Là cô gái mà hắn đã yêu da diết 4 năm về trước. Hắn nhớ rất rõ, năm đó lúc mới được làm cảnh sát hắn đã cứu cô khỏi tay một nhóm yêu râu xanh và từ đó 2 người giữ liên lạc với nhau. Một tháng sau đó hắn đã tỏ tình với cô nhưng hai người họ chỉ quen nhau được 1 năm cô ta liền chia tay vì Hoàng Cảnh Du không có khả năng đáp ứng nhu cầu chi tiêu cho cô ta. Bây giờ Hoàng Cảnh Du là ai? Giám đốc của Light, chả trách gì cô ta lại tìm đến.
' Được rồi, cô ra ngoài đi.' Hoàng Cảnh Du vì thấy cô thư ký lúng ta lúng túng sợ bị mình la nên hươ tay bảo cô ta lui ra.
' Anh xem. Đã ba năm rồi chúng ta không gặp, mọi thứ đều thay đổi rồi.' - Tuệ Minh lã lướt đi về phía bàn làm việc của Hoàng Cảnh Du và ngồi bắt chéo chân lên bàn.
' Có ghế, lại đó ngồi. Chúng ta nói chuyện, em đừng ngồi như vậy.' - Hoàng Lạnh Lùng.
' Anh bây giờ sống tốt như vậy bảo sao không nhớ đến em.' - Tuệ Minh tỏ vẻ hờn trách.
' Cũng không tốt gì lắm. Em hôm nay tìm anh là có việc gì sao?' - Hoàng Cảnh Du là đang tìm điện thoại để gọi cho bảo bối, rốt cuộc là bị Tuệ Minh đây gián đoạn thời gian.
' Em muốn xin vào công ty của anh làm việc. Chức vụ là trợ lý đặc biệt của anh.' - Tuệ Minh ưỡn ẹo đưa tay kéo lấy cà vạt của Hoàng Cảnh Du, ngón trỏ bên tay còn lại miết dài một đường từ xương bã vai xuống tận dây thắt lưng. Áo sơ mi của cô ả vốn không cài chỉnh chu nên lúc ưỡn người về phía Hoàng Cảnh Du đã cố tình lộ ra hai thõa trắng nõn quyến rũ của mình.
' Đứng đắn một chút. Đây là công ty, em nếu muốn xin việc thì cứ nộp hồ sơ phó giám đốc sẽ trực tiếp xem qua.' Hoàng Cảnh Du là đang rối mù lên mà con mẹ nó, lại có một nữ nhân làm phiền kiểu chẳng khác gì động dục. Hắn ta chẳng thể nào hiểu nổi.
' Anh thật sự là hết tình cảm với em rồi sao.' - Tuệ Minh tức giận trước thái độ của Hoàng Cảnh Du lập tức đứng phắc dậy, chân mang giày cao gót gõ mạnh xuống nền đất tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai.
* Reng Reng * Đúng lúc điện thoại của Hoàng Cảnh Du reo lên.
' Thì ra là nằm ở đây.' Hoàng Cảnh Du nhảy phóc về phía bàn làm việc mà nghe máy.
' Xin lỗi. Anh có phải là Johnny?'
' Là tôi. Anh là...'
' Tôi là Liam đây. Chính là hôm trước Tiểu Miêu vẫn ở chúng với anh đúng không?' - Lâm Thiên Tứ lịch sự hỏi han.
' Đúng vậy. Có việc gì sao?' Hoàng Cảnh Du lúc này hoang mang cực độ.
' Tiểu Miêu có nói là 8 giờ sáng nay sẽ đến công trình mà xem xét tình hình. Bây giờ cũng đã cận giờ chiều, tôi chính là vẫn chưa thấy cậu ấy đâu cả. Anh có biết cậu ấy đang ở đây không?' Lời nói này của Lâm Thiên Tứ như một nhác búa đập mạnh vào trí óc của Hoàng Cảnh Du.
' Cậu ta chẳng phải đã đi từ lúc 7 giờ 30 rồi sao?' Hoàng Cảnh Du lắp bắp.
' Vậy thì... Tôi cúp máy đây. Nhất định đã có chuyện xảy ra.' - Lâm Thiên Tứ hoàn thành vở kịch của mình một cách xuất sắc.
Hoàng Cảnh Du lúc này như nổ tung, ném hẳn chiếc điện thoại xuống đất lực vừa đủ để chiếc điện thoại vỡ ra làm 4. Tuệ Minh diễn tròn vai của mình liền nhanh chóng rời đi. Trong văn phòng lúc này chỉ còn một mình Hoàng Cảnh Du ngồi chơi vơi dưới nền đất, tay ứa máu vì nắm quá chặt. Hắn là đang hận chính bản thân mình, phải chi lúc sáng hắn ta mặt dày mà đi theo Hứa Ngụy Châu thì nhất định sẽ không có rắc rối. Hắn là nắm rõ tính cách của Hứa Ngụy Châu từ lúc mới gặp mặt. Cậu ta không bao giờ trễ nãi công việc bằng chứng là lúc đó dù rất mệt mỏi nhưng cậu ta vẫn thức đến tận sáng chỉ vì hoàn thành bản vẽ dự thảo nên chuyện cậu ta trốn việc không đến công trình là không thể. Hứa Ngụy Châu của hắn nhất định là đang gặp nguy hiểm.
' Châu Châu. Em đâu rồi?' - Hoàng Cảnh Du nghẹn ngào rồi túm lấy áo vest lao nhanh ra ngoài công ty bấm số điện thoại của Jaden để nhờ trợ giúp. Hắn biết Jaden cũng có tình cảm với Hứa Ngụy Châu nên cậu ta sẽ không từ chối việc này. Lúc này không phải là lúc để tranh đua, là lúc phải đưa Hứa Ngụy Châu về lại an toàn. Chỉ cần Hứa Ngụy Châu an toàn.
' Cậu nói sao? Tiểu Yêu mất tích?' Jaden giờ đã biết lý do mà cả ngày hôm nay hắn gọi không dưới 10 cuộc cho Hứa Ngụy Châu tất cả đều không có tín hiệu.
' ... ' Hoàng Cảnh Du chỉ biết im lặng lái xe đi tìm.
' Bình tĩnh. Tôi sẽ lập tức đi tìm cậu ấy.' - Jaden trả lời rồi nhanh chóng cúp máy. Hắn ta biểu tình cũng y hệt Hoàng Cảnh Du, túm nhanh áo vest rồi lao ra khỏi công ty.
__________
Tập này khá dài =))) Các bạn chuẩn bị tinh thần đi nha =))) tàn tâm tàn cúc nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com